Kính Vạn Hoa - Tập 28 - Mùa hè bận rộn

Chương 10


Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 28 – Mùa hè bận rộn – Chương 10

Chương 10
Tiểu Long, Quý ròm, Tắc Kè Bông và thằng Lượm nằm túm tụm bên vệ đường. Tụi nó rình rập như thế đã suốt một tuần rồi. Tối nào cũng vậy, bốn đứa nấp cả buổi trước quán nước, chong mắt quan sát một cách vô ích rồi lủi thủi kéo nhau ra về…
Trong bọn, chỉ có Tắc Kè Bông không biết cả bọn cất công rình rập gian khổ như thế để làm gì.
Tới tối ngày thứ bảy thì nó đâm quạu:
– Tao chả hiểu tại sao tối nào cả bọn cũng dẫn xác lên nằm mọp ở đây rồi sau đó lại lếch thếch dẫn xác về!
Tiểu Long an ủi Tắc Kè Bông:
– Mày phải kiên nhẫn một chút! Mình cứ nằm phục ở đây, sớm muộn gì cũng bắt quả tang được bọn chúng!
Tắc Kè Bông nhăn nhó:
– Nhưng “bọn họ” quậy phá bên nhà ông Sáu Cảnh kia mà!
Quý ròm nhếch mép:
– Nhưng bọn chúng xuất phát từ đây.
– Tao chẳng hiểu gì cả! – Tắc Kè Bông vò đầu.
Tiểu Long đặt tay lên vai ông em, đến giờ này nó không buồn giấu giếm nữa:
– Thực ra những trò quậy phá đó không phải do bọn quỷ một giò gây ra như người ta đồn đại đâu! Tụi tao điều tra mấy ngày nay, phát hiện mọi chuyện đều do hai thằng nhãi trong quán nước trước mặt kia dựng lên thôi!
– Do hai thằng nhãi kia? – Tắc Kè Bông chưng hửng.
– Đúng vậy.
Xác nhận của Tiểu Long khiến Tắc Kè Bông thêm ngẩn tò te:
– Thế còn chuyện tụi mày “đàm phán” trước nay, chuyện “bọn họ” mời tụi mày uống trà…
Lượm cười hinh hích:
– Đấy là anh Quý phịa ra thôi! Làm gì có chuyện quỷ một giò mời uống trà. Chúng đâu có lịch sự được như tao!
Đến lúc này, Tắc Kè Bông mới biết mấy ngày qua mình bị “ngài pháp sư” cho vào xiếc. Quý ròm, Tiểu Long và thằng oắt Lượm nữa, đứa nào cũng biết tỏng thủ phạm đích thực là ai. Chỉ có nó là ngờ nghệch tin lấy tin để những lời nói hươu nói vượn của Quý ròm, thật tức chết đi được!
Nhưng biết mình không mồm mép bằng Quý ròm, Tắc Kè Bông không dám gây hấn. Nó xổ ấm ức lên đầu thằng Lượm:
– Lịch sự cái đầu mày! Mày đừng tưởng được Tiểu Long và Quý ròm cho lẽo đẽo đi theo…
Tắc Kè Bông chưa kịp nói hết câu, Quý ròm đã đưa ngón tay lên miệng “suỵt” khẽ.
Nó ngẩng đầu lên và bất giác hóp bụng lại. Bên kia đường, hai thằng nhãi đang lật đật đóng cửa quán.
Tiểu Long thì thầm:
– Bọn chúng sắp ra tay đấy!
Quý ròm trầm giọng ra lệnh:
– Theo dõi chặt động tĩnh chung quanh quán nước. Hễ thấy bọn chúng ra khỏi nhà, tụi mình phải bí mật bám theo ngay!
Tắc Kè Bông nhỏm dậy, sốt sắng:
– Tao băng qua đường đây!
Nhưng Tắc Kè Bông chưa kịp đặt chân lên mặt đường, Tiểu Long đã níu lấy vai nó:
– Gượm đã!
Tắc Kè Bông ngoảnh lại:
– Gì thế?
– Bọn Xóm Đầu Cầu! Chúng đang từ phía nhà ông Sáu Cảnh đi ra.
Tắc Kè Bông lập tức lia mắt về phía bên trái và vội hụp người xuống.
Cũng như mọi hôm, bọn nhóc Xóm Đầu Cầu vừa đi vừa cười đùa tí toét. Lúc đối phương kéo ngang qua trước quán nước, bọn Quý ròm nghe rõ mồn một tiếng một đứa trong bọn:
– Thằng Dế Lửa và thằng Tắc Kè Bông trốn biệt tích đi đâu gần nửa tháng nay nhỉ?
Một giọng cười hê hê đáp trả:
– Bữa trước bị tụi mình “oanh kích” tơi tả, thằng Tắc Kè Bông sót ướt cả quần, làm gì dám ló dạng lên đây nữa!
Tiếng cười nhạo và giọng bình phẩm đầy chế giễu của bọn Xóm Đầu Cầu chọc vào tai khiến Tắc Kè Bông tức muốn nảy đom đóm mắt.
Mặt ửng nhửng vạt đỏ, Tắc Kè Bông thu nắm đấm, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
Sợ thằng này nổi nóng làm liều, TIểu Long vội đưa tay ôm ngang lưng nó, khẽ giọng:
– Kệ bọn chúng! Đừng quên mục đích của tụi mình bữa nay!
