Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 05 – Xin lỗi mày, Tai To – Chương 9
Chương 9
Sáng hôm sau nhằm vào ngày thứ năm, ngày Tùng được nghỉ học. Điều đó thật là hên cho nó.
Tối hôm trước nằm trằn trọc nghĩ mãi về Tai To, Tùng ngủ trễ hơn mọi bữa. Sáng ra, ba mẹ đi làm, nhỏ Hạnh đi học, còn Tùng vẫn nằm bẹp trên giường, mắt nhắm tịt. Nếu nhằm ngày đi học, dì Khuê chắc sẽ không ngừng than khổ than sở khi phải dựng nó dậy trong một tình trạng như thế.
Tùng ngủ một mạch đến hơn tám giờ sáng. Khi dì Khuê xách giỏ chuẩn bị đi chợ, nó vẫn chưa tỉnh ngủ.
– Nào, dậy đi cháu! – Dì lay vai nó – Cháu định nằm nướng cho đến lúc cả người cháy thành than hay sao?
Nhưng mặc cho dì lay lay đập đập, Tùng vẫn không buồn mở mắt. Nó chỉ ú ớ vài ba tiếng rồi xoay mặt vào tường… ngủ tiếp.
– Dậy đi! – Dì Khuê thò tay nắm lấy chân Tùng, giọng nài nỉ – Dậy một chút xíu thôi! Chạy ra đóng cửa cho dì rồi sau đó muốn ngủ tiếp thì ngủ!
Cánh cửa lưới nhà Tùng có cả khóa trong lẫn khóa ngoài. Nếu người đi ra là kẻ cuối cùng rời khỏi nhà thì bấm ổ khóa bên ngoài. Ngược lại, nếu trong nhà có người thì người trong nhà phải chạy ra bấm ổ khóa hoặc chốt then cài phía trong. Dãy phố Tùng ở thỉnh thoảng vẫn xảy ra những vụ mất trộm nên ba mẹ luôn luôn nêu cao cảnh giác. Ba nói cho “Cẩn tắc vô ưu”, rồi gật gù giải thích “Cẩn thận bao giờ cũng hơn”. Hôm nào đi làm về, kéo một phát thấy cửa mở toang, nghĩa là quên cài chốt bên trong, thế nào ba cũng nghiêm khắc phê bình. Vì vậy, chẳng ai trong nhà dám chểnh mảng chuyện cửa nẻo, kể cả Tùng.
Nhưng hôm nay Tùng buồn ngủ quá. Nghe đến chuyện khóa cửa, nó cũng muốn nhỏm dậy nhưng mắt nó cứ díp lại và hình như có một sức mạnh vô hình nào từ trong đống chăn nệm cứ níu lưng nó xuống.
– Dì cứ đi chợ đi! – Tùng nói, mắt nhắm mắt mở, giọng nhừa nhựa – cháu sẽ dậy ngay bây giờ đấy!
Chẳng làm sao được, dì Khuê đành tặc lưỡi quay đi sau khi dặn dò kỹ lưỡng:
– Nhớ đấy nhé! Cháu mà không dậy khóa cửa, trộm sẽ vào nhà khuân hết đồ đạc đi đấy!
– Ối giời! – Tùng nhủ bụng – Dì chỉ giỏi tài dọa! Trộm nào mà dám viếng nhà vào giờ này!
Nghĩ vậy nên Tùng tự cho phép mình nằm nán thêm một lát. Ngay cả khi nghe tiếng dì Khuê sập cửa, Tùng vẫn không buồn động đậy. Nó cứ nằm mơ mơ màng màng, xoải chân xoải tay một cách biếng nhác.
Tùng không ngờ lúc đó có hai tên trộm đang lảng vảng ở bên ngoài thật.
Hai tên trộm, một béo một gầy. Tên gầy cao lòng khòng, mặt choắt như quả cau khô, đi tay không. Tên béo râu ria lởm chởm, thấp hơn đồng bọn gần cả cái đầu, tay cầm đong đưa chiếc giỏ lác.
