Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 36 – Mười lăm ngọn nến – Chương 2
Chương 2 Không chỉ cô Lan Anh mà ngay cả mấy đứa trong tổ 4 cũng bất ngờ trước đề nghị của Tần. Tổ trưởng Hạnh quay sang Quý ròm: – Sao hở Quý? – Tùy Hạnh! Quý ròm trả lời chán phèo khiến nhỏ Hạnh phải chớp mắt hỏi lại: – Nghĩa là Quý không phản đối nếu tổ mình tham gia nhóm thuyết trình phải không? – Đại khái thế. – Còn Long? – Nhỏ Hạnh đánh mắt sang Tiểu Long. Tiểu Long trả lời còn chán hơn: – Tùy Hạnh và thằng ròm. Tiểu Long học hành chẳng giỏi giang gì, nghe đến hai chữ thuyết trình đã muốn rúm người, nhưng ỷ có hai đứa bạn siêu thông minh bên cạnh, nó không đến nỗi sợ hãi lắm. Nhỏ Hiển Hoa cũng vậy. Trong tổ, chỉ có hai đứa phản đối là thằng Cung và Kim Em. Cung giãy nảy: – Hạnh chớ có dại dột nhận lời đấy nhé! Tổ mình đang yên ổn, ngu gì đâm đầu vào chuyện rắc rối này. Hiển Hoa quay sang nhà họa sĩ: – Cung mọc đuôi thỏ tự bao giờ thế? Kim Em băn khoăn kiểu khác: – Nhỡ cô bắt Kim Em đứng ra thuyết trình trước lớp, làm sao Kim Em làm được? Kim Em là một trong những học sinh yếu nhất lớp, lo lắng của nó có phần chính đáng hơn thằng Cung. Nhỏ Hạnh mỉm cười động viên bạn: – Kim Em đừng lo! Việc ai sẽ đứng ra thuyết trình là do tụi mình tự phân công với nhau thôi, cô Lan Anh chẳng can thiệp đâu! Được lời như cởi tấm lòng, Kim Em thở phào: – Vậy thì được! – Không được! – Cung lắc đầu quầy quậy – Nhất định không được! Nhỏ Hạnh nhìn Cung: – Tại sao không được? Bị hỏi vặn, Cung ngớ ra một lúc rồi gãi đầu, ấp úng: – Tôi có … có biết tư liệu ở đâu mà tìm? – Mày không tìm thì ở yên một chỗ cho tụi tao tìm! – Quý ròm hừ mũi – Đừng có phá đám! Bị thằng ròm gán cho tội danh “phá đám”, Cung ức lắm. Nhưng nghe nói được miễn nhiệm vụ tìm tư liệu, Cung bèn bấm bụng ngồi im. Nó sợ nó ngoác miệng cự nự, Quý ròm cáu tiết rút lại lời hứa thì hỏng bét. – Sao, các em ở tổ 4 quyết định xong chưa? Tiếng cô Lan Anh sốt ruột vang lên – Các em bàn bạc gì mà lâu thế? – Thưa cô, xong rồi ạ! – Nhỏ Hạnh đứng dậy – tụi em đồng ý với đề nghị của tổ 1, thưa cô. Nhỏ Hạnh vừa “tuyên bố” xong, mấy đứa trong tổ 1 lập tức vỗ tay bôm bốp. Còn cô Lan Anh thì tươi tỉnh: – Hay lắm! Thế thì các em chuẩn bị ngay nhé. Giờ giáo dục công dân tuần tới sẽ được dành cho tổ 1 và tổ 4 thuyết trình. Nhỏ Hạnh vừa ngồi xuống, Hiển Hoa đã quay ra sau, giọng không giấu vẻ lo âu: – Thời gian một tuần ít quá Hạnh ơi. – Không sao đâu! Nhỏ Hạnh bình tĩnh – Lát nữa tụi mình sẽ bàn với tổ 1 xem nên làm như thế nào. Khi tiếng trống tan học vang lên, nhỏ Hạnh chưa kịp gọi thằng