Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 35 – Trúng số độc đắc – Chương 9
Chương 9
Có thể người đàn ông không biết trước đây Dũng cò đã tậu được chiếc Max 100, rồi nó bán đi chẳng bao lâu sau đó. Nhưng ông vẫn gật gù:
– Ừ, nếu cháu giỏi nghề, cháu sẽ có tiền để mua mọi thứ cháu muốn.
Dũng cò phấn khởi:
– Rồi cháu sẽ mua lại cho ba cháu chiếc Dream.
Người đàn ông đặt tay lên vai Dũng cò:
– Cháu sẽ mua Dream.
Dũng cò tiếp tục làm chú bé mơ mộng:
– Cháu sẽ mua cho mẹ cháu máy giặt, lò nướng và tủ lạnh.
– Rồi cháu sẽ mua máy giặt, lò nướng và tủ lạnh! – Người đàn ông nói, giọng tin tưởng.
– Cháu sẽ …
Lần này chưa kịp nói hết câu, Dũng cò bỗng ngưng bặt và khẽ nhăn mặt. Nó nghe bụng nó đang co thắt dữ dội.
Người đàn ông ngạc nhiên:
– Cháu làm sao thế?
– Dạ … không ạ.
Thấy Dũng cò ôm bụng, người đàn ông lo âu hỏi:
– Cháu đau bụng phải không?
– Dạ không.
– Thế sao …
Tới lúc này, Dũng cò không buồn giấu giếm nữa:
– Cháu đói.
Thú nhận của Dũng cò khiến người đàn ông thoáng sững sờ:
– Thế hồi trưa cháu không ăn cơm à?
Dũng cò buồn bã:
– Cháu bỏ nhà ra đi đã mười ngày nay rồi.
– Ôi, sao cháu dại dột thế? – Người đàn ông kêu lên.
Dũng cò ấp úng, nó nói mà không dám nhìn lên:
– Tại vì … tại vì …
Người đàn ông kéo Dũng cò đứng dậy:
– Chuyện đó lát nữa nói sau. Bây giờ chú và cháu đi kiếm cái gì ăn đã. Chú cũng đói rồi.
Trong bữa ăn, nhiều lần Dũng cò định cất lời nhưng lần nào cũng bị người đàn ông đưa tay ngăn lại:
– Ăn đi cháu! Ăn xong rồi nói cũng không muộn.
Suốt buổi người đàn ông ngồi nhìn Dũng cò ăn uống say sưa, phần mình ông chỉ nhấm nháp qua loa, chiếu lệ.
Sau đó ông ngồi chăm chú nghe DŨng cò thuật lại câu chuyện đã xảy đến với nó trong những ngày qua.
Không hiểu sao, dù chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, Dũng cò cảm thấy vô cùng tin cậy người đàn ông ngồi trước mặt. Bằng một giọng khàn khàn vì xúc động, nó ngập ngừng dốc bầu tâm sự.
Dũng cò diễn đạt không được trơn tru lăm, giọng kể của nó thỉnh thoảng lại bị đứt khúc bởi những tiếng khịt mũi bối rối, nhưng người đàn ông vẫn hiểu những gì Dũng cò muốn thổ lộ.
Ông ngồi nghe, thinh lặng, không ngắt lời,hỏi lại, lòng tự dưng buồn man mác.
Ngay cả khi Dũng cò đã kể xong, ông vẫn ngồi im như thóc, mắt nhìn tận đâu đâu.
Mãi một lúc lâu, ông mới khẽ mấp máy môi, phải cố lắm Dũng cò mới nghe rõ:
– Cháu phải về nhà thôi, cháu ạ.
Dũng cò cắn môi:
– Cháu cũng muốn về nhà. Nhưng cháu sợ.
– Cháu sợ gì?
– Ba cháu sẽ giết cháu.
– Ba cháu sẽ không giết cháu.
Dũng cò đăm đăm nhìn người đàn ông:
– Làm sao chú biết?
– Chú không biết. Chú chỉ nghĩ thế thôi! – Giọng người đàn ông thản nhiên – Nhưng nếu ba cháu giết cháu thì cháu cũng phải chịu. Người đàn ông có bản lĩnh là người dám chịu trách nhiệm và sẵn sàng nhận lãnh hậu quả về những gì mình đã làm.
Người đàn ông đang cao hứng. Ông hăm hở truyền những tâm niệm của mình vào tâm hồn một chú nhóc mười sáu tuổi, quên phắt Dũng cò chưa trở thành người đàn ông đúng nghĩa. Nó chỉ là đứa trẻ vị thành niên.
Nhưng Dũng cò vẫn cảm thấy những ý tưởng mới mẻ kia ngấm vào tim nó, những ý tưởng khiến nó rưng rưng xúc động.
