Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 36 – Mười lăm ngọn nến – Chương 10
Chương 10
Ở trên lớp nếu không phải là bạn chí thân thì không ai có thể biết được ngày sinh của nhau.
Thằng Tần không chơi thân đặc biệt với ai, vì vậy chẳng đứa nào biết được ngày sinh nhật của nó là ngày nào, kể cả những đứa trong tổ 1.
Tần dĩ nhiên chẳng quan tâm đến chuyện đó. Khác với các bạn, xưa nay nó không có thói quen tổ chức sinh nhật. Mỗi năm tới ngày đặc biệt đó, hoặc là ba mẹ nó dẫn nó đi nhà hàng hoặc là mẹ nó nấu một bữa thịnh soạn cho cả nhà cùng thưởng thức. Thế là xem như xong.
Nhưng đó là nó những năm trước.
Năm nay khác. Năm nay ngày sinh nhật của Tần xảy ra đúng vào dịp nhóm thuyết trình của nó tụ tập ngay tại nhà nó.
Vì vậy mà Tần muốn phá vỡ thông lệ, Tần muốn đem lại cho các bạn nó một sự ngạc nhiên.
Chiều ngày thứ năm, tức là hai ngày sau cái ngày bọn Quý ròm tình cờ gặp nhỏ Hoa, nhỏ Hạnh đã hoàn tất bài thuyết trình và đem tới cho cả nhóm góp ý.
Nói góp ý là nói cho có vẻ chứ phần tài liệu đã được chọn lọc kỹ lưỡng, lại được “cây văn số một” của lớp sắp xếp, trình bày mạch lạc, bài thuyết trình hầu như không cần phải thêm bớt, gọt giũa gì nữa.
Nhỏ Hạnh vừa dọc dứt bài viết của mình là tụi bạn vỗ tay rào rào:
– Tuyệt vời!
– Không thể nào hay hơn!
– Cô Lan Anh chắc chắn sẽ rất hài lòng. Môn công dân giáo dục của cô từ nay sẽ trở thành môn học hấp dẫn nhất thế giới.
Tần xoa tay, mũi phập phồng sung sướng:
– Các bạn góp ý đi chứ! Khen gì khen hoài vậy!
– Hay đến thế còn góp ý gì nữa! – Cung bắt đầu pha trò – Nếu có góp ý là góp ý làm sao cho nó bớt hay đi một chút, kẻo lần sau cô Lan Anh lại bắt tổ 1 và tổ 4 thuyết trình tiếp thì khổ thân!
Kim Em gật đầu:
– Cung nói đúng đấy! Kim Em thấy bài viết của bạn Hạnh quá đạt yêu cầu rồi. Bây giờ nhóm chúng ta bàn xem nên phân công những bạn nào làm thuyết trình viên, sau đó chúng ta dượt thử!
Dưỡng huơ tay, xổ câu quen thuộc:
– Đương nhiên bạn Hạnh chiếm một suất rồi!
– Không được! – Quý ròm lắc đầu – Thuyết trình viên phải là người của tổ 1. Tổ 4 tụi tao chỉ góp phần chuẩn bị tư liệu cho bài thuyết trình thôi!
Câu nói của Quý ròm khiến thấy đứa tổ 1 mặt mày đang hí hửng bỗng xìu như bún.
Nhỏ Hạnh thấy tội tội, liền nhẹ nhàng lên tiếng:
– Có thể tổ 4 sẽ cử hai người tham gia, nhưng chỉ phụ trách phần trả lời thắc mắc thôi, còn người đứng ra trực tiếp thuyết trình vẫn là người của tổ 1!
Tụi tổ 1 cũng chỉ cần có thế, cho nên nhỏ Hạnh vừa nói xong, mặt mày tụi nó liền tươi tỉnh trở lại.
Nhóm trưởng Tần vung tay, hứng khởi:
– Vậy là quá tốt rồi!
Rồi để phát huy sự hứng khởi trong lòng hơn nữa, Tần giơ tay lên khỏi đầu.
– Các bạn ngồi yên chờ một chút! Chuyện phân công từ từ tính sau, bây giờ có cái này cho các bạn!
Nói xong, không để ai kịp mở miệng, Tần quay phắt vô nhà trong.
Lát sau, nó khệ nệ bê ra một mâm đầy nhóc đồ ăn thức uống. Trên mâm bày cả chục chai nước ngọt, cả chục hộp si-rô trái cây và đủ loại bánh ngọt.
– ôi, ở đâu ra thế này?
– Nhóm thuyết trình đã xong nhiệm vụ đâu mà liên hoan sớm thế!
– Chậc, hôm nay thằng Tiểu Long tha hồ mời mọi người “ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh” à nghen!