– Tụi mày đợi đấy! – Tắc Kè Bông quét mắt theo bọn Xóm Đầu Cầu, hậm hực rít qua kẽ răng – Thanh toán xong hai tên chủ quán oắt con này rồi, ông sẽ “tính sổ” với tụi mày!
– Xem kìa! – Lượm bỗng gọi giật – Có người trong quán vừa lẻn ra ngoài!
Tắc Kè Bông quay phắt lại và đưa tay dịu mắt:
– Chúng đâu rồi?
– Hai tên vừa lẩn vào rặng tre phía sau nhà! – Quý ròm hít vào một hơi – Bây giờ tụi mình tản ra và bám theo. Nhớ đừng để lộ tông tích đấy!
Nghe Quý ròm bảo phải tản ra, Lượm hơi hoảng. Nó nắm cứng cánh tay Tiểu Long:
– Em đi với anh nhé?
Biết thừa bụng dạ thằng oắt, Tiểu Long mỉm cười:
– Ừ. Nhưng mày không được gây ra tiếng động nghe chưa?
Trong thoáng mắt, bọn Quý ròm đã ở bên kia đường. Nương theo bóng tối, bọn trẻ chia làm ba tốp, lần mò theo rặng tre um tùm dọ dẫm tiến về phía nhà ông Sáu Cảnh.
Quý ròm đi trước một quãng, rồi tới Tắc Kè Bông, sau cùng là Tiểu Long và Lượm. Bọn trẻ sợ bị đối phương phát giác nên đi rất chậm.
Lượm căng mắt dòm dáo dác tứ phía vẫn không thấy hai bóng người khi nãy đâu, bèn lo lắng chạm vào vai ông anh:
– Bọn chúng mất hút rồi!
– Mày đừng lo! – Tiểu Long khẽ trấn an – Lát nữa hai thằng nhãi đó giở trò ném đá, rồi còn cho hình người một giò đi lơ lơ lửng lửng trên không, thế nào tụi mình…
Tiểu Long nói chưa dứt câu, những tiếng “rầm rầm”, “leng keng”, loảng xoảng bỗng đồng loạt vang lên tứ phía như một trận mưa âm thanh.
– Bọn chúng bắt đầu rồi đấy!
Tiểu Long quay sang Lượm, há hốc miệng khi chẳng thấy thằng oắt đâu.
– Mày chạy đâu rồi Lượm?

Đáp lại tiếng gọi lo lắng của Tiểu Long là một giọng run rẩy vọng lên từ dưới cỏ, nghe như tiếng dế:
– Em đây.
Tiểu Long ngó xuống, thấy thằng oắt ngồi bết dưới đất tự bao giờ, hai tay đang ôm chặt lấy đầu.
– Mày làm trò gì thế? – Tiểu Long nghiêm giọng, phải cố lắm nó mới không phá ra cười ngặt nghẽo.
Lượm vẫn không thả tay ra:
– Em sợ lắm!
– Đi với tao mà sợ gì! – Tiểu Long khụt khịt mũi – Hai thằng nhãi khi nãy đang ném đá lên nóc nhà đấy, chả phải ma quỷ gì đâu!
– Nhưng em vẫn thấy sờ sợ thế nào!
Lượm vừa đáp vừa lóp ngóp bò dậy, đến lúc này nó mới trấn tĩnh được đôi chút.
Tiểu Long nắm tay Lượm:
– Nếu mày sợ thì cứ nắm chặt lấy tay tao!
Hai anh em nắm tay nhau men dọc theo rặng tre được một lát, bỗng nghe tiếng Quý ròm la chói lói đằng trước:
– Ối, chết tao!
Liền theo sau là tiếng quát oai phong của Tắc Kè Bông:
– Đừng sợ! Có tao đây!
Sau đó là những tiếng la oai oái kèm theo những tiếng “bịch bịch”, “hự hự” cho biết một trận hỗn chiến đang diễn ra ác liệt chỗ nhà ông Sáu Cảnh.
Tiểu Long quính quáng kéo tay Lượm:
– Chạy lẹ lên!
Bị ông anh kéo chạy bằng băng, Lượm muốn lộn nhào. Đã mấy lần nó định vùng ra nhưng tay Tiểu Long cứng như sắt, nó không tài nào cựa quậy được.
Thoáng mắt, hai đứa đã tới được rặng tre sau nhà ông Sáu Cảnh. Ngay cạnh bờ rào, ba bốn bóng người đang hổn hà hổn hển ôm nhau lăn lộn dưới đất.
Lượm vừa giật tay Tiểu Long vừa nhảu choi choi:
– Nhào vô đi anh! Nhào vô đi!
Nhưng Tiểu Long không tham chiến ngay. Trước những bóng đen đang níu cổ nhau nằm dồn cục kia, nó không phân biệt được đâu là Quý ròm, đâu là Tắc Kè Bông và đâu là hai thằng nhãi trong quán nước.
Phải chớp mắt mất một lúc, nó mới lờ mờ nhận ra đứa nằm dưới cùng trong cái đống thù lù kia là Quý ròm. Đè sấp trên người nó là thằng nhãi chạy bàn. Thằng này đang bị thằng Tắc Kè Bông cỡi lên lưng. Nhưng cái lưng của thằng Tắc Kè Bông cũng đang bị thằng nhãi đập đá trong quầy ngồi lên trên và không ngừng nhún lên nhún xuống như người ta phi ngựa.
