Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 34 – Cháu của bà – Chương 5
Nhà Ðỗ Lễ có bốn người. Ba nó mất sớm, hai anh em nó sống với mẹ và bà ngoại. Mẹ nó bán quần áo và các mặt hàng mỹ phẩm. Cửa hiệu mở xa nhà nên mẹ nó đi vắng từ sáng đến tối. Ban đêm, mãi mười giờ rưỡi, mười một giờ mẹ nó mới về tới nhà, hôm nào cũng mệt đừ.
Bà nó đã gần tám mươi tuổi, mắt loà, buổi tối gần như không nhìn thấy gì.
Hôm đầu tiên theo Ðỗ Lễ về nhà, vừa trông thấy bà, Tiểu Long không khỏi chạnh nhớ đến ông Văn Châu. Ông của Văn Châu xem ra còn tệ hơn, cả ban ngày cũng mờ mịt.
Hôm đó, sau khi bước vào nhà, Tiểu Long đứng đực ngay cửa, không biết phải làm gì tiếp theo.
Thấy bạn phân vân, Ðỗ Lễ một tay đưa lên miệng suỵt khẽ, tay kia ngoắc lia.
Hai đưa sè sẹ ngồi vào bàn, vờ lấy tập ra học.
Bà Ðỗ Lễ ngồi gần giường, dỏng tai nghe ngóng một lát rồi mừng rỡ dóng tiếng hỏi:
– Cháu về đấy hở Nghĩa?
Tiểu Long quay nhìn Ðỗ Lễ, thấy bạn nháy mắt ra hiệu, liền hắng giọng :
– Dạ.
– Cả tuần nay cháu đi đâu thế?
Tiểu Long lí nhí:
– Dạ, cháu lại đằng nhà bạn ôn tập
– Ôn tập thì ôn ban ngày thôi chứ? – Giọng bà đượm hờn dỗi – Sao tối cháu cũng không về?
Tiểu Long gãi đầu:
– Nhà bạn cháu xa lắm bà ạ. Buổi tối đi lại ở khu đó nguy hiểm lắm. Mẹ cháu bảo tốt nhất là ở lại.
Tiểu Long đáp lời bà nhưng mắt thì nhìn Ðỗ Lễ ra ý hỏi, cứ sợ mình ăn nói có gì sơ suất.
Thấy Ðỗ Lễ gật đầu liên tục tỏ vẻ hài lòng, Tiểu Long dần dần yên tâm.
Bà Ðỗ Lễ lại hỏi, giọng nghi ngờ:
– Thế tối nay sao cháu lại về?
Ðã bàn bạc trước với bạn, Tiểu Long bình tĩnh đáp:
– Hôm nay cháu thi xong rồi bà ạ. Thi xong thì khỏi cần ôn tập chung nữa.
– Thế từ nay cháu ở nhà luôn à?
– Vâng.
Tiểu Long lo lắng đáp, bụng không rõ bao giờ anh thằng Ðỗ Lễ mới được thả ra. Nếu anh nó chẳng may bị nhốt cả năm trời, có nghĩa là suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó đêm nào Tiểu Long cũng phải chuồn ra khỏi nhà để đến đây làm anh thằng Ðỗ Lễ.
Tiểu Long không sợ khó, cũng không sợ cực. Nó chỉ sợ gạt gẫm bà trong một thời gian dài như thế, sớm muộn gì cũng có ngày bại lộ. Hơn nữa, nó xin phép ba mẹ ra khỏi nhà một vài đêm thì được, chứ cứ đi suốt e rằng sẽ bị cấm cản.
Bà Ðỗ Lễ thình lình cất giọng:
– Cháu lại đây bà bảo.
Ðề nghị của bà làm Tiểu Long giật bắn. Tuy đã liệu trước tình huống này, nó cũng không khỏi thấy người run lên.
Ðỗ Lễ vỗ vai bạn, ngầm trấn an.
Tiểu Long rụt rè đến ngồi nhón bên cạnh bà và khẽ ôm lấy cánh tay bà:
– Bà khoẻ không hở bà?
– Ờ, bà vẫn khỏe! – Bà vừa đáp vừa đưa tay vuốt tóc Tiểu long, dịu dàng hỏi – Cháu mới cắt tóc hở cháu?
Câu hỏi của bà khiến Tiểu Long bất giác chột dạ:
– Vâng ạ, cháu mới cắt!
Rồi nó ấp úng nói thêm, ý chừng để phân bua:
– Xưa nay cháu vẫn cắt thế này bà ạ.
