Kính vạn hoa - Tập 17 - Lọ thuốc tàng hình

Chương 9


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 17 – Lọ thuốc tàng hình – Chương 9


Chương 9
Đợi Tiểu Long, Quý ròm và Mạnh khuất dạng, những tiếng hô hoán chỉ còn nghe văng vẳng đằng sau những bụi cây, nhỏ Hạnh vội vã chạy vào nhà.
Nó rảo bước về phía chiếc đôn sứ và tìm thấy xâu chìa khóa của Mạnh chẳng khó khăn gì.
Nhỏ Hạnh tra chìa khóa vào ổ khóa phòng Mạnh, vặn nhẹ.
Cửa phòng bật ra cùng với tiếng kêu mừng rỡ:
– Anh Mạnh hả?
Câu hỏi bất thần khiến nhỏ Hạnh suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Mặc dù biết trước thằng Mạnh đang cất giấu một bí mật gì đó trong phòng nhưng nhỏ Hạnh hoàn toàn không nghĩ bí mật đó là… một con bé.
Nhưng không chỉ nhỏ Hạnh mới ngỡ ngàng. Mèo Con cũng kêu “ối” một tiếng và gần như đồng thời, cả hai cùng sững sờ buột miệng:
– Chị là ai vậy?
– Em là ai vậy?
Hỏi xong cả hai lại bối rối nhìn nhau, người nào cũng có ý đợi người kia trả lời câu hỏi của mình trước.
Sự im lặng trôi qua có đến một phút.
Và nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Chị là Hạnh!
– A! – Mèo Con reo lên – Chị là chị của anh Mạnh! Khi nãy anh Mạnh lấy quần áo của chị cho em thay…

Nhỏ Hạnh thoáng ngạc nhiên. Đảo mắt một cái, nó đã nhìn thấy chiếc bàn ủi và bộ đồ trắng sọc xanh của mình đang xếp gọn gàng ngay ngắn trên đầu giường.
– Thì ra vậy! – Nhỏ Hạnh gật gù – Báo hại nãy giờ chị tìm muốn chết!
– Bộ anh Mạnh không nói gì với chị sao? – Giọng Mèo Con áy náy.
– Không!
– Lạ thật! – Mèo Con nhíu mày – Tại sao anh Mạnh lại không muốn cho mọi người biết chuyện ảnh đã cứu em thoát chết kìa?
Câu nói của Mèo Con khiến nhỏ Hạnh ngẩn tò te:
– Mạnh cứu em thoát chết? Hồi nào?
– Hồi chiều! Lúc em mải chơi ngoài cù lao, thủy triều dâng lên lấp cả lối vào bãi…
Rồi trước vẻ mặt tò mò của nhỏ Hạnh, Mèo Con hăm hở và hồn nhiên kể. Nó kể nó đã suýt chết trong trường hợp nào, đã òa khóc vì sợ hãi ra sao và Mạnh đã xuất hiện cứu nó như thế nào. Nó cũng kể cả chuyện nó rơi xuống biển khiến Mạnh phải lao theo vớt nó lên, rồi Mạnh rủ nó chạy thi cho bớt lạnh và dẫn nó về nhà để ủi quần áo cho mau khô…
Ánh mắt long lanh, Mèo Con vừa thuật chuyện vừa làm điệu bộ khiến nhỏ Hạnh vừa cảm động vừa tức cười. Và bây giờ thì nhỏ Hạnh đã hiểu tại sao Mạnh lại giấu nhẹm chuyện này, lại giả vờ đánh mất chìa khóa phòng và nhất định không chịu đi chơi mà cứ nằng nặc đòi ở nhà “làm toán”! Thì ra thằng oắt mắc cỡ, thằng oắt sợ ông anh ròm của nó ngứa miệng chế giễu!
Nhỏ Hạnh nhìn Mèo Con, hấp hái mắt, trêu:
– Vậy mà bọn chị cứ tưởng chiếc bàn ủi và bộ quần áo kia bị mất trộm kia đấy!
– Không có đâu! – Câu nói đùa của nhỏ Hạnh làm Mèo Con đỏ mặt – Ăn trộm là xấu lắm! Nếu em ăn trộm, em sẽ không thể trở thành người tốt! Và như vậy em sẽ không được gặp lại ba em!
Nhỏ Hạnh không hiểu:
– Tại sao thế?
– Vì chỉ những người tốt mới được ra đảo Thần Tiên!
Nhỏ Hạnh càng lúc càng thấy lạ lùng:
– Em nói gì, chị không hiểu! Đảo thần tiên nào?
– Đảo Thần Tiên ở ngoài biển ấy! – Mèo Con chớp mắt – Chẳng lẽ chị chưa bao giờ nghe nói đến hòn đảo này sao?
– Chưa! – Nhỏ Hạnh thành thật.
– Đấy là tại chị chưa biết thôi! – Mèo Con nói bằng giọng tự tin – Anh Mạnh bảo ảnh từng nghe nói về đảo Thần Tiên!
Nhỏ Hạnh tò mò:
– Mạnh nói với em vậy hả?
– Vâng ạ.
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
– Chắc là Mạnh xạo với em đó thôi!

