Kính vạn hoa - Tập 16 - Ba lô màu xanh

Chương 3Tập 16 - Ba Lô màu xanh -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 16 – Ba lô màu xanh – Chương 3: Tập 16 – Ba Lô màu xanh –

Chương 5
Nỗi mừng rỡ vừa chớm lên trong lòng Tiểu Long vụt tắt ngóm. Nó nói, giọng ỉu xìu:
– Hỏng bét rồi!
Quý ròm liếc bạn:
– Mày than vãn gì thế?
– Tao bảo hỏng bét rồi!
– Cái gì hỏng bét?
Tiểu Long thở dài:
– Trường tan học rồi!
Quý ròm vẫn không hiểu:
– Trường tan thì sao?
– Thì thầy cô giáo về hết chứ là sao?
Quý ròm tiếp tục vò đầu:
– Tao không rõ mày muốn nói gì!
– Mày đừng có giả vờ! – Tiểu Long nhăn mặt – Chả phải mày muốn đến gặp người thầy giáo trong câu đố sao?
– Không! Câu đố đâu có bảo mình đến gặp thầy giáo!
Tới phiên Tiểu Long tròn mắt:
– Chứ đến gặp ai?
– Chả gặp ai cả! Họ chỉ bảo mình đến trường học thôi!
– Ðể làm gì?
– Bố ai mà biết! – Quý ròm thở ra – Cứ đến đó hẵng hay!
Quả nhiên, đang trưa trường vắng lặng. Học trò đã ra về. Các thầy cô gioáo có lẽ cũng không còn ai ở lại. Chờ đón bọn Tiểu Long là hai cánh cổng đóng kín. Trên trụ cổng bên trái có một chữ duy nhất, một chữ in hoa viết bằng than: “NEWS”! Quý ròm nhìn lên trụ cổng, tặc lưỡi:
– Có lẽ đây là mật mã của nhóm Hải Âu!
– Lại tiếng Anh! – Tiểu Long thở ra.
Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán:
– “News” là “tin tức”! Chả hiểu họ viết vậy là có ý gì?
Quý ròm cũng bắt chước nhỏ Hạnh đưa tay vỗ vỗ trán. Nhưng lại chẳng nghĩ được gì. Nó chỉ nghe cái trán hơi ê ê. Thật khó mà tìm được ý nghĩa đằng sau một chữ vỏn vẹn. VỚi một bài thơ hoặc chí ít là với một câu thì bọn Quý ròm họa may có thể mò mẫm được. Ðằng này chỉ có một chữ, lại là một chữ vô cùng bí hiểm. Tiểu Long “e hèm” một tiếng:
– Chẳng có gì chứng tỏ đây là mật mã của họ!
Quý ròm nhếch môi:
– Mày dựa vào đâu mà nói thế?
– Tao chẳng thấy hình vẽ chim hải âu đâu cả! Chữ “news” này có thể do bọn học trò viết chơi!
– Không phải của bọn học trò đâu – Nhỏ Hạnh lên tiếng phản bác – Mật mã của nhóm Hải Âu không nhất thiết phải có hình chim hải âu đi kèm! Tấm bảng “Where is he?” đằng kia có hình con chim nào đâu!
Nhỏ Hạnh nói có sách mách có chứng, Tiểu Long tắc tị. Nó ấp úng:
– Thế “tin tức” có nghĩa là gi?
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
– Hạnh nghĩ chưa ra! Có thể nhóm Hải Âu bảo mình đứng ở đây để đợi một tin tức nào đó!
– Một tin tức nào đó? – Lời giải thích mơ hồ của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long ngơ ngác.
Nhỏ Hạnh gật đầu:
– Ừ! Một tin tức nào đó do một người nào đó đem lại!
Lần giải thích thứ hai của nhỏ Hạnh còn mù mịt hơn lần giải thích thứ nhất. Ðến nỗi ngay cả Quý ròm cũng phải gãi cằm:
– Hạnh tin như thế thật hả?
Nhỏ Hạnh cắn môi:
– Không tin cũng phải thử! Tụi mình chẳng còn cách nào khác!
Tiểu Long phấp phỏng hỏi:
– Thế mình phải đợi đến bao giờ?

– Ðến chừng nào có người đem tin tức lại!
Tiểu Long càng hoảng:
– Thế nhỡ đến tối mà chẳng có ai đến thì sao?
– Thì vẫn phải đợi đến tối chứ sao! – Quý ròm khịt mũi đáp thay nhỏ Hạnh.
Cái giọng đe dọa của Quý ròm làm Tiểu Long phát sốt. Nó ngập ngừng:
– Nhưng…
– Nhưng sao?
Tiểu Long bối rối chỉ tay vào bụng:
– Tao… tao đói quá!
Thú nhận bất ngờ của Tiểu Long khiến Quý ròm sực nhớ từ khi xuống xe đến giờ, tụi nó chưa có gì vào bụng. Mà trời thì đã quá trưa rồi. Quý ròm giả bộ lạnh lùng:
– Hừ, mày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn uống!
Rồi trước vẻ mặt sượng sùng của Tiểu Long, đang nghiêm nghị nó bỗng toét miệng cười:
– Mà nếu mày không nói, tao cũng quên khuấy là đã đến giờ ăn trưa rồi1
Quý ròm vừa dứt câu, nhỏ Hạnh đã cười khì phụ họa:
– Ừ, Hạnh cũng nghe đói lả rồi đây nè!
Mặt tươi roi rói, Tiểu Long thở đánh phào một cái và hớn hở đề nghị:
– Mấy bạn cứ đứng đây đợi… tin tức, để tôi đi kiếm cái gì về ăn!
– Cái gì là cái gì?
Tiểu Long chỉ tay về phía cuối đường:
– Có một xe bánh mì đằng kia kìa!
Nói xong, không đợi cho Quý ròm và nhỏ Hạnh hỏi tới hỏi lui, Tiểu Long quay người phóng vụt đi. Khi cầm ba ổ bánh mì chạy về, Tiểu Long đinh ninh hai bạn mình sẽ vồ vập ghê lắm. Nào nghờ nhỏ Hạnh và Quý ròm chẳng có vẻ gì nôn nao chờ đón. Hai đứa đứng quay lưng về phía Tiểu Long, tuồng như chẳng tha thiết gì đến mấy ở bánh mì hấp dẫn trên tay nó. Ngay cả khi Tiểu Long đến sát sau lưng và chìa ổ bánh mì ra:
– Bánh mì nè!
Quý ròm cũng chẳng buồn cúi đầu nhìn xuống. Nó quơ tay cầm lấy ổ bánh Tiểu Long đưa, mắt vẫn nhìn
chăm chăm ra đường:
– Cẩn thận! “Tin tức” đến đấy!
Tiểu Long ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhưng chưa kịp hỏi đã nhác thấy một bóng người đang từ xa đi lại. Thì ra thế! Hèn gì hai đứa này mặt mày đột ngột căng thẳng đến lạ! Tiểu Long gật gù nhủ bụng, cảm thấy trống ngực mình cũng tự nhiên đập loạn. Khách lạ mỗi lúc một đến gần và hiện rõ đó là một người đàn bà tay cắp rổ, dường như vừa đi chợ về.
Ngay trước cổng trường, ba đứa trẻ tay cầm khư khư ba ổ bánh mì, sáu con mắt không ngừng thô lố nhìn ra, nom tình hình cứ như thể người phụ nữ đang đi trên đường kia không phải là người bình thường mà là một sinh vật vừa từ đĩa bay bước ra vậy.
Người phụ nữ dường như cũng nhận ra vẻ bất thường trong thái độ bọn trẻ. Bà cúi đầu tránh những ánh
23
mắt đang nhìn chòng chọc vào mình và hấp tấp rảo bước. Mãi đến khi người phụ nữ đi đã khá xa, nhỏ Hạnh mới thở dài buồn bã:
– Ðây chỉ là khách qua đường, chẳng liên quan gì đến nhóm Hải Âu!
Quý ròm đưa ổ bánh mì lên miệng cắn một miếng nhồm nhoàng nói:
– Ừ, nhóm Hải Âu chả có ai lớn tuổi như vậy cả!
Thấy Quý ròm “khai trương”, Tiểu Long lật đật làm theo. Nó cũng đưa ổ bánh lên miệng cắn một miếng,
hỏi:
– Bây giờ sao?
– Sao là sao?
– Có đợi nữa không?
– Sao lại không! – Quý ròm hừ mũi – Chẳng lẽ lần được tới đây rồi mình lại bỏ cuộc nửa chừng?
– Nhưng biết đợi đến…
Ðang nói, Tiểu Long bỗng im bặt. Lần này, nó là người đầu tiên phát hiện “tin tức”. Tít đầu đường, phía xe bánh mì, một chiếc xe gắn máy đang rề rề chạy tới. Tiếng động cơ ầm ì vang lên giữa trưa vắng nghe rõ mồn một nên Quý ròm và nhỏ Hạnh cũng nhanh chóng phát hiện ra “đối tượng” và lật đật quay đầu dòm. Thấy người thanh niên đeo kính râm cho xe chạy chầm chậm và cuối cùng quẹo ngay chóc vào chỗ tụi nó đứng, Quý ròm mừng rỡ thì thầm:
– Ðúng họ rồi!
Nhỏ Hạnh bấm tay Tiểu Long:
– Ðứng im xem anh ta làm gì!
Tiểu Long ngứa miệng tính lên tiếng hỏi, nghe nhỏ Hạnh nói vậy liền im thít, giương mắt ngó. Người thanh niên cũng nhìn thấy bọn trẻ. Cặp mắt anh ta thoạt ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng rồi anh ta bỗng ngoảnh cổ đi chỗ khác, chậm rãi xuống xe và từ từ dắt xe thẳng lại cổng.

– Sao lạ thế? – Tiểu Long nói khẽ bên tai nhỏ Hạnh.
– Chả biết nữa! – Nhỏ Hạnh lúng túng – Cứ chờ xem! Có thể anh ta giả bộ đó thôi!
Người thanh niên dường như không chú ý đến những tiếng xì xầm sau lưng. Anh ta thò tay cầm ổ khóa sắt treo toòng teng gõ vào cánh cổng làm phát ra những tiếng leng keng buốt tai. Chỉ trong thoáng mắt, một người bảo vệ già từ căn nhà nhỏ kế dãy phòng học bên trong tất tả chạy ra. Chưa tới nơi, ông đã vồn vã:
– Ôi, thầy thể dục bữa nay đến sớm thế?
Câu nói của người bảo vệ nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai bọn Tiểu Long lại chẳng khác nào tiếng sấm. Phải chờ cho tiếng ong ong qua đi một hồi, Quý ròm mới rầu rĩ quay sang nhỏ Hạnh:
– Tụi mình lại hố thêm một phen nữa!
Nhỏ Hạnh lúc lắc đầu:
– Hạnh cũng chẳng hiểu! – Ðang nói, nó bỗng ngập ngừng – Hay là tụi mình đã đoán sai?
– Sai chuyện gì? – Tiểu Long trố mắt – Người thanh niên khi nãy rõ ràng là giáo viên thể dục trường này chứ đâu phải người của nhóm Hải Âu!
– Hạnh không nói chuyện đó – Nhỏ Hạnh cắn môi – Hạnh nói sai là sai chữ “news” kìa!
– Sai chữ “news”? – Cặp mắt Tiểu Long vẫn mở lớn.
– Ừ! Chữ “news” này chắc che giấu một điều bí ẩn gì đó chứ không phải bảo chúng ta đứng đây đợi tin
tức!
Phán đoán của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long lẫn Quý ròm bất giác quay đầu nhìn lên trụ cổng.
– A! Ðúng rồi!
Tiếng reo của Quý ròm làm nhỏ Hạnh muống ngừng thở”
– Quý phát giác ra điều gì thế?
– Bộ Hạnh không thấy gì lạ sao? – Vừa nói Quý ròm vừa chỉ tay lên chữ “NEWS” – Hình như chữ E được bọn họ khoanh tròn lại!
Nhỏ Hạnh nhún vai:
– Tưởng gì! Cái vòng tròn đó Hạnh thấy ngay từ đầu!
Câu trả lời của nhỏ Hạnh làm Quý ròm chưng hửng:
– Thế Hạnh chả nghi ngờ gì sao?
– Chả có gì đáng nghi ngờ cả!
– Thế bọn họ khoang tròn chữ E lại làm gì?
– Khoanh chơi vậy thôi! Ðể cho đẹp!
Tiểu Long liếm môi:
– Nếu để cho đẹp, tại sao họ không khoanh tròn những chữ khác mà lại khoanh tròn chữ E?
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
– Bởi chữ E là một nguyên âm!
– Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy! – Quý ròm vừa nói vừa hấp háy mắt một cách tinh nghịch – Chỉ có phái nữ như Hạnh mới lúc nào cũng nghĩ đến chuyện làm đẹp, còn ở đây là “mật mã”, là trò “đấu trí”, mỗi một ký hiệu đều có ý nghĩa của nó!
Quý ròm là chuyên gia giải câu đố, lập luận của nó chặt chẽ và thuyết phục. Vì vậy, mặc dù tức anh ách vì bị Quý ròm lôi tật ưa làm đẹp của phái nữ ra cà khịa, nhỏ Hạnh đành phải gật đầu nói xuôi theo:
– Thế theo Quý, cái khoanh tròn này có ý nghĩa gì?
Quý ròm gãi cổ:
– Ðại khái là họ muốn bọn mình lưu ý đặc biệt đến chữ E!
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
– Chữ E có gì đáng để lưu ý đâu?
– Cái đó thì tôi chưa tìm ra! – Quý ròm tặc lưỡi – Nhưng khi người ta muốn nhấn mạnh đến một chữ nào đó thì đấy có thể là tên người, tên địa danh, hoặc cũng có thể là ký hiệu về thời gian, phương hướng…
– Giải thích như thế thì bố ai mà biết được chữ E này muốn ám chỉ cái quái qủi gì! – Tiểu Long làu bàu.
Còn nhỏ Hạnh thì trán nhăn tít:
– Ðúng là chẳng khác nào mò kim đáy bể!
Vừa than thở nhỏ Hạnh vừa dán mắt vào chữ “NEWS” trên trụ cổng như muốn soi thủng các con chữ. Nhưng trước mắt nhỏ Hạnh lúc này, chữ “NEWS” như mật cái hũ đ’ng kín nút, nó nghiêng ngó đoán định một hồi vẫn chẳng biết “cái hũ” chứa thứ gì bên trong. Ðang nhăn mày nhíu trán, đột nhiên một tia chớp vụt lóe lên trong cái đầu đang quay mòng mòng của nó.
– Ôi! – Nhỏ Hạnh bật kêu khẽ – Quý vừa nói đây có thể là một ký hiệu chỉ phương hướng phải không?
Nhỏ Hạnh hỏi không phải để nghe trả lời. Nó chỉ muốn khẳng định ý nghĩ vừa hiện ra trong óc. Quý ròm biết vậy nên nó cũng chẳng buồn đáp, chỉ hồi hộp hỏi lại:

– Hạnh vừa nghĩ ra điều gì thế?
Nhỏ Hạnh như không nghe thấy câu hỏi của Quý ròm, nó cứ tiếp tục lẩm bẩm:
– Phải rồi! Những ký hiệu chỉ phương hướng! Có thế mà mình không nghĩ ra!
Vẻ bần thần của nhỏ Hạnh làm Quý ròm càng thêm sốt ruột. Mặt nó nhăn như bị:
– Có gì thì nói đại ra cho rồi, cứ làm “công chúa ngủ trong rừng” mãi!
Giọng điệu cáu kỉnh của Quý ròm phát huy hiệu lực ngay lập tức. Nhỏ Hạnh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nó “à” một tiếng rồi quay nhìn Quý ròm và Tiểu Long, chớp chớp mắt:
– Long và Quý có nhớ các từ “Ðông Tây Nam Bắc” trong tiếng Anh không?
Thấy “cô giáo” hỏi dễ quá, lợi dụng lúc Qr còn đang suy nghĩ về câu hỏi lạ lùng của nhỏ Hạnh, Tiểu Long mau miệng đáp:
– East là hướng Ðông, West là hướng Tây, North là hướng Bắc, South là hướng Nam!
– Ðúng rồi! – Nhỏ Hạnh mỉm cười – Bây giờ Long và Quý nhìn lên trụ cổng xem chữ “news” có phải do bốn chữ đầu của bốn từ “Ðông Tây Nam Bắc” hợp thành không!
Câu nói của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long và Quý ròm giật thót. Tiểu Long khù khờ ngơ ngác đã đành, ngay cả vua giải câu đố Quý ròm cũng bàng hoàng trước phát hiện bất ngờ của nhỏ Hạnh. Quả thật, N tức là North, E là East, W là West và S là South! Có tài thánh Quý ròm mới nghĩ ra chữ “news” có nghĩa là “tin tức” kia thực chất chỉ là những ký hiệu chỉ phương hướng. Quý ròm thở hắt ra:
– Không ngờ nhóm Hải Âu lại nghĩ ra một trò ngoắt ghoéo chết người như vậy!
Rồi nó quay sang nhỏ Hạnh, giọng không giấu vẻ thán phục:
– Mà có lẽ trên đời này cũng chỉ có Hạnh mới khám phá ra được nội dung của bức mật mã hiểm hóc này thôi!
– Thôi đi! – Nhỏ Hạnh đỏ mặt – Nếu vừa rồi Quý không cho biết chữ đó có thể chỉ phương hướng…
Nhỏ Hạnh chưa kịp nói dứt câu thì Tiểu Long đã nôn nóng giục:
– Thôi, đi lẹ đi! Ở đó mà khen qua khen lại!
– Ði đâu? – Quý ròm ngạc nhiên.
– Thì đi về hướng Ðông chứ đi đâu! – Tiểu Long hùng hổ, vừa nói nó vừa cất bước – Người ta chả khoang tròn chữ E là gì!
– Ối trời! Mày thông minh lên tự bao giờ thế hở Tiểu Long?
Quý ròm vừa đi theo bạn vừa ngoác miệng trêu. Tiểu Long cũng biết thế nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy khoai khoái. Có lẽ nó khoái nhất là không phải tiếp tục đứng chôn chân trước cổng trường để chờ đợi “tin tức” một cách vô vọng.
Chương 6
Ði về hướng Ðông là đi về hướng chiếc xe bánh mì. Quá trưa, mặt trời đã chếch về phía sau lưng, chiếu ba chiếc bóng cụt ngủn của bọn trẻ xuống mặt đường. Tiểu Long vừa đi vừa xuýt xoa:
– Tội nghiệp thằng Mạnh ghê!
– Chuyện gì thế? – Quý ròm ngước nhìn bạn.
– Một đứa có máu trinh thám như nó mà không được tham gia vào cuộc chơi hôm nay quả là đáng tiếc!
Quý ròm sầm mặt:
– Tại nó chứ bộ! Ðã hẹn đi đón mà rốt cuộc lại trốn mất!
Dương như chưa hết giận, Quý ròm phòng má đe:
– Hừ, lát nữa về nhà tao sẽ cho nó biết tay!
Nghe Quý ròm hăm he, Tiểu Long cười ruồi:
– Biết lát nữa có về đến nhà hay không, hay lại phải lò dò đến sáng mai!
Quý ròm càng cáu:
– Mày đừng có trù ẻo!
– Tao chả trù! – Tiểu Long cãi lại – Nhưng rõ ràng tụi mình đang mò mẫm như xẩm mất gậy!
Quý ròm nghiến răng:
– Tụi mình đang đi về hướng Ðông!
– Ai chả biết tụi mình đang đi về hướng Ðông! – Tiểu Long nhếch môi – Nhưng đi về hướng Ðông để làm gì thì chẳng đứa nào biết!
– Hạnh biết!
Nhỏ Hạnh thình lình lên tiếng khiến Tiểu Long ngẩn tò te:
– Hạnh biết gì?
Lúc này ba đứa đã đi khỏi chiếc xe bánh mì một quãng khá xa. Dọc hai bên đường bây giờ không còn những bóng cây chạy dài, thay vào đó là nhà cửa san sát, thâm chí có một số căn nhà mới xây lấn hẳn ra vỉa hè. Nhỏ Hạnh chỉ tay lên vách một ngôi nhà bên đường tươi tỉnh đáp:
– Long và Quý nhìn kìa!
Tiểu Long và Quý ròm vội vàng quay đầu nhìn theo tay chỉ của nhỏ Hạnh. Và cả hai lập tức há hốc miệng. Trên bức vách nhỏ Hạnh chỉ, một hàng chữ to đùng như… con voi đập vào mắt chúng: “Nhóm Hải Âu đợi Quý khách ở quán kem Bốn Mùa trên đường Trần Phú!”.
Hàng chữ rõ mồn một, đứng từ xa cũng có thể đọc được. Lúc nãy do mải cãi nhau nên Tiểu Long và Quý ròm không nhìn thấy. Tiểu Long ngỡ ngàng:
– Mật mã gì kỳ vậy?
– Mật mã cái đầu mày! – Quý ròm hừ mũi – Cái này mà gọi là mật mã hả?
– Không mật mã chứ là cái gì?
– Chả là cái gì cả! Nhóm Hải Âu chán chơi trò mật mã nên bây giờ họ nói huỵch toẹt địa điểm để mình tới nhận ba lô luôn cho gọn!
Tiểu Long vẫn ghệt mặt:
– Thế sao tự dưng họ lại chán trò mật mã?
Quý ròm rùn vai:

– Làm sao tao biết được! Tao có phải là họ đâu!
– Không phải họ chán trò mật mã đâu! – Nhỏ Hạnh mỉm cười giải thích – Chỉ vì họ sợ mình lần mò mãi không ra nên họ chỉ thử tài mình ba chặng thôi! Nếu cứ chơi cái trò ú tim này thêm vài chặng nữa, họ sợ mình sẽ lang thang ngoài đường đến tối mịt mất!
Tiểu Long lắc đầu:
– Chỉ mới ba chặng mà mình cũng đã phờ người ra rồi!
– Tao buồn ngủ lắm rồi! – Quý ròm lằm bằm – Bây giờ mình đón xe tới quán kem Bốn Mùa lấy lại ba lô rồi về nhà leo lên giường đánh một giấc là tuyệt nhất!
Chiếc xích lô chở ba đứa chạy rề rề khiến Quý ròm sốt cả ruột. Nó cứ nhấp nha nhấp nhổm khiến nhỏ Hạnh chốc chốc phải hét toáng:
– Quý có ngồi yên đi không! Lật xe bây giờ!
Quán kem Bốn Mùa nằm ngay cạnh bãi biển, giữa một vườn hoa rực rỡ. Quán nhỏ, xinh xắn, lịch sự, lối đi rải sỏi len lỏi qua những bồn hoa.
Khi bọn Tiểu Long đặt chân qua ngưỡng cửa, quán đã đông người. Từ ngoài nắng bước vào trong bóng râm, bọn trẻ còn hoa mắt nên chẳng nhìn ai ra ai. Trong khi Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh đứng thộn giữa quán dáo dác dòm quanh thì giọng nói quen thuộc của người thủ lĩnh nhóm Hải Âu vang lên từ góc phòng:
– Lại đây, ba bạn trẻ!
Bọn Tiểu Long lập tức tiến về phía phát ra tiếng nói. Và phải chớp chớp mắt mấy lần, tụi nó mới nhận ra các thanh niên nam nữ ngồi lố nố quanh một chiếc bàn rộng trải khăn trắng, đa số là những gương mặt tụi nó đã từng gặp qua trước đây tại tòa “lâu đài ma” ở Bãi Sau. Anh thủ lĩnh mỉm cười:
– Vất vả quá phải không?
Quý ròm dở cười dở mếu, đáp:
– Em tưởng đến sáng mai mới tới chỗ các anh được chứ!
– Gì mà tự hạ mình ghê thế! Trong vòng hai tiếng đồng hồ các em đã lần ra quán kem này là giỏi quá sức tưởng tượng của tụi anh rồi!
Rồi anh quay sang người bên cạnh:
– Kêu kem đãi những người bạn thông minh của chúng ta đi chứ! Ăn xong, chúng ta sẽ đánh xe đưa các bạn trẻ về chỗ thằng nhóc Mạnh!
Quý ròm khụt khịt mũi:
– Thằng Mạnh báo cho các anh biết sáng nay tụi em sẽ xuống Vũng Tàu ư?
– Tất nhiên rồi – Anh thủ lĩnh cười nhẹ – Nếu không tụi anh làm sao biết mà đón đường trêu ghẹo các em!
Câu nói của người cầm đầu nhóm Hải Âu khiến bọn Quý ròm sực nhớ tới chiếc ba lô quần áo. Nhỏ Hạnh chun mũi hỏi:
– Thế chừng nào anh mới chịu trả “chiến lợi phẩm” lại cho tụi em?
Còn Tiểu Long thì đảo mắt ngó quanh:
– Ừ nhỉ, chiếc ba lô tụi anh để đâu sao em chả thấy!
Ðang vui vẻ, nghe bọn nhóc hỏi, anh thủ lĩnh vội thu ngay nụ cười lại. Anh đáp, vẻ lúng túng:
– Chiếc ba lô không có ở đây!
Quý ròm gật gù ra vẻ hiểu biết:
– À, em biết rồi! Các anh cật tại trụ sở nhóm ở Bãi Sau chứ gì! Không sao, lát nữa …
Anh thủ lĩnh lắc đầu cắt ngang:
– Em đoán sai rồi! Tụi anh chưa từng trong thấy chiếc ba lô đó!
Câu trả lời của anh khiến bọn trẻ há hốc miệng:
– Anh bảo sao cơ?
– Anh bảo là tụi anh chưa từng thấy qua chiếc ba lô em nói! – Anh thủ lĩnh lặp lại.
Lần này thì bọn trẻ tin là mình không nghe nhầm. Vì vậy Quý ròm càng sửng sốt:
– Thế anh chàng đánh thó chiếc ba lô của tụi em không phải là thành viên của nhóm Hải Âu sao?
– Anh chàng đó là người của tụi anh, tên là Việt! – Anh thủ lĩnh vừa đáp vừa nhịp chiếc muỗng vào thành ly – Anh ta được giao nhiệm vụ đánh cắp một món đồ gì đó của các em, sau đó dẫn dụ các em chạy vào hẻm nơi có bức mật thư viết trên tường. Nhưng…
Nói đến đây, anh bỗng ngập ngừng.
– Nhưng sao ạ? – Nhỏ Hạnh không nén được tò mò, hồi hộp hỏi.
– Nhưng … không hiểu sao cho đến giờ này vẫn chưa thấy anh ta quay lại! – Anh thủ lĩnh khẽ cựa quậy người trên ghế, miệng đáp nhưng mắt lại liếc về phía cửa ra vào.
Bọn Quý ròm lập tức ngớ người ra. Tiết lộ bất ngờ của người thủ lĩnh nhóm Hải Âu khiến ba đứa trẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Anh chàng tên Việt nọ đã đánh cặp chiếc ba lô của bọn mình và thoát thân cách đây hơn hai tiếng đồng hồ, lẽ ra anh ta phải có mặt tại quán kem Bốn Mùa từ lâu rồi mới đúng chứ! – Nhỏ Hạnh thắc thỏm nhủ bụng – Thế tại sao cho đến lúc này anh ta vẫn chưa về tới? Hay là anh ta đã bị tai nạn gì đó dọc đường? Ý nghĩ u ám đó làm nhỏ Hạnh muốn rét run. Nó ngước nhìn anh thủ lĩnh, giọng bất an:
– Theo anh, anh Việt có gặp chuyện gì không ạ?
– Chuyện gì là chuyện gì?
Nhỏ Hạnh ngần ngừ:
– Nhỡ như lúc băng qua đường…
Nhỏ Hạnh không nói hết câu nhưng tất nhiên người nghe thừa hiểu nó đang lo lắng chuyện gì. Anh thủ lĩnh đặt tay lên vai nó, dịu dàng:
– Em đừng lo! Không xảy ra chuyện gì đâu!
– Thế sao đến giờ ảnh vẫn chưa về tới?
– Có thể ảnh đang la cà đâu đó! Không chừng ảnh đã chạy về nhà và đang đánh một giấc thẳng cẳng cũng nên!
Anh thủ lĩnh vừa nói vừa cười. Ba chữ “đánh một giấc” lọt vào tai Quý ròm có tác dụng hệt như một liều thuốc ngủ cực mạnh. Hai mi mắt nặng chịch, nó định nói với các anh chị nhóm Hải Âu là cho tụi nó về nhà thằng Mạnh trước, còn ba lô quần áo từ từ lấy lại sau cũng được. Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Quý ròm bỗng khựng lại.
Vẻ mặt vốn tươi tỉnh của anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu trước mặt nó tự dưng trở nên rất khó coi. Nụ cười vừa nở ra trên môi anh thình lình biến mất, thay vào đó là vẻ căng thẳng khiến các thớ thịt trên mặt như đột ngột cứng lại một cách kỳ dị.
Quý ròm ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt của anh. Và vừa quay đầu, nó nhận ngay ra một bóng người đang hớt hải băng qua lối đi rải sỏi giữa các bồn hoa, xồng xộc tiến vào quán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.