Khi dì Khuê đẩy cửa bước ra, hai tên trộm đang đứng cách đó mấy căn. Cả hai đang tựa người vào lan can, vừa phì phà khói thuốc vừa chỉ trỏ xuống đường nói léo nhéo gì đó.
Thái độ của chúng không có gì khả nghi nên dì Khuê chỉ đưa mắt nhìn qua một cái rồi vội vã rảo bước xuống cầu thang.
Nhưng khi dì vừa khuất dạng, tên béo đã nháy mắt với tên gầy:
– Sao mày?
– Yên chí! Tao đã điều tra kỹ càng rồi!
Tên béo vẫn chưa yên tâm:
– Nhớ trong nhà có người thì sao?
– Làm gì có chuyện đó! – Tên gầy trấn an đồng bọn.
Tên béo vẫn lộ vẻ trù trừ, hắn liếm môi:
– Hình như trong nhà còn một thằng nhóc! Từ sáng đến giờ tụi mình đâu có thấy nó ra khỏi nhà!
– Có thể nó đi vắng từ hôm trước!
Tên gầy đưa ra lời phỏng đoán. Rồi để đánh tan nỗi ngờ vực trong lòng tên béo, hắn gật gù nói thêm:
– Muốn kiểm tra chuyện đó chả có gì khó! Đi theo tao!
Nói xong, không để tên béo kịp có ý kiến, tên gầy lững thững tiến về phía nhà Tùng. Đến ngay trước cánh cửa lưới, hắn nhướn mắt nhìn vào bên trong, ngoác miệng rao:
– Ai có ve chai, dép đứt, thau nhôm, mủ để bán không?
Sau khi giả giọng người buôn ve chai rao hai, ba lần liên tiếp, vẫn thấy bên trong chẳng động tĩnh gì, tên gầy nhún vai:
– Thấy chưa! Tao đã bảo nhà không có người mà lại!
Đang nói, ánh mắt chợt chạm phải chỗ móc khóa, tên gầy mừng rỡ reo lên:
– Ôi, trời giúp ta rồi! Cửa không khóa!
Tên béo dè dặt:
– Có thể cửa khóa phía trong!
Nghe vậy, tên gầy khẽ cau mày. Hắn thò tay cầm cánh cửa kéo nhẹ.
Cánh cửa bật ra ngay theo đà kéo của tên gần khiến tên béo tròn mắt:
– Sao có chuyện lạ thế này?
– Chẳng có gì lạ cả! – Tên gầy phấn khởi – Tất cả là do sự đảng trí của người đàn bà kia thôi!
Vừa nói hắn vừa lách người vào. Sau một thoáng ngập ngừng, tên béo cũng lẹ làng lách theo và thò tay khép cửa lại.
Sau khi lọt vào nhà, hai tên trộm nép sát tường dọ dẫm từng bước một, mắt láo liên quan sát.
Trong phòng khách chẳng có món gì hấp dẫn. Ngoài bộ xa-lông và chiếc đi-văng là bàn học ngổn ngang tập vở của Tùng. Dọc tường là dãy kệ sách đồ sộ, dài ngoằng. Tên béo lẩm bẩm: Toàn là thứ vô tích sự! Treo tít trên cao là chiếc đồng hồ quả lắc. Tên gầy liếm môi: Món này không đáng giá là bao nhưng có thể thó được, chỉ tiếc là treo quá cao, trèo lên trèo xuống bất tiện!
Hai tên trộm vừa nhanh nhẹn đảo mắt nhẩm tính giá trị các món đồ vừa lần ra phía sau.
Khi bước qua khỏi chiếc tủ buýp-phê dùng làm vách ngăn, cả hai chợt sáng mắt lên.
Trước mặt chúng, trên chiếc bàn thấp kê sát tường là chiếc ti-vi 14 inch và ngay bên cạnh là một đầu máy vi-đê-ô hiệu Sony mới toanh.
Chiếc ti-vi cồng kềnh tất nhiên không thể mang ra khỏi nhà nhưng cái đầu máy thì quả là gọn nhẹ, chỉ cần thảy tọt vào chiếc giỏ lác là xong. Có xách ngang qua mặt công an thì công an cũng chỉ biết lễ phép cúi chào mà thôi!