Trước những tiếng xuýt xoa, trêu chọc của tụi bạn, Tần tủm tỉm không nói gì, chỉ lẳng lặng sắp các thứ ra bàn.
Xong nó quay trở vô. Nháy mắt lại quay ra, lần này trên mâm bày hai đĩa chả giò và một cái bánh bông lan to tướng.
Tụi bạn nhón chân nhìn ổ bánh, thi nhau nhẩm đọc hàng chữ đỏ tươi nổi bật trên nền kem trắng “Bùi Thanh Tần – sinh nhật lần thứ mười lăm”.
– A! – Cung reo lên – Thì ra hôm nay là ngày sinh nhật nhóm trưởng!
Quý ròm nhìn Tần, nhăn mặt trách:
– Sinh nhật sao không báo trước gì hết vậy mày?
Quang cũng nhanh nhẩu phụ họa:
– Ừ, im lìm như thế tụi tao biết đâu mà đem quà mừng!
– Quà cáp gì! – Tần vui vẻ – Tao cũng chẳng định tổ chức sinh nhật, chẳng qua gặp lúc nhóm mình họp mặt đông đủ …
Trong khi tụi con trai trò chuyện, đám con gái xúm xít sắp xếp mọi thứ ra bàn.
– Tần ơi! – Nhỏ Hạnh thình lình lên tiếng đề nghị – Hay mình kê bàn ra ngoài vườn ngồi chơi đi!
Cẩm Vân hùa theo:
– Hạnh nói đúng đó! Tiệc sinh nhật phải tổ chức chỗ rộng rãi thoáng mát chứ!
Tụi Mỹ Linh, Hiển Hoa, Hiền Hòa, Kim Em cũng nhao nhao:
– Đúng rồi! Nên kê bàn giữa vườn ngồi chơi!
Đề nghị của đám con gái làm Tần phân vân quá. Nó ngần ngừ:
– Nhưng lũ rắn …
Thằng Cung nói:
– Thì mày xức thuốc kỵ rắn như mọi hôm ấy!
Tần nhún vai:
– Tao xức hết rồi! Chả còn giọt nào nữa!
– Mày đừng lo! – Quý ròm cười tươi – Tao mới ghé đường Hải Thượng Lãn ông trong Chợ Lớn lùng mua được một lọ đây!
Nói xong, Quý ròm móc trong túi áo ra một lọ thuốc nho nhỏ, bên ngoài chẳng có nhãn hiệu gì sất. Nó mở nắp, quẹt ngón tay vào miệng lọ rồi bôi lên người. Trong thoáng chốc, mùi dầu bạc hà xông lên khắp nhà.
Hành động của Quý ròm khiến thằng Tần bất giác thộn mặt. Tất nhiên trong vườn nhà nó chả có con rắn nào, “thuốc kỵ rắn” của nó tất nhiên cũng là thuốc giả, nó lấy chai dầu bạc hà của mẹ nó xoa khắp người để “trộ” bạn bè thôi, thế mà không hiểu sao chai thuốc kỵ rắn Quý ròm vừa mua cũng lại có mùi dầu bạc hà, lạ thật.
Trong lúc thằng Tần đang thần người suy thì tụi thằng Cung, thằng Dưỡng rối rít chìa tay về phía Quý ròm.
– Này, cho tao xức một tẹo nào!
– Tao nữa! Tao cũng xức lên người một tí cho chắc ăn!
Nhỏ Hạnh nãy giờ vẫn âm thầm quan sát nét mặt Tần, thấy thằng này vẫn đắn đo chưa quyết, bèn cất giọng trấn an:
– Tần đừng lo! Tụi mình cứ ra vườn ngồi chơi, đúng năm giờ kém mười lăm giải tán là vừa.
Nghe nhỏ Hạnh hứa hẹn cái khoản “giải tán trước năm giờ”, Tần như cất được một gánh nặng trên vai. Nó mừng rỡ:
– Ờ vậy thì được!
Thế là cả bọn xúm vào lục đục khiêng bàn khiêng ghế ra vườn.
Trong nháy mắt, bàn tiệc sinh nhật đã bày cạnh gốc xoài, tiếng nói cười vang lên náo nhiệt rôm rả.
Chờ cho mọi người ngồi đâu vào đấy, Tần nâng ly nước ngọt trước mặt lên, hoan hỉ nói:
– Thôi mời tất cả nâng ly!
Hiển Hoa phản đối:
– Tuyên bố lý do đã chứ!
– Lý do thì các bạn đã biết rồi! – Tần mỉm cười – Hơn nữa, bữa tiệc sinh nhật này thật ra cũng hơi bất ngờ với các bạn …
Cung gật gù:
– Ừ, cũng hơi bất ngờ thật!
Rồi nó cúi lục trong túi xách, lấy ra một gói quà bọc giấy hoa đặt lên bàn, lém lỉnh nói tiếp:
– Tuy vậy, tao cũng kịp chuẩn bị một món quà cho mày!
Tần trợn mắt nhìn gói quà Cung vừa lấy ra, miệng há hốc. Nó không thể nào tin thằng Cung có thể biết được ngày sinh nhật của nó.
Mãi một lúc, Tần mới nói được, giọng lắp bắp:
– Ơ … ơ … sao mày biết …
Cung chưa kịp trả lời, Quý ròm đã cười hì hì:
– Đâu chỉ một mình thằng Cung biết, tao cũng biết nữa chứ bộ!
Nói xong, Quý ròm hớn hở lấy gói quà cất kỹ của mình ra.
– Tao cũng biết! – Dưỡng dõng dạc nói.
Hiển Hoa chúm chím:
– Hiển Hoa cũng biết!
– Kim Em cũng thế!
– Mỹ Linh nữa!
Cứ thế hết đứa này đến đứa khác lần lượt lấy ra những gói quà giấu sẵn trong túi xách đặt lên bàn. Chẳng mấy chốc, bàn tiệc đã tràn ngập những gói giấy đủ màu lấp lánh, rực rỡ.
Dĩ nhiên chủ nhân Tần sững sờ và xúc động không để đâu cho hết. Nó liên tục đưa tay dụi mắt. Nhưng rồi thấy cứ mỗi lần dụi lại một gói quà hiện ra, nó biết là mình không mơ. Cho nên những lần sau, nó không buồn dụi nữa. Mà giương mắt ếch lên dòm. Bây giờ thì nó hiểu tại sao chiều nay tụi bạn nó đứa nào cũng mang theo túi xách, chuyện không hề có trong những lần họp nhóm trước. Khi nãy thấy vậy, nó vô cùng thắc mắc. Nhưng giờ thì nó thắc mắc chuyện khác.
– Tại sao các bạn biết được ngày sinh nhật của tôi hay vậy?
Tần run run hỏi, giọng chưa hết ngỡ ngàng.
Nhỏ Hạnh mỉm cười bí mật:
– Có người cho tụi này biết?
– Tôi không tin! – Tần chớp chớp mắt – Chắc các bạn lên văn phòng xem trong sổ học bạ của tôi chứ gì!
Quý ròm nhún vai:
– Mày nói lạ! Làm sao tụi tao biết mày sinh vào tháng này mà lục học bạ để xem ngày?
Sự bắt bẻ của Quý ròm chí lý đến mức Tần lại nghệt mặt ra:
– Thế thì tại sao?
Tiểu Long khịt mũi:
– Hạnh đã trả lời rồi! Có người cho biết.
– Người nào? – Tần ngơ ngác.
Nhớ lại cách nhỏ Hoa tự giới thiệu tên hôm nọ, Quý ròm nghịch ngợi chỉ tay vào khóm hoa mẫu đơn kế đó:
– Người đó đó !
Tần nhìn theo tay chỉ của Quý ròm, vẫn chưa hiểu, mặt nhăn hí:
– Nói gì thì nói đại ra cho rồi, sao mày cứ úp úp mở mở thế?
Nhỏ Hạnh tủm tỉm:
– Chính bạn Hoa nói cho tụi này biết đấy!
Tần đưa mắt nhìn Hiển Hoa:
– Làm sao bạn …
– Không phải Hoa này! – Quý ròm chỉ tay về hướng sau lưng Tần – Hoa kia kìa!
Tần quay phắt lại. Và nó chết điếng người khi thấy nhỏ Hoa bên cạnh nhà đã xuất hiện chỗ cây dừa tự bao giờ và đang tươi cười tiến lại chỗ bàn tiệc, tay ôm khư khư một cái gói gì đấy. Trước nay, hằng ngày nhỏ Hoa vẫn thường sang chơi vườn nhà Tần vào lúc năm giờ rưỡi, chẳng hiểu sao bữa nay mới bốn giờ nó đã lò dò chui qua. Sự thay đổi bất ngờ đó khiến Tần dở cười dở mếu.
Tần rất mến cô bạn hàng xóm của mình. Số phận không may của nhỏ Hoa càng khiến nó bồi hồi cảm động mỗi khi nghĩ đến. Nó vẫn thường tặng quà cho nhỏ bằng cách nhét vào bộng cây kế hàng rào những thứ đồ chơi xinh xắn, ngộ nghĩnh. Nhưng Tần lại không muốn cho bạn bè biết. Nó sợ bị trêu chọc. Nhưng bây giờ thì nhỏ Hoa đã vô tình làm hỏng tất cả.
