Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 18 -Cuộc so tài vất vả – Chương 3
Chương 3
Trò chơi tiếp theo là trò cướp cờ. Bọn trẻ chia làm hai phe để thi tài với nhau.
Lá cờ đuôi nheo cắm ở vòng tròn chính giữa. Ở hai bên, trên một vạch ngang cách vòng tròn khoảng sáu, bảy mét, năm “đấu sĩ” của mỗi phe đứng nhấp nha nhấp nhổm, vẻ như sẵn sàng chạy bổ tới trước bất cứ lúc nào. Bọn Quý ròm thấy có cả thằng Thái lẫn thằng tóc bù trong số đó, dĩ nhiên hai đứa ở hai phe khác nhau.
Người cầm trịch trò chơi này là anh Việt. Anh đứng gần vòng tròn, tay đưa lên khỏi đầu, dõng dạc hô:
– Tất cả chuẩn bị!
Nghe tiếng hô, mười “đấu sĩ” càng nhấp nhổm tợn. Hai mươi cái cẳng chân cứ rục rà rục rịch, lăm le phóng tới trước.
– Số ba!
Tiếng anh Việt thình lình vang lên. Bên mé phải, một chiếc áo xanh lao vụt ra. “Đấu sĩ” mang “bí danh” số ba của phe bên trái là một thằng nhóc mũi hếch. Tiếng hô đột ngột của anh Việt làm nó hơi khựng lại vì bất ngờ, nhưng rồi cũng kịp ba chân bốn cẳng vọt đi.
Thằng nhóc áo xanh tới đích trước. Nhưng đúng vào lúc nó hăm hở thò tay ra định nhổ lá cờ thì thằng nhóc mũi hếch đã kịp phi tới nơi. Nó đành rụt tay lại chống lên đầu gối, lom khom nhìn đối thủ.
Thằng nhóc mũi hếch cũng không dám giật lá cờ. Nó bắt chước thằng kia khom người rình rập, tay cũng chống lên đầu gối, mom lom quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Hai “đấu sĩ” đứng đối diện nhau, không đứa nào dám ra tay trước. Chúng chỉ vờn nhau vòng quanh lá cờ, liên tục chuyển đổi vị trí, mắt gờm gờm nhìn nhau như muốn nói chỉ cần nhà ngươi sơ hở một tích tắc thôi, ta sẽ đoạt lấy lá cờ trước mũi nhà ngươi cho mà xem.
Nhưng rốt cuộc chẳng đứa nào chịu cho đứa nào xem cái quái gì cả. Cũng hệt như hai chú gà chọi bị chặt cựa, tiêu tan hết dũng khí, thằng áo xanh và thằng mũi hếch cứ đảo vòng vòng cả buổi và cuổi cùng khi tụi nó dừng lại thì đứa nào đứa nấy lại đứng ngay chóc vào vị trí cũ, hệt như lúc mới bắt đầu. Còn lá cờ thì vẫn trơ ra đó.
Đám cổ động viên của hai phe thoạt đầu còn ngoác miệng hò hét cổ vũ “gà nhà” nhưng rồi thấy “gà” của mình giống như “gà rù”, tụi nó chán quá chẳng buồn gân cổ nữa.Chỉ còn lác đác vài tiếng hô, nội dung thì có vẻ khích lệ nhưng nghe kỹ lại giống như trách móc, chế giễu:
– Ráng lên chứ tụi mày!
– Hai đứa bây ngủ gục rồi hay sao thế!
Thằng Mạnh bĩu môi bình phẩm:
– Tụi này cướp cờ chẳng chịu cướp, cứ xoay vòng vòng chổng mông vô mặt khán giả, trông chả ra thể thống gì cả!
Anh Việt dường như cũng cảm thấy có điều bất ổn. Hai đấu sĩ số ba này gan bé bằng hạt thóc, cứ để tụi nó rình rập suông thế này không khéo khán giả ngủ khò mất! Nghĩ vậy, anh liền hắng giọng hô lớn:
– Số năm!
Từ bên trái bên phải, hai “số năm” của hai phe vọt ra nhanh như chớp.
Nhưng khán giả lại thêm một phen thất vọng. Thay vì nhảy xổ vào lá cờ thì hai “đấu sĩ” mới được bổ sung lật đật chạy vòng ra sau lưng “số ba” của đối phương, giang tay giang chân ngăn không cho đối phương cướp cờ chạy về.
Thằng Mạnh không nén được, lại càu nhàu:
– Đây là trò “cướp cờ” chứ đâu phải trò “chống cướp cờ”!
Quý ròm nhún vai:
– Trò này không dễ chơi đâu! Cướp cờ không lẹ, bị đối phương đập trúng người là xem như tiêu tùng!
– Xì! Gặp em, em đã cướp lá cờ đem về từ đời kiếp nào rồi!
Mạnh lại cao hứng ba hoa. Nó quên phắt mới vừa rồi đây Quý ròm đã kê nguyên một cái tủ buýp phê to đùng vô miệng nó. Lần này cũng vậy, ông em vừa huênh hoang dứt câu, Quý ròm liền hấp háy mắt:
– Mày giở trò tàng hình để cướp cờ chứ gì!