Tần, thằng này đã nhanh tay ngoắt nó, miệng bô bô: – Tụi mình ở lại một chút nhé! Nhỏ Hạnh gật đầu, tai nghe thằng Cung lầm bầm phía sau: – Rõ là ách giữa đàng mang vào cổ! Cuộc hội ý giữa tổ 1 và tổ 4 diễn ra chóng vánh. Thằng Tần phát biểu ngắn gọn: – Các thành viên của cả hai tổ đều có nhiệm vụ tìm tư liệu, tùy theo khả năng của mình. Dưỡng nhanh nhẩu bổ sung: – Nhưng trách nhiệm chính vẫn là Hạnh. Ý kiến của tháng Dưỡng khiến những đứa khác vỗ tay rào rào. Riêng Cung vẫn chưa yên tâm. Nó muốn chắc ăn hơn, bèn bổ sung tiếp: – Ai kém khả năng, không tìm được thì thôi! – Chưa đánh đã muốn đầu hàng! – Quý ròm làu bàu – Rõ là … – Rõ là sao hở mày? – Cung day qua, mặt sầm xuống. Nó vẫn chưa quên “mối hận” bị thằng ròm gán cho tội phá đám khi nãy. Bị khiêu khích, Quý ròm nghiến răng. – Rõ là đồ … đồ … Mắt Cung long lên: – Đồ gì? Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Tiểu Long vội vã can gián: – Khổ quá, tụi mày đừng hục hặc nhau nữa. Có gì thì ngồi xuống uống miếng nước … Cung hung hăng cắt ngang: – Tụi tao đang ngồi, còn “ngồi xuống” đâu nữa! Bây giờ chỉ có đứng dậy đánh nhau thôi! Nhưng thằng Cung chỉ làm bộ làm tịch thế thôi. Khi thằng Tần hô: – Thôi giải tán. Hai ngày sau tụi mình sẽ gặp nhau tại … Thì Cung quên ngay sự khiêu chiến của mình, ngoảnh đầu lại hỏi: – Gặp nhau ở đâu hở mày? – Tại đâu hở? Tần gãi đầu: – Tao cũng chưa biết nữa. Chắc là phải gặp nhau tại nhà một bạn nào đó. Hiển Hoa chớp mắt: – Nhưng là nhà bạn nào mới được chứ? – Tôi bảo là tôi chưa nghĩ ra cơ mà. Cung “xì” một tiếng: – Hai hôm sau đã gặp nhau rồi mà bây giờ còn chưa nghĩ ra. Dưỡng chỉ tay vào Hiền Hòa: – Hay là tụi mình tập họp ở nhà Hiền Hòa đi! – Không được! – Hiền Hòa lắc đầu – Ngày mai bà mình ghé chơi suốt một tuần. Bà không chịu được ồn ào đâu! Tần liếc Dưỡng: – Hay gặp nhau tại nhà mày? – Nhà tao lại càng không được! – Dưỡng nhún vai – Hai đứa em tao nghịch lắm, chắc chắn tụi mày sẽ chịu không nộp! Rồi Dưỡng đề nghị: – Nhóm thuyết trình tụi mình họp nhau tại nhà thằng Tần là hợp nhất. – í, nhà tao cũng không được! – Tần vội vàng từ chối. – Sao lại không được? Dưỡng nheo mắt – Nhà máy rộng rãi, luôn vắng người, lại có vườn cây mát mẻ phía sau! Tần chưa kịp phản đối, Quý ròm đã tiếp luôn: – Mày là tổ trưởng tổ 1, phụ trách nhóm thuyết trình, không họp tại nhà mày thì họp tại nhà ai! Quý ròm vừa dứt lời, Cung tấn công luôn: – Mày mà không chịu là tổ 4 tụi tao rút ra khỏi nhóm à. Thằng Cung nói cho sướng miệng, chứ nó đâu có quyền hành gì mà đòi quyết định thay cho cả tổ. Nhưng giọng điệu hăm doạ của nó vẫn khiến