– Cháu sẽ nghe lời chú. Cháu sẽ về nhà! – Dũng cò lí nhí.
Người đàn ông nheo mắt:
– Dù ba cháu giết cháu?
– Vâng, dù ba cháu giết cháu! – Giọng Dũng cò trở nên can trường.
Người đàn ông lộ vẻ hài lòng. Ông chồm qua bàn, vỗ vai nó:
– Cháu giỏi lắm!
Dũng cò bỗng phân vân:
– Nhưng …
– Không “nhưng” gì cả! – Người đàn ông không để Dũng cò nói hết câu – Cháu phải về nhà. Nếu ba cháu tha thứ cho cháu, cháu sẽ đi học nghề. Khi có công việc rõ ràng, cháu sẽ thôi lông bông, sẽ thôi nghĩ đến những chuyện vớ vẩn. Nếu chăm chỉ, cháu sẽ có tiền mua xe Max, xe Dream, mua máy giặt, lò nướng và tủ lạnh.
Dũng cò liếm môi:
– Nhưng muốn học nghề phải có tiền chú ạ.
– Chú đã hứa rồi! – Người đàn ông ân cần – Chú sẽ giúp cháu đóng tiền học phí.
Lần này, lòng tử tế của người đàn ông không làm Dũng cò hào hứng lên chút nào. Trước đó khoảng năm phút, hẳn Dũng cò sẽ cảm ơn rối rít về lời hứa hẹn hào hiệp kia. Nó sẽ tự nhận lấy sự giúp đỡ của người đàn ông không chút do dự.
Nhưng bây giờ tâm trạng của Dũng cò đã hoàn toàn khác trước. Từ khi những ý tưởng về bản lĩnh đàn ông in vào óc nó, Dũng cò cảm thấy một sự thay đổi lớn lao vừa xảy đến với mình.
Bây giờ, Dũng cò không muốn ngửa tay nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai. Nó muốn kiếm được đồng tiền chính đáng bằng đôi tay của chính mình. Nó muốn tự chịu trách nhiệm về bản thân nó. Nghĩa là, nó muốn chứng tỏ bản lĩnh của một người đàn ông chân chính.
Thấy Dũng cò không trả lời đề nghị của mình, người đàn ông thoáng ngạc nhiên:
– Cháu sao thế?
– Cháu … cháu không muốn chú đóng học phí dùm cháu.
Dũng cò ấp úng, vừa đáp nó vừa ngó lơ chỗ khác, sợ làm người đàn ông phật lòng.
Nhưng người đàn ông không nhưng không giận, còn giơ ngón tay cái lên, buột miệng khen:
– Chú hiểu ý cháu. Cháu tiến bộ nhanh lắm.
Rồi ông gật gù nói:
– Được rồi. Chú quen nhiều đại lý phát hành báo chí, chú sẽ giới thiệu cháu đến những nơi đó nhận báo về bán lẻ. Cháu sẽ tự làm ra tiền để đóng học phí.
Mắt Dũng cò sáng lên:
– Chừng nào chú mới dẫn cháu tới những chỗ đó hả chú?
– Sẽ đi ngay thôi. Nhưng trước hết chú cháu mình phải về nhà đã.
Rời khỏi quán ăn, người đàn ông theo chân Dũng cò về nhà.
Khác hẳn với lần quay về lén lút trước đây, lần này Dũng cò đi bằng bước chân bình tĩnh. Lòng nó vẫn hồi hộp lắm, nhưng nó đã thôi run sợ. Bây giờ Dũng cò sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì đang chờ đợi nó, dù đó là những lời mắng chửi thậm tệ của mẹ nó, những đòn “quyền cước” với mười hai thành công lực của ba nó hay những thứ “phi tiêu tụ tiễn” mang hình ly tách ấm chén chai lọ dao nĩa giày dép chân đèn gạt tàn … được phóng đi veo véo từ tay ông. Trước đây nó đã trót gieo gió, lẽ nào bây giờ nó hèn nhát chạy trốn bão giông.
Nhưng rốt cuộc chẳng có cơn giông nào trút xuống đầu Dũng cò.
Thoáng thấy bóng nó rón rén bước vào, ba nó ngước lên, gương mặt tối sầm của ông vụt sáng:
– Con về đấy hả Dũng?
Giọng ông run run, hơi thảng thốt, dường như cố nén một tiếng reo.
Mẹ nó không trấn tĩnh được như thế. Bà chạy tới ôm chầm lấy nó:
– Ôi, sao con khờ dại thế hở con?
Mẹ nó vuốt má nó, nước mắt chảy dài:
– Tội nghiệp, con gầy xọm đi thế này!
