Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 19 – Cú nhảy kinh hoàng – Chương 3
Chương 3
Trong phim ảnh, đặc biệt là trong loại phim hành động, thường có những cảnh nguy hiểm như đua xe tốc độ cao, đánh đấm, nhào lộn, lao môtô xuống hồ, đu dây trên vực thẳm, v.v…. Với những cảnh đó, các diễn viên thường không có khả năng tự đóng, hoặc nếu có khả năng thì lại không đủ can đảm, và trong hầu hết các trường hợp những nhà làm phim phải nhờ đến đội ngũ cascadeur, tức những người chuyên đóng những cảnh nguy hiểm thế cho các diễn viên. Những cascadeur không những giỏi võ mà còn phải dũng cảm, tính toán và hành động chuẩn xác, có máu mạo hiểm và đặc biệt phải rất yêu nghề, nếu không chả ai dại gì đem tính mạng mình phó thác vào những cuộc phiêu lưu!
Tiểu Long nghệt mặt nghe Quý ròm hùng hồn giảng giải về cái nghề nó chưa từng nghe nói qua này. Quý ròm “diễn thuyết” trơn tru, mạch lạc nhưng Tiểu Long vẫn cảm thấy chưa thông suốt lắm. Nó gãi đầu:
– Thế những phim do Thành Long hay Lý Liên Kiệt thủ vai cũng do cascadeur đóng thế à?
– Trường hợp Thành Long hay Lý Liên Kiệt lại khác! – Quý ròm nhún vai – Phim của họ là phim võ thuật, diễn viên đương nhiên phải là những võ sư thứ thiệt, chả cần đến người thế vai!
Tiểu Long thở phào. Có thế chứ! Nó là con nhà võ. Nó mê các phim võ thuật. Nó thích xem các phim do Lý Liên Kiệt hoặc Jean-Claude Van Damme đóng vai chính. Nhưng nó vẫn mê nhất Thành Long. Thành Long đánh đấm đẹp như mơ, nhưng lúc nào cũng vui nhộn, không có vẻ đằng đằng sát khí như các diễn viên võ thuật khác. Bây giờ nếu bảo nó những cú đá liên hoàn điệu nghệ, những màn chui dưới gầm xe tải hoặc những cú nhảy đứng tim từ nóc buyn-đinh này qua nóc buyn-đinh khác mà nó từng xem đến ngây người trên màn ảnh không phải do Thành Long thực hiện mà do một kẻ khác đóng thế thì chẳng khác nào bảo nó bầu trời sắp đổ sập xuống đầu.
Cũng may là cuối cùng Quý ròm đã đính chính giùm các thần tượng của nó. Thằng ròm này ngó ba hoa vậy mà sáng suốt ghê! Tiểu Long cảm động nghĩ và vui vẻ hỏi:
– Sao mày biết rõ về chuyện đóng phim thế?
– Tao đọc báo! – Quý ròm ưỡn ngực, nó tiếc hùi hụi không có râu để vểnh – Báo chí luôn cung cấp những thông tin phong phú, nóng hổi và bổ ích!
Tiểu Long cười khì:
– Mày “quảng cáo” giùm cho ba nhỏ Hạnh đấy hả?
Ba nhỏ Hạnh là nhà báo, vì vậy Tiểu Long mới trêu Quý ròm. Nhưng Quý ròm phớt lờ, nó nôn nóng quay trở lại đề tài chính:
– Như vậy mày đã tin người diễn viên nam kia là anh Tuấn hoặc anh Tú của mày chưa?
Tiểu Long ngẩn ngơ:
– Tao có chính tai nghe giọng nói của anh ta đâu mà biết!
Quý ròm quắc mắt:
– Nhưng tao nghe!
– Mày nghe chắc gì đã chính xác!
– Hoàn toàn chính xác! – Quý ròm sầm mặt – Tao chỉ không phân biệt được đó là ai trong hai ông anh của mày thôi!
