Kính vạn hoa - Tập 25 - Hiệp sĩ ngủ ngày

Chương 6


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 25 – Hiệp sĩ ngủ ngày – Chương 6


Chương 6
Khi bảo Quới Lương về nhà ngủ trưa cho đẫy giấc để tối thức làm “nghĩa vụ”, Lâm không hay biết một biến cố bất ngờ đang chờ đợi tụi nó.
Tối, vừa thấy Lâm và Quới Lương lò dò bước ra khỏi nhà, Đặng Đạo vội chạy lại:
– Tối nay tụi mày khỏi cần phụ tao nữa!
Lâm và Quới Lương tròn xoe mắt, hai cái miệng cùng bật hỏi:
– Sao thế?
Đặng Đạo chép miệng:
– Chả sao cả! Nhưng tao không thích!
– Thằng này lạ thật! – Lâm nhíu mày – Tự dưng lại cho tụi tao ra rìa!
Quới Lương khụt khịt mũi:
– Bộ mày giận tụi tao chuyện gì hả?
– Không! Tao có giận gì đâu!
– Thế sao mày không muốn tụi tao ra đây với mày nữa?
– Tao đã nói rồi! – Đặng Đạo ngó lơ chỗ khác – Tao không thích nữa, thế thôi!
Quới Lương chém tay vào không khí:
– Dứt khoát là mày giận tụi tao chuyện gì!
Rồi nó lom lom dòm mặt Đặng Đạo, nín thở hỏi dò:
– Có phải chuyện Hải quắn và Quốc Ân phê bình thổ 1 của mày hồi sáng không?
Đặng Đạo lắc đầu:
– Không! Mày và thằng Lâm đâu có liên can gì đến chuyện hồi sáng! Hơn nữa, Hải quắn và Quốc Ân phê bình như thế cũng chẳng có gì sai!
Quới Lương dậm chân:
– Thế tại sao mày lại…
Đặng Đạo nhún vai:
– Tóm lại, chẳng tại vì lý do gì đặc biệt cả! Chỉ tại tao không thích chơi với tụi mày nữa thôi!
– Không thích chơi với tụi tao? – Quới Lương sửng sốt – Mày không nói đùa đấy chứ?
– Không đùa tí ti nào! -Giọng Đặng Đạo lạnh lùng – Băng “tứ quậy” của tụi mày lắm tai tiếng, tao chẳng muốn dính dáng nữa!
Câu nói của Đặng Đạo chẳng khác nào mũi tên tẩm thuốc độc của bộ tộc Ilonget. Mũi tên đã vút khỏi cánh cung, đã xuyên qua ngực hai đứa bạn nó một cách tàn nhẫn.
Quới Lương nghiến răng ken két:

– Thì ra mày là một thằng “lấy oán trả ơn”, thật không ngờ!
Rồi xoay sang Lâm. Quới Lương đấm thật lực vào vai bạn:
– Còn mày nữa! Mày còn muốn làm hiệp sĩ nữa thôi!
Lâm không phản ứng gay gắt như bạn. Lâm chỉ thở dài đau đớn:
– Nếu nó đã nghĩ thế thì thôi vậy!
Rồi nó quay lưng, kéo tay Quới Lương, buồn bã nói:
– Tụi mình quay vào nhà đi thôi!
Quới Lương đi theo bạn được vài bước, vẫn chưa nguôi giận, liền quay lại nhìn Đặng Đạo giọng ấm ức:
– Mày đừng quên mày đã làm gì đấy nhé!
Đặng Đạo bĩu môi:
– Đừng hòng doạ tao!
– Tao không doạ mày! – Giọng nói của Quới Lương bỗng trở nên nghèn nghẹt – Tao chì muốn nói mày sẽ hối hận vì đã đối xử với tụi tao như tối nay thôi!
– Thôi, bỏ đi! – Lâm giật tay Quới Lương, giọng “triết lý” – Dù sao qua chuyện này, tụi mình cũng hiểu được thế nào là “tình đời đen bạc”!
Đặng Đạo dĩ nhiên nghe rõ mồn một câu nói đầy cay đắng của Lâm. Nó biết Lâm cố tình nói cho nó nghe. Nó nghe và nó buồn lắm, nhưng lại không phản ứng gì. Nó đứng chôn chân tại chỗ, thẫn thờ nhìn theo hai chiếc bóng đang lầm lũi bỏ đi.
Tối đó, tuy không phải đỡ đần Đặng Đạo như mọi hôm nhưng Lâm và Quới Lương vẫn không tài nào ngủ sớm được.
Lâm mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà, chốc chốc lại thở dài não nuột. Còn Quới Lương thì không ngớt làu bàu.
– Tức thật mày ạ!
– Ừ.
– Chì vì muốn giúp nó, đêm đêm tao phải dẫn xác tới ngủ ở nhà mày.
– Ừ.
– Tới nào hai đứa mình cũng thức khuya lơ khuya lắc và khuân rác đến mỏi nhừ cả tay.
– Ừ.
– Vì bênh vực nó, tụi mình đã cái nhau chí choé với Hải quắn và Quốc Ân.
– Ừ.
– Chỉ vì nó mà bắng “tứ quậy” suýt nữa đã xích mích trầm trọng.
– Ừ.
– Vậy mà nó lại nỡ đối xử với tụi mình tệ bạc như vậy.
– Ừ.