– Ờ.
Bà đáp, rồi lại âu yếm rờ rẫm các khớp xương trên vai “cháu”.
Tiểu Long không dám cựa quậy. Nó trân mình ngồi im, tim đập thình thịch. Tiểu Long đang hồi hộp lắm. Nó nghe người ta bảo những người thị giác kém thì xúc giác rất nhạy. Nó cứ sợ nhỡ nó có điểm gì khác với anh thằng Ðỗ Lễ, bà sẽ phát giác ra.
Ðối với Tiểu Long lúc này, thời gian trôi qua sao mà lâu quá đỗi. Tâm trạng của nó không khác gì tâm trạng của kẻ bị tình nghi trong một vụ án mạng, đang bị công an khám xét. Nó chỉ mong bà mau chóng tuyên bố nó “trắng án”. Nó mong bà bảo nó “Thôi, cháu đi ngủ đi!”.
Ðỗ Lễ cũng thấp thỏm không thua gì bạn. Nó dõi mắt theo từng cử động của bà nó, bụng thót lại.
Và cả hai đứa cùng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe bà buột miệng tấm tắc:
– Dạo này cháu mập lên nhiều đấy!
– Dạ.
Tiểu Long mừng rỡ đáp, cố nén một tiếng thở phào.
Nhưng bà thằng Ðỗ Lễ dường như không muốn Tiểu Long và Ðỗ Lễ vui mừng quá sớm.
Tiểu long vừa dợm dứng dậy, bà đã níu tay nó:
– Ờ, bà quên nữa!
Tiểu Long hoảng hồn ngồi xuống:
– Gì hở bà?
Bà nghiêm trang:
– Cháu đưa bà xem cái sẹo ở cườm tay cháu tí nào. Xem bữa nay nó lớn lên hay nó bé đi!
Lần này thì cả Tiểu Long lẫn Ðỗ Lễ đều tái xạm mặt.
Ðỗ Lễ không biết anh Nghĩa nó có cái sẹo quỷ quái đó ở cườm tay, cũng không nghĩ bà nó lại đòi “kiểm tra” cái chi tiết oái oăm đó trên người bạn mình.
Ðỗ Lễ không biết tất nhiên Tiểu Long càng mù tịt. Cườm tay nó chả có cái sẹo nào, bây giờ nó chẳng biết lấy gì để đưa ra.
Túng thế, Tiểu Long đành cúi gập người ôm lấy bụng, vờ quằn quại:
– Ôi, cháu đau bụng quá bà ơi. Cháu phải vào nhà vệ sinh đây!
Vừa nói, Tiểu Long vừa vội vàng gở tay bà và chạy tọt xuống nhà sau.
– Ðừng chạy nhanh như thế cháu! – Bà nói vói theo – Coi chừng vấp ngã đấy!
Tiểu Long chui vào toilet ngồi lâu thật lây.
Chưa bao giờ Tiểu Long giam mình trong toilet lâu như thế. Cả lúc chân cẳng tê rần nó cũng không dám chui ra.
Chỉ đến khi nghe tiếng gõ cồm cộp vào cửa kèm theo giọng nói thì thào của Ðỗ Lễ:
– Bà tao ngủ rồi! Ra đi mày!
Tiểu Long mới cà nhắc đi ra, mặt nhăn như bị.
– Mày sao thế? – Ðỗ Lễ thô lố mắt nhìn bạn.
Tiểu Long dậm dậm chân xuống nền , miệng méo xệch:
– Tao ngồi lâu quá, máu hình như không chịu chảy nữa hay sao ấy!
Ðỗ Lễ cười khì:
– May mà hôm nay bà tao ngủ sớm, nếu không mày còn ngồi chết gí trong đó!
Tiểu long cau mày:
– Thế hôm nay bà mày có nghi ngờ gì tao không?
Ðỗ Lễ cắn môi:
– Hôm nay thì không. Tao chả nghe bà tao thắc mắc gì cả.
Rồi nó nói tiếp, giọng lo lắng:
– Nhưng tao e rằng sớm muộn gì bà tao cũng phát giác ra mày không phải là anh Nghĩa tao.
Tiểu long gật đầu:
– Ừ. Thế nào bà mày cũng sẽ lại đòi sờ vào vết sẹo. Nhưng mày đừng lo! – Tiểu long nói bằng giọng quả quyết – tao sẽ nghĩ ra cách!
– Chẳng có cách nào đâu! – Ðỗ Lễ xụi lơ – Thôi kệ, đến đâu hay đến đó!