– Không phải đâu! – Mèo Con vùng vằng – Chính ba em đang sống trên hòn đảo ấy mà lại!
– Ai bảo thế?
– Chính mẹ em bảo! Những người làng cũng bảo!
Thấy Mèo Con đem mẹ ra làm bằng chứng, nhỏ Hạnh bắt đầu ngờ ngợ. Nó liếm môi hỏi:
– Thế ba em ra đảo Thần Tiên khi nào?
– Lâu lắm rồi! – Cặp mắt Mèo Con trở nên mơ màng – Hồi ấy em còn bé, bé xíu! Chiều hôm đó ba em ra khơi đánh cá như thường lệ nhưng sáng hôm sau, chỉ có các chú các bác trong làng trở về. Mọi người bảo vì ba em là người tốt nên được thần tiên rước ra đảo. Ngoài đảo Thần Tiên, suối làm bằng sữa, núi làm bằng kem, còn các cây thì cho bánh ngọt…
Cũng như Mạnh hồi chiều, nghe Mèo Con kể đến đây nhỏ Hạnh đã hiểu ra đảo Thần Tiên là nơi nào. Nó lặng lẽ quay mặt đi và khẽ nói:
– Ừ, chỉ có người tốt mới được rước ra đảo Thần Tiên!
Mèo Con sung sướng:
– Thế là chị tin có đảo Thần Tiên rồi chứ?
Vẫn không quay đầu lại, nhỏ Hạnh dịu dàng:
– Ừ, bây giờ chị mới nhớ ra! Chị đã từng nghe nói tới hòn đảo này!
Phản ứng của nhỏ Hạnh giống hệt phản ứng của Mạnh lúc ngoài bãi biển. Và câu chống chế của nó cũng giống hệt câu chống chế của Mạnh. Nhưng Mèo Con không phát hiện ra.
Đang thích thú vì thêm một người xác nhận từng nghe nói đến đảo Thần Tiên, Mèo Con hớn hở và thân mật cầm tay nhỏ Hạnh:
– Bây giờ chị đưa em về nhà đi! Chắc dì em đang lo lắm!
– Ừ, để chị đưa em về!
Nhỏ Hạnh âu yếm đáp. Nhưng nó không đưa Mèo Con về nhà ngay. Sau khi mở khóa cổng, vừa dợm bước chân ra, nhỏ Hạnh bỗng nhớ tới một chuyện liền hốt hoảng nói:
– Chết rồi! Em đứng đây đợi chị một lát!
Vừa nói nó vừa quay mình hấp tấp chạy ngược trở lên những bậc đá.

Thái độ cuống quít của nhỏ Hạnh làm Mèo Con ngơ ngác:
– Chị đi đâu thế? – Khi nhỏ Hạnh hổn hển trở xuống, Mèo Con tò mò hỏi.
– Chị đi cất chìa khóa cổng!
– Ơ! Thế lát nữa làm sao chị vào nhà?
– Chị chỉ móc hờ ổ khóa vào sợi xích thôi. Chị không bấm lại.
– Nhưng sao chị không đem chìa khóa theo? – Mèo Con chưa hết thắc mắc.
– Không đem theo được! – Nhỏ Hạnh thản nhiên – Trong xâu chìa khóa đó có cả chìa khóa tủ, chìa khóa phòng…
Tới đây thì Mèo Con không gặng hỏi nữa, nó đã hoàn toàn thỏa mãn. Tất nhiên có tài thánh nó mới biết chỉ sau khi nhét xâu chìa khóa của Mạnh vào lại dưới chiếc đôn sứ như cũ, nhỏ Hạnh mới có thể ung dung làm người dẫn đường cho nó được.
Mèo Con không có tài thánh thì Mạnh cũng chẳng có tài thánh. Vì vậy, Mạnh chẳng mảy may hay biết những chuyện vừa xảy ra trong nhà. Sau khi dụ Tiểu Long và Quý ròm đuổi theo những đường quanh ngõ quẹo càng lúc càng xa nhà, Mạnh đắc ý lộn trở lại lối cũ.
Phóc từ vách đá xuống khoảnh sân sau nhẹ nhàng như một con mèo, Mạnh rảo bước vào nhà.
Quả như dự liệu của nó, nhà vắng hoe. Tiểu Long và Quý ròm còn đang mải loay hoay sục sạo trên dốc núi. Chị Hạnh chả biết đi đâu. Còn mẹ chắc đang ở dưới bếp.
Đánh mắt một vòng, Mạnh rón rén bước vào hành lang nhấc chiếc đôn sứ lên. Xâu chìa khóa vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Mạnh nắm chặt xâu chìa khóa trong tay. Nhưng nó chưa vội vào phòng. Trước tiên, để đề phòng mọi bất trắc, Mạnh bước lại chỗ tủ buýp-phê lấy lọ thuốc tàng hình bỏ tọt vào túi áo. Nửa lọ thuốc này đủ giúp Mèo Con trở thành vô hình như mình! Nếu mẹ và chị Hạnh bất thần bước lên trong khi mình chưa kịp dẫn Mèo Con ra khỏi phòng thì mình cũng chả sợ! Mạnh thán phục sự thông minh của mình quá xá. Nó bước lại mở cửa phòng mà mặt mày nhơn nhơn.
Nhưng khi cánh cửa mở ra thì nụ cười hiu hiu tự đắc trên môi nó cũng đột ngột tắc ngấm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.