Kinh Thuế

Chương 41


Đọc truyện Kinh Thuế – Chương 41

Thường Thanh không biết có người đang ý dâm mình, tất cả tâm tư anh ta giờ đều đặt trên chuyện nhà cửa.

“Tổng giám đốc Bạch, tôi cũng không vòng vo đâu. Tôi tới đây xin ngài giơ cao đánh khẽ, đừng phá hai gian nhà cũ kia.”

“Dựa vào cái gì? Ân oán giữa hai ta đã thanh toán sòng phẳng. Tôi cũng chỉ làm theo điều khoản thôi, anh không có lý do ngăn căn tôi đi?”

Lão Thường cười ha hả: “Ngài là loại người này sao? Cái chuyện giậu đổ bìm leo như thế này, chỉ có thứ cặn bã như tôi mới có thể làm, nhưng giờ không phải đã bị báo ứng rồi ư? Tôi da dày thịt béo, ngài muốn hành hạ thế nào cũng chả sao, nhưng ông Vương lớn tuổi rồi, không chịu được chuyện này. Lúc nghe nói phải phá nhà, cả đêm hôm qua ông ấy đã không ngủ được rồi. Nếu thật sự phá nhà đi, vậy chẳng phải tai nạn chết người sao!”

Bạch Uy đảo mắt: “Anh hiểu tôi chắc? Vì sao tôi không phải loại người như thế?”

Thường Thanh cười đánh trống lảng: “Nếu ngài mà là người như vậy, Trì Dã cũng sẽ không thích ngài lâu như thế.”

Sắc mặt Bạch Uy thay đổi, y thiếu chút nữa bẻ cây bút trong tay thành hai nửa. Một lát sau, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu anh muốn nhà không bị phá, vậy thì mua lại đi, hai gian nhà tổng cộng 300 vạn.”

Nghe thế, lão Thường giật thót, mịa nó, toàn bộ gia sản mình giấu đi cũng được khoảng 300 vạn. Họ Bạch muốn quơ tất cả tiền của mình à!

Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Vương, Thường Thanh lại cắn răng đáp: “Được!”


Trước kia, 300 vạn đối với Thường Thanh mà nói chả là gì, tiền một chiếc xe mà thôi.

Lão Thường đã rất lâu không túng quẫn như vầy rồi. Bán tượng Phật được 100 vạn, tất cả được 270 vạn, vẫn thiếu 30 vạn. Thường Thanh áng áng túi quần trống không của mình, rồi, hoàn toàn bần cùng.

Anh ta nói với Bạch Uy: “Tổng giám đốc Bạch, thật sự tôi không kiếm thêm được, hay ngài ưu đãi cho tôi đi.”

Bạch Uy nhướn mày nói: “300 vạn không kém. Nếu tôi xây một căn nhà lên mảnh đất ấy, tiền lời không chỉ từng này đâu!”

“Nếu vậy thì… thì nợ?”

Tổng giám đốc Bạch rõ ràng không quen người khác nợ tiền mình. Cuối cùng, sau khi Thường Thanh lằng nhằng, y cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng lão Thường phải đến công ty Bạch Uy làm trả nợ.

Công việc không tồi, nghề trước của mình thôi — một gã thợ xây ở công trường.

Lão Thường cởi áo, thay bộ quần áo lao động, cùng một đám nông dân công trát tường.

Lúc nghỉ ngơi, lão Thường gọi điện cho tên mập bán thuốc, đại ý là mình đồng ý chung vốn, nhưng anh ta góp thông tin chứ không góp tiền. Anh ta biết rất nhiều cách có thể giúp tên mập mở rộng thị trường, đến lúc ấy, anh ta chỉ lấy 3 phần.

Tên mập họ Trương rất thẳng thắn nói đồng ý, lần trước hắn tìm Thường Thanh kỳ thực cũng là vừa ý cách làm việc của lão Thường. Đừng thấy anh ta nghèo mà khinh, suy cho cùng cũng từng là ông chủ lớn, có thể giúp mình mở rộng nguồn tiêu thụ, đó mới là cái giúp tiền bạc chảy ào ào vào túi.

Thường Thanh cúp điện thoại xong thì nghĩ nghĩ chút rồi gọi cho mấy người bạn bán lẻ sản phẩm chăm sóc sức khoẻ, muốn bọn họ để một quầy chuyên kinh doanh loại thuốc này trong tiệm thuốc. Mấy người bạn cũ này đều đồng ý giúp đỡ Thường Thanh, loại việc nhỏ không tốn mấy tiền này thì đương nhiên là sảng khoái đồng ý rồi.

Bỏ điện thoại xuống, Thường Thanh nghĩ, mấy ngày nữa phải dành thời gian đến xem quầy chuyên kinh doanh rồi nói chuyện với giám đốc tiêu thụ của các tiệm thuốc, trích phần trăm cho họ mới được, như thế mới có thể khiến bọn họ giúp mình thúc đẩy tiêu thụ. Tiền này trích từ thu nhập của mình ra, tuy là lấy máu chính mình, nhưng dù sao cũng không tốn quá, làm trung gian như vầy có khi còn kiếm được một khoản nhỏ nữa ấy chứ.

Mà tên mập họ Trương có thể đánh tới các tiệm thuốc lớn trước đây không vào được, dự là cũng mừng lắm ý.

Đột nhiên, điện thoại trong tay đổ chuông, nhìn số, vô cùng quen thuộc, là số nhà mình ngày trước.


“Alô, trát xong tường chưa? Đến chỗ tôi nấu cơm cho tôi!”

Ban ngày làm thợ xây, buổi tối làm bảo mẫu. Ngày hôm nay thiệt mịa nó có tiền đồ!

Sau khi mua thức ăn ở chợ, Thường Thanh cưỡi con xe đạp mới mua về công ty. Đến lúc vào phòng thì thấy Bạch Uy chau mày: “Sao thối vậy? Đi tắm đi!”

Lão Thường bán sức dưới mặt trời cả ngày, lại đạp xe về, đương nhiên là người đầy mồ hôi rôi, nếu ông chủ không thích thì mau xối thôi!

Cất thức ăn vừa mua vào bếp, lão Thường vào phòng tắm bắt đầu cởi quần áo rồi đứng dưới vòi sen xối nước.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị kéo ra, Thường Thanh nhìn lại thì thấy Bạch Uy đang ôm cánh tay đứng ở cửa.

Thường Thanh bị y nhìn chòng chọc khiến cả người không được thoải mái, bèn xối qua loa vài cái rồi quấn khăn tắm bước ra. Bạch Uy vươn tay cản: “Anh tắm sạch rồi chứ? Trên cổ còn vết xi măng kìa!”

Chẳng có cách nào khác, Thường Thanh đành đứng dưới vòi sen hong thịt tiếp.

Mấy ngày nay, đời người lên lên xuống xuống khiến lão Thường bị hành hạ đến gầy đi 5 kg, làn da đen bóng bao chặt lấy cơ bắp rắn chắc, đường cong càng thêm rõ rệt. Tóc tuy bị dòng nước xối lên liên tục nhưng vẫn quật cường đứng thẳng.

Bạch Uy nhìn vài dòng nước theo bả vai và ngực chảy xuống bắp đùi rồi biến mất giữa lùm cỏ đen, thứ kia cũng vẫn uể oai, chưa gượng dậy nổi như chủ nhân nó.


Tiểu công tử hơi bốc hoả, bổ nhào lên ôm chặt lấy Thường Thanh. Tay y thoáng cái đã nắm lấy chỗ hiểm của lão Thường.

Thường Thanh mặc kệ, dùng sức hất họ Bạch ra.

“Mi làm gì đó! Mịa nó, ít giở trò lưu manh đi!”

Bạch Uy không nói gì mà ngậm lấy đôi môi dày của Thường Thanh, ra sức gặm cắn. Hai người đàn ông hơn 1m80 quần nhau trong phòng tắm.

Thường Thanh bị trượt chân, ngã oạch xuống đất, Bạch Uy liền thuận thế đè lên. Thường Thanh tức giận nói: “30 vạn đấy không gồm phục vụ việc này!”

“Tôi muốn anh…” Khi nói lời này, mặt Bạch Uy chẳng đỏ cũng chẳng trắng, dáng vẻ rất chi là hùng hồn, chính đáng cứ như trẻ nít kêu “con đói” ấy.

Cái vẻ bất chấp đạo lý này, Thường Thanh không thể quen hơn được nữa. Trước kia, cứ muốn ăn cái gì là y lại mè nheo Thường Thanh như vậy, làm hại lão Thường lần nào cũng mềm lòng, dù mệt cũng đứng dậy làm cho y ăn.

Nhưng giờ y đã ép mình biến thành như vậy, sao còn không biết xấu hổ mà cầu hoan với mình?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.