thằng Tần chột dạ. – Thôi được! – Cuối cùng, Tần rầu rĩ nói – Hai ngày sau, nhóm thuyết trình sẽ gặp nhau tại nhà tao. Đang nói, Tần bỗng nghiêm mặt: – Nhưng tao dặn trước. Đến nhà tao, tụi mày không được chạy nhảy, đi lại lung tung đấy nhé. Nhất nhất phải nghe lời tao à! Quý ròm cà khịa: – Bộ nhà mày có chôn mìn chung quanh hở? Tần không đáp. Nó xách cặp đi thẳng ra cửa. Cung nhìn theo lẩm bẩm: – Thằng ghẻ ngứa này lạ thật đấy! Thằng Quang cười: – Chả có gì lạ! Chỉ là do nó sợ tụi mình vặt trụi hết trái cây trong vườn nhà nó đó thôi. Cung hậm hực: – Rõ là đồ ích kỷ. Biết thế ngay từ đầu ông chả thèm tham gia chung nhóm thuyết trình với nó làm gì. Thực ra thằng Quang nói như vậy chỉ là nói mò. Vườn cây sau nhà thằng Tần chả trồng thứ gì quí hiếm. Dừa, xoài, mận, ổi, đu đủ, toàn những loại cây rất đỗi bình thường. Có một dạo, ba thằng Tần trồng sầu riêng nhưng chả ăn thua. Sầu riêng chỉ hợp với khí hậu lạnh, ba nó trồng chưa được một tháng, cây đã quắt queo. Quang nói mò, không ngờ thằng Tần dường như có ý thế thật. đúng hai ngày sau, khoảng ba giờ chiều, bọn trẻ lục tục kéo tới. Nhà Tần nằm trên đường Nguyễn Duy Dương, khá khang trang, rộng rãi. Mặt tiền cho người ta thuê mở tiệm thuốc tây. Gia đình nó ở tòa nhà ngang phía sau, kế vườn cây xum xuê mát mắt. Ba mẹ nó đi làm suốt ngày, trong thời gian đó nó nghiễm nhiên trở thành “chủ nhân ông” của một cơ ngơi đồ sộ. Bước vào nhà Tần, vừa nhác thấy màu xanh cây lá đập vào mắt, Cẩm Vân đã quăng cặp lên bàn, reo lên: – A, đẹp quá ! Tụi mình ra vườn chơi đi! Nhưng nó vừa dợm chân, đã nghe thằng Tần sầm mặt nạt: – Đứng lại đó, Cẩm Vâm! Cầm Vân giật mình ngoảnh lại: – Gì hở Tần? Tần nghiêm giọng: – Hôm trước ở trên lớp tôi nói gì bạn còn nhớ không? – Hôm trước Tần nói gì? – Cẩm Vân ngơ ngác. Tần chưa kịp đáp, thằng Cung đã cười hề hề: – Hôm trước bạn Tần nói khi đến đây, tụi mình không được đi lại, chạy nhảy lung tung kẻo trái cây trong vườn nhà bạn ấy bị vặt trụi hết. – Bậy! – Tần đỏ mặt – Tao không có ý đó. Tần nhìn lướt qua đám bạn lúc này đang nhìn nó bằng ánh mắt chế giễu, chép miệng phân trần: – Các bạn muốn ăn trái cây, chốc nữa tôi sẽ hái vào đãi các bạn. Nhưng không ai được tự tiện ra vườn. – Tao hiểu rồi – Thằng Quang gật gù, giọng ranh mãnh – Nhưng theo tao, mày quá lo xa, ở đây ai cũng lớn hết rồi, chả ai ị bậy trong vườn nhà mày đâu. Quang vừa dứt câu, đứa nào đứa nấy ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tần đang cố tỏ ra nghiêm nghị, bị câu đùa tếu của thằng Quang làm cho dở cười dở mếu. Những thớ thịt trên mặt nó giật giật như thể