Hai phe vừa ôm vừa đè vừa đấm bình bịch vào lưng nhau, miệng la chí chóe. Nói đúng ra, chỉ có ba đứa la. Quý ròm vốn đã ròm, xương cốt chẳng cứng cáp là bao, nay bị ba đứa to như ba ông hộ pháp trong chùa nằm đè lên trên, người nó bẹp gí như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành, thở còn không nổi, sức đâu mà la với hét!
Thấy tính mạng Quý ròm mười phân nguy ngập, Tiểu Long không dám chần chừ nữa. Nó xông tới, chộp cánh tay thằng nhãi nằm trên cùng, bẻ quặt ra sau lưng.
– Ối!
Bị bất ngờ, thằng nhãi rên lên một tiếng đau đớn và mím môi vùng mạnh. Nhưng vô ích, tay nó đã bị hai “gọng kềm sắt” của Tiểu Long khóa chặt.
Tiểu Long hất đầu về phía Lượm:
– Mày phụ với Quý ròm và Tắc Kè Bông đi!
Thằng nhãi còn lại không thể một mình đương cự nổi với Quý ròm và Tắc Kè Bông, huống hồ bây giờ lại có thêm thằng Lượm.
Trong nháy mắt, nó bị ba đứa kia đè sấp mặt xuống đất.
Quý ròm cỡi trên lưng đối phương, sốt sắng trả mối thù bị đè xẹp lép khi nãy. Nó bặm môi bẹo tai thằng nhãi:
– Này, bỏ cái tật liệng đá rầm rầm lên nhà người ta này!
Nó bẹo tai kia:
– Bỏ cái trò giả làm quỷ một giò đi tới đi lui này!
Chừng chưa đã, nó lại cù vào nách đối phương:
– Bỏ luôn cái thói cỡi lên bộ xương còm nhom của ông mày này!
Thằng nhãi thất thế vừa đau vừa nhột, van xin rối rít:
– Em lạy anh! Em không dám nữa?
Thấy thằng nhãi lớn tuổi hơn mình mà mở miệng xưng “em” ngọt xớt, Quý ròm hết ham “tra tấn” đối phương. Nó nhé răng cười hì hì:
– Ừ, “anh” tha cho “em” đấy!
Quý ròm vừa nói vừa đứng dậy.
Tắc Kè Bông bắt chước Tiểu Long, bẻ ngoặt hai tay thằng nhãi chạy bàn ra sau lưng, hăng hái “dẫn độ” vào nhà.
Ngôi nhà gạch của ông Sáu Cảnh đã lâu không người ở nhưng không đến nỗi tiêu điều, tàn tạ lắm. So với vuông sân ngập đầy lá rụng bên ngoài, bọn trẻ có cảm giác phía trong sạch sẽ hơn nhiều. Tiểu Long chà chân lên nền nhà, thấy trơn láng.
Bọn Quý ròm bắt hai thủ phạm ngồi bệt giữa nhà, bốn đứa ngồi vây chặt chung quanh, căng mắt canh chừng.
Nhưng hai thằng nhãi không tỏ vẻ gì muốn chạy trốn. Chúng chỉ tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra những “cao thủ võ lâm” vừa tóm cổ mình chính là những vị khách vẫn thường ghé quán.
Thằng nhãi chạy bàn thở dài:
– Thì ra…
Quý ròm khịt mũi:
– Chẳng “thì ra thì vô” gì cả! Tụi tao theo dõi hai đứa mày lâu rồi!
Lượm vênh váo:
– Tụi này biết tỏng tòng tong hết rồi!
Nghe vậy, mặt mày hai thằng nhãi bất giác ngẩn ra.
Tiểu Long hắng giọng:
– Tụi mày giấu cái hình người một giò ở đâu rồi?
– Ở trong bụi duối dại chỗ gốc sứ! – Thằng nhãi ngồi quầy ngẩng mặt đáp, nó chả buồn quanh co.
Quý ròm nheo mắt:
– Tụi mày giả ma giả quỷ để làm gì thế?
– Chả để làm gì cả! – Thằng nhãi chạy bàn giã tai – Tụi tao nghịch chơi vậy thôi!
– Tụi mày đừng có qua mắt tao! – Quý ròm cười hê hê – Chứ không phải tụi mày làm thế để nhà ông Sáu Cảnh không bán được hả?
– Ai bảo tụi mày vậy? – Thằng nhãi ngồi quầy ngơ ngác – Tụi tao không hề nghĩ đến chuyện đó!
Thằng nhãi ngơ ngác khiến Quý ròm ngơ ngác theo:

– Ủa, vậy ra tụi mày chỉ nghịch cho vui thôi hả?
– Cho vui thôi! – Thằng nhãi ngồi quầy liếm môi – Cậu tao bảo lúc bé cậu tao cũng hay nghịch những trò như vậy.
Quý ròm “à” một tiếng:
– Thì ra trò giả ma giả quỷ này không phải do tụi mày nghĩ ra mà do ông cậu bày cho đấy?
Thằng nhãi gật đầu, mắt nó sáng lên:
– Ừ, cậu tao bảo đó là trò chơi của những người gan dạ. Chỉ những người gan dạ mới làm cho cả làng chết khiếp!
– Gan dạ cái khỉ mốc! – Quý ròm cười khảy – Cậu tụi mày xúi tụi mày làm chuyện đó thực ra chỉ muốn bán được nhà thôi!
Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của hai thằng nhãi, Quý ròm hừ mũi:
– Tụi mày là chúa ngốc! Nhưng người xúi tụi mày làm chuyện này cũng chẳng không hơn tí nào!
Thằng nhãi chạy bàn bối rối gãi cằm:
– Ờ… ờ…
-“Chẳng khôn hơn” là sao? Tụi mày biết không mà “ờ, ờ”?
Thằng nhãi không ngờ Quý ròm hỏi vặn oái oăm như thế, bèn ngớ người ra:
– Không biết!
Lần này Quý ròm chưa kịp nói, Lượm đã ưỡn ngực ra vẻ hiểu biết:
– Đơn giản thế mà cũng không biết! Này nhé, quán nước ở sát rạt nhà ông Sáu Cảnh. Nếu người ta sợ bọn quỷ một giò không dám mua nhà ông Sáu Cảnh thì tất nhiên cũng chẳng dám mua cái quán nằm cách đó mấy căn…
Tắc Kè Bông thấy thằng Lượm ra oai, cũng không chịu kém:
– Thế rốt cuộc chả có ma quỷ nào ở ngôi nhà này sất, có phải không?
– Dĩ nhiên rồi! – Thằng nhãi chạy bàn liếm môi – Chính tay tụi tao ném đá…
Thằng nhãi đang nói nửa chừng, một tiếng “rầm” đột ngột dội xuống từ nóc nhà khiến cả bọn xanh mặt.
Tiểu Long quay phắt sang Quý ròm:
– Tiếng gì thế hả mày?
Quý ròm chưa kịp mở miệng, liên tiếp những tiếng lộc cộc, lạch cạch nối nhau vang lên phía trên đầu như để trả lời thay nó.
Tiểu Long nghiêng tai nghe ngóng:
– Hình như ai ném đá!
Tiểu Long vừa dứt câu, thằng nhãi chạy bàn đã quýnh quíu nhảy xổ vào nó khiến nó phải hấp tấp giữ chặt vai thằng này lại:
– Mày làm gì thế?
Thằng nhãi ôm lấy cánh tay Tiểu Long, lắp bắp:
– Quỷ một giò! Quỷ một giò!
– Mày đừng có giở trò! – Quý ròm nhìn thằng nhãi, mắt long lên – Còn cậu mày đứng bên ngoài nữa phải không?
Thằng nhãi đập đá lúc này mặt cũng xanh như tàu lá. Nó run run đáp:
– Không! Không còn ai nữa cả! Chuyện này trước nay chỉ có hai anh em tao thôi! Hơn nữa, cậu tao đi lên tỉnh mấy ngày nay rồi!
Ngay khi tiếng động đầu tiên vang lên, Tắc Kè Bông và Lượm đã rúm cả người khi nghĩ đến bọn quỷ một giò. Nhưng dù sao chúng vẫn còn bán tín bán nghi, giờ thấy hai thằng nhãi quán nước run như cầy sấy và khẳng định đó là hành vi của “bọn họ”, Tắc Kè Bông và Lượm cũng rú lên một tiếng kinh hoàng và ôm chầm lấy nhau, mắt nhắm tịt.
Khung cảnh trong nhà ông Sáu Cảnh lúc này vô cùng hoảng loạn. Bóng tối phủ dày bốn phía khiến tóc gáy đứa nào đứa nấy dựng đứng cả lên.
Quý ròm cũng không hơn gì mấy đứa nhát gan kia, nhưng không muốn lòi đuôi thỏ đế trước hai tên “tù binh” mới bắt được, nó cố giữ cho hai hàm răng đừng đánh vào nhau.
Đang gắng sức trấn tĩnh tinh thần, bỗng nghe tiếng rú khủng khiếp như lợn chọc tiết của Tắc Kè Bông và thằng Lượm vang lên, Quý ròm điếng hồn buông người đánh phịc xuống nền nhà, mọi nỗ lực nãy giờ lập tức bay biến đâu mất. Răng nó va lộp cộp, còn tay chân thì xụi lơ như người chết rồi.
Trong bọn chỉ có Tiểu Long là còn đứng vững. Nó nhìn bộ dạng thảm hại của băm đứa kia, ngao ngán nói:
– Tụi mày làm gì mà són cả ra quần thế?! Đây chỉ là trò phá phách của bọn Xóm Đầu Cầu thôi mà!
– Xóm Đầu Cầu đâu mà Xóm Đầu Cầu! – Quý ròm rên rỉ – Bọn nó kéo hết về vườn điều từ đời tám hoành rồi, bộ mày đui sao?
Tắc Kè Bông run cầm cập:
– Giờ làm sao đây, Quý ròm, Tiểu Long?
– Ừ, làm sao đi chứ! – Giọng thằng Lượm muốn khóc – Phen này chắc chết cả nút!
Trên nền nhà, hai thằng nhãi quán nước nằm thẳng cẳng tự bao giờ. Nghĩ đến chuyện trước nay mình vẫn ném đá lên ngôi nhà của bọn quỷ một giò “thứ thiệt”, thậm chí còn giả dạng “bọn họ” để trêu chọc thiên hạ, tụi nó sợ muốn xỉu.
Lúc này, tiếng đá rơi trên mái nhá đã ngưng bật khiến khung cảnh càng thêm âm u đáng sợ.
Tiểu Long trầm ngâm một thoáng rồi móc hộp quẹt trong túi ra.
