Đọc truyện Kinh Thiên – Chương 13: Người Đẹp Và Quái Thú
Vừa đến nhìn thấy hai đồng bạn của mình đang bị một thanh niên dùng đao ép cho vừa lùi vừa thở, tay chân luống cuống.
Tán tu có tu vi Nhân vương cảnh tứ giai lập tức vỗ vào túi trữ vật bên hông, ánh sáng lóe lên xuất hiện một thanh kiếm trong tay và nhanh chóng tham gia cuộc chiến giải vây cho đồng bạn của mình.
Chiêu kiếm vừa nhanh vừa mạnh được tung ra nhằm thẳng vào sườn trái của Kinh Thiên.
Chiêu thức của tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh tứ giai không phải tầm thường, ngoài tốc độ và sức mạnh thì tu luyện giả Nhân vương cảnh có thể phóng linh lực ra ngoài cơ thể, nên trên lưỡi kiếm của tu luyện giả Nhân vương cảnh tứ giai mới đến còn có linh lực bao quanh làm cho chiêu thức càng trở lên nguy hiểm hơn.
Nói ra thì lâu nhưng tình huống diễn ra rất nhanh.
Linh giác cảnh báo nguy hiểm và may mắn là Kinh Thiên cũng đã có linh thức nên anh cảm nhận được nguy hiểm, anh lập tức thu đao đảo người sang bên phải xuất chiêu đón đỡ chiêu kiếm của tu luyện giả Nhân vương cảnh tứ giai.
•Tiền bổ nhị trảm, liên tam giác biên
Kinh Thiên vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình không chút bảo lưu tung ra đao chiêu đón đỡ.
Kinh Thiên biết tu luyện giả này có tu vi cao hơn hai tu luyện giả mà Kinh Thiên đang đối chiến.
Nếu còn bảo lưu thực lực có khi anh sẽ lãnh đủ, nên quyết đoán dốc toàn bộ sức lực tung chiêu cứng đối cứng với chiêu thức của tu luyện giả Nhân vương cảnh tứ giai.
Choang… Một tiếng đao kiếm va chạm vang lên.
Khí kình bắn ra hai bên tung tóe.
Kinh Thiên loạng choạng lùi lại phía sau năm bước, hai tay run run, lưỡi đao bị mẻ một miếng.
Ngay lập tức mượn thế lùi lại Kinh Thiên quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
“Mẹ kiếp đang chiến đấu hăng say tự nhiên ở đâu chui ra hai tên ôn vật có tu vi cao vậy?” Kinh Thiên vừa cắm đầu chạy vừa lầm bẩm.
Tuy rằng không biết chính xác tu vi của hai tu luyện giả mới đến nhưng Kinh Thiên biết rằng hai người này có tu vi cao hơn anh.
Nếu Kinh Thiên còn ở lại thì sẽ vạn kiếp bất phục, một người Kinh Thiên chưa chắc đánh thắng, hai người cùng ra tay thì anh chết chắc.
Nên ba mươi sáu mưu kế, tẩu vi thượng sách được Kinh Thiên triệt để áp dụng, và áp dụng không cần phải suy nghĩ.
“Mau đuổi theo thằng oắt con đó, Hoàng Kỳ thảo bị nó đoạt đi rồi”.
Một tán tu Hóa cảnh thập nhị giai nói với hai người vừa đến.
Vì vừa mới đến chưa hiểu chuyện gì, lại thấy hai đồng bạn của mình bị đánh tơi tả, nên tu luyện giả có cảnh giới Nhân vương cảnh tứ giai mới ra tay.
Mục đích chính là giải nguy cho hai đồng bạn, nên ra chiêu xong thì đứng sững lại.
Đến khi nghe được tiếng đồng bạn hô lên thì hắn lập tức tung mình đuổi theo Kinh Thiên.
Đến lúc này thì Kinh Thiên cũng đã chạy xa được một đoạn.
“Để lại Hoàng Kỳ thảo cho ngươi toàn thây”.
Tu luyện giả Nhân vương cảnh tứ giai lập tức đuổi theo và la lớn với Kinh Thiên.
Tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh lục giai lại không động thân đuổi theo, người này muốn ở lại để canh chừng và bảo vệ hai đồng bạn của mình.
Sợ rằng có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa anh ta cũng nghĩ với tu vi Nhân vương cảnh tứ giai đối phó một tu luyện giả Hóa cảnh thập giai thì dư sức, không cần mình phải ra tay.
“Sao thằng oắt con đó hại lấy được Hoàng Kỳ thảo?” Người tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh lục giai này hỏi hai người đồng bạn của mình.
“Khi chúng tôi quay lại đây thì tên oắt đó đã thu thập xong Hoàng Kỳ thảo rồi.
Không biết nó từ đâu chui ra, hay là nó đã rình sẵn ở đây chờ chúng ta dụ Hắc Vân hổ đi rồi ra tay”.
Một tu luyện giả Hóa cảnh thập nhị giai trả lời.
“Chúng tôi đòi nó giao ra Hoàng Kỳ thảo, nó không chịu giao ra, và thế là chúng tôi với nó hỗn chiến”.
Người này tiếp tục nói.
“Được rồi cả hai người nghỉ ngơi đi.
Trạch Ân sẽ giải quyết thằng oắt đó”.
Tu luyện giả Nhân vương cảnh lục giai này nói với hai đồng bạn của mình.
Tu luyện giả có tu vi Nhân Vương cảnh tứ giai là người có tên Trạch Ân hiện đang đuổi theo Kinh Thiên mục đích là cướp lại Hoàng Kỳ thảo.
Trạch Ân có tu vi cao hơn Kinh Thiên lại có bộ pháp kinh công, tuy rằng bộ pháp của hắn cũng chẳng cao cấp gì, nhưng tốc độ thì nhanh hơn hẳn Kinh Thiên.