Ðỗ Lễ đưa bạn ra cửa:
– Mày về nhé.
– Ừ. Tối mai tao lại đến.
Rồi Tiểu Long ngập ngừng dặn thêm:
– Nếu không muốn thêm ai biết chuyện này, mày không nên gặp tao thường xuyên ở trên trường. Quý ròm và nhỏ hạnh tinh ý lắm, thấy tao và mày tự dưng cặp kè với nhau thế nào tụi nó cũng tìm cách dò hỏi!
– Tao hiểu rồi.
Khi đáp như vậy, Ðỗ Lễ không nghĩ là ngay sáng hôm sau đã lập tức vi phạm đều cấm kỵ đó.
Chả là khi ngồi trong lớp, Ðỗ Lễ đột nhiên phát hiện một miếng băng trắng nơi cườm tay của Tiểu Long. Nó ngồi ngay sau lưng Tiểu Long chứ đâu. Thằng mập này làm sao thế nhỉ? – Ðỗ Lễ ngạc nhiên nhủ bụng – Chẳng lẽ nó dán chất dẻo hoặc thứ gì lên tay để tạo ra vết sẹo giả?
Ðỗ Lễ thúc cây thước kẻ vào lưng bạn:
– Này, mày dán thứ gì nơi tay vậy?
Tiểu Long càu nhàu, không quay mặt lại:
– Ðể yên tao chép bài nào!
Nghe giọng điệu gắt gỏng của bạn, Ðỗ Lễ biết Tiểu Long cố tình “cảnh cáo” nó. Hôm qua, Tiểu Long đã dặn nó rồi. Là lên lớp phải làm mặt lạ. Là không được rủ rỉ rù rì. Tiểu Long sợ hai đứa bạn tinh quái của nó là Quý ròm và nhỏ Hạnh ngờ vực.
Ðỗ Lễ thắc mắc quá, nhưng nhớ lời bạn, nó im thít. Im thít mà bụng cứ tưng tức.
Tối, Ðỗ Lễ chặn Tiểu Long ngay cửa. Nó nhìn lom lom cánh tay bạn:
– Tay mày sao thế?
– Chả sao cả.
– Xạo đi mày! Chả sao mà lại băng kín thế kia!
Tiểu Long nhún vai:
– Ờ, trầy một tẹo ấy mà.
Ðỗ Lễ nhìn bạn bằng cặp mắt nghi ngờ:
– Mày té xe hở?
– Ừ.
– Xạo ơi là xạo! – Ðỗ Lễ cười hềnh hệch – Té xe là phải trầy trụa ghê lắm. Trầy khắp người cơ. Có đâu lại bị mỗi một chỗ như thế!
– Mày cóc biết gì mà cũng nói! – Tiểu Long khụt khịt mũi, vừa nói nó vừa đung đưa cánh tay bị thương – Vừa ngã xuống là tao đưa tay ra chống ngay. Thế là chỉ có mỗi chỗ này bị trầy.
Ðỗ Lễ nắm lấy tay bạn:
– Ðâu? Mày gỡ miếng băng ra tao xem thử nào!
– Ðừng có điên! – Tiểu Long giật tay lại – Gỡ sao được mà gỡ! Ba tao bảo chưa lành là chớ có đụng vào!
– Ba mày bảo thế hở?
– Ừ.
Rồi thấy chưa chắc ăn, Tiểu Long liếm môi nói thêm:
– Cả mẹ tao cũng bảo thế!
– Thế thì thôi.
Ðỗ Lễ thở đánh thượt và quay vào nhà. Tiểu Long lẽo đẽo phía sau, vừa đi vừa nhìn dáo dác.
Bà thằng Ðỗ Lễ vẫn ngồi trên giường như hôm qua. Có lẽ buổi tối bà ngại đi lại, sợ va phải đồ đạc trong nhà! Tiểu Long nghĩ bụng và rón rén ngồi vào bàn.
Nhưng nó mới lật tập ra, chưa kịp ê a, bà đã hỏi:
– Nghĩa đấy hở cháu?
– Dạ.
– Bà có để phần xôi gấc cho cháu ở trong chạn ấy.
Ðỗ Lễ đã kể cho Tiểu long nghe là anh Nghĩa nó rất thích xôi gấc. Bao giờ anh nó cũng ăn một lúc hai đĩa mới đã thèm.
Vì vậy, Tiểu Long đắc ý hỏi:
– Vẫn hai đĩa như mọi khi hở bà?