Tên gầy hất đầu về phía tên béo:
– Ra tay đi! Còn chờ gì nữa!
Không đợi giục đến lần thứ hai, tên béo vọt lại ôm chiếc đầu máy bằng hai tay, kéo mạnh. Nhưng những dây nhợ nhùng nhằng phía sau đã giữ rịt lại. Chiếc đầu máy không những không tuột ra mà chiếc bàn lại bất thần chao nghiêng khiến những chiếc băng vi-đê-ô đặt hờ hững bên trên rơi xuống sàn nhà phát ra những tiếng “lộp cộp”.
Sự cố bất ngờ khiến hai tên trộm giật nảy người. Tên béo đè tay lên ngực:
– Hú ba hồn bảy vía!
– Hồn vía cái đầu mày! – Tên gầy nghiến răng trèo trẹo, mắt long lên – Lấy dao cứa phăng ba sợi dây chết tiệt đó đi chứ còn đứng trơ ra đấy làm gì!
Nghe nhắc, tên béo lập tức thò tay vào giỏ lác lấy ra một con dao bén ngót, lưỡi sáng loáng. Hắn lia một phát, sợi dây cắm vào ổ điện đứt phăng.
Khoái chí, hắn khoa dao định cắt luôn sợi dây thứ hai nối liền đầu máy với ti-vi nhưng lần này chưa kịp hạ dao xuống, hắn đã rụt tay lại, hốt hoảng ngước mắt nhìn lên.
Trên gác đang vang lên những tiếng động lịch kịch, rõ mồn một. Rồi có tiếng chân bước vội về phía cầu thang.
Dĩ nhiên tiếng chân đó không của khác hơn là của Tùng. Đang lim dim nửa mơ nửa thức, chợt nghe có tiếng đồ đạc rơi vãi dưới nhà, Tùng vụt ngồi ngay dậy. Trong chớp mắt, cơn buồn ngủ biến mất.
Trộm chăng? Tùng nhíu mày lo lắng. Ý nghĩ đó khiến nó tỉnh như sáo. Nhưng rồi cặp lông mày Tùng nhanh chóng dãn ra. Nó tự trấn an: Không thể là trộm được! Bọn này chỉ hành động vào ban đêm thôi! Chẳng tên trộm nào dại dột đến mức vào nhà người ta đánh thó đồ đạc vào lúc trời sáng bảnh như thế này! Nhưng nếu không phải trộm thì ai đang lục đục ở dưới nhà? Hay là dì Khuê đã về? Vô lý! Chả bao giờ dì trở về sớm như thế cả! Mỗi khi ra chợ, bao giờ dì cũng rảo tới rảo lui ít nhất là hai tiếng đồng hồ, thích thú ngắm nghía và sờ mó hết món này đến món khác mặc dù cuối cùng, tính tằn tiện bẩm sinh chẳng cho phép dì mua sắm bao lăm. Đã được dì dẫn đi chợ đôi lần, Tùng chẳng lạ gì cái “tật la cà” của dì. Do đó nó không tin giờ này dì đã ở trong nhà.
Đang loay hoay nặn óc, Tùng sực nhớ tới một việc, liền reo khẽ: Thôi, đúng là dì rồi! Hôm nay dì phải vội vàng trở về nhà chính là vì sợ mình cứ nằm ườn ra trên giường, không chịu ngồi dậy chạy đi khóa cửa. Mà chết rồi, mình đâu đã khóa cửa! Thế này thì lôi thôi với dì to!
Vừa nghĩ tới đó, Tùng giật thót, vội leo xuống khỏi giường chạy về phía cầu thang. Nó hoàn toàn không hay biết nỗi nguy hiểm đang chờ đợi mình.
