Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 34 – Cháu của bà – Chương 2
Hôm qua Hải quắn hỏi Ðỗ Lễ có nhận tiền của tụi 9A3 không là hỏi chơi, hỏi cho hả tức. Vì thằng Ðỗ Lễ để lọt lưới nhiều quá.
Chứ chẳng ai nghĩ Ðỗ Lễ bị tụi 9A3 mua chuộc. Trong một trận cầu giao hữu chẳng có gì quan trọng, chả ai mua chuộc đối thủ làm gì, dù chỉ với một que kem.
Tiểu Long dĩ nhiên cũng nghĩ vậy. Nhưng sáng nay nó vừa vào lớp, nhỏ Lệ Hằng đã đưa tay ngoắt ngoắt.
– Tiểu Long ơi, lại nói cái này cho nghe nè.
Tiểu Long ngạc nhiên bước lai:
– Gì thế?
Ðợi Tiểu Long đến gần, Lệ Hằng hạ giọng vẻ bí mật:
– Bạn là đội trưởng, vậy bạn có biết vì sao hôm qua đội bóng lớp mình thua xiểng liểng thế không?
– Biết! – Tiểu Long không hiểu sao Lệ Hằng lại hỏi như vậy nhưng vẫn gật đầu đáp – Tại Ðỗ Lễ bị ốm.
– Sao bạn biết Ðỗ Lễ bị ốm?
Nghe Lệ Hằng hỏi dồn, Tiểu Long hơi ngập ngừng:
– Chính Ðỗ Lễ nói.
Lệ Hằng nhún vai:
– Như vậy bạn bị lừa rồi.
– Tôi bị lừa? – Tiểu Long trố mắt.
– Ðúng vậy. Lệ Hằng nghĩ Ðỗ Lễ để thủng lưới dễ dàng như thế không phải vì ốm.
– Thế vì cái gì?
Lệ Hằng bỗng nói:
– Cách đây hai ngày Lệ Hằng nhìn thấy Ðỗ Lễ ngồi uống nước với một cầu thủ 9A3.
Lệ Hằng không trả lời thẳng câu hỏi của Tiểu Long, nhưng ý tứ đã quá rõ.
Tố cáo của Lệ Hằng làm Tiểu Long giật thót:
– Tụi nó ngồi với nhau ở đâu?
– Trong căng-tin.
Tiểu Long nhíu mày:
– Sao Lệ Hằng biết đứa ngồi với Ðỗ Lễ là cầu thủ đội 9A3?
– Ngay lúc đó thì Lệ Hằng không biết, nhưng hôm qua anh chàng đó sút bóng vào lưới Ðỗ Lễ thì Lệ Hằng nhận ra.
Tiểu Long cắn môi:
– Nó mặc áo số mấy?
– Số 7.
– À, thằng Hùng đầu đinh.
– Ðúng rồi! – Lệ Hằng reo lên – Anh chàng này để đầu đinh.
Tiểu Long trầm ngâm một thoáng rồi thận trọng hỏi:
– Bữa đó ngoài Lệ Hằng, còn có bạn nào trong lớp mình nhìn thấy Ðỗ Lễ ngồi với thằng Hùng đầu đinh nữa không?
– Không. Chỉ có mình Lệ Hằng thấy. Vì lúc đó là sáng sớm, học sinh mới lác đác.
Ðang nói, Lệ Hằng như chợt nghĩ ra điều gì, liền cau mày:
– Bộ Tiểu Long không tin Lệ Hằng hở?
– Lệ Hằng đừng hiểu lầm! – Tiểu Long bối rối xua tay – Tôi chỉ hỏi cho biết thế thôi.
– Biết để làm gì?
Tiểu Long nghiêm nghị:
– Nếu chỉ có mỗi mình Lệ Hằng nhìn thấy thì tôi đề nghị Lệ Hằng đừng nói chuyện này với ai.
– Sao vậy?
– Chưa rõ thực hư ra sao, nếu tin này loang ra bạn bè sẽ ngờ vực lẫn nhau.
– Nhưng Lệ Hằng đã nói với Tiểu Long rồi.