Thấy Lâm cứ ậm ừ nhát một, Quới Lương nổi đoá:
– Làm gì mà mày cứ “ừ, ừ” hoài vậy?
Lâm chép miệng:
– Thì mày nói đúng, tao phải “ừ” chứ sao!
Nghe Lâm nói vậy, Quới Lương làm thinh. Nó nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi một hồi rồi day qua Lâm, ngập ngừng hỏi:
– Thế tối mai thì sao?
– Sao là sao?
– Thằng Đặng Đạo đã trở mặt như vậy, tụi mình có… giúp nó nữa không?
Câu hỏi của Quới Lương làm Lâm ngạc nhiên quá đỗi. Từ nãy đến giờ, Quới Lương lên án Đặng Đạo quyết liệt, cứ cái kiểu nói như nó thì nếu có Đặng Đạo trước mặt nó sẽ nhảy xổ tới ăn tươi nuốt sống thằng này ngay tắp lự, vậy mà cuối cùng nó lại rụt rè hỏi về “công tác” tối mai, bảo Lâm không lạ sao được!
Lâm nhíu mày một lát rồi lắc đầu, giọng ỉu xìu:
– Tụi mình ở nhà quách! Lơn tơn bước ra nó lại đuổi vào như bữa nay thì ê mặt!
– Ừ, ở nhà quách!
Quới Lương ngần ngừ một thoáng rồi hừ mũi hùa theo, vẻ hùng hổ. Nhưng có lẽ nó chỉ làm bộ thế thôi. Bởi nếu nó hùng hổ thật thì tối đó nó đã không cựa mình suốt đêm khiến thằng Lâm nằm cạnh phải cắn nhằn luôn miệng.
Cũng chính vì sự có bất ngờ đó mà sáng hôm sau đến lớp, Lâm và Quới Lương khật khà khật khừ đến phát khiếp.
Minh Vương nhăn như bị:
– Đủ quá rồi tụi mày! Xin phép thầy chạy ra ngoài rửa mặt đi!
Đỗ Lễ ngứa miệng:
– Ở nhà chẳng ngủ cho say
Đến lớp ngủ ngày là đít con voi!
Thấy Đỗ Lễ chơi đòn “gậy ông đập lưng ông”, dùng chính câu vè của mình để nhạo mình, Lâm tức muốn xì khói lỗ tai nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lâm nhìn lên chỗ Đặng Đạo ngồi rồi quay sang Minh Vương, nó gật đầu quả quyết:
– Mày yên tâm đi! Ngày mai trở đi, tao và thằng Quới Lương sẽ không ngủ gục trong lớp nữa đâu!
Minh Vương chưa kịp hỏi lại, Quới Lương đã mau mắn lên tiếng xác nhận:
– Lâm nói thật đấy!
Minh Vương nheo mắt nhìn hai tổ viên:
– Tao nhớ tao đã nghe mấy câu này mấy lần rồi cơ mà
– Nhưng lần này khác! – Lâm liếm môi – Lần này tụi tao sẽ làm được.
– Chắc chứ?