– Ừ.
– Lát nữa học xong, cháu sẽ ăn.
Bà nói giọng âu yếm:
– Cháu đừng quên đấy. Ăn xong rồi hẵng ngủ, đừng có nằm khò ra bàn nhé.
Tiểu Long cười:
– Không đâu, bà ạ.
Ngay cả chuyện anh Nghĩa nó hay ngủ gục trong khi học bài, thằng Ðỗ Lễ cũng đã nói cho Tiểu Long biết trước. Cho nên Tiểu Long đối đáp thật ung dung.
Hôm nay, bà lại chẳng đả động gì đến vết sẹo nơi cườm tay, Tiểu Long càng thêm yên dạ.
Nó ngồi học bài với Ðỗ Lễ một hồi, quay lại đã thấy bà ngủ mất.
– Tao về nhé! – Tiểu Long huých vai bạn, khẽ giọng.
Ðỗ Lễ đánh mắt lại đằng giường, gật đầu:
– Ừ, mày về đi.
Suốt ba bốn ngày liên tiếp sau đó, bà thằng Ðỗ lễ vẫn chẳng nhắc gì đến vết sẹo. Dường như bà đã quên bẵng chuyện đó.
Ðỗ Lễ mừng rơn. Nó vỗ vai Tiểu Long, giọng hoan hỉ:
– Mày giả anh tao giống lắm. Bà tao chẳng nghi tẹo nào.
Nó tặc tặc lưỡi:
– Tao chỉ sợ bà tao đòi xem vết sẹo. Nhưng bà tao lại chẳng nhớ. May thật!
– Mày đừng lo! – Tiểu Long mỉm cười – Bây giờ bà mày có hỏi, tao cũng chẳng ngán.
Vừa nói Tiểu Long cừa nhẹ nhàng gỡ miếng băng nơi cườm tay ra.
Ðỗ Lễ trố mắt dòm:
– Ôi, vết trầy của mày đã lành rồi cơ à?
Rồi nó sờ tay lên vết sẹo của Tiểu Long, xuýt xoa:
– Hay thật. Mày trầy ở đâu không trầy, lại trầy ngay chỗ này.
Ðang trầm trồ, mày Ðỗ Lễ chợt nhíu lại:
– Ơ, nhưng đây không phải là vết trầy do té xe.
Tiểu Long giật mình:
– Té xe đấy.
– Không phải! – Ðỗ Lễ lắc đầu – Té xe gì mà một đường dài thế này!
Ðang nói, thốt nhiên nó ngước mắt nhìn sửng Tiểu Long
– Mày… mày tự rạch vào tay mày phải không?
– Ờ, ờ… – Biết không chối được nữa, Tiểu Long lúng túng thú nhận – Tao rạch chơi vậy mà. Chẳng đau tí ti nào cả.
– Sao lại chẳng đau! – Ðỗ Lễ mím môi cúi nhìn vết sẹo rồi lại ngẩng lên – Vết sẹo dài như thế này kia mà!
– Tao nói thật đấy! – Tiểu Long ấp úng – Chả đau tẹo nào.
Rồi thấy Ðỗ Lễ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Tiểu Long vội nói thêm:
– Ờ, thì hơi đau đau. Nhưng chỉ giống như kiến cắn hoặc chích thuốc vậy thôi.
Mặc cho Tiểu Long phân trần, Ðỗ Lễ vẫn không nói gì, cứ chăm chăm dán mắt vào mặt bạn.
Mãi một lúc, Ðỗ Lễ mới đặt tay lên vai Tiểu Long. Nó nói mà nghe cay cay nơi mũi:
– Lần sau mày đừng làm như vậy nữa nhé!
– Làm gì?
– Tự rạch tay mình ấy. Ðừng làm như vậy nữa. Tao không thích đâu.
Ðỗ Lễ hạ giọng bâng khuâng:
– Tao nhờ mày giả làm anh Nghĩa tao tại vì tao không muốn bà tao lo lắng. Nhưng nếu như bà tao phát hiện ra mày không phải là anh tao thì cũng chả sao. Lúc đó tao sẽ nói thật với bà là anh tao bị oan, công an giữ lại điều tra vài hôm rồi sẽ thả ra…
Tiểu Long chớp mắt:
– Ừ, tao nghĩ anh mày thế nào cũng được cho về sớm.
Ðỗ Lễ chém tay vào không khí:
– Chắc chắn là như thế!
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?t=15749#ixzz2OBP1fBim