– Nói với tôi thì được! – Tiểu Long khụt khịt mũi – Tôi sẽ kín đáo điều tra xem như thế nào.
Lệ Hằng liếm môi:
– Thế Lệ Hằng nói với thầy Vĩnh Long được không?
– Nói với thầy Vĩnh Long làm chi? – Tiểu Long ngẩn tò te – Thầy đâu còn làm chủ nhiệm lớp mình.
Thầy Vĩnh Long dạy toán, làm chủ nhiệm lớp 9A4 có có mỗi tháng đầu tiên. Qua tháng thứ hai, Cô Vĩnh Bình thay thế vai trò của thầy. Còn thầy được ban giám hiệu cử qua làm chủ nhiệm lớp 9A3. Bạn bè trong lớp kháo nhau: tụi 9A3 “quậy” lắm, phải nghiêm khắc như thầy Vĩnh Long mới trị nổi.
Tiểu Long chả rõ thực hư thế nào, nhưng nghe Lệ Hằng bảo sẽ báo cho thầy biết chuyện này, nó ngạc nhiên lắm.
Lệ Hằng giải thích:
– Thầy Vĩnh Long trước đây làm chủ nhiệm lớp mình, nay làm chủ nhiệm lớp 9A3, như vậy nếu thầy đứng ra tra hỏi, Lệ Hằng nghĩ Ðỗ Lễ và Hùng đầu đinh sẽ không dám nói dối.
– Ðó cũng là một ý kiến hay! – Tiểu Long gật gù – Nhưng Lệ Hằng đừng vội! Ðợi chừng nào tôi điều tra không xong, hãy báo cho thầy Vĩnh Long cũng không muộn!
Tới đây thì sự nghi ngờ trong lòng Lệ Hằng đã tan biến. Nó nhìn Tiểu Long, giọng vui vẻ:
– Thế mà Lệ Hằng tưởng Tiểu Long không tin lời Lệ Hằng.
– Ðâu có! – Tiểu Long toét miệng cuời – Tôi phải cảm ơn bạn nữa ấy chứ.
Tiểu Long cuời. Nhưng nó chỉ cười xã giao lúc đó thôi. Khi quay lại chỗ ngồi, nụ cười trên môi nó lập tức tắt ngóm, thay vào đó là vẻ đăm chiêu tư lự
Thật bụng Tiểu Long không ngờ vực gì Ðỗ Lễ. Nó biết Ðỗ Lễ không phải là đứa sẵn sàng “bán rẻ” bạn bè. Nhưng câu chuyện của Lệ Hằng khiến nó băn khoăn quá đỗi. Nó biết Ðỗ Lễ xưa nay không bao giờ qua lại với Hùng đầu đinh. Vì vậy việc Ðỗ Lễ ngồi uống nước với thằng này trong căng-tin là một sự kiện rất không bình thường.
Hùng đầu đinh to con không thua gì Tiểu Long, tóc cắt ba phân, lúc nào cũng dựng đứng như bàn chải. Nó là một hậu vệ thuộc loại “chém đinh chặt sắt”, tài nghệ chẳng giỏi giang gì nhưng hay ỷ sức lấn huých đối thủ nên những đứa nhỏ con như Lâm hay Quý ròm rất ngán.
Tiểu Long nhíu mày cố nhớ lại diễn tiến trận tranh tài hôm qua. Nó cố nhớ xem Hùng đầu đinh và Ðỗ Lễ có nháy nhó gì với nhau không nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Hôm qua, trước sự tấn công tối mày tối mặt của đối phương, Tiểu Long lo phá bóng muốn hụt hơi, mắt mũi đâu mà để ý đến ai.
Mải loay hoay nghĩ ngợi, Tiểu Long không hay Quý ròm va nhỏ Hạnh đã bước vào chỗ ngồi.
– Mày nghĩ gì mà nhăn nhó tợn thế hở mập?
Quý ròm lên tiếng hỏi, ngạc nhiên thấy thằng mập trầm tư khác hẳn ngày thường.
– À, à, không có gì! – Tiểu Long giật mình ngước lên.
– Lại dóc đi! – Quý ròm bĩu môi – Rõ ràng mày đang lo nghĩ chuyện gì.