Anh Tuấn và anh Tú của Tiểu Long là hai anh em sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước, từ khuôn mặt, vóc người đến giọng nói, hồi mới đến chơi nhà Tiểu Long, Quý ròm cứ nhầm lẫn liên miên. Mãi về sau, nhờ để ý hai kiểu tóc cắt khác nhau, Quý ròm mới thôi lộn người này qua người kia. Nhìn tận mặt mà còn như vậy, huống chi ở đây nó chỉ nghe mỗi giọng nói.
Tiểu Long cũng hiểu vậy nên chẳng nghi ngờ gì. Nó chỉ thắc mắc:
– Nếu đó là anh Tuấn hay anh Tú tao, sao nhà tao chẳng ai biết?
– Làm sao nhà mày biết được! – Quý ròm “xì” một tiếng – Nếu anh mày không tự mình nói ra thì chẳng ai biết!
Tiểu Long lại nhíu mày:
– Nhưng tại sao anh tao lại không nói ra?
– Có thể anh mày sợ mọi người ngăn cản – Giọng Quý ròm trầm ngâm – Nếu biết anh mày làm cái việc nguy hiểm này, chắc chắn ba mẹ mày sẽ không đồng ý!
Quý ròm trầm ngâm khiến Tiểu Long trầm ngâm theo. Nó khẽ cắn môi:
– Ngay cả tao nữa, tao cũng không muốn anh tao mạo hiểm như vậy tí nào!
Nhưng rồi nó liền lúc lắc đầu:
– Nhưng người diễn viên đó không thể là anh tao. Anh Tuấn tao làm ở xí nghiệp may, còn anh Tú hiện làm ở nhà máy giày, làm sao có thể đi đóng phim được?
Quý ròm nheo mắt:
– Xin nghỉ ở xí nghiệp một, hai buổi để đi đóng phim chẳng có gì khó. Hơn nữa chỉ đóng một vài “pha” chứ đâu phải đóng suốt bộ phim!
– Không thể được! – Tiểu Long vẫn lắc đầu quầy quậy – Không thể như thế được!
Quý ròm hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng Tiểu Long. Vì vậy, nó dịu dàng đặt tay lên vai bạn:
– Có thể là tao nghe nhầm! Nhưng để biết đích xác, tối nay mày cần phải khéo léo dò hỏi hai ông anh của mày!
Tiểu Long méo xệch miệng:
– Mày đã biết tao không phải là đứa khéo léo rồi kia mà!
Quý ròm chớp mắt:
– Ý của mày là…
– Mày biết thừa mà còn làm bộ! – Tiểu Long lườm bạn – Tao muốn mày tối nay ghé nhà tao!
Anh Tuấn và anh Tú dĩ nhiên không hay biết gì về “âm mưu” của hai ông nhóc.
Tối, thấy Quý ròm lò dò bước vào, anh Tú vui vẻ:
– A, Quý! Vào đi! Tiểu Long có nhà đấy!
Đúng lúc đó, Tiểu Long cũng vừa xuất hiện chỗ ngách cửa thông ra nhà sau. Nó nhìn Quý ròm, miệng cười toe toét:
– Tới giải bài tập toán giùm tao hả?
– Không! – Mặt Quý ròm nghiêm trang, vừa nói nó vừa ngồi xuống ghế – Chuyện này quan trọng hơn chuyện giải toán nhiều!
Tiểu Long nheo nheo mắt:
– Chuyện gì thế?
Quý ròm không trả lời ngay. Nó thận trọng đảo mắt nhìn quanh, sợ nhỏ Oanh lảng vảng đâu đấy sẽ kinh hãi khi nghe câu chuyện khủng khiếp của mình. Đến khi biết chắc cô em gái Tiểu Long còn bận bịu ở đằng sau bếp, nó mới hắng giọng trịnh trọng:
– Ở ngoài phố người ta đồn hồi chiều có một cặp vợ chồng giận nhau sao đó, rốt cuộc cả hai chạy ra cầu Thị Nghè ôm nhau nhảy xuống sông tự vẫn!
