Kính vạn hoa - Tập 35 - Trúng số độc đắc

Chương 7


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 35 – Trúng số độc đắc – Chương 7

Chương 7
Lập một kế hoạch riêng, điều đó Văn Châu mới nghĩ ra đây thôi. Đấy là do nó bắt chước các bạn nó.
Các bạn nó đứa nào cũng tìm ra đối tượng riêng để giúp đỡ. Còn nó thì chưa. Vì vậy chiều nó mới lò dò tới nhà Dũng cò.
Thoạt đầu nó không nghĩ ra Dũng cò ngay. Tuy ba Dũng cò là em họ của mẹ nó nhưng vì hai gia đình vốn hiềm khích, xưa nay không năng qua lại, nên Văn Châu quên bẵng mất ông em của mình.
Ba Dũng có bét rượu, mẹ nó lại mải bài bạc nên nhà cửa lần hồi sa sút. Dũng cò sau khi bị đuổi học vì thành lập băng trấn lột ngay trong nhà trường, bắt đầu lêu bêu. Còn Văn Châu từ ngày cùng bọn Quý ròm phá tan “đảng Chim Ưng” do Dũng cò hợp tác với băng Đô-mi-nô lập nên, nó không gặp lại ông em họ của mình nữa.
Chả rõ hiện nay Dũng cò làm gì? Văn Châu vừa đi vừa nghĩ ngợi. Không khéo nó bỏ đi bụi rồi cũng nên. Ừ, ai chứ thằng Dũng cò thì dám lắm.
Những ý nghĩ u ám trong đầu khiến Văn Châu bước nhanh hơn. Trong một thoáng, nó bỗng cảm thấy áy náy vô hạn. Nó tự trách mình đã thờ ơ với Dũng cò một thời gian dài. Có thể ba mẹ mình và ba mẹ Dũng cò không ưa nhau, nhưng đó là chuyện của người lớn. Còn mình và Dũng cò dù sao cũng là những đứa trẻ. Trẻ con thì chẳng có lý do gì để không chơi với nhau.
Văn Châu biết Dũng cò là một đứa trẻ hư. Dũng cò từng cờ bạc thâu đêm với thằng Khìn, từng hợp tác với thằng Hà Chảy cho vay lấy lãi, từng kết vè với tụi Bò Trổng, Bò Lục, Bò Tứ chặn đường bọn học trò tiểu học để trấn lột và sau đó thu tiền “bảo kê”.
Tất nhiên là Dũng cò sai đứt đuôi đi rồi. Nhưng có lẽ vì những đứa trẻ tốt không chơi với nó. Nó quanh năm chơi với toàn bạn xấu nên chỉ nghĩ ra những chuyện bá láp đó thôi. Nếu mình đừng lạnh nhạt với nó, nếu mình rủ nó nhập bọn với đám Tiểu Long, nhỏ Hạnh, Quý ròm, chắc nó sẽ thay đổi, sẽ trở thành một con người khác, Văn Châu không ngừng thầm thì bào chữa cho Dũng cò. Nó trở thành một luật sư tài giỏi lúc nào không hay.
Có một lúc, Văn Châu lấy làm ngạc nhiên về mình quá. Nó không hiểu tại sao hôm nay nó lại quan tâm đến một đứa nó chưa bao giờ buồn quan tâm là thằng Dũng cò như thế.
Xưa nay, Văn Châu nổi tiếng là người rộng rãi. Nó sẵn sàng dốc túi vì bạn bè không hề do dự. Nó sẵn sàng dốc túi vì bạn bè không hề do dự. Nó sẵn sàng góp vào quỹ từ thiện cả chục triệu đồng mà không một cái nhíu mày. Nhưng đấy là vì tiền bạc đối với nó không quan trọng, vì nhà nó quá giàu. Nó làm nghĩa cử một cách vô tư, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Bữa nay lần đầu tiên nó ngạc nhiên nhận ra nó cũng biết đăm chiêu, dằn vặt. Lần đầu tiên nó băn khoăn nghĩ đến số phận của một con người cụ thể.
Văn Châu ngạc nhiên, vì nó không biết sở dĩ bữa nay nó trở thành một đứa cả nghĩ như thế chính là do tác động của bạn nó.
Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh không phải là những đứa trẻ nhà giàu nhưng hễ có tí tiền là nghĩ đến chuyện giúp đỡ các bạn nghèo chung quanh. Ngay cả những đứa trẻ đường phố là anh em thằng Nở cũng biết san sẻ với đám bạn cùng hoàn cảnh với chúng.
Những điều đó đã làm ảnh hưởng đến Văn Châu một cách tự nhiên.
Căn nhà Dũng cò dần dần hiện ra trong tầm mắt khiến Văn Châu bất giác chậm bước lại.
Thốt nhiện nó đâm ra lo lắng vu vơ. Nó không biết thái độ của cậu mợ nó như thế nào khi nó thình lình xuất hiện. Cả Dũng cò nữa. Thằng này chắc chưa quên cuộc đụng độ hôm nào giữa “đảng chim ưng” với bọn Quý ròm. Dù thời gian trôi qua đã khá lâu, nỗi hận thù trong lòng Dũng cò hẳn chưa dễ nguôi ngoai.
Nhưng dù bụng dạ nơm nớp, cuối cùng Văn Châu vẫn phải đặt chân qua ngưỡng cửa nhà ông cậu.