Biết không thể qua mắt thằng ròm được, Tiểu Long cười khì:
– Ờ, ờ, tao đang lo…
– Lo chuyện gì?
Tiểu Long chớp mắt:
– Lo thầy Chiến kêu lên trả bài.
Nhỏ Hạnh mỉm cười trấn an bạn:
– Tuần trước thầy đã kêu Long lên bảng rồi, tuần này thầy không kêu nữa đâu.
– Ờ, tôi cũng hy vọng thế.
Tiểu Long vừa nói vừa đưa tay quẹt mũi. Trước nay Tiểu Long không hề giấu giếm hai bạn chuyện gì. Nhưng lần này tự dưng nó lại không muốn tiết lộ câu chuyện về Ðỗ Lễ. Lần này Tiểu Long muốn tự mình tìm hiểu. Nó không muốn nhất nhất việc gì cũng nhờ tới bộ óc của Quý ròm và nhỏ Hạnh. Hơn nữa, nó biết Quý ròm chưa nguôi ấm ức về trận thua đậm tụi 9A3. Hôm qua, Quý ròm sở dĩ không nặng lời với Ðỗ Lễ vì cho rằng thằng này ốm thật. Nếu biết Ðỗ Lễ không ốm, nếu biết mấy ngày trước đó Ðỗ Lễ ngồi chuyện trò thân mật với thằng Hùng đầu đinh, chắc chắn Quý ròm sẽ làm ầm ĩ lên.
Tiểu Long nghĩ vậy và từ lúc đó cho đến khi lẽo đẽo trên đường về, nó im thít.
Tới ngã ba Cây Ðiệp, nó vẫy tay với Quý ròm và nhỏ Hạnh, tươi cười:
– Về nhé!
Ðợi hai bạn khuất sau góc phố, Tiểu Long ba chân bốn cẳng chạy ngược lại hướng cũ.
Nó mừng rơn khi bắt gặp Ðỗ Lễ đang lững thững một mình trên vỉa hè.
Ðỗ Lễ cũng vừa kịp nhìn thấy Tiểu Long.
– Mày bỏ quên cái gì trên lớp hả? – Ðỗ Lễ trố mắt hỏi.
Tiểu Long cuời hì hì:
– Không, tao đi tìm mày.
Ðỗ Lễ chỉ tay vào ngực mình, ngơ ngác:
– Tìm tao?
– Ừ.
– Chi vậy?
– Rủ mày đi uống nước.
Ðỗ Lễ tưởng mình vừa từ trên cung trăng rớt xuống:
– Mày không đùa đấy chứ?
– Không.
Nét mặt Tiểu Long nghiêm trang quá khiến Ðỗ Lễ không hiểu ra làm sao. Nó vò đầu:
– Sao tự nhiên mày tìm tao rủ đi uống nước?
Tiểu Long ỡm ờ đáp:
– Tao thích vậy.
Ðỗ Lễ đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn bạn:
– Chứ không phải mày định trách móc tao chuyện hôm qua hả?
Tiểu Long nhún vai:
– Chuyện hôm qua không có gì đáng trách nếu quả thực mày bị ốm.
Câu nói của Tiểu Long làm Ðỗ Lễ chột dạ:
– Tao ốm thật mà.
Tiểu Long mỉm cười và nhắc lại lời mời:
– Mày đi uống nước với tao chứ?
Ðang trưa khát cháy cổ, khi nãy Ðỗ Lễ đã định nhận lời, nhưng lúc nghe Tiểu Long nói xa xôi bóng gió về trận thua đậm tụi 9A3, nó đâm ngán, bèn lắc đầu:
– Không, tao phải về nhà. Hôm nay nhà tao có việc.
Tiểu Long nhìn lom lom vào mặt bạn:
– Chứ không phải mày không muốn ngồi uống nước với tao hả?
– Ðâu có.
Tiểu Long nhếch mép:
– Mày thích ngồi với thằng Hùng đầu đinh hơn chứ gì!
Trong một thoáng, Ðỗ Lễ có cảm giác như ai đang nện búa vào ngực mình.