nó đang cố để đừng nấc lên. Vẻ mặt khó coi của thằng Tần khiến nhỏ Hạnh động lòng. Nó thu nụ cười lại, nhẹ nhàng nói: – Ý của Tần đâu phải vậy, Tần há? – Tất nhiên là không phải rồi! – Như bắt được vàng, Tần mừng rỡ. – Mình không cho các bạn ngang nhiên đi lại trong vườn chỉ vì muốn bảo vệ cá bạn thôi. – Bảo vệ cho tụi tao? – Cung đập tay lên ngực – Mày có nói nhầm không đấy? – Chả nhầm tí nào cả! – Tần tặc lưỡi – Trong vườn nhà tao rắn độc nhiều lắm. Tụi mày lảng vảng ngoài đó bị mổ chết như chơi … Trước tiết lộ của Tần, có ít nhất là sáu đứa xanh mặt. Đó là Mỹ Linh, Cẩm Vân, Hiền Hòa, Hiển Hoa, Kim Em và nhỏ Hạnh. Xưa nay, bọn con gái là chúa sợ gián, sợ sâu, sợ chuột. Rắn lại càng sợ. Rắn không độc đã sợ, rắn độc dĩ nhiên càng sợ hơn. Cẩm Vân đang đứng chỗ cửa, mới nghe thằng Tần nói tới đó, đã ôm đầu rú lên một tiếng khủng khiếp và lao bắn vào trong nhà, xô cả vào mấy đứa bạn đang ngồi bên bàn. Bọn con trai nhiều đứa cũng hơi run nhưng trước mặt đám con gái, không đứa nào muốn tỏ ra mình là đồ gan sứa. Dưỡng bĩu môi “xì” một tiếng: – Tao chả tin! Nếu trong vườn có rắn độc, sao mày lại dám ra ngoài hái trái cây vào đãi tụi tao? – Mày cóc biết gì mà cũng nói – Tần nhếch môi – Tất nhiên là tao phải xức sẵn loại thuốc kỵ rắn trên người chứ lị. Lý đo thằng Tần đưa ra quá xác đáng khiến không chỉ Dưỡng mà cả những đứa giỏi mồm mép như Quý ròm cũng chẳng biết bắt bẻ vào đâu, mặc dù nhìn mặt mày thì rõ là đứa nào đứa nấy đều bán tín bán nghi. Cuối cùng Dưỡng chẳng biết làm gì hơn là đưa tay lên gãi tai: – Thế mày có thể phân phát cho tụi tao mỗi đứa một ít thuốc đó được không? – Không được! Tần lắc đầu – Loại thuốc này rất hiếm, không thể phung phí được. Cẩm Vân lúc này đã hoàn hồn, nhăn nhó nói: – Thế bọn này tới nhà Tần chỉ ngồi thu lu trong nhà, không đặt chân ra vườn được à? – Không phải là không được! – Tần nhún vai – Nhưng muốn đi phải có tôi dẫn đi và đi có giờ có giấc đàng hoàng! Cung bụm mặt, tru tréo: – Ối trời! Đi ra vườn nhà nó mà cứ làm như đi tham quan viện bảo tàng không bằng, phải đi theo đoàn, lại theo giờ giấc quy định sẵn. Cung vung tay: – Xì, ông cóc thèm! Thà ông ngồi trong nhà còn thoải mái hơn! Quang lập tức hùa theo: – Tao cũng cóc thèm bước chân ra vườn nhà nó! Hừ, làm như quý lắm đấy! Dưỡng cũng hùng hồn: – Tao cũng vậy! Trong khi Quý ròm có vẻ khoái trá trước cảnh tưng bừng náo nhiệt trước mặt, miệng không ngớt tủm tỉm thì Tiểu Long bối rối đưa tay quẹt mũi và quay nhìn hết đứa này đến đứa khác, bụng chẳng biết nên ngả theo phe nào, phe “đi tham quan theo đoàn” hay phe “tẩy chay”.