Không khí chung quanh vẫn vắng lặng như tờ. Tùng vừa lần xuống các bậc thang vừa ngoảnh cổ dòm dáo dác. Chẳng có ai cả. Dì Khuê đâu rồi nhỉ? Tùng tự hỏi, rồi nó tự trả lời: Chắc dì ở dưới bếp! Nhưng không hiểu sao Tùng vẫn cảm thấy lo lo. Nhớ đến tiếng “lộp cộp” lạ lùng lúc nãy tự dưng nó đâm rờn rợn. Nỗi xao xuyến trong lòng mỗi lúc một tăng khiến Tùng bồn chồn không dám bước tiếp. Nó dừng lại ở lưng chừng cầu thang, dỏng tai nghe ngóng.
Một tiếng động khẽ đột ngột phát ra từ chỗ tủ quần áo khiến Tùng nơm nớp đảo vội mắt về phía đó. Và tóc gáy nó lập tức dựng đứng cả lên khi từ đằng sau tủ bất thần nhô ra một bộ mặt lạ hoắc, râu ria lởm chởm. Bộ mặt hung hãn đó huơ dao:
– Đứng im! Biết điều thì câm mồm!
Mệnh lệnh của tên béo thực ra không cần thiết. Quai hàm của Tùng đã cứng đờ. Bảo nó nói lúc này khó hơn là bảo nó câm miệng.
Mặt thộn ra, Tùng nhìn lưỡi dao sáng loáng trên tay tên béo bằng ánh mắt sợ hãi. Trong một lúc, không chịu nổi, nó phải quay mặt đi chỗ khác.
Tùng không quay mặt đi còn đỡ. Vừa ngoảnh cổ sang bên cạnh suýt một chút nữa nó đã tè vãi ra quần: một bóng người gầy khẳng gầy kheo và cao lòng khòng như cây tre miễu đang đứng lù lù đằng góc nhà và giương cặp mắt trắng dã lên nhìn nó, vẻ đe dọa.
Trái tim trong ngực Tùng như muốn bắn ra ngoài. Chân run lên, Tùng phải cố lắm mới không khuỵu xuống. Trong lúc này, nó chỉ biết khấn thầm dì Khuê mau mau trở về dù nó thừa biết điều đó hoàn toàn vô vọng.
Tên gầy hất đầu về phía tên béo:
– Trói nó lại! Nhét giẻ vô mồm.
Tên béo lẹ làng đặt chiếc giỏ lác dựa vào chân tủ nghe “cạch” một tiếng. Đấy là tiếng chiếc đầu máy bên trong chạm vào nền gạch. Xong, tên béo hoa dao lừ lừ tiến lại phía cầu thang nơi Tùng đang đứng chết trân nãy giờ.
Đúng trong lúc đó, Tai To đang trên đường trở về nhà.
Hôm bị chú Xuân dẫn đi, Tai To đã cực lực phản đối. Nó vừa lẽo đẽo theo chú vừa kêu lên rin rít, đau khổ và phẫn uất. Có lúc nó bướng bỉnh đứng hẳng lại không buồn cất bước khiến chú Xuân phải dỗ dành mãi. Hôm đó, phải mất gấp đôi số thời gian dự tính, chú Xuân mới đưa được Tai To về đến nhà.
Cô Lài và cu Tèo thấy Tai To về, liền ùa ra hớn hở:
– Ôi, chú cún xinh quá!
Cu Tèo nhảy cẫng:
– Ba ơi, ba đưa sợi dây cho con dắt nó đi chơi đi!
– Không được đâu! Con Tai To này ghê lắm! – Chú Xuân tặc lưỡi – Không khéo con làm sổng nó bây giờ!
Nói xong, chú cột một đầu sợi dây vào thanh cửa sổ:
– Phải xích nó lại vài ba ngày cho nó quen chỗ đã!
Bầy chó nhà chú Xuân thấy con chó lạ liền xúm lại xem. Có con đi vòng quanh Tai to thò mõm hít hít ngửi ngửị Có con nghịch ngợm đưa chân khều vào đôi tai dài của nó khiến Tai To nhe răng “grừ grừ”.
– Thôi, thôi, giải tán! Tụi mày đừng có mà giở trò ma cũ bắt nạt ma mới!
Chú Xuân vung vẩy tay xua bọn chó đi.
Bọn chó tản hết. Chỉ còn lại cu Tèo.
Cu Tèo thò bàn tay nhỏ nhắn vuốt lên bộ lông mềm mại của Tai To, miệng liến láu:
– Tên mày là Tai To hở? Ừ đúng đấy! Tai mày dài ghê là!
Được người bạn nhỏ vuốt ve, Tai To chớp mắt đứng yên, thậm chí nó còn khẽ ve vẩy đuôi, vẻ thân thiện.
Thấy vậy, cu Tèo thích lắm. Nó vừa vỗ vỗ lên lưng Tai To vừa nhỏ nhẹ “dụ khị”:
– Mày ở lại đây làm bạn với tao nhé! Mấy con chó kia không dám làm gì mày đâu! Đứa nào gây sự với mày, tao sẽ phạt ngay tắp lự!
Tai To cúi đầu ra dáng ngẫm nghĩ. Tai To không biết cu Tèo nói gì nhưng qua cử chỉ và giọng điệu của người bạn nhỏ, nó cũng lờ mờ đoán ra cu Tèo muốn được kết bạn với nó.
Tuy mới gặp cu Tèo lần đầu nhưng Tai To cảm thấy rất mến chú nhóc này. Chú Xuân cũng vậy, lâu nay Tai To vẫn rất mến chú. Nhưng dù sao Tai To cũng không muốn ở lại đây. Nó nhớ nhà. Sự quyến luyến với những người chủ cũ khiến nó không muốn rời xa nơi ăn chốn ở quen thuộc. Tất nhiên gia đình nhỏ Hạnh không phải là những người chủ đầu tiên của Tai To. Tai To ra đời ở một nơi khác. Nhưng rời bỏ nơi “chôn nhau cắt rốn” của mình từ hồi mới mấy tháng tuổi nên Tai To chẳng nhớ gì nhiều, cũng chẳng có bao lăm kỷ niệm để nhớ. Những ngày tháng sống ở nhà nhỏ Hạnh lại khác. Sự trìu mến, ân cần mà ông bà chủ, dì Khuê và nhỏ Hạnh dành cho nó khiến nó vô cùng cảm kích. Cậu chủ nhỏ thỉnh thoảng giở những trò tai ác làm nó nhiều phen hoảng vía nhưng dù sao cậu cũng không nặng tay nặng chân lắm. Lúc còn ở nhà, Tai To cũng hơi giận cậu một chút đỉnh nhưng bây giờ lưu lạc nơi “đất khách quê người”, nó đã quen béng mọi hờn dỗi. Lòng nó bây giờ chỉ tràn ngập nhớ nhung.
Lòng nặng trĩu, chiều đó Tai To bỏ ăn. Trong khi đám bạn của nó sục mõm vào những tô cơm trước mặt táp lấy táp để, vừa táp vừa ủi để dò tìm thịt cá, chốc chốc lại gấu ó giành giựt nhau vì một khúc xương trong tô chợt bắn ra đất, thì Tai To chỉ kề mũi vào tô cơm của mình đánh hơi qua loa rồi uể oải nằm mọp xuống, đưa cặp mắt buồn bã nhìn ra khoảnh sân đang vò võ nắng chiều.
Vẻ thẫn thờ của Tai To làm Cô Lài chột dạ. Cô lo lắng nhìn chồng:
– Nó không chịu ăn kìa anh!
Chú Xuân nhún vai:
– Em đừng lo! Mới về nhà lạ, chú chó nào chả vậy! Đến khi đói bụng lại cuống quít lên ngay thôi!
Nhưng lời tiên đoán của chú Xuân không đúng với trường hợp của Tai Tọ Trưa hôm sau, Tai To vẫn tiếp tục “tuyệt thực”. Rồi đến bữa tối, nó cũng không buồn ăn. Nó nhìn tô cơm đầy thịt cá cô Lài dành riêng cho nó bằng ánh mắt hờ hững và rầu rĩ.
– Không xong rồi anh ạ! – Cô Lài lắc đầu – Nếu cứ nhịn đói như thế này, Tai To sẽ chết mất thôi!
Chú Xuân cũng chẳng biết làm sao đành thở dài:
– Đợi thêm ngày mai nữa xem sao! Nếu nó vẫn cứ bỏ ăn, chắc ta phải trả nó về cho chủ cũ thôi!
Cu Tèo nãy giờ thấp thỏm theo dõi cuộc cuộc đối đáp của ba mẹ, nghe vậy liền giãy nảy:
– Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! Tai To phải ở với con!
Nói xong, nó òa lên khóc. Rồi thấy khóc cũng chẳng ăng thua gì nó ngồi xuống ôm lấy Tai To, hạ giọng năn nỉ:
– Ăn đi Tai To! Tao lạy mày đấy! Ăn đi, ăn một chút xíu thôi cũng được!
Nghe cu Tèo dỗ, Tai To khẽ ve vẩy đuôi nhưng vẫ không nhúc nhích. Nó liếc tô cơm với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.
Cô Lài dịu dàng xoa đầu con:
– Con không dỗ được nó đâu! Nó đang nhớ chị Hạnh với anh Tùng đấy! Cũng như con vậy, đi đâu xa mà con chẳng nhớ nhà!
Cu Tèo biết mẹ nói đúng. Vì vậy nó cứ thấy buồn buồn làm sao! Từ lúc đó cho đến trước khi đi ngủ, nó cứ ôm khư khư lấy Tai To như sợ ba mẹ nó sẽ thình lình đem Tai To đi mất.
Nhưng chú Xuân chưa kịp đem Tai To đi trả thì nó đã tự động trở về nhà.
Tối đó, Tai To không hề chợp mắt. Nó thức suốt đêm dùng răng nhay nhay sợi dây da và đến tờ mờ sáng hôm sau thì sợi dây bị cắn đứt.
Không kịp nghĩ lấy sức, vừa được tự do, Tai To đã vội vàng phóng vụt ra cổng trước những cặp mắt ngỡ ngàng của lũ bạn đang nằm rải rác trong sân. Một vài con chồm dậy. Nhưng chúng không sủa, chỉ tò mò ngơ ngác trông theo.
Những con chó nhà chú Xuân không lên tiếng nhưng lũ chó của những căn nhà hai bên đường thì cứ sủa nhặng mỗi khi cái bóng trắng của Tai To lướt qua. Mặc dù lũ chó bép xép này chỉ xồ ra cổng ngoác mồm “ăng ẳng” chứ không rượt theo, Tai To vẫn cong đuôi chạy bán sống bán chết.
Mãi đến khi ra tới cánh đồng dẫn về phía bờ kinh, Tai To mới dần dần trấn tĩnh và chậm bước lại. Nó thong thả chúi mũi xuống đất đánh hơi dò đường và tiếp túc lần ngược theo lối cũ.
Khi mặt trời nhô lên khỏi những mái nhà thấp thì Tai To cũng vừa tới bờ kinh. Nó bồn chồn chạy ngược xuôi, cặp mắt hoang mang nhìn xuống dòng nước đen ngòm, không biết làm cách nào để vượt qua. Đã mấy lần Tai To dọ dẫm lại sát mép nước, rụt rè thò một chân xuống lòng kinh nhưng dòng nước lạnh buốt như cắn vào da khiến nó sợ hãi rụt chân lạị
Cuối cùng, Tai To quyết định chui vào ngồi thu lu trong bụi rậm ven đường vừa nghỉ mệt vừa chờ đợi.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, những bóng người đầu tiên xuất hiện bên bờ kinh. Một tốp người khác lũ lượt kéo tới liền sau đó. Rồi tiếp theo là những người cỡi xe đạp và xe gắn máy. Tất cả đều đổ về phía bến đò. Những tiếng trò chuyện râm ran xen lẫn tiếng động cơ làm quãng kinh vắng bỗng chốc ồn lên như đang họp chợ.