Nó sững sờ đến mức chỉ biết há hốc miệng ra nhìn bạn, không nói được câu nào.
– Làm gì mày giương mắt ếch lên như thế? – Tiểu Long cười khảy – Muốn không ai biết thì đừng làm!
– Tao có làm gì đâu! – Ðỗ Lễ ấp úng cố trấn tĩnh.
Tiểu Long quắc mắt:
– Thế hôm trước mày và thằng Hùng đầu đinh bàn với nhau chuyện gì thế?
– Có bàn bạc gì đâu! – Ðỗ Lễ nuốt nước bọt – Tụi tao chỉ ngồi chơi thôi.
– Hừ, ngồi chơi! – Tiểu Long “xì” một tiếng – Chả ai lai ngồi chơi với một đứa xưa nay mình không chơi bao giờ cả!
Tiểu Long cay đắng nói thêm:
– Nhất là khi đứa đó ở trong dội bóng sắp sửa thi đấu với mình.
Tiểu Long không nói thẳng. Nhưng sự nghi ngờ trong cái câu vừa rồi thì rõ mười mươi.
Ðỗ Lễ tái xạm mặt:
– Bộ mày nghi tao “bán độ” trận đấu hôm qua hả?
– Thực tình thì tao chả nghi gì mày! – Tiểu Long thở đánh thượt – Nhưng tao không thể không thắc mắc về chuyện mày gặp gỡ Hùng đầu đinh.
– Tao đã nói rồi! – Ðỗ Lễ tặc lưỡi – Tụi tao chỉ ngồi chơi.
– Tao cũng đã nói rồi! – Tiểu Long nheo mắt – Chuyện mày ngồi chơi với thằng Hùng đầu đinh là chuyện khó tưởng tượng nổi.
Ðỗ Lễ chép miệng:
– Tao và nó ngồi chung bàn chỉ là tình cờ.
Giải thích của Ðỗ Lễ làm Tiểu Long chưng hửng, nó không bao giờ nghĩ đến khả năng này:
– Tình cờ?
– Ừ! – Ðỗ Lễ gật đầu – Hôm đó tao vào trước, một lát sau nó lò dò bước vô ngồi xuống cạnh tao.
Tiểu Long nhíu mày:
– Nhưng chẳng lẽ hai đứa mày không nói chuyện gì với nhau?
– Dĩ nhiên là có! – Ðỗ Lễ thản nhiên – Nhưng tụi tao chỉ nói chuyện vu vơ, chẳng liên quan gì đến trận đấu hôm qua cả.
Tiểu Long nghệt mặt nghe, chẳng rõ Ðỗ Lễ có đang chơi trò dóc tổ hay không. Nó không tin có một sự tình cờ lạ lùng như thế. Năm học đã bắt đầu mấy tháng nay rồi, tình cờ sao chẳng tình cờ vào lúc nào lại nhằm ngay lúc đội 9A4 sắp sửa đụng độ 9A3 để tình cờ?
Bụng bán tính bán nghi nhưng Tiểu Long chẳng biết làm sao để kiểm chứng, cũng không nghĩ ra câu nào hay ho để vặn vẹo. Xưa nay gặp những tình huống nan giải như thế này, việc giải quyết đều do Quý ròm hoặc nhỏ Hạnh phụ trách, Tiểu Long chỉ đóng vai “ba quân dạ dạ”. Bây giờ bắt một tên đầu sai chỉ đâu đánh đấy phải tự mình đứng ra phân tích, nhận xét và lần tìm đầu mối giữa mớ bòng bong thì đúng là khổ thân nó quá.
Tiểu Long càng nghĩ càng rối, cuối cúng không muốn rối thêm nữa, nó đành lúng túng đưa tay quẹt mũi, bất lực hỏi:
– Mày nói thật đấy hở?
Nghe câu hỏi xuôi xị của thằng mâp, Ðỗ Lễ toét miệng cười:
– Thật chứ sao không.
Rồi liếc mắt về phía ngả rẽ đang dần hiện ra trước mặt, nó sung sướng giơ tay chào:
– Về nhé!
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?t=15749#ixzz2OBNaHqmh