Kính vạn hoa - Tập 12 - Tiền Chuộc

Chương 5Tập 12 - Tiền Chuộc -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 12 – Tiền Chuộc – Chương 5: Tập 12 – Tiền Chuộc –

Chương 7
Trưa hôm sau, Bò Lục tìm đến quán nước quen thuộc trong hẻm, nơi xảy ra cuộc ng độ nảy lửa giữa “đảng Chim Ưng” và bọn Quý ròm cách đây mấy ngày. Ðây chính là địa điểm tụ tập của băng Dũng Cò xưa nay.
Quả như Bò Lục dự đoán, vừa trờ tới nó đã thấy Dũng Cò và Bò Tứ đang ngồi lù lù ở đó.
Vừa thấy Bò Lục đút đầu vô hẻm, Dũng Cò đã sầm mặt:
– Mấy hôm nay chúi vào xó nào vậy mày?
Bò Lục chậm rãi ngồi xuống ghế:
– Tao đi tìm trường ghi tên học thêm!
Bò Lục giở trò dóc tổ. Nhưng Dũng Cò và Bò Tứ không phải dì nó. Dũng Cò cười hê hê:
– Xạo đi mày! Trường chính của mày, một tuần lễ mày cũng chỉ dẫn xác tới đó có một, hai ngày, làm quái gì có chuyện học thêm!
Bò Tứ cũng nhe răng cười:
– Mấy ngày vừa rồi mày đi đâu, nói thật đi!
Mặt Bò Lục xịu xuống, giọng nó thật như đếm:
– Dì tao ốm, tao phải ở nhà!
Thấy Bò Lục đem dì ra làm bằng cớ, Dũng Cò và Bò Tứ thôi cật vấn ngay. Chúng không nghĩ Bò Lục lại dám đi “trù ẻo” dì mình.
Nhưng không cật vấn Bò Lục thì chúng cũng chẳng biết kháo nhau chuyện gì. Trước khi Bò Lục tới, không khí quanh bàn nước đã nản lắm. “Ðảng Chim Ưng” ngưng hoạt động vô thời hạn, chúng lại chưa nghĩ ra được kế hoạch “làm ăn” nào mới, đứa nào đứa nấy nói năng cứ ngọng nghịu, loay hoay như gà mắc tóc.
Thấy Dũng Cò và Bò Tứ sau vài câu mào đầu, lại ngồi ngậm tăm, Bò Lục hắng giọng hỏi:
– Làm gì tụi mày trầm ngâm ghê thế?
– Chán quá! – Dũng Cò chép miệng – Dạo này rỗng túi, lại chưa nghĩ được cách nào nẩy ra tiền, rã họng đến nơi rồi đây này!
Bò Lục vin ngay lấy lời than vãn của Dũng Cò. Nó chớp chớp mắt:
– Thế “chiến lợi phẩm” hôm nọ đâu?
– “Chiến lợi phẩm” nào? – Bò Lục hỏi đột ngột, Dũng Cò quên béng mất vụ những cuốn sổ.
Bò Tứ ngồi bên nhanh nhẩu:
– Ý thằng Bò Lục muốn nói đến hai cuốn sổ liên lạc ấy!
– À! – Mặt Dũng Cò tươi lên – Tao vẫn cất ở nhà!
Bò Lục liếm môi:
– Thế sao mày chưa bắt tụi nó đem tiền tới chuộc?
– Tao chưa muốn!
– Lại nói dóc! – Bò Lục nhếch mép – Mới than đói rã họng đây, bây giờ lại làm ra vẻ không cần tiền!
– Mày ngu quá! – Dũng Cò khinh khỉnh – Không phải tao chê tiền nhưng lúc này mình đưa đầu ra là công an tó cổ ngay tắp lự!
– Ai bảo mày vậy?
Dũng Cò phun nước bọt:
– Cần gì ai bảo! Chẳng lẽ tụi kia không biết gài bẫy tụi mình sao! Chỉ cần tao thò tay ra cầm lấy xấp tiền là “Hấp! Ðưa tay lên!”. Thế là rồi đời!