Tai To vẫn nấp kín trong bụi rậm hồi hộp và láo liên quan sát. Mãi khi chiếc đò máy từ bờ bên kia cập bến, nó mới vội vàng chui ra và khôn ngoan len lỏi vào đoàn người đang lục tục lên đò.
Chẳng ai để ý đến nó. Chỉ đến khi đò ra tới giữa dòng mới có người trầm trồ reo lên:
– Ôi, con chó của ai mà xinh quá thế này!
Lúc ấy mọi người mới đổ dồn mắt về phía Tai To. Và người nào người nấy đều bật lên những tiếng tấm tắc. Không ai nghĩ một con chó xinh như thế lại là một con chó vô chủ. Họ cứ đinh ninh chủ nhân của nó là một khách đi đò nào đấy. Cũng may cho Tai To, chứ nếu biết nó thân đơn thế cô, không khéo một tay bợm nào đó lại tìm cách bắt mất.
Đò vừa cập bến, Tai To nôn nóng vượt lên trước và thoắt một cái, nó đã ở trên đường. Để đề phòng mọi bất trắc, chân vừa chạm đất là nó co giò phóng đi ngay. Chạy được một quãng, nó cảnh giác ngoái đầu lại phía sau. Khi không thấy gì khả nghi, nó mới dừng lại cúi xuống đánh hơi và mừng rỡ nhận ra những dấu vết quen thuộc.
Khi chạy đến đầu đường Nguyễn Tri Phương thì Tai To có cảm giác đã gần đến nhà lắm rồi. Tim đập giục giã trong ngực, nó hối hả sải bước.
Nhưng đang chạy bon bon, Tai To bỗng sựng lại. Ngay chỗ cua quẹo cuối cùng, hai con chó to đùng đang đứng lù lù, nom chẳng khác nào hai con sư tử.
Thế này thì gay rồi! Tai To lo lắng nhủ bụng và cố ra vẻ hiền lành vô hại, nó hãm đà phi lại, lững thững đi từng bước một, vừa đi vừa thận trọng dò xét thái độ của hai con chó cản đường kia.
Nhưng kế hoạch của Tai To nhanh chóng bị phá sản. Vẻ nhu mì của nó chẳng khiến hai tay anh chị kia động lòng tí ti nào. Nó vừa bén mảng lại gần, cả hai lập tức dạng chân gân cổ sủa gây gâu, lông lá xù cả lên, đầy dọa nạt.
Tai To thót bụng lại. Nó định nhắm mắt nhắm mũi phóng vèo qua nhưng những chiếc nanh nhọn hoắt, trắng ỏ của hai tay hộ pháp khiến nó đâm chợn. Để những chiếc nanh đó cắm vào người thì cứ gọi là đi đứt!
Sau một thoáng phân vân, Tai To quyết định đi vòng. Nó vội vàng chạy trở lui và đến khi thấy hai con chó kia không tỏ vẻ gì muốn đuổi theo, nó liền băng qua đường và lao vụt về phía ngã tư. Để cho chắc ăn, Tai To đánh thêm một vòng rộng quanh bùng binh trước khi tấp vào lề đường.
Nhưng Tai To chưa kịp vào đến lề thì một chiếc xe tải đã bất thần trờ tới.
Những người đi đường thất thanh la lên:
– Tốp! Tốp! Tốp lại!
– Thôi rồi! Chết mất con chó nhà ai rồi!
Dĩ nhiên Tai To không thể nghe thấy những tiếng la hốt hoảng đó. Tiếng gầm rú khủng khiếp của động cơ đã làm tai nó ù đặc và trong khi chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nó chợt kinh hoàng đến co rúm người lại khi kèm theo những tiếng nổ xé tai kia, một bóng đen đồ sộ như một trái núi hùng hổ chồm lên người nó.
Trong nháy mắt, chiếc xe tải đã nuốt gọn chú cún bất hạnh vào bụng. Tội nghiệp Tai To! Nóng lòng trở về với những người chủ cũ, nó đã tận lực vượt qua một chặng đường dài bất chấp hiểm nguy và vất vả nhưng khi sắp về đến nhà thì tai họa thình lình ập đến…