Tiểu Long đặt tay lên ngực:
– Thật không?
Anh Tuấn ngồi trên đivăng kế đó cũng giật mình nhỏm dậy:
– Em nghe ai nói thế?
– Nhiều người nói!
Anh Tú bỗng dưng vọt miệng:
– Không phải cầu Thị Nghè mà là cầu Sài Gòn!
Khi cố tình chuyển địa điểm từ cầu Sài Gòn qua cầu Thị Nghè, Quý ròm cũng không tin vào hiệu quả của “chiếc bẫy” này lắm. Không ngờ nó mới mào đầu sơ sơ, anh Tú đã hùng hồn “đính chính” khiến nó và Tiểu Long bất giác đưa mắt ngó nhau.
Anh Tuấn ngạc nhiên nhìn anh Tú:
– Hồi chiều em cũng có mặt ở đó hả?
– Không! – Anh Tú đáp bằng giọng bình thản – Em nghe những người trong nhà máy kể lại!
Cố che giấu sự mừng rỡ, Quý ròm tiếp tục “tường thuật” bằng giọng nghiêm nghị:
– Nhưng không chỉ có thế! Trước khi nhảy xuống sông, cặp vợ chồng kia còn tẩm xăng vào người đốt phừng phừng lên như hai bó đuốc nữa!
Tiểu Long giả vờ bụm mặt:
– Eo ôi, ghê quá!
Còn anh Tuấn thì cau mày:
– Lạ thật! Nếu vợ giận chồng hoặc chồng giận vợ mà làm như vậy còn có thể hiểu được! Đằng này cả hai người giận lẫn nhau và cùng huỷ hoại mình theo cùng một kiểu thì quả là khó tin!
– Chẳng có gì là khó tin! – Anh Tú lại mau miệng giải thích – Bởi đây không phải là chuyện thật mà là chuyện trong phim!
– Chuyện trong phim? – Anh Tuấn quay phắt sang anh Tú – Là sao?
– Nghĩa là người ta đóng phim chứ là sao! Tự đốt mình rồi nhảy xuống sông chỉ là cảnh người ta dàn dựng để quay phim chứ không phải là chuyện thật như lời đồn!
Một lần nữa anh Tuấn lại mở to mắt:
– Sao em biết?
Anh Tú vẫn tỉnh khô. Anh đáp không hề lúng túng:
– Thì em nghe được từ trong nhà máy! Một số người trong xí nghiệp em tình cờ có mặt tại đó và chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối!
Ba Tiểu Long từ ngoài hẻm bước vào làm câu chuyện giữa mấy anh em đột nhiên ngưng bặt.
Quý ròm ngoắt Tiểu Long ra trước sân, nói khẽ:
– Như vậy người diễn viên hồi chiều đích thị là anh Tú mày!
– Anh Tú tao ư? – Tiểu Long ngẩn ngơ hỏi lại.
Thái độ lừng khừng của Tiểu Long khiến Quý ròm bực mình:
– Thì mày cũng nghe thấy rồi đấy! Chả phải anh Tú mày đã nói vanh vách về những gì vừa xảy ra trên cầu Sài Gòn sao!
Ừ nhỉ, nếu anh Tú không phải là người diễn viên đó tại sao ảnh lại biết rõ về câu chuyện này thế! Tiểu Long bần thần nghĩ. Nhưng rồi nó vội xua tan ngay sự phỏng đoán trong đầu.
– Cũng không hẳn! – Nó nhìn Quý ròm, mắt hấp háy – Có thể anh tao chỉ nghe người khác kể lại thôi! Hồi chiều cả khối người bu đen kịt chỗ đoàn làm phim, biết đâu chả có người trong nhà máy anh tao ở đó!
Mặc dù tin chắc người diễn viên nam hồi chiều là anh Tú, Quý ròm cũng không thể phản bác lập luận xác đáng của Tiểu Long. Nó đành thở dài:
– Thôi được! Nếu mày đã nói thế, tao sẽ chứng minh bằng cách khác!