Mô tả của thằng Dũng Cò khiến Bò Lục ôm bụng cười sặc sụa:
– Trời ơi là trời! Dũng Cò ơi là Dũng Cò! Nghe mày nói, tao cứ tưởng như đang nghe mày kể chuyện phim không bằng!
Bò Tứ mấy hôm nay đang kẹt tiền, thấy Dũng Cò lưỡng lự nãy giờ, nó đã ngứa ngáy lắm rồi. Vì vậy, nghe Bò Lục cà khịa Dũng Cò, nó liền hí hửng a dua:
– Ðúng rồi đó! Tao nghĩ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu!
Thấy hai tên đồng bọn hùa nhau công kích mình, Dũng Cò nóng mặt:
– Tụi mày ngu bỏ xừ! Nếu không muốn tụi mình sập bẫy, tụi nó lại chẳng sốt ruột đi tìm tao nằng nặc xin chuộc lại hai cuốn sổ vô tích sự đó làm gì!
– Sao lại vô tích sự! – Bò Lục kêu lên – Ðó là sổ liên lạc giữa nhà trường và phụ huynh mà lại!
– Nhưng những cuốn sổ này là của hai thằng nhóc trường Hoạ Mi. Mà theo tao biết, hai thằng nhóc này đâu phải là anh em hay cháu chắt gì của tụi nó! Nếu không phải muốn lừa tụi mình vào tròng, việc gì tụi nó phải tích cực thế!
Lập luận của Dũng Cò không phải là không có lý. Tất nhiên cái lý này dựa trên cách nghĩ cách sống của nó xưa nay. Nó không thể nào hình dung được có những người chịu vất vả vì kẻ khác mà không có một động cơ gì. Nó không tin bọn Quý ròm đêm hôm qua kéo lô kéo lốc tới nhà nó chỉ với mục đích cỏn con là gạ chuộc lại những cuốn sổ cho hai thằng nhóc trường Hoạ Mi không quen biết kia. Chỉ Bò Lục là không nghi ngờ gì điều đó. Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với bọn Quý ròm tối hôm qua, nó lờ mờ nhận ra những đối thủ của nó không phải những đứa đáng ghét, thậm chí còn có vẻ tử tế hơn nó tưởng. Với những đứa như thế, việc lo lắng thu hồi giùm cho bọn nhóc hai cuốn sổ kia không có gì là khó hiểu.
Chuyện không khó hiểu, nhưng làm cho Dũng Cò hiểu được cái chuyện dễ hiểu đó thì quả là gian nan. Bò Lục không tìm ra được lời lẽ nào để thuyết phục Dũng Cò ngoài việc lặp đi lặp lại mỗi một câu:
– Không có chuyện đó đâu! Mày chỉ đa nghi Tào Tháo thôi!
Sự bướng bỉnh của Bò Lục làm Dũng Cò đổ quạu. Nó quắc mắt:
– Làm gì mày cứ lải nhải mãi thế! Bộ mày thông đồng với tụi kia lừa tao vào bẫy chắc?
– Bậy!
Bò Lục tái mặt, vừa nói nó vừa quay đầu ngó lơ chỗ khác, sợ Dũng Cò nhận ra sự bối rối của mình. Nó không thông đồng với bọn Quý ròm để gài bẫy Dũng Cò nhưng quả nó có gặp gỡ tụi này thật. Vì vậy, tuy biết Dũng Cò nổi đoá nói bừa, nó vẫn cảm thấy chột dạ.

Ðang loay hoay chưa biết làm sao, sực nhớ ra một chuyện, Bò Lục liền ngoảnh mặt lại, cặp mắt sáng lên:
– Mày quên một điều!
– Ðiều gì? – Dũng Cò hỏi, vẫn lầm lì.
– Con nhỏ Văn Châu kia là chị bà con của mày!
– Còn khuya! – Dũng Cò nghiến răng – Chị gì nó! Có ngày tao sẽ cho nó biết tay!
Bò Lục nhún vai:
– Nhưng dù mày không xem nó là chị, nó vẫn xem mày là em! Do đó nó sẽ không bao giờ kêu công an bắt mày!
– Tao không tin! – Dũng Cò bĩu môi – Nếu tử tế nó đã không hùa theo tụi kia chống lại tao!
Sự cố chấp của Dũng Cò khiến Bò Lục đâm chán. Nó ngồi ngắm ruồi bay, chả buồn làm “thuyết khách” nữa.
Bò Tứ ngồi vểnh tai theo dõi, thấy Bò Lục không lay chuyển nổi quyết tâm của Dũng Cò, bèn vọt miệng bâng quơ:
– Nếu ai đó muốn kêu công an bắt mình thì họ đã kêu từ lâu rôi, cần gì phải đợi đến lúc mình ngửa tay nhận tiền chuộc!
Bò Tứ nói vòng vèo nhưng ý tứ thì quá rõ. Dũng Cò sửng cồ:
– Mày đừng có hùa theo thằng Bò Lục!
– Tao chả hùa theo ai cả! – Thái độ của Dũng Cò khiến Bò Tứ tự ái – Sự thật là như thế!
– Sự thật cái cóc khô! – Dũng Cò cáu tiết – Nếu tao không nhận tiền chuộc thì công an chẳng có chứng cớ gì để “sờ gáy” tao cả!
Bò Tứ nhếch mép:
– Ai bảo mày là không có chứng cớ? Hàng lô hàng lốc tụi học trò trường Họa Mi không phải là chứng cớ sao! Cứ mỗi đứa khai một câu đủ để tụi mình vào “nghỉ mát” trong khám Chí Hoà rồi!
Câu nói của Bò Tứ làm Dũng Có biến sắc. Ừ nhỉ, nếu tụi kia muốn hại mình có lẽ chúng chả cần phí công gài bẫy mình làm gì! Nếu muốn, chúng có cả khối nhân chứng đang sờ sờ ra kia! Bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Dũng Cò vẫn lạnh như tiền. Ðã lỡ ra oai với đồng bọn rồi, nó không thể thay đổi quyết định một cách dễ dàng được.
– Nhưng dù thế nào đi nữa tao cũng không trả lại hai cuốn sổ cho tụi nó trong lúc này! – Dũng Cò khụt khịt mũi – Tao phải trừng phạt tụi nó một cách đích đáng!
Lời phán ngang như cua của Dũng Cò làm Bò Tứ xìu như bún. Nó chán nản thở hắt ra:
– Tao chỉ góp ý vậy thôi! Mày muốn làm gì kệ mày!
Bò Tứ xìu kéo Bò Lục xìu theo. Trong khi Bò Lục tuyệt vọng nhớ đến lời hứa của mình với bọn Quý ròm thì một tia chớp thình lình xẹt ngang óc nó. Nó liền đưa hai tay lên trời, cố lấy giọng thảm não:
– Thế là xem như tụi mình mất cả chì lẫn chài!
Dũng Cò đánh mắt sang Bò Lục:
– Trù ẻo gì đó mày?
– Chả trù cũng cầm như mất trắng! – Bò Lục vẫn tiếp tục cảm khái – Chẳng lẽ mày không biết hai cuốn sổ trong tay mày đang sắp sửa trở thành đồ vứt đi?
Dũng Cò cau mặt:
– Ðừng nói xàm!
– Ðứa nào nói bậy làm con! – Giọng Bò Lục ráo hoảnh – Sổ liên lạc là thứ sổ cần thiết, nếu mày cứ “ngâm” hoài không chịu cho tụi nhóc trường Hoạ Mi chuộc lại, chắc chắn thầy cô chúng buộc phải cấp sổ mới! Thế là tụi mình công toi!
Lý lẽ của Bò Lục làm Dũng Cò giật thót. Bố khỉ, nếu thằng Bò Lục không nói, mình đã quên béng mất điều quan trọng đó, nguy thật! Dũng Cò gục gặc đầu. Và nó không buồn sừng sộ nữa. Mà toét miệng cười:
– Ừ nhỉ, thế thì đành phải cho tụi nó chuộc ngay lại hai cuốn sổ thôi!
Rồi nó đưa mắt ngó hai tên đồng bọn:
– Chiều nay phải bắn tin cho tụi nó biết là mình đồng ý cho tụi nó đem tiền tới chuộc! Ðứa nào nhận nhiệm vụ “sứ giả” này?
– Ðể tao! – Bò Lục vọt miệng, cố giấu vẻ mừng rỡ đằng sau nét mặt thản nhiên – Lát nữa tao sẽ đi tìm tụi nó! Nhưng mày định gặp tụi nó vào lúc nào, tại đâu?
– Càng sớm càng tốt! – Dũng Cò chém tay vào không khí – Bảo tụi nó là trưa mai bọn mình sẽ đợi tụi nó ở góc đường mày và thằng Bò Trổng vẫn thường xuất hiện! Sổ sách và tiền bạc sẽ trao ngay tại đó!
Dũng Cò vừa nói dứt câu, Bò Lục đã vội vàng đứng dậy:
– Ðược rồi, tao đi ngay đây!
Nhưng Bò Lục chưa đi ngay được. Mới đi vài ba bước, nó chợt nhận ra một điều quan trọng, liền dừng chân lại:
– Quên nữa! Mày chưa cho biết tụi nó phải đem theo bao nhiêu tiền để chuộc lại hai cuốn sổ!
Dũng Cò ưỡn người tới trước, dõng dạc:
– Hai trăm ngàn!
– Hai trăm ngàn? – Bò Lục hỏi lại bằng giọng sửng sốt.
Dũng Cò hất mặt:
– Mày cho là ít hay sao?
Lối hỏi ngược nhuốm vẻ giễu cợt của Dũng Cò làm Bò Lục nhăn mặt:
– Sao hôm trước mày bảo mỗi cuốn sổ năm chục ngàn?

– Hôm trước khác bây giờ khác! – Dũng Cò gầm gừ cay đắng – Hôm trước mình đâu có biết “đảng Chim Ưng” sẽ lâm vào tình cảnh bó tay bó chân như bây giờ! Lẽ ra bắt tụi nó ngoài tiền chuộc còn phải đóng thêm tiền “bồi thường” nữa kìa!
Nghe miệng lưỡi Dũng Cò, biết thằng này còn thù bọn Quý ròm tận xương tận tủy, Bò Lục không buồn hỏi tới hỏi lui nữa. Nó tặc lưỡi một cái rồi quay mình đi luôn.
Chương 8
Tin tức do Bò Lục đưa tới khiến bọn Quý ròm dù ngờ trước vẫn không tránh khỏi sửng sốt và phẫn nộ.
Tiểu Long nghiến răng ken két:
– Ðúng là lũ cướp cạn!
Mạnh nhảy loi choi:
– Cứ báo công an tóm sạch bọn chúng là xong! Chả phải nộp tiền nộp bạc lôi thôi!
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
– Hai trăm ngàn cho hai cuốn sổ! Thật không thể tưởng tượng nổi!
Trong bọn chỉ có Văn Châu và Quý ròm là thản nhiên. Văn Châu gật gù:
– Các bạn đừng ngại! Hai trăm ngàn đó, tôi sẽ lo!
Văn Châu vừa dứt câu, Tiểu Long đã phản đối ngay:
– Không được! Lo là lo chung! Mỗi người góp một phần!
Nhỏ Hạnh mỉm cười ngó Văn Châu:
– Long nói đúng đấy! Ðây không phải là chuyện riêng của bạn!
– Không được! – Văn Châu vẫn khăng khăng – Các bạn chẳng liên quan gì trong chuyện này! Dũng Cò là em tôi!
Tiểu Long quẹt mũi:
– Dũng Cò là em bạn hay không là em bạn thì đó chẳng phải là lí do để bạn gánh lấy chuyện này một mình!
Rồi thấy Văn Châu vẫn đỏ mặt tía tai vẻ như sắp sửa ngoác miệng cãi lại mình. Tiểu Long đưa mắt nhìn Quý ròm cầu cứu:
– Tao nói vậy đúng không, Quý ròm?
Quý ròm hờ hững:
– Ðúng chuyện gì?
– Thì chuyện tiền chuộc chứ chuyện gì! – Tiểu Long nhăn nhó trước vẻ lơ đễnh của bạn – Ai lại để Văn Châu tự bỏ tiền ra một mình, đúng không?
Quý ròm tỉnh rụi:
– Văn Châu bỏ tiền ra một mình cũng được chứ sao!
– Mày nói gì? – Tiểu Long giương mắt ếch, nó không hiểu tại sao bữa nay thằng ròm lại ăn nói khó nghe thế.
Quý ròm nhe răng cười:
– Tao bảo là chuyện đó không có gì quan trọng! Trước mắt Văn Châu cứ đưa tiền cho bọn mình chuộc lại hai cuốn sổ đã! Sau đó bọn mình góp tiền trả lại cho Văn Châu cũng không muộn!
Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long tươi ngay nét mặt:
– Thì ra thế!
Nhỏ Hạnh thở phào:
– Vậy cũng được!
Chỉ có Văn Châu là lắc đầu quầy quậy:
– Không được! Tôi đã nói rồi! Các bạn khỏi phải lo chuyện đó!
– Thôi được rồi! – Quý ròm xua xua tay – Chuyện đó từ từ bàn sau! Ðiều cần làm trước mắt là bạn đưa ngay hai trăm ngàn cho tôi!
Yêu cầu của Quý ròm làm Văn Châu há hốc miệng:
– Ðưa ngay bây giờ? Bây giờ tôi đâu có mang tiền theo!
– Không phải nhất thiết phải đưa ngay bây giờ! – Quý ròm nghiêm nghị – Nhưng từ giờ đến tối thế nào cũng phải có!
– Ðược rồi! – Văn Châu gật đầu – Lát tối tôi sẽ đem đến cho bạn!
Tiểu Long không kềm được thắc mắc:
– Trưa mai mới phải trao tiền chuộc kia mà! Mày giữ tiền làm gì sớm vậy?
– Chuyện này không thể tiết lộ cho mày biết được! – Quý ròm hấp háy mắt – Nói chung là tao sẽ “ếm xì bùa” lên những tờ giấy bạc! Và bọn Dũng Cò sẽ không thể nào tiêu được những đồng tiền này!
– Lại xạo đi! – Tiểu Long phì cười.

Quý ròm làm mặt giận:
– Nếu mày bảo tao xạo thì thôi! Tao về đây!
Nói xong, Quý ròm quay lưng vọt thẳng, báo hại thằng Mạnh ở phía sau phải vội vàng lót tót chạy theo.
Tất nhiên Mạnh lật đật đuổi theo ông anh không phải vì sợ lạc đường. Nó lớn rồi, đi một mình từ Vũng Tàu lên thành phố còn không ngắn, sợ gì đoạn đường ngắn ngủn dẫn về nhà cậu Hai nó. Mạnh hăm hở đuổi bén gót ông anh vì một nguyên nhân khác. Nó tò mò.
– Anh Quý này!
Mạnh vừa rảo cẳng vừa hổn hển gọi.
– Gì? – Quý ròm hỏi, không ngoảnh cổ lại.
– Anh nói cho em biết đi!
– Nói chuyện gì? – Giọng Quý ròm vẫn cộc lốc.
– Chuyện khi nãy đó! Anh bảo chị Văn Châu tối nay đưa tiền tới cho anh để làm gì thế?
– Thì tao đã nói rồi! Tao sẽ “ếm xì bùa” lên những tờ giấy bạc!
– Xí! Em không tin! Anh làm như em là trẻ con không bằng!
Quý ròm cười hích hích:
– Mày là trẻ con đứt đuôi đi rồi chứ “làm như” với “không làm như” gì!
Mạnh phớt lờ sự châm chọc của ông anh. Nó quay lại với đề tài chính:
– Anh nói thật đi! Anh định làm gì với những tờ giấy bạc?
– Tao “ếm xì bùa”!
Quý ròm tiếp tục trêu ngươi khiến Mạnh cụt hứng. Từ đó cho đến khi về tới nhà, nó quyết không thèm vặn hỏi nữa.
Nhưng đến tối, khi Văn Châu đem xấp tiền đến cho Quý ròm, Mạnh không sao phớt tỉnh nổi.
Nó nhón chân bước vô phòng Quý ròm lén xem ông anh mình đang làm gì.
Quý ròm đang ngồi cặm cụi gói xấp tiền vào bao ny-lông, nghe tiếng chân rón rén phía sau, liền giật mình ngoảnh lại.
– Mày làm trò gì vậy? – Quý ròm gắt.
– Em có làm gì đâu!
Quý ròm lừ mắt nhìn ông em:
– Không làm gì sao mày đi đứng thậm thò thậm thụt cứ như ăn trộm thế?
– Em tưởng anh đã ngủ! – Mạnh chống chế.
Lời nói dối của ông em khiến Quý ròm bật cười:
– Ðây là phòng học chứ có phải phòng ngủ đâu mà mày sợ tao ngủ!
Mạnh gãi đầu, lấp liếm:
– Ờ há! Vậy mà không hiểu sao em lại cứ quên béng mất chuyện đó! Ngốc thật!
Rồi sợ ông anh vặn tới vặn lui hết đường chống đỡ, Mạnh nhướn mắt hỏi:
– Anh đang làm gì thế?
Quý ròm khụt khịt mũi:
– Tao có làm gì đâu!
Mạnh liếc gói tiền lúc nãy đã được bọc trong lớp ny-lông đang đặt giữa bàn:
– Anh bọc tiền lại để làm gì thế?
– Ðể cho nó khỏi ướt!
Mạnh ngơ ngác:
– Anh sợ trưa mai trời sẽ mưa à?
– Không!
Ðầu Mạnh càng lúc càng rối bòng bong:
– Thế sao anh lại sợ những tờ giấy bạc sẽ bị ướt?
Quý ròm mỉm cười bí ẩn:
– Trưa mai mày sẽ biết!
Nghe Quý ròm nói vậy, mặt Mạnh xịu xuống:
– Thế thì em chả bao giờ biết được rồi!
– Sao vậy? – Tới lượt Quý ròm ngạc nhiên.
Giọng Mạnh xìu như bún:
– Trưa mai em không đi cùng tụi anh được!
– Nhưng mà tại sao?
– Mẹ em mới gọi điện cho cậu Hai! – Mạnh đáp với vẻ đau khổ.
Tới đây thì Quý ròm vỡ lẽ:
– Tao hiểu rồi! Cô Tư kêu mày về đi học chứ gì!
Lần này thì Mạnh không dáp, có lẽ do buồn quá mức. Nó chỉ lặng lẽ gật đầu, mặt chảy dài. Dòm bộ tịch của nó, những người tử tế chắc sẽ tưởng nó sắp sửa bị đuổi học chứ không phải sắp sửa được đi học.

Quý ròm lại hỏi:
– Trường mày hôm nào dạy lại?
Manhh thở dài:
– Mốt!
Nghe vậy, Quý ròm liền thở dài theo:
– Thê thì ngày mai mày dứt khoát phải về rồi!
Rồi thấy Mạnh có vẻ buồn buồn, Quý ròm đặt tay lên vai nó:
– Nhưng mày yên chí đi! Ðằng nào tao, Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng sẽ xuống thăm mày! Tụi tao còn phải đi thăm các anh chị trong nhóm Hải Âu nữa chi!
– Thế còn trưa mai? – Mạnh đột ngột hỏi.
– Trưa mai sao?
– Trưa mai em không tới chỗ hẹn với bọn Dũng Cò được!
Câu nói không đầu không đuôi của ông em khiến Quý ròm đưa tay vò đầu:
– Nghĩa là sao?
Mạnh chớp mắt:
– Thế có nghĩa là anh nói cho em nghe những bí mật quanh những tờ giấy bạc này chứ còn là sao? Anh bảo trưa mai sẽ biết nhưng trưa mai em có còn ở thành phố đâu!
Quý ròm cười xoà:
– Tao đùa với mày thôi chứ chả có bí mật gì ở đây đâu!
– Em không tin! – Mạnh vùng vằng – Nhất định là anh giấu em!
– Tao nói thật đấy!
Mạnh nhìn Quý ròm bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Tất nhiên phần ngờ nhiều hơn. Nhưng thấy Quý ròm không muốn nói, nó cũng chẳng buồn tọc mạch.
Mạnh xoay sang chuyện khác:
– Anh có chắc cuộc trao đổi trưa mai sẽ suôn sẻ không?
– Sao mày lại hỏi vậy?
Mạnh liếm môi:
– Tự nhiên em thấy lo lo!
Quý ròm vỗ vỗ lên lưng Mạnh:
– Mày yên tâm! Chả có chuyện gì đâu! Tại mày có “máu hình sự” nên lúc nào mày cũng “thấy lo lo” vậy thôi!
– Anh chỉ trêu em! – Mạnh nhăn mặt – Em lo thật đấy!
Giọng Quý ròm đột nhiên tinh quái:
– Nếu có đứa phải lo thì đó là Dũng Cò chứ chẳng phải tụi mình đâu!
Mạnh không nhận thấy sự khác lạ ẩn sau lối nói úp úp mở mở của Quý ròm. Ðầu óc nó đang mải nghĩ chuyện khác:
– Chắc ngày mai em ở lại đi theo bọn anh!
– Uý, không được đâu! – Câu phát biểu thình lình của thằng Mạnh làm Quý ròm giật thót – Mốt đi học rồi, ở lại sao được mà ở lại!
Mạnh bướng bỉnh:
– Thì em vào lớp trễ một ngày! Ðâu có sao!
– Tao nói không được là không được mà!
– Em nói được! – Mạnh lì lợm.
– Mày đừng có bướng! – Quý ròm nheo mắt – Chắc chắn ba tao sẽ không cho mày ở lại đâu!
Thấy Quý ròm đem cậu Hai ra doạ, Mạnh xụi lơ.
Mãi một lúc, nó tặc tặc lưỡi:
– Em sẽ có cách!
Quý ròm nhìn chăm chăm vào mặt ông em, cảnh giác hỏi:
– Cách ở lại thêm một ngày ấy ư?
– Ừ!
– Cách gì thế? – Quý ròm tiếp tục thăm dò.
Mạnh rụt cổ:
– Em không nói đâu! Khi nào anh nói cho em biết anh định làm gì với những tờ giấy bạc, em sẽ nói cho anh nghe cách của em!
Thấy ông em bày đặt ra điều kiện với mình, Quý ròm cáu tiết. Nó chìa cùi chỏ:
– Nói cài này này!
Rồi nó hừ giọng:
– Tao cóc thèm nghe cái mẹo vặt của mày! Dù thế nào thì sáng mai mày cũng phải về! Tao sẽ theo dõi nhất cử nhất động của mày!
– Xí! Em chả ngán! Cách của em, anh chẳng biết được đâu!
Mạnh đáp, mặt vênh váo. Vẻ thách thức của ông em khiến Quý ròm nổi đóa. Nó chồm tới nhưng chưa kịp túm áo Mạnh thì thằng nhóc đã vù ra khỏi phòng như một tia chớp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.