– Chắc như cua gạch!
– Nhớ đấy nhé! – Minh Vương hất đầu ra sau – Có cả Hải Ngọc và Đỗ Lễ nghe nữa đấy!
Lâm chìa ngón trỏ:
– Nếu mày không tin thì nghéo tay!
– Thôi khỏi! Tao tin!
Minh Vương mỉm cười đáp. Không hiểu sao lần này nó chẳng ngờ vực gì những lời hứa hẹn của Lâm và Quới Lương, mặc dù hai đứa này xưa nay hứa và hứa, nuốt lời và nuốt lời liên tục. Có lẽ giọng nói và ánh mắt của Lâm và Quới Lương sáng nay toát ra sự thành thực và quyết tâm cao độ đến mức chúng vừa mở miệng Minh Vương đã muốn tin ngay tắp lự.
Nhưng Lâm và Quới Lương chỉ hứa “từ ngày mai trở đi” – nghĩa là căn cứ vào các cột chia động từ thầy Thừa đang chép trên bảng thì những gì tụi nó hứa thuộc về future tense – tức thì tương lai. Còn lúc này, tức là lúc hai đứa vẫn không ngừng ngáp ngắn ngáp dài lại thuộc về present tense – thì hiện tại, do đó tổ trưởng Minh Vương dù xốn mắt kinh khủng trước cái cảnh tổ viên của mình cứ gục gà gục gặc như thể ta đây là nhạc trưởng đoàn nhạc giao hưởng quốc gia thứ thiệt, cũng không biết làm sao trách móc.
Vừa xin phép thầy Thừa chạy ra ngoài rửa maawtj, đến khi chạy vô thằng Lâm còn cố gắng chống chọi được một lúc chứ Quới Lương thì vô phương cầm cự. Mặc cho nhỏ Bội Linh ngồi cạnh giật tay áo không ngừng, nó cứ áp mặt lên bàn ngáy khò khò.
Khi thầy Thừa kêu Quới Lương đứng lên chia động từ “to wake – thức” thì nó vẫn đang say sưa chia động từ “to sleep – ngủ” khiến cả lớp cười bò , còn thầy Thừa thì lắc đầu ngao ngán:
– Lớp các em dạo này sao thế? Hết em Đặng Đạo tới em Lâm, giờ lại tới em Quới Lương vô lớp nằm ngủ!
Thầy Thừa quở trách cả lớp khiến lớp trưởng Xuyến Chi phải đứng lên ấp úng xin lỗi.
– Em ngồi xuống đi! – Thầy Thừa bảo Xuyến Chi – Thầy không muốn phạt các em, nhưng thầy nghĩ các em cần phải chấn chỉnh lại nề nếp học tập càng sớm càng tốt. Không thể kéo dài tình trạng này được!
– Bạn nghe thầy nói gì rồi chứ! – Lúc chen nhau ra về nhỏ Xuyến Chi nhìn Minh Vương, hứ giọng:
– Nghe rồi! – Minh Vương làu bàu – Tôi có điếc đâu!
Nói xong, sợ nhỏ Xuyến Chi tiếp tục vặn vẹo, Minh Vương quày quả bỏ đi chỗ khác.
Quới Lương liếc Lâm:
– Con nhỏ Xuyến Chi này phách lỗi thật mày ạ!
Lâm chép miệng:
– Tại tụi mình mà ra thôi!
Quới Lương chớp mắt:
– Thế tối nay tao khỏi ôm cặp đến nhà mày nữa chứ?
– Ừ, tối nay mày khỏi đến!
– Tối may cũng thế chứ?
Lâm nhún vai:
– Tối nào cũng thế! Giúp thằng Đặng Đạo chả được tích sự gì, vừa bị thầy cô quở mắng, lại vừa bị nó xua đuổi!
Trước lúc chia tay, Lâm đã tuyên bố thẳng với bạn như thế và thằng Quới Lương đã gật gù không một lời phản đối.
Cho nên Lâm ngạc nhiên đến há hốc miệng khi vừa ăn cơm tối xong, nó chưa kịp rời khỏi bàn đã thấy thằng bạn nó lù lù dẫn xác đến.
– Mày đi đâu đây?
– Tao tới ngủ với mày.
Lâm ngơ ngác:
– Mày đã bảo không tới kia mà!
– Ừ!
– “Ừ” sao mày vẫn tới?

– Tao nghĩ lại rồi.
Lâm tò mò:
– Mày nghĩ sao?
Quới Lương nhún vai:
– Tối nay hai đứa mình nên tiếp tục ra chợ phụ Đặng Đạo.
Lâm như không tin vào tai mình. Nó thối lui một bước, nhìn sững vào mặt bạn. Và nó biết thằng Quới Lương không đùa.
– Mày nói thật đấy hở?
– Thật.
– Mày không giận nó nữa hở?
– Không.
– Kể cả việc nó… tẩy chay băng “tứ quậy”?
– Ừ.
Lâm gãi đầu:
– Khó hiểu ghê!
– Chả có gì khó hiểu! – Quới Lương khụt khịt mũi – Thật ra thằng Đặng Đạo chỉ vờ vịt thôi! Nó cố tình chọc giận hai đứa mình!
– Chi vậy?
– Để tụi mình không thèm giúp nó nữa!
Lâm bứt tai:
– Tao vẫn chưa hiểu.
Quới Lương nheo mắt nhìn bạn:
– Thường ngày mày thông minh lắm mà! Sao chuyện này mày chậm…
Lần này Lâm không để bạn nói hết câu. Nó reo lên, mắt sáng rỡ:
– À, tao hiểu rồi! Nó không muốn tụi mình ngày nào vô lớp cũng ngủ gục như nó chứ gì?
– Đúng thế! – Quới Lương nhoẻn miệng cười – Tụi mình giúp nó, nó không bỏ được tật ngủ gục thì chớ, tụi mình lại lây phải cái tật ngủ gục thì chớ, tụi mình lại lây phải cái tật của nó khiến thầy cô quở trách, ban cán sự lớp hục hặc nhau…
Lâm tiếp lời:
– Vì vậy nó cố tình chơi trò “lấy oán trả ơn” để tụi mình nổi khùng lên,không thèm đặt chân ra chợ nữa?
– Thì vậy! – Quới Lương cười hề hề – Nhưng tụi mình sẽ không rơi vào bẫy của nó.
Lâm chớp mắt:
– Thế có nghĩa là…
– Có nghĩa là tối nay tao lại tiếp tục đến “ôn tập chung” với mày như mọi bữa chứ sao!
Quới Lương hí hửng đáp. Vừa nói nó vừa cầm tay Lâm hăm hở kéo vào nhà, làm như không phải nó đến nhà thằng Lâm mà chính thằng Lâm đến nhà nó xin ngủ nhờ vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.