Chỉ mất thời gian vài hô hấp Trạch Ân đã rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Kinh Thiên.
Kinh Thiên thì ngược lại anh không có bộ pháp kinh công nào cả, nên chủ yếu là dùng sức lực của mình để chạy.
Cái may mắn của Kinh Thiên là luyện thể của anh đã đạt đến cấp một sơ kỳ, nên tốc độ chạy của Kinh Thiên cũng tương đối nhanh, và do ít dùng linh lực như sử dụng bộ pháp nên sức bền của Kinh Thiên duy trì được rất lâu.
Cái may mắn nữa của Kinh Thiên là tên tán tu Trạch Ân đã trải qua trận chiến với Hắc Vân Hổ nên sức lực tiêu hao rất nhiều và chưa hồi phục hoàn toàn.
Nếu không chỉ vài hô hấp không phải là rút ngắn khoảng cách, mà là đuổi kịp Kinh Thiên rồi.
Sau một lúc rượt đuổi khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Đến khi khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn đến có thể xuất chiêu, Trạch Ân không ngần ngại xuất chiêu từ sau lưng của Kinh Thiên.
Trạch Ân cũng không nghĩ rằng với một tu luyện giả chưa đạt đến Nhân vương cảnh, chỉ có tu vi Hóa cảnh thì làm gì có linh thức mà phòng bị.
Nhưng cái tên Kinh Thiên này lại là một quái thai, tu luyện linh lực chưa đạt được tu vi Nhân vương cảnh nhưng Kinh Thiên lại luyện thể đến cấp một sơ kỳ và đã có linh thức rồi.
Nên khi Trạch Ân xuất chiêu.
Kinh Thiên liền nắm bắt được chiêu thức nhằm thẳng vào mình.
Phản ứng của Kinh Thiên cũng rất nhanh.
Khi Trạch Ân xuất chiêu từ phía sau thì Kinh thiên cũng lập tức xoay mình vung đao lên đón đỡ, rồi lợi dụng phản chấn kéo xa khoảng cách với Trạch Ân, sau đó quay đầu lại tiếp tục bỏ chạy.
Cả hai cứ rượt đuổi một đoạn đường khá dài, người trước chạy, người sau đuổi, thỉnh thoảng lại ra chiêu, người đánh, người đỡ.
“Tên quái thai này, sao nó có thể đoán được chính xác những đòn đánh của ta từ phía sau nhỉ?” Trạch Ân bực mình lẩm bẩm.
Trạch Ân nghĩ rằng hắn có tu vi Nhân vương cảnh tứ giai cao hơn hẳn với Kinh Thiên, lại có linh thức hỗ trợ vậy mà vài lần ra chiêu từ phía sau vẫn không làm gì được Kinh Thiên.
Điều đó khiến cho Trạch Ân dần dần trở lên bực mình.
Nhưng cuộc rượt đuổi chỉ kéo dài một khoảng thời gian rất ngắn, và đoạn đường rượt đuổi thì khá xa.
Lúc này bất chợt Trạch Ân dừng lại và không đuổi theo Kinh Thiên nữa.
Hắn dừng lại đứng nhìn Kinh Thiên chạy sâu vào trong rừng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Kinh Thiên nữa thì hắn quay đầu trở về với đồng bạn của hắn đang chờ.
“Sao hắn lại không đuổi theo nữa nhỉ?” Kinh Thiên lẩm bẩm, vì có linh thức nên Kinh Thiên cũng biết được Trạch Ân không còn đuổi theo mình nữa.
Nhưng vì sợ Trạch Ân giở trò nên Kinh Thiên không dám dừng lại mà cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng sâu vào trong rừng.
Do vội vàng và không xác định phương hướng nên chính Kinh Thiên cũng không biết rằng mình đang chạy sâu vào trong rừng rậm.
Mà càng vào sâu trong rừng rậm thì mức độ nguy hiểm càng lớn.
Ngay cả với tu vi như Trạch Ân cũng không dám vào quá sâu.
Trạch Ân cũng chỉ dám hoạt động trong một phạm vi nhất định phía bên ngoài mà thôi.
“Thế nào giải quyết được thằng oắt con đó chưa?” Tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh lục giai hỏi Trạch Ân khi nhìn thấy Trạch Ân quay lại.
“Thằng oắt con đó chạy cũng nhanh, nhưng nó lại không chạy ra ngoài mà lại cắm đầu chạy sâu vào trong rừng, tôi đuổi theo một đoạn nhưng khi tiến vào vùng nguy hiểm thì dừng lại.
Khả năng thằng oắt đó sống sót rời đi là rất thấp”.
Trạch Ân trả lời.
Họ đều là những tán tu kiếm sống trong khu rừng này.
Tùy vào tu vi của họ mà họ có giới hạn phạm vi hoạt động trong khu rừng.
Vì nếu vượt ra khỏi phạm vi vào sâu trong rừng sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vì càng vào sâu thì yêu thú có cấp độ càng cao.
Tuy rằng trong đội có hai tu luyện giả đạt Nhân vương cảnh.
Nhưng so với những yêu thú cấp hai thì hai người này không chịu nổi một kích của chúng.
Còn Kinh Thiên thì chỉ cắm đầu chạy đâu có nghĩ đến những hậu quả phía sau.
Mà cho dù nghĩ được thì Kinh Thiên cũng không có lựa chọn.
Bởi nếu dừng lại thì Kinh Thiên đã bị Trạch Ân làm thịt rồi.
Nên cứ chạy mới có hy vọng, còn các chuyện khác tính sau.
Sau khi chạy thêm một khoảng cách khá xa nữa và không còn cảm nhận được Trạch Ