Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 34 – Cháu của bà – Chương 7
Quý ròm rốt cuôc vẫn không tiết lộ cho Tiểu Long biết là nó và nhỏ Hạnh định giúp thằng mập bằng cách nào.
Vì vậy, một tối đang ngồi học bài với Ðỗ Lễ, nghe tiếng động lịch kịch ngoài cửa, nó ngoảnh đầu ra và xanh mặt khi thấy hai đứa bạn mình đang đứng ngay trước hiên nhà dòm vô.
Cổng nhà Ðỗ Lễ không bao giờ khoá nên Quý ròm và nhỏ Hạnh lần vào tới tận cửa vẫn chẳng ai hay biết.
Ðỗ Lễ tuy được Tiểu Long thuật lại cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa nó và Quý ròm hôm trước nhưng không ngờ hai đứa này lại mò đến nhà ngay vào lúc gay cấn như thế này. Do đó mặt Tiểu Long tái xanh thì mặt Ðỗ Lễ cũng tái xạm. Hai đứa đánh mắt về phía chiếc giường bà thằng Ðỗ Lễ đang ngồi, bụng giật thon thót: Kiểu này thì hỏng bét!
Quá bất ngờ, Ðỗ Lễ chẳng biết phải làm gì. Nó cựa quậy người trên ghế một cách khổ sở, hệt như đang bị trói bởi một sợi dây vô hình nào. Còn Tiểu Long thì quýnh quíu đặt ngón tay lên môi suỵt khẽ, ra hiệu cho hai bạn mình đừng lên tiếng.
Nhưng Quý ròm là đứa ác nhơn. Nó vờ như không thấy ám hiệu của thằng mập, cứ nên gót thình thịch bước vào nhà, miệng oang oang:
– Xin chào!
Ðỗ Lễ sợ đến líu lưỡi, mặt cắt không còn hột máu. Tiểu Long thì mồm miệng méo xệch, không rõ đang cười hay đang khóc.
Bà Ðỗ Lễ nhướn mày:
– Ai thế các cháu?
Trong khi Tiểu Long và Ðỗ lễ quai hàm cứng đơ đến tội thì Quý ròm nhanh nhảu đáp:
– Tụi cháu là bạn học của Nghĩa bà ạ.
– À! – Bà vui vẻ – Các cháu đến chơi với Nghĩa đấy hở?
– Vâng ạ!
Quý ròm lễ phép đáp, rồi quay sang Tiểu Long, nó nháy mắt:
– Sao thấy bạn bè đến chơi mà mày ngồi trơ thế hở Nghĩa?
Bà Ðỗ Lễ nghe vậy liền nhắc cháu:
– Phải đấy! Cháu rót nước mời bạn đi chứ!
Ðến lúc này, Tiểu Long và Ðỗ Lễ mới hoàn hồn.
Như có ai vừa nhấc một hòn núi khỏi ngực mình, Tiểu Long lật đật đứng lên:
– Tụi mày ngồi chơi để tao đi lấy nước!
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Nghĩa cứ ngồi học bài đi! Bọn này không khát đâu!
Tiểu Long đánh mắt về phía bà, ngập ngừng:
– Nhưng…
Bà Ðỗ Lễ như hiểu ý cháu, liền mỉm cười hồn hậu:
– Cháu cứ đi lấy nước cho các bạn đi cháu. Bây giờ không khát nhưng biết đâu lát nữa…
Bà bỏ lửng câu nói nhưng ý tứ thì quá rõ.
Lẽ ra thằng Ðỗ Lễ chủ nhân phải chạy đi lấy nước. Nhưng sợ bà nghi ngờ nên nó ngồi im, mặc cho “anh Nghĩa” nó loay hoay phục vụ khách.
Khi Tiểu Long bưng nước ra, Quý ròm bô bô:
– Này, cái sẹo ở cườm tay mày như thế nào rồi? Có bé lại được chút nào không?