Dĩ nhiên có tài thánh thằng Tần mới biết mọi diễn tiến này thực ra đều do tụi bạn nó sắp xếp từ trước.
Chiều hôm kia, sau khi chia tay nhỏ Hoa chui trở ra ngoài, tụi Quý ròm đã thuật lại mọi chuyện cho bọn thằng Cung, thằng Quang, thằng Dưỡng nghe.
Và sáng hôm sau khi lên trường, thì những đứa còn lại trong nhóm là Mỹ Linh, Cẩm Vân, Kim Em, Hiền Hòa, Hiển Hoa cũng đều biết cả.
Bấy giờ nhiều đứa mới vỡ lẽ tại sao Tần không muốn tụi nó họp nhóm ở nhà Tần, không muốn tụi nó tự do đi lại ngoài vườn, không muốn tụi nó rong chơi quá năm giờ. Tất cả chẳng qua Tần sợ bí mật của mình bị phát hiện.
Dẫu sao đó cũng là một bí mật đáng yêu! Cả nhóm kết luận như vậy và quyết định làm Tần bất ngờ bằng cách kéo đến nhà nhỏ Hoa chơi và mời nhỏ qua dự sinh nhật của Tần vào bốn giờ chiều hôm sau.
Tần đứng trơ như phỗng, hết nhìn nhỏ Hoa lại quay sang tụi bạn, lúng túng không biết phải mở lời như thế nào.
Nhỏ Hạnh thấy vậy, liền nhoẻn miệng cười:
– Tần khỏi cần giới thiệu. Tụi này đã quen nhau từ trước rồi. – Chính nhờ bạn Hoa, tụi này mới biết hôm nay là ngày sinh nhật của Tần!
Cẩm Vân chớp mắt khoe:
– Chiều hôm qua, tụi này ở chơi bên nhà bạn Hoa cả buổi đấy!
Tần lộ vẻ ngẩn ngơ:
– Nhưng …
Cung cười hề hề:
– Có gì khó hiểu đâu! Chính vào hôm thằng Quang, thằng Dưỡng và tao ngồi nghỉ chân bên hàng rào và bị mày đuổi như đuổi tà thì Quý ròm, Tiểu Long và Hạnh đang nấp trong vườn nhà mày chứ đâu …
– Thế … thế …
– “Thế, thế” gì nữa? – Cung lại ranh mãnh ngắt lời – Ngày nào cũng chui vào đó, tất nhiên tụi nó thừa biết cái “hang rắn” của mày là cái gì rồi, và tất nhiên là gặp cả nhân vật thường lui tới cái hang rắn đó …
Cung nói tới đây, mặt thằng Tần bất giác đỏ bừng. Nhưng Tần không có thì giờ để ngượng nghịu lâu. Tiếng bọn con gái đồng loạt reo lên:
– A, xem bạn Hoa đem tới cái gì kìa!
Tần ngoảnh lại, thấy nhỏ Hoa đang hớn hở rút từ trong gói giấy trên tay ra từng cây nến nhỏ, lần lượt hết cây này đến cây khác.
– Đúng rồi! – Quang bô bô – Sinh nhật là phải có nến! Bạn Hoa hay quá!
Trong khoáng mắt, mười lăm ngọn nến màu đã được thắp lên và cắm quanh trên lớp kem của chiếc bánh bông lan.
Tần nhìn những ngọn nến xúm xít quây tròn bên nhau như những người bạn thân thiết, mắt tự dưng mờ đi.
Tần không rõ mắt mình có đang ngân ngấn nước hay không nhưng nó biết lòng nó đang cảm động lắm. Cảm động vì nó định đem lại bất ngờ cho bạn bè, rốt cuộc chính nó lại bị bất ngờ vì những gì bạn bè đem lại cho nó. Nhưng cảm động nhất là chẳng ai trách cứ nó về chuyện “rắn rết” vừa qua, chẳng ai trêu nó về chuyện nhỏ Hoa hàng xóm, ngược lại đứa nào cũng tỏ ra quý mến và yêu thương cô bạn bất hạnh của nó.
Tần nhìn nhỏ Hoa, thấy chưa bao giờ nhỏ vui vẻ đến vậy, nhất là khi Hiển Hoa và Kim Em mỗi đứa một bên kéo tay cô bạn mới lại gần chiếc bánh, hô to:
– Nào, chúng ta cùng thổi nến đi! Thổi đi Tần ơi!
Tần đưa tay dụi mắt và cúi đầu xuống. Ngay trong lúc đó, nó chợt hiểu ra tình bạn cũng là một “môi trường” quan trọng và cần phải bảo vệ biết chừng nào …