Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 14 – Thủ môn bị từ chối – Chương 8
Chương 8
Lâm phân vân quá thể. Nó nhìn trân trân vào mặt Hải quắn một lúc lâu vẫn chưa thốt được tiếng nào. Đá bóng không phải là học tập, lại xảy ra bên ngoài khuôn viên nhà trường, lớp phó trật tự Minh Vương dù có uy đến mấy cũng chẳng làm gì được nó. Ngay cả lớp phó văn thể mỹ Vành Khuyên cũng không thể ra lệnh cho nó.
Nhưng cô Trinh lại khác. Cô là giáo viên chủ nhiệm, cô nói nó phải nghe. Đó là chưa kể trước đây nó và Quới Lương từng có lần đánh cắp sổ sách giáo án của cô. Mặc dù cô đã bỏ qua cái tội tày trời đó của tụi nó nhưng lòng nó lúc nào cũng nơm nớp.
Lâm tin chắc nếu cô Trinh nghe được chuyện lục đục này, thế nào cô cũng ra tay dàn xếp. Cô sẽ không tán thành việc nó và Hải quắn rút lui khỏi đội bóng. Ngay cả thằng Tần ghẻ kia nữa, đằng nào cô cũng sẽ giữ lại. Lúc đó, có uống mật gấu nó và Hải quắn cũng không dám cãi lời cô.
Thật ra nếu điều đó có xảy ra, Lâm cũng chẳng ngại. Trong thâm tâm nó chẳng sợ gì mấy con vi trùng ghẻ của thằng Tần. Nó không tin mấy con vi trùng đó có thể nhảy từ cái đầu trọc của thằng Tần qua quả bóng rồi phóc lên đeo toòng teng trên chân nó. Nó nói như vậy chẳng qua muốn gạt thằng Tần ra khỏi đội bóng, để trả “mối thù” hôm nọ thôi.
Lâm ngại là ngại chuyện khác. Nếu cô Trinh biết chuyện, thằng Tần đương nhiên được chụp gôn chính thức, nó và Hải quắn cũng đương nhiên bị giữ lại, và như vậy yêu sách của nó và Hải quắn coi như bị dẹp qua một bên. Nếu thế thì bẽ mặt quá. Mà nó, nó không muốn bị bẽ mặt. Nó không muốn bị tụi Minh Vương, Tiểu Long, Quý ròm cười vào mũi. Chính vì vậy mà những ý nghĩ trong đầu nó cứ xoay tít như chong chóng. Nó trố mắt nhìn Hải quắn một hồi vẫn chưa biết phải mở miệng như thế nào.
– Giờ sao mày? – Chờ hoài không thấy Lâm nói gì, Hải quắn sốt ruột hỏi trước.
– Sao là sao? – Lâm hỏi lại, giọng chưa hết ngẩn ngơ.
Hải quắn nhăn mặt:
– Thì vụ thằng Tần đó! Chấp nhận biểu quyết hay mặc thằng Minh Vương báo với cô Trinh?
Lâm chớp chớp mắt. Nó ngần ngừ một thoáng rồi quay sang Minh Vương:
– Biểu quyết ngay bây giờ hả?
– Ngay bây giờ! – Minh Vương đáp, cố không để lộ sự hớn hở ra ngoài mặt.
Lâm cắn môi:
– Tụi tao đồng ý biểu quyết!
– Tốt! – Minh Vương gật gù – Thực ra tao cũng chẳng muốn cô Trinh biết chuyện này!
Rồi đảo mắt một vòng, Minh Vương nghiêm nghị hắng giọng hỏi:
– Ai đồng ý để bạn Tần bắt gôn chính thức?
Nói vừa dứt câu, Minh Vương lập tức giơ cao tay lên khỏi đầu. Ở bên cạnh, hai cánh tay của Tiểu Long và Quý ròm cũng lật đật đưa lên.
Minh Vương đã đếm nhẩm trong bụng từ nãy nên bây giờ chả buồn liếc sang bên cạnh. Nó hạ tay xuống và nhìn Lâm, cười toe toét:
– Như vậy là có bốn đứa đồng ý giữ thằng Tần lại! Mày và thằng Hải quắn thua rồi!
– Đừng ăn gian! – Lâm quắc mắt! – Bốn đâu mà bốn! Chỉ có ba đứa đồng ý hà!
– Mày ăn gian thì có! – Minh Vương gân cổ – Tao là một, Tiểu Long là hai, Quý ròm là ba, thêm thằng Dưỡng nữa là mấy?
Lâm tỉnh khô:
– Là bốn!
Minh Vương đắc chí:
– Vậy sao mày dám bảo là ba?
Lâm cười hì hì:
– Tại vì vừa rồi thằng Dưỡng đâu có giơ tay!
– Cái gì?
Câu trả lời của Lâm làm Minh Vương giật nảy như bị điện giật. Nó quay sang bên cạnh nhìn Tiểu Long và Quý ròm ra ý hỏi, đến khi thấy hai thằng này buồn bã gật đầu nó mới tin Lâm không nói dối.
Minh Vương ngạc nhiên đánh mắt sang Dưỡng. Nhưng Dưỡng đang ngó lơ chỗ khác, những ngón tay nó đang xoè ra nắm vào một cách thiếu tự nhiên.
– Mày làm sao thế hở Dưỡng?
Không dằn được, Minh Vương bực tức cất cao giọng.
Dưỡng chưa kịp trả lời, Lâm đã nhanh chóng can thiệp:
– Chơi vậy là phạm luật à nghen! Biểu quyết là tự nguyện, không được nạt nộ hay gây áp lực à!
Lý lẽ xác đáng của Lâm khiến Minh Vương xuôi xị. Nó gượng gạo chống chế:
– Tao chỉ hỏi vậy thôi chứ nạt nộ hồi nào!
– Hỏi cũng không được!
Lâm lạnh lùng đáp. Rồi nó cố ý nói thật to:
– Thằng Dưỡng là một đứa có ý thức, nó có sự chọn lựa độc lập của nó. Nó sợ bị lây ghẻ, mai mốt khắp người sẽ lở loét hôi thối nên nó không muốn đưa thằng Tần vào đội hình chính thức cũng là chuyện chính đáng! Mai mốt Tần hết ghẻ, dĩ nhiên thằng Dưỡng sẽ ủng hộ Tần trở lại chứ đâu phải nó ghét bỏ gì thằng này!
Lâm thấy Dưỡng không hùa theo tụi Tiểu Long, bụng đã mừng rơn. Nhưng nó không rõ thái độ thực sự của thằng này như thế nào. Không hùa theo tụi Tiểu Long không có nghĩa là Dưỡng sẽ hùa theo tụi nó. Vì vậy trước khi Minh Vương hỏi câu thứ hai, Lâm đã ranh mãnh xổ một tràng nhằm tác động đến tinh thần Dưỡng.
Đòn của Lâm đúng là đòn độc. Thằng Dưỡng quả đang phân vân ghê lắm. Thực ra Dưỡng chẳng có ác cảm gì với thằng Tần. Tần trước đây ngồi chung bàn với nó, giờ ra chơi thường hào phóng rủ nó và nhỏ Hiền Hoà vào căng-tin đãi ăn đãi uống mệt nghỉ. Nhưng khổ nỗi, Dưỡng chúa sợ ghẻ. Hồi bé nó từng bị ghẻ ngứa hành hạ một lần, tởn tới già. Ghẻ của thằng Tần không phải là thứ ghẻ ngứa hay lây, nhưng biết đâu được, bọn vi trùng là chúa bò lung tung! Vì vậy tốt nhất là tránh xa Tần, đợi nó hết ghẻ rồi hẵng hay! Dưỡng nghĩ vậy và hôm trước gặp thằng Tần trong căng-tin, nó cố tình làm lơ. Cũng chính vì lý do đó mà mặc dù không ưa gì tụi thằng Lâm, hôm nay nó vẫn không sốt sắng hùa theo Minh Vương, Tiểu Long và Quý ròm.
Dưỡng không giơ tay tán thành Tần bắt gôn chính thức, bụng không khỏi áy náy. Nếu không vì nỗi áy náy này, khi Minh Vương vô cớ xẳng giọng với nó, nó đã ngoác miệng cự lại rồi. Đang lưỡng lự không biết hành động củar mình đúng hay sai, những câu nói của thằng Lâm đã kịp thời vang lên bên tai như một dòng suối ngọt ngào chảy qua lòng nó. Ừ nhỉ, mình đâu có ghét bỏ gì thằng Tần! Mình chỉ né món ghẻ! Khi nào Tần hết ghẻ, mình sẽ lại chơi với nó như ngày xưa và sẵn sàng ủng hộ nó làm thủ môn chính thức!
Ý nghĩ đó nhanh chóng xua tan những vướng víu trong đầu Dưỡng. Nó dần dần bình tĩnh và từ từ quay đầu lại.
Sự thay đổi sắc diện của Dưỡng không qua được cặp mắt tinh quái của Lâm. Thấy lời nói của mình đã có tác dụng, bụng Lâm như mở cờ. Nó nhìn Minh Vương, hí hửng giục:
– Hỏi tiếp câu thứ hai đi chứ! Biểu quyết gì mà hỏi có một câu trụi lủi vậy!
Chưa hết ngỡ ngàng trước thái độ bất ngờ của Dưỡng, nghe Lâm cà khịa, Minh Vương muốn lộn tiết. Mặt hầm hầm, nó hỏi mà răng nghiến lại:
– Bây giờ ai phản đối việc bạn Tần bắt gôn chính thức?
Quả như Minh Vương dự liệu, bên cạnh hai cánh tay của Lâm và Hải quắn đang hăm hở đưa lên là cánh tay rụt rè nhưng dứt khoát của Dưỡng.
Thoạt đầu Dưỡng định chơi trò “ba phải”, nghĩa là chẳng theo phe nào, chỉ đứng cửa giữa “ngậm miệng ăn tiền”. Nhưng đến phút chót, lập luận của Lâm đã động viên nó. Lâm đã thanh minh giùm sự chọn lựa bất đắc dĩ của nó. Lâm đã giúp nó trút bỏ sự ngại ngùng. Nói tóm lại, Lâm đã giúp nó thêm dũng khí để chống lại Tần, cũng như chống lại bộ ba Tiểu Long, Minh Vương, Quý ròm.
Sau câu hỏi đầu tiên, thấy Dưỡng không hưởng ứng, tụi Minh Vương đã biết chẳng thể chờ đợi điều gì tốt lành nơi thằng này. Vì vậy thấy Dưỡng a dua theo bọn thằng Lâm, tụi Minh Vương chẳng đứa nào sửng sốt nữa.
Quý ròm khụt khịt mũi:
– Thế là hoà!
– Hoà là sao? – Lâm cảnh giác hỏi lại.
Quý ròm cười hì hì:
– Hoà tức là mọi chuyện vẫn y như cũ chứ là sao!
Hải quắn bước tới một bước:
– Ý mày muốn nói…
– Tao chẳng muốn nói gì hết! – Quý ròm cắt ngang – Nhưng đã không có người thắng kẻ thua trong cuộc biểu quyết vừa rồi có nghĩa là thằng Tần vẫn là thủ môn chính thức của đội bóng như xưa nay!
– Không được! Nhất định không được! – Lâm kêu lên.
Quý ròm nheo mắt:
– Không được cũng phải được! Tỉ số 3-3 thì biết làm thế nào?
Lâm vung tay, hùng hổ:
– Phải hỏi ý kiến thêm một đứa nào đó nữa! Nhất định phải có thắng thua mới xong!
Quý ròm cười mỉm:
– Được rồi, tụi tao sẵn sàng!
Sự đồng ý dễ dàng của Quý ròm khiến Lâm bất giác khựng lại. Nó dè dặt hỏi:
– Mày nói thật không đấy?
Mắt Quý ròm loé lên:
– Sao lại không thật! Tụi tao sẽ hỏi ý kiến thằng Tần!
– Uý! Tụi mày đừng có ăn gian! – Lâm nhảy dựng – Thằng Tần là người trong cuộc, hỏi ý kiến nó có khác nào tụi mày cầm chắc phần thắng trong tay?
Thấy Lâm phản đối, Minh Vương mấp máy môi định nói gì đó nhưng Quý ròm đã đưa tay ngăn lại. Nó nhìn Lâm, giọng nửa đùa nửa thật:
– Tụi tao chẳng có gì gọi là nắm chắc phần thắng cả! Nhỡ thằng Tần nó chống lại tụi tao thì sao?
Hải quắn đỏ mặt tía tai:
– Tụi mày đừng có giả vờ! Thằng Tần chả dại gì tự gạt nó ra khỏi đội bóng cả!
Lâm cũng gầm gừ:
– Dẹp chuyện đó đi! Muốn hỏi ai cũng được, trừ thằng Tần!
Quý ròm cười khẩy:
– Ý mày muốn tụi tao hỏi ý kiến thằng Quốc Ân hay thằng Quới Lương chứ gì?
Lâm chưa kịp phản kích lại câu nói xỏ xiên của Quý ròm, Tiểu Long đã vọt miệng:
– Theo tao, hỏi ý kiến thằng Tần là hợp lý nhất! Đây là chuyện nội bộ của đội bóng, chỉ những cầu thủ chính thức trong đội mới được quyền biểu quyết thôi!
Minh Vương gật gù:
– Tiểu Long nói hoàn toàn đúng! Đội bóng chúng ta có bảy cầu thủ chính thức! Ở đây có sáu người, người thứ bảy phải là thằng Tần!
Bị phe đối phương tấn công tới tấp, Lâm tức sôi gan. Nhưng khổ nỗi lý lẽ Tiểu Long và Minh Vương nêu lên không phải không có lý. Lâm đành đứng chết trân, da mặt giật giật liên hồi.
– Sao? – Quý ròm dòm lom lom vào mặt Lâm – Làm thinh tức là đồng ý phải không?
Giọng điệu o ép của Quý ròm khiến Lâm nổi đoá, nó chìa củi chỏ:
– Đồng ý cái này này!
– Ơ… ơ…
Lâm sầm mặt:
– Không “u ơ” gì cả! Tao nhắc lại, muốn hỏi ai thì hỏi, dứt khoát không được hỏi thằng Tần!
Lâm làm Quý ròm nóng nảy. Nó mím môi:
– Được rồi! Nếu thế tụi tao sẽ hỏi cô Trinh!
Một lần nữa phe Quý ròm đem cô Trinh ra làm bùa hộ mạng. Và một lần nữa, phe thằng Lâm bị “lá bùa” của đối phương làm tiêu tan nhuệ khí.
Lâm nói, giọng xụi lơ:
– Mặc xác tụi mày! Muốn hỏi ai thì hỏi!
Nói xong, nó giật tay Hải quắn, hai đứa tiu nghỉu bỏ đi.
Thằng Dưỡng đứng trông ngang ngó ngửa một hồi, bụng loay hoay chẳng biết nên đi theo tụi thằng Lâm hay ở lại với tụi Quý ròm. Rốt cuôc, thấy cách nào cũng không ổn, nó tặc lưỡi khoa chân bước đi.
Lâm và Hải quắn đi về hướng Nam, thằng Dưỡng đi về hướng Bắc.