Nhỏ Hạnh phụ hoạ:
– Chắc dạo này bạn kiêng ăn thịt bò chứ gì?
– Cả rau muống nữa chứ! – Quý ròm bổ sung.
Tiểu Long nhe răng cười:
– Ừ, mình kiêng cả hai!
Có lẽ trước giờ ít thấy bạn của Ðỗ nghĩa ghé nhà nên hôm nay nom bà vui lắm. bà ngồi đằng giường, lắng tai nghe bọn Quý ròm cười đùa, miệng móm mém cười, thỉnh thoảng lại hỏi chuyện bọn trẻ.
Ðỗ Lễ hết đưa mắt nhìn đám bạn đang luôn miệng tung hứng lại lặng lẽ quay sang ngắm bà, bụng cảm động lắm
Cứ kiểu này thì bà tin chắc! Ðỗ Lễ hào hứng nghĩ. Rồi vì hào hứng quá mức, nó quên phắt cảnh giác, buột miệng hỏi Quý ròm:
– Ngày mai tụi mày nhớ đến chơi với anh Nghĩa tao nhé! Có tụi mày đến chơi, vui ghê là!
Quý ròm phát hiện ngay sơ hở của bạn, liền sầm mặt:
– A, thằng này hỗn! Mày dám gọi bạn của anh mày bằng “tụi mày” hở?
Tiểu Long tái mặt, nạt:
– Sao em lại…
Ðỗ Lễ giật thót:
– Dạ, dạ… em lỡ miệng…
Quý ròm ra oai:
– Lần sao mày còn lỡ miệng như thế nữa, tao sẽ kêu anh Nghĩa mày bắt mày quỳ gối hoặc đét vào mông đấy!
Bị Quý ròm thừa cơ “nạt nộ”, Ðỗ Lễ ức lắm. Nhưng nó chưa kịp nói gì thì bà nó đã lên tiếng:
– Các anh la như vậy là đúng đấy cháu ạ. Ai lại gọi bạn của anh mình bằng “mày”!
Trong khi Ðỗ Lễ mặt nhăn mày nhó thì Quý ròm bưng miệng cố nén cười.
Liếc sang bên cạnh, thấy nhỏ Hạnh đang tủm ta tủm tỉm, Ðỗ Lễ bất giác nóng ran mày mặt.
Bữa đó, Ðỗ Lễ tức điên.
Nhưng khi bọn Qúy ròm, Tiểu Long, nhỏ Hạnh ra về rồi, ngồi nhớ lại, nó bỗng tức cười quá xá.
Và trong khi nhăn răng ra cười, Ðỗ Lễ không biết lúc đó “anh Ðỗ Nghĩa” của nó đang muốn khóc quá chừng chừng.
Vừa đâm đầu vào nhà, Tiểu Long đụng ngay nhỏ Oanh.
Tiểu Long chưa kịp cất tập, nhỏ Oanh đã kéo tay nó ra ngoài hiên, hạ giọng:
– Anh đi đâu về đây?
Câu hỏi bất ngờ của nhỏ em làm Tiểu Long giật thót.
– Mày biết rồi mà còn hỏi! – Tiểu Long cố ra vẻ thản nhiên – Tao từ nhà chị Hạnh về chứ đâu!
Tiểu Long liếm môi:
– Tao và chị Hạnh học ở trên gác chứ đâu!
Nhỏ Oanh nheo mắt:
– Thằng Tùng cũng bảo vậy. Nhưng khi em đòi lên gác, nó lại ngăn cản.
– Ồ, tưởng gì! – Tiểu Long thở phào – Nó muốn giữ yên tĩnh cho tụi tao học bài đấy mà!
– Thì lúc đó em cũng nghĩ thế! Nhưng…
Nhỏ Oanh ngưng ngang khiến trống ngực Tiểu Long đập thình thịch:
– Nhưng sao?