Quý ròm nín thở:
– Mày định làm gì vậy?
– Tao phải đi xem xét ngôi nhà này một vòng.
– Thôi, thôi! – Thằng Lượm níu tay Tiểu Long – Tụi mình về nhà đi anh Tiểu Long.
Tiểu Long làm thinh quẹt diêm đánh xòe một tiếng.
Đốm lửa bùng lên, ánh sáng soi chập chờn trên những gương mặt đang méo xệch đi vì hãi hùng. Dưới ngọn lửa diêm lập lòe khi mờ khi tỏ, những gương mặt hãi hùng kia nom càng hãi hùng hơn nữa.
Đã vậy, ngay lúc đõ một giọng eo éo thình lình phát ra gần như ngay bên cạnh bọn trẻ:
– Ta là quỷ một giò!
Khiến bọn trẻ đồng loạt rú lên, đứa nào đứa nấy cảm thấy tim mình dường như không còn đập nữa. Lần này, ngay cả đứa gan dạ như Tiểu Long cũng nghe lạnh toát sống lưng. Nó buốn que diêm, bước lui liền năm, sáu bước.
Lượm thều thào:
-“Bọn họ” đã vào trong nhà rồi.
– Vĩnh biệt mọi người!
Hai thằng nhãi quán nước cố ngóc đầu thốt lời vĩnh biệt trần gian rồi tiếp tục ngoẹo cổ xuống nền nhà, nằm thoi thóp chờ “bọn họ”… rước đi.
Nhưng bọn trẻ chờ mãi vẫn chả thấy động tĩnh gì. Sau khi tự giới thiệu “Ta là quỷ một giò”, bọn quỷ làm như chẳng buồn phát biểu thêm gì nữa, cũng chẳng buồn động tay động chân. Hai thằng nhãi chủ quán “vĩnh biệt” xong, đợi cả buổi không thấy ai tới rước mình đi, lại bắt đầu phập phồng hy vọng.
Sau khi hoảng vía thụt lùi ra sau, Tiểu Long vẫn đứng trở giữa nhà dỏng tai nghe ngóng. Nhưng rốt cuộc nó chẳng phát hiện được gì. Không hề có ai trong nhà, trừ sáu đứa bọn nó.

– Thế thì tiếng nói vừa rồi phát ra từ đâu?
Mải mê suy nghĩ, Tiểu Long thốt ra thành tiếng ý nghĩ trong đầu mà không hay.
Tưởng thằng mập hỏi mình, Quý ròm rụt rè góp ý, lúc này “ngài pháp sư” cũng dần dần hoàn hồn:
– Từ trên gác lửng…
– Đúng rồi, từ trên gác lửng!
Tiểu Long nhanh nhẩu gật đầu, nó cũng vừa sực nhớ đến cái gác lửng của ngôi nhà.
Nó liền cúi xuống kéo tay Lượm:
– Tao với mày lên gác xem!
Lượm trì lại:
– Anh đi một mình đi! Em không lên đó đâu!
Tiểu Long kéo mạnh hơn:
– Làm gì mày sợ dữ vậy! Chắc chắn có ai nấp trên đó!
Tắc Kè Bông đứng dậy, nãy giờ không thấy bọn quỷ một giò giở trò gì ghê gớm, nó đã bớt chết khiếp:
– Đi đi Lượm! Tao cũng đi nữa!
Tiểu Long đi trước quẹt diêm soi đường, Tắc Kè Bông và Lượm thậm thụt phía sau, ba đứa lần tới chỗ cầu thang, dọ dẫm trèo lên gác.
Căn gác lửng không rộng, chỉ bằng một phần ba diện tích dưới nhà. Dưới ánh sáng của que diêm Tiểu Long vừa quẹt lên, ba đứa nhìn thoáng qua đã nhận ra căn gác trống trơn, không có người, cũng chẳng có đồ vật gì đáng kể ngoài tấm chiếu lát, bộ ấm tách cũ kỹ và chiếc khăn vắt trên dây phơi, chắc là những thứ ông Sáu Cảnh không thèm mang theo khi dời nhà vô rẫy.
Tiểu Long lia mắt quanh căn gác lần nữa, giọng thất vọng:
– Thôi, xuống!
Tắc Kè Bông lẩm bẩm:
– Ừ, chẳng có ai nấp trên này cả!
Lượm sực nhớ đến một chuyện, liền kinh hoàng rú lên:
– Chết rồi! Vậy khi nãy ai nói cái câu đó!
Nghe Lượm nhắc, Tắc Kè Bông tái mặt rú theo:
– Đúng rồi! Chết cả đám rồi!
Tiểu Long hơi run nhưng cố trấn an hai ông em:
– Bình tĩnh nào! Để từ từ điều tra xem ai…
Tiểu Long mới kịp trấn an tới đó, giọng nói bí mật khi nãy bỗng thình lình phát ra từ sau lưng ba đứa, lần nay nghe còn rõ hơn khi nãy:
– Ta là quỷ một giò!
Vừa rồi, cả sáu con mắt sục sạo căn gác trống huơ trống hoác, thấy rõ là không có một bóng người, thế mà bây giờ lại có tiếng nói cất lên, bảo ba đứa không hồn vía lên một sao được!
Tiểu Long, Tắc Kè Bông và Lượm chỉ kịp kêu “Ối” một tiếng rồi ba chân bốn cẳng tranh nhau phóng vù xuống cầu thang, y như bị… ma đuổi.