Một lần nữa, Mạnh đứng chết trân. Nhưng hên cho Mạnh, đúng vào lúc nó ú ớ như bị ai nhét giẻ vào mồm thì tiếng anh Việt đã vang lên:
– Số ba và số năm về! Số hai lên!
Quý ròm quên ngay Mạnh, quay đầu nhìn ra. Và nó lập tức mở to mắt khi nhận ra “số hai” bên trái là thằng Thái, còn “số hai” bên phải là thằng nhóc tóc bù, hai kẻ “cựu thù” vừa rượt đuổi nhau chí choé khi nãy.
Ngay từ đầu, Quý ròm đã nhìn thấy hai đứa này trong đội hình của hai phe, nhưng không ngờ hai đứa đều mang “bí danh” số hai.
Dường như cả hai “đấu sĩ” cũng không ngờ tới sự trùng hợp đó.
Vừa xông lên, chợt thấy Thái chạy tới, thằng tóc bù ngạc nhiên:
– Ủa, là mày hả Thái?
Thằng Thái cũng ngạc nhiên không kém. Nó nhếch môi gật gù:
– Hà hà! Thì ra quả đất tròn!
Cổ động viên của hai phe cũng tỏ ra vô cùng hào hứng trước sự tái ngộ của hai “đấu sĩ” nhiều duyên nợ này. Xen lẫn giữa những tràng pháo tay là những tiếng hô phấn khích:
– Thái ơi! Bắt thằng Tô Hâm trả nợ đi!
– Bắt nó “chung” đủ cả vốn lẫn lời!
Cái tên Tô Hâm lọt vào tai khiến Mạnh chớp chớp:
– A, ông anh tóc tai bù xù này là người Hoa!
Tiểu Long cười hì hì:
– Ra nó là con cháu Tô Định!
Nhỏ Hạnh bổ sung:
– Tô Đông Pha nữa!
Nhưng mấy đứa trẻ ngay tức khắc phát hiện ra sai lầm của mình. Một giọng oang oang vọng đến tai tụi nó:
– Mày chỉ lấy lá cờ thôi, còn tặng thằng Tâm hô cái cán cờ để nó về đuổi gà cho … vợ!
Nhỏ Hạnh tẽn tò:
– Thì ra anh chàng này tên là Tâm!
Mạnh chả bẽn lẽn như bà chị. Nó cười khoái trá:
– Hì hì! Anh chàng Tâm này có hàm răng hô mà lúc nãy mình không để ý! Tâm hô nói lái thành Tô Hâm, hay thật!
Tâm hô lúc này đang chĩa… hàm răng hô vào mặt thằng Thái, giọng cảnh giác:
– Bây giờ tao và mày đang chơi trò cướp cờ đấy nhé!
Rõ là Tâm hô sợ đối thủ lăm le “tính sổ” chuyện “bịt mắt qua rào” khi nãy.
Nhưng mặc cho Tâm hô giở giọng cầu hoà, Thái vẫn hầm hầm:
– Tao không cần biết! Tao cần phải thanh toán chuyện mày cố tình cho tao vào xiếc!
Tâm hô cố phân trần:
– Trò chơi khi nãy bao nhiêu người tham gia chứ đâu phải mình tao!
– Nhưng mày là đầu trò! – Thái nghiến răng ken két, vừa nói nó vừa khoa chân bước tới – Chính mày đứng ra bịt mắt tao, chính mày làm tao trở thành trò cười cho mọi người!
Bộ tịch hùng hổ của Thái khiến Tâm hô chột dạ. Nó bước giật lùi, miệng kêu lên:
– Nè, nè…
Ngay trong lúc đó, tức là ngay trong lúc Tâm hô và mọi người không ngờ nhất, Thái đột ngột cúi xuống và nhanh như chớp giật phắt lá cờ lúc này đã ở ngay dưới chân và co giò chạy về chỗ phe mình, miệng cười ha hả:
– Thế là phe mày thua rồi nhé!
Sau một thoáng sững sờ, phe thằng Thái nhanh chóng ăn mừng thắng lợi bằng những tràng pháo tay và những tiếng hò reo như sấm.
Tâm hô phát hiện ra mình rơi vào bẫy của đối phương thì đã muộn. Nó đứng như trời trồng giữa bãi cỏ một hồi rồi lủi thủi quay về chỗ phe nó, miệng buồn bã “triết lý”:
– Lừa người chớ vội lừa lâu
Lừa người hôm trước, hôm sau người lừa!
Nghe Tâm hô ngâm ngợi ca dao và cố tình sửa chữ “cười” thành chữ “lừa” để than thân trách phận, nhỏ Hạnh tức cười quá xá. Nó quay sang Quý ròm:
– Anh chàng này cũng có vẻ thi sĩ Bình…
Nhỏ Hạnh chưa kịp thốt chữ “Minh” đã thấy nắm đấm của Quý ròm đong đưa ngay trước mắt, liền rụt cổ nín thinh.