– Nhưng khi em vừa bước ra khỏi nhà thì gặp chị Hạnh đang đi đâu về.
Thôi chết! Thế là hỏng bét bè be rồi! Tiểu Long kêu trời trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tỉnh:
– À, chắc là lúc đó chị Hạnh chạy ra ngoài mua nước uống!
Tiểu Long sờ tay lên cổ:
– Học bài nhiều khát nuớc ghê vậy đó! Những lúc ngồi học bài lâu, mày cũng thấy cổ họng khô rang phải không?
– Ừ, học bài là chúa hay khát nước! – Nhỏ Oanh đồng ý một cách vui vẻ – Hôm nào học bài nhiều, em cứ chạy xuống bếp rót nước liên tục!
Thấy nhỏ em hưởng ứng nhanh nhẩu, Tiểu Long như nở từng khúc ruột. Nó cười híp mắt:
– Ðấy! Thế thì mày cũng biết rồi đấy! Tao có phịa đâu!
Nhưng Tiểu Long không có dịp cười lâu. Nhỏ oanh bỗng nghiêm mặt:
– Nhưng lúc đó không phải chị Hạnh đang đi mua nước về!
Tiểu long khụt khịt mũi:
– Mày sao đa nghi quá…
– Em chả đa nghi gì cả – Nhỏ Oanh cười khì – Vì sự thực là chị Hạnh ở nhà anh Ðỗ Lễ về kia mà!
Nhỏ Oanh vừa nói vừa cười nhưng Tiểu Long lại nghe như đại bác nổ ngang tai. Nó đứng sững như trời trồng, miệng há hốc:
– Sao… sao mày biết?
Nhỏ Oanh tươi hơn hớn:
– Sao lại không biết! Hơn mười ngày nay, tối nào anh cũng đến nhà anh Ðỗ Lễ để đóng vai anh Ðỗ Nghĩa, đúng không?
– Ừ, quả có thế thật! – Tiểu Long ngơ ngác đáp – Bộ chị Hạnh kể cho mày nghe hả?
– Ừ! – Nhỏ Oanh không buồn giấu giếm – Chị Hạnh kể cho em nghe. Và dặn em đừng nói cho ai trong nhà biết.
Tiểu Long áp tay lên ngực, nín thở hỏi:
– Thế mày có nói không?
– Không! – Nhỏ Oanh chớp mắt – Khi nãy anh Tuấn anh Tú hỏi, em bảo anh đang học bài ở nhà chị Hạnh.
– Ừ, mày nói thế là hay lắm!
Tiểu Long thở phào. Rồi nó chép miệng phân trần:
– Tao chả làm gì bậy bạ. Tao chỉ sợ ba mẹ lo thôi.
Nhỏ Oanh chun mũi:
– Xì! Ai chẳng biết là anh giúp bạn! Nếu là chuyện bậy, em đã méc mẹ lâu rồi!
Nhỏ Oanh xưa nay vốn hiền lành, nhưng chơi với nhỏ Diệp em Quý ròm riết, có vẻ đã bắt đầu lây sự lém lỉnh của bạn. Nghe cô em giở giọng doạ nạt, Tiểu Long muốn thò tay cốc cho nó một cái nhưng lại sợ nó khùng lên đi nói lung tung, đành mím môi bỏ tay xuống.
– Anh định làm gì thế? – Nhỏ Oanh ngạc nhiên trước cử chỉ kỳ quặc của ông anh.
– Ờ… ờ.. tao có định làm gì đâu!
Tiểu Long lấp liếm đáp, rồi để nhỏ Oanh khỏi vặn vẹo lôi thôi, nó nói lảng sang chuyện khác:
– Nghe nói anh Ðỗ Nghĩa sắp được tha rồi, tao chẳng còn phải ra khỏi nhà để mày cất công đi kiếm nữa đâu!
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?t=15749#ixzz2OBPJS9bb