Dũng cò cảm thấy quá đỗi bất ngờ. Nó cứ nghĩ chờ đón nó ở nhà phải là những thứ khủng khiếp lắm. Và nó đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng. Không ngờ đó chỉ là lời hỏi thăm dịu dàng của ba nó, là vòng tay âu yếm và những giọt nước mắt của mẹ nó, những hình ảnh nó tưởng chỉ có thể bắt gặp trong những giấc mơ về thời thơ ấu xa xăm.
Lòng ngập tràn cảm động, Dũng cò không thốt được lời nào. Nó nghe cay cay nơi sống mũi, liền khịt khịt, đôi chân dài lêu nghêu ngọ ngoạy, những ngón chân gí gí xuống nền nhà.
Đang bồi hồi, sực nhớ tới người đàn ông cùng đi với mình, Dũng cò liền vội vàng gỡ tay mẹ ra:
– À, mẹ …
Dũng cò quay về phía người đàn ông, giới thiệu:
– Con đã gặp chú này ngoài công viên. Chính chú đã khuyên con trở về nhà.
Người đàn ông lịch sự cúi đầu:
– Chào hai bác ạ.
Bây giờ, khi sự mừng rỡ trước sự trở về của đứa con lưu lạc lắng xuống, ba mẹ Dũng cò như mới nhớ ra sự có mặt của người lạ trong nhà.
– Chào ông! – Ba Dũng cò bước lại bắt tay khách, ông nắm thật chặt – Cảm ơn ông rất nhiều.
Mẹ Dũng cò rồi rít:
– Mời ông ngồi chơi. Ông là ân nhân của gia đinh tôi …
Khách ngồi xuống, xua tay lia lịa:
– Bác đừng nói thế. Đó chỉ là việc bình thường …
Bữa đó người đàn ông ở chơi khá lâu. Bằng một giọng chậm rãi, rõ ràng, ông trình bày với ba mẹ Dũng cò về những gì ông đã bàn với nó.
Tất nhiên ba mẹ Dũng cò không biết nói gì hơn là đồng ý ngay với sự sắp xếp của người đàn ông về tương lai của con mình.
Dũng cò kể tới đây, Văn Châu cảm thấy câu chuyện đã sắp kết thúc, liền sốt ruột vọt miệng hỏi:
– Thế sau đó ba mẹ mày có nhắc gì tới số vàng bị mất cắp không?
– Không nhắc một lời.
Văn Châu chớp mắt:
– Ai nấy đều vờ như không biết?
– Chỉ có ba mẹ tao vờ thôi. Còn tao, sau đó vài ngày tao đã quyết định thú nhận tội lỗi của mình. Tao kể hết, chẳng giấu giếm điều gì.
– Kể cả chuyện thua bạc ở nhà thằng Khìn?
– Ừ, kể cả chuyện đó
– Thế ba mẹ mày không hề phản ứng gì à?
– Không.
– Tao không tin! – Văn Châu cau mày – Làm sao ba mẹ mày không nói gì về chuyện đó, một khi mày đã khai huỵch toẹt ra như thế?
– Tất nhiên là ba mẹ tao có nói. Nhưng mỗi người chỉ nói một câu thôi.
– Câu gì?
– Mẹ tao nói “Con biết nhận lỗi là tốt rồi”. Còn ba tao thì bảo “Bỏ qua đi con. Rồi nhà ta sẽ làm lại từ đầu”.
Văn Châu xuýt xoa:
– Ba mẹ mày hay ghê.
Dũng cò tặc lưỡi:
– Chính người đàn ông kia mới hay. Chính ông ấy đã làm cho cả nhà tao thay đổi. Ba tao đã hết rượu che be bét. Mẹ tao dạo này cũng ở nhà suốt.
Văn Châu cảm khái:
– Ba mẹ mày muốn làm gương tốt cho mày đấy. Họ không muốn mày trở thành trẻ lang thang.
Văn Châu bỗng tò mò:
– Thế từ lúc đó đến nay, mày có gặp lại người đàn ông kia lần nào nữa không?
– Có. Tháng nào tao cũng gặp chú ấy. Chú ấy giới thiệu tao vào học tại trung tâm dạy nghề của quận. Tiền kiếm được nhờ bán báo, cứ cuối tháng tao lại giao cho chú ấy đóng tiền học giùm.
Văn Châu ngạc nhiên:
– Sao mày không tự đóng?
– Tao cũng không rõ. Chú ấy bảo cứ giao cho chú ấy.
– Lạ nhỉ!
Văn Châu lẩm bẩm. Bỗng dưng nó ao ước được gặp mặt người đàn ông tốt bụng kia biết bao.
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?20635-Kinh-van-Hoa-Tap-35-Trung-so-doc-dac#ixzz2OBcwG2H7