Dũng cò không có nhà. Chỉ có ông cậu ngồi xem báo đằng bàn.
Thoáng thấy bóng người thập thò trước cửa, ông ngước lên. Và khi nhận ra Văn Châu, ông vô cùng ngạc nhiên.
– Ủa, Văn Châu hả? Vào nhà chơi đi!
Thoạt đầu, lúc đứng lấp ló trước cửa, Văn Châu đã không tin vào mắt mình. Cậu nó xưa nay vốn là một con sâu rượu. Ông nốc rượu như hũ chìm, hầu như chưa bao giờ Văn Châu nhìn thấy ông trong trạng thái tỉnh táo. Ông luôn luôn say, vì vậy luôn luôn nói năng lung tung, luôn luôn chê trách, xỏ xiên, quát tháo, chửi bới. Và một trong những người thường xuyên bị ông lôi ra nói nặng nói nhẹ là bà chị họ của ông, tức là mẹ của Văn Châu. Nhưng hôm nay Văn Châu lấy làm lạ quá.
Trên người cậu nó dường như không dính một giọt rượu nào. Đã vậy, tay ông lại cầm một tờ báo, điều Văn Châu chưa từng thấy qua.
Và khi ông lên tiếng thì Văn Châu lại không tin được vào tai mình. Câu nó tập nói năng dịu dàng với nó từ bao giờ thế nhỉ?
Văn Châu sửng sốt quá. Nó bước vào nhà, dè dặt nói:
– Chào cậu. Cháu đi tìm Dũng.
– Thằng Dũng hở? Giờ này nó đang ở ngoài đường cháu ạ.
Chết rồi! Văn Châu than thầm trong bụng. Dũng cò đi bụi thật rồi. Cái giọng ngọt thơn thớt của ông cậu nó đúng là giọng giận lẫy.
Nó ngần ngừ một thoáng rồi ấp úng hỏi:
– Dũng đi lâu chưa vậy cậu?
– Gần cả năm nay rồi.
Văn Châu lại giật mình đánh thót. Nhưng khi liếc nhìn ông cậu, nó ngạc nhiên thấy mặt mày cậu nó vẫn tươi tỉnh như không có chuyện động trời nào xảy ra.
Bất giác nó buột miệng lặp lại câu nói của ông cậu một cách bâng quơ:
– Gần cả năm rồi …
– Ừ, gần cả năm rồi! – Cậu nó gật gù – Cứ sáng sớm nó tới sạp nhận báo của người ta, rồi đi bán cho tới tận bốn, năm giờ chiều …
– À! – Văn Châu thở một hơi nhẹ nhõm, suýt chút nữa nó đã reo lên – Thì ra dạo này Dũng đi bán báo!

Như vật Dũng cò lang thang ngoài đường không phải là đi bụi. Nó đi bán báo, như dạo nào thằng Nở vẫn thường đi. Lạ thật, một tay anh chị như Dũng cò mà lại chịu làm cái nghề bán báo chân chính và cực khổ kia! Lại hành nghề cả một năm trời!
Văn Châu chớp mắt:
– Thế bây giờ Dũng nghỉ học luôn hở cậu?
– Hiện nay nó đang học nghề sửa xe máy. Ban ngày đi bán báo, kiếm tiền tối đi học cháu ạ.
Trước đây mỗi lần gặp Văn Châu, cậu nó đều “mày mày, tao tao”, nay một điều “cháu” hai điều “cháu”, thái độ lại hòa nhã rất mực, làm Văn Châu mát lòng mát dạ quá xá.
Chắc thằng Dũng cò tu tỉnh khiến cậu thay đổi theo! Văn Châu vui mừng nghĩ bụng và lễ phép cáo từ:
– Thưa cậu, cháu về đây.
Cậu Văn Châu tiễn cháu ra cửa:
– Cháu muốn gặp thằng Dũng, cứ đến Bến xe Chợ Lớn. Nó bán loanh quanh đâu khu đó.
Văn Châu tìm ra cái dáng cao lênh khênh của Dũng cò không mấy khó khăn.
Nó rảo quanh bến xe hai vòng đã thấy Dũng cò. Nón kê – pi kéo sụp xuống trán, một tay ôm chồng báo đủ loại nặng chịch, tay kia vung vẩy tờ Tuổi Trẻ trước mặt hành khách ngồi trong xe, Dũng cò ra rả rao:
– Báo mới đây, báo mới đây! Tim tức mới nhất về vụ án rừng Tánh Linh đây
Đợi Dũng cò bán xong mấy tờ báo, Văn Châu tiến đến sau lưng ông em:
– Dũng cò!
Dũng cò giật mình quay lại. Nhác thấy Văn Châu, nó giật mình thêm cái nữa:
– Ủa, mày đi đâu đây?
– Tao đi tìm mày.

– Tìm tao chi?
Văn Châu mỉm cười thân thiện:
– Tìm chơi vậy thôi.
– Tìm chơi thôi hả? – Dũng cò xốc chồng báo trên tay hỏi lại với giọng ngờ vực.
– Ừ.
Tiếng “ừ” của Văn Châu vẫn không xua tan được sự nghi kỵ trong lòng Dũng cò. Trước nay Văn Châu chưa bao giờ đi gặp nó khơi khơi. Hễ Văn Châu tìm đến nó thế nào cũng có chuyện. Lại toàn những chuyện gay cấn. Như vụ những cuốn sổ liên lạc của bọn học trò trường Họa Mi dạo nọ.
– Tao không tin! – Dũng cò nhún vai! – Có chuyện gì mày cứ nói thẳng ra đi!
– Tao nói rồi! – Văn Châu cười khổ – Tao tìm mày chả có chuyện gì sất.
Dũng cò cúi nhìn chồng báo trên tay, tự dưng phân trần:
– Lúc này tao chả làm gì bậy bạ cả. Tao chỉ bán báo kiếm tiền đi học nghề.
Văn Châu im lặng nhìn ông em. So với dạo làm thủ lĩnh “đảng Chim Ưng”, Dũng cò nom đen hơn và gầy hơn. Cả năm nay chắc nó dãi nắng dầm mưa ghê lắm! Văn Châu bùi ngùi nghĩ và nó đặt tay lên vai Dũng cò:
– Tao nói thật đấy. Lâu lắm không gặp mày, tự dưng tao cảm thấy nhơ nhớ. Tao muốn xem mày hiện nay sống ra sao.
Văn Châu có ngoại hình y như con trai, và tính cách cũng giống con trai nốt. Nó không quen thốt ra những lời “mềm yếu”, vì vậy mà nó nói câu vừa rồi một cách khó khăn.
Dũng cò dán chặt mắt vào bà chị, giọng không rõ cảm động hay khiêu khích:
– Mày tử tế với tao tự bao giờ thế?
Văn Châu thở dài:
– Gần đây thôi. Gần đây tao cảm thấy tao đã không phải với mày.
Văn Châu nói câu thứ nhất, Dũng cò còn nghi ngờ, chả rõ bà chị của mình nói thật hay cố tình vờ vịt, nhưng khi Văn Châu nói tới câu thứ hai thì nó tin là Văn Châu thật lòng.
Cho nên nó cũng thở dài theo:
– Bỏ qua đi! Dạo này tao sống cũng tàm tạm, không đến nỗi nào.
Nó chỉ tay vào một quán nước cạnh đó:

– Tụi mình vào đây ngồi.
Hai đứa ngồi đối diện nhau,im lặng nhấp từng ngụm nước, chẳng đứa nào mở miệng, mặc dù bụng đứa nào cũng tràn ngập thắc mắc.
Trong khi Văn Châu không hiểu tại sao Dũng cò đột nhiên “hiền lương” như vậy thì Dũng cò cũng chả rõ tại sao Văn Châu lại bất ngờ “hiền thục” dường kia.
Nhìn qua nhìn lại một hồi, Dũng cò tặc lưỡi hỏi trước:
– Dạo này có chuyện gì xảy ra với mày thế?
– Có chuyện gì đâu!
Dũng cò nhìn bà chị lom lom:
– Tao thấy mày khang khác.
– Ờ …
Văn Châu “ờ” một tiếng rồi nín bặt. Nó không muốn nói với Dũng cò chuyện nó vừa trúng vé số độc đắc. Nó sợ Dũng cò hiểu lầm. Nó sợ Dũng cò nghĩ nó nhờ trúng số nên mới thay tâm đổi tính. Trong khi thật ra không phải như vậy.
– “Ờ” là sao? – Dũng cò nheo mắt.
– “Ờ” là chả có chuyện gì đặc biệt xảy ra với tao cả.
Văn Châu nhún vai:
– Chính mày mới khang khác hơn tao. Tao nghĩ chắc vừa qua mày đã gặp chuyện gì.
– Ừ! – Dũng cò xác nhận – Có một chuyện.
– Chuyện gì thế?
– Chuyện này kể ra dài dòng lắm.
Văn Châu sốt ruột:
– Thì mày cứ kể đi!
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?20635-Kinh-van-Hoa-Tap-35-Trung-so-doc-dac#ixzz2OBcWjPmV


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.