Tắc Kè Bông bay xuống đầu tiên. Lẽ ra người thứ nhì là Tiểu Long. Nhưng thấy thằng Lượm sợ muốn vỡ mât, nó nép qua một bên cho Lượm xuống trước. Nào ngờ thằng oắt chân cẳng ríu lại , chệnh choạng va vào thành cầu thang, đá cả vào chân ông anh, ngã lộn nhào.
Nhưng lúc này, Lượm chả biết đau đớn là gì. Vừa lộn mèo xuống đất, nó đã lồm cồm bò dậy vọt tuốt ra cửa. Đằng sau, Tắc Kè Bông phóng theo như tên bắn.
Nhà ông Sáu Cảnh thoáng mắt trống trơn. Quý ròm và hai thằng nhãi quán nước vừa nghe giọng nói rùng rợn kia phát ra trên gác, đã chạy biến như khói đầu.
Tiểu Long là người cuối cùng chạy ra. Nhưng vừa tới ngạch cửa, nó đột nhiên dừng lại.
Không phải tự nhiên TIểu Long dừng lại. Tiểu Long gan dạ nhất trong bọn, nhưng ắt không gan dạ đến mức sẵn sàng nện nhau với quỷ một giò. Nhưng trong lúc đang bấn loạn, cái giọng eo éo khác thường kia khiến nó sực nhớ tới một chuyện.
Tiểu Long sực nhớ tới con Út Cưng. Út Cưng là con sáo biết nói của anh em thằng Nở, bọn Tiểu Long từng mua về nuôi một thời gian ở nhà nhỏ Hạnh. Trước đây, con Út Cưng nói những câu “Xin chào”, “Bò viên ngon lắm” cũng với cái giọng từa tựa như thế.
Nếu con Út Cưng học nói được thì những con sáo khác, hoặc các loại nhồng, cưỡng đều thừa sức nói được tiếng người! Như vậy tiếng nói bí mật vừa rồi rất có thể do một con sáo hay một con nhồng thốt ra. Tiểu Long thầm nghĩ và nơm nớp quay trở lại, rón rén trèo lên gác.
Tuy không tin tưởng lắm vào phỏng đoán của mình nhưng quyết tâm vén bức màn bí ẩn do bọn người giấu mặt nào đó giăng ra, Tiểu Long vẫn mím môi dọ dẫm từng bước một, thỉnh thoảng lại dừng chân nghe ngóng động tĩnh.
Cứ thế, vài ba bước lại dừng, cuối cùng Tiểu Long cũng lên tới căn gác lửng. Cắn chặt môi, nó bật diêm đánh xòe và đảo xoẹt mắt ra bốn phía. Đồ vật chung quanh vẫn y nguyên như cũ nhưng lần này Tiểu Long nhìn chằm chặp vào chiếc khăn đang rủ xuống trên sợi dây căng sát tường.
Hít vào một hơi để lấy tình thần, Tiểu Long nhón chân lần tới chỗ chiếc khăn và thò tay giật phắt một cái.
Quả như nó nghĩ, đằng sau chiếc khăn phơi là một chiếc lồng chim. Một con sáo đang đứng yên trên thanh ngang, tròn mắt nhìn ngọn lởa lập lòe trên tay nó.
– Ủa, sao con sáo này trông giống con Út Cưng quá vậy nè?
Tiểu Long bất giác buột miệng kêu lên. Mải nhìn ngọn lửa, chợt nghe tiếng người vang vang sát bên tai, con sáo cũng giật mình la toáng:
– Ta là quỷ một giò! Ta là quỷ một giò!
– Quỷ một giò cái đầu mày! – Tiểu Long phì cười – Mày có phải là con Út Cưng không vậy?
Con sáo không chịu thừa nhận. Nó khăng khăng:
– Ta là quỷ một giò! Ta là quỷ một giò!
Tiểu Long bật que diêm khác, giơ vào sát chiếc lồng, nói:
– Xạo! Xạo!
Lần này con sáo nói theo:
– Xạo! Xạo!
Tiểu Long lẩm bẩm:
– Chả rõ nó bắt chước mình hay nó nhớ tên nhỏ Xảo!
Con Út Cưng không phát âm được dấu hỏi, nó kêu nhỏ Xảo thành nhỏ Xạo. Do đó thằng Nở dứt khoát không dạy con sáo kêu tên mình, sợ nó sửa Nở thành Nợ thì xúi quẩy.
Trong lúc Tiểu Long bán tín bán nghi, không rõ đây có phải là con Út Cưng hay không và anh em thằng Nở Lần mò tới xứ này làm gì thì bỗng nghe có tiếng lao xao ngoài cửa.
Nó tắt vội que diêm cháy dở và nằm phục xuống sàn.
Nghe tiếng chân, Tiểu Long biết có hai người đang vào nhà. Nó láo liên nhìn về phía đầu cầu thang, chuẩn bị đối phó nếu hai người kia xông lên gác.
Nhưng hai người kia vừa bước qua khỏi cửa đã ngồi bệt xuống đất.
Tiếng một đứa con gái cười hi hi:
– Vui quá chị há! Bọn kia chạy vắt giò lên cổ như thế, chắc là bị con Mỏ Vàng của mình dọa cho chết khiếp!
Giọng con nhỏ vừa lọt vào tai, Tiểu Long đã nhận ngay ra không phải giọng nhỏ Xảo. Phát hiện đó khiến nó thất vọng vô cùng. Nó thở một hơi dài rồi bần thần vểnh tai nghe tiếp.
Nó nghe nhỏ chị đáp lời nhỏ em:
– Vui gì mà vui! Thế nào bọn nó cũng quay trở lại. Sớm muộn gì chúng cũng phát hiện ra mình đang trú ngụ ở đây.
Nhỏ em cãi:
– Làm gì có chuyện đó! Bọn kia vừa rồi sợ mất vía, chả dám quay lại đây nữa đâu!
Không đơn giản như em nghĩ đâu! – Nhỏ chị hắng giọng – Dám lần vào tận đây thì không phải là những kẻ chết nhát! Chị nghĩ bọn đó sẽ trở lại!
Nhỏ em “xì” một tiếng:
– Em chả sợ! Nếu bọn kia phát hiện và ông Sáu Cảnh đuổi mình đi thì mình vô chòi ở.
– Nhưng em còn ốm kia mà! – Giọng nhỏ chị ngập ngừng – Ban đêm trong vườn gió mạnh lắm!
Trái với sự lo lắng của nhỏ chị, nhỏ em thản nhiên:
– Mùa điều sắp hết rồi, chỉ còn vài hôm nữa thôi. Sợ gì!
Tiểu Long không phải là đứa siêu thong minh như Quý ròm nhưng nghe một lát, nó cũng lờ mờ đoán ra hai đứa con gái này giả ma giả quỷ để “chiếm cứ” ngôi nhà bỏ không của ông Sáu Cảnh hòng trú ngụ trong mùa điều.
Nhỏ em lại khoái chí cười:

– Tức cười hai anh em nhà bà Hai Mót quá chị há? Tụi nó chuyên giả dạng quỷ một giò hù thiên hạ, hóa ra lại nhát hít!
Nhỏ chị cũng cười:
– Hai thằng đó ngốc bỏ xừ! Tụi nó ném năm hòn đá nhưng rơi xuống tới tám lần, vang lên tới tám tiếng, vậy mà cũng chẳng phát giác ra chị em mình ném phụ cho tụi nó thêm ba hòn. Hì hì…
Nhỏ chị đang cười bỗng nghe trên gác lửng có tiếng eo éo vọng xuống:
– Ta là quỷ một giò!
Nó liền quay đầu ra sau:
– Thôi nghe Mỏ Vàng! Tụi tao đây chứ không phải người lạ đâu mà hù!
Vẫn giọng eo éo đáp trả:
– Ta không hù! Ta là quỷ một giò!
Quai hàm nhỏ chị bỗng cứng đờ. Phải khó khăn lắm nó mới lắp bắp được:
– Phải con Mỏ Vàng của mình nói không vậy hở em?
Nhỏ em mặt cắt không còn hột máu. Dán mắt về phía gác, nó nắm chặt tay nhỏ chị, giọng run run:
– Đúng là giọng con Mỏ Vàng…
Nhưng nhỏ em không có dịp nói hết câu. Từ trên gác, tiếng nói dội xuống:
– Không phải đâu! Ta là quỷ…
Nhưng cả Tiểu Long cũng không kịp nói được hết câu. Mới nghe tới đó, hai đứa con gái đã thét lên một tiếng kinh hoàng và co giò chạy bay chạy biến.
Tính giỡn chơi, không ngờ lại khiến hai đứa kia hồn xiêu phách lạc, Tiểu Long áy náy chồm người qua lan can căn gác, kêu lớn:
– Này, này, tao đùa đấy mà!
Nhưng hai chị em con nhỏ nọ lúc này tai ù như xay lúa, có nghe thấy gì đâu.
Chúng nhắm mắt nhắm mũi chạy trối chết, vừa chạy vừa la bài hãi:
– Quỷ một giò! Quỷ một giò!
Chỉ đến khi đâm sầm vào bọn người của Quỳ ròm đang trên đường quay lại tìm Tiểu Long, chị em nó mới bừng tỉnh, ôm đầu xuýt xoa.
Tắc Kè Bông hỏi:
– Tụi mày nhìn thấy quỷ một giò hả?
– Không thấy! – Nhỏ em hổn hển đáp – Nhưng nghe giọng nói!
Lượm nhanh nhảu:
-“Bọn họ” nói “Ta là quỷ một giò” phải không?
– Ừ! – Nhỏ em ôm ngực – Nhưng không chỉ có thế!”Bọn họ” còn nói nhiều câu nữa.
Đang hỏi han, Lượm sực nhớ tới một chuyện, liền tròn mắt kêu lên:
– A, hai đứa này là thủ lĩnh của bọn nhóc Xóm Đầu Cầu đây mà!
– Thủ lĩnh gì đâu! – Nhỏ chị nhìn bọn trẻ trước mặt, lật đật phân bua – Ra đây vài hôm thì em gái em bị ốm, không ngủ đêm trong chòi được, hai đứa em phải vào trú trong ngôi nhà bỏ trống của ông Sáu Cảnh…
Tắc Kè Bông hừ mũi:
– Hai đứa mày không phải thủ lĩnh sao lại xúi bọn nhóc hái điều chặn đánh tụi tao?
– Tụi bạn em sợ ông Sáu Cảnh phát hiện hai đứa em đang cư ngụ bất hợp pháp trong nhà ổng nên không muốn ai tò mò…
– Vậy bọn kia tối tối vẫn kéo nhau vào nhà ông Sáu Cảnh là đi thăm hai đứa mày đấy à?
– Dạ.
– Thế chuyện giả ma giả quỷ cũng do hai đứa mày bày ra phải không? – Tắc Kè Bông lại hạnh họe, nó vẫn chưa hết ấm ức về những trận đụng độ với bọn nhóc Xóm Đầu Cầu.
Nhỏ em chỉ tay vào hai thằng nhãi quán nước đang đứng thập thò sau lưng bọn Quý ròm:
– Khi tụi em dời đến nhà ông Sáu Cảnh thì hai anh này đã đóng vai quỷ một giò rồi. Tụi em chỉ thừa cơ phụ họa vào thôi.
Thằng nhãi đập đá hừ mũi:
– Thế ra lúc tụi tao đã vào nhà thì chính hai chị em mày đứng ngoài ném đá phải không?
Quý ròm cười hê hê:
– Tao hiểu rồi! Như vậy giọng nói éo éo khi nãy khiến tụi tao chạy vắt giò lên cổ chính là igọng của hai chị em mày rồi?
– Không phải! Đó là giọng con sáo Mỏ Vàng! – Nhỏ chị chớp mắt, rụt rè giải thích – Tụi em treo con Mỏ Vàng ở trên gác. Tụi em dạy cho nó nói câu “Ta là quỷ một giò” đề phòng có ai đột nhập…
Đang nói, nhỏ chị bỗng run lẩy bẩy. Nó lấm lét liếc về phía sau:
– Nhưng khi nãy tự nhiên con Mỏ Vàng nói nhiều câu kỳ quái lắm…
– Hình như không phải con Mỏ Vàng nói! – Nhỏ em rụt cổ – Rõ ràng là “bọn họ” đã vào nhà…
Thái độ của hai đứa con gái khiến bọn trẻ không rét mà run.
Tắc Kè Bông sợ hãi:
-“Bọn họ” nói gì thế?
Nhỏ em không dám lớn tiếng. Nó ghé sát miệng vào tai bọn Quý ròm, thì tháo thuật lại cuốc đối đáp rùng rợn vừa rồi trong ngôi nhà hoang…
Khi đã thoát khỏi ngôi nhà kỳ bí và đầy đe dọa của ông Sáu Cảnh, trí thong minh đã nhanh chóng trở lại với Quý ròm. Chỉ nghe thoáng qua những gì con nhỏ mô tả, nó đã hiểu ngay đầu đuôi sự việc.
Nó liền cười phá lên:
– Đó là quỷ hai giò chứ không phải quỷ một giò đâu!
Câu nói của Quý ròm làm thằng Lượm thắc mắc quá xá. Nhưng nó chỉ ngẩn ra một tẹo, rồi sực hiểu, bèn reo ầm:
– A, đúng rồi! Quỷ hai giò!
Chỉ có chị em con nhỏ là nghệt mặt.
– Quỷ hai giò là sao?
– Là tao đây chứ là sao!
Một giọng nói thình lình phát ra từ sau lưng khiến hai đứa con gái giật bắn mình. Nhỏ chị quay phắt lại, nhìn sững bóng người trước mặt một hồi lâu, rồi ngỡ ngàng hỏi:
– Vậy ra là anh hả? Khi nãy chính anh làm bọn em sợ hết hồn phải không?
Tiểu Long cười hì hì:
– Bọn mày làm tụi tao sợ hết hồn thì tụi tao phải làm cho bọn mày sợ hết hồn lại chứ sao!
Câu pha trò của Tiểu Long khiến cả bọn toét miệng cười theo, nỗi phập phồng về những chuyện kinh dị xảy ra trong nhà ông Sáu Cảnh bỗng chốc bay vèo.
Hai thằng nhãi quán nước thập phần hào hứng, sốt sắng rủ:
– Tụi mày lại quán bọn tao uống nước đi! Bữa nay bọn tao đãi tụi mày không lấy tiền.
Tắc Kè Bông xỏ ngọt:
– Quán tụi mày đóng cửa từ sớm rồi mà!
– Đóng cửa thì mở cửa mấy hồi! – Thằng nhãi chạy bàn nhe răng cười, rồi nó vung tay hùng hồn – Quán tụi tao từ nay ngày nào cũng mở cửa tới khuya! Hì hì, hai đứa tao hết muốn làm “những người gan dạ” nữa rồi!
Sau câu tuyên bố chắc nịch của thằng nhãi chạy bàn, cả bọn vui vẻ lục tục kéo đi. À, không phải tất cả đều vui vẻ! Tuy ngoài miệng tươi cười, gương mặt của hai đứa con gái vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
Quý ròm nhác thấy, bèn quay sang Lượm, cười cười:
– Ngày mai, mày nhờ dì mày lên gặp ông Sáu Cảnh, bảo với ổng “ngài pháp sư” đã “làm viêc” với bọn quỷ một giò xong rồi. Nhưng do chưa thu xếp xong… chỗ mới, bọn chúng năn nỉ xin ở thêm trong nhà ổng vài hôm nữa, chờ mùa điều kết thúc, bọn chúng sẽ lập tức rút đi! Nhớ dặn ổng từ nay đến đó đừng bén mảng quanh ngôi nhà gạch, nếu không bọn chúng nổi quạu “nuốt lời” thì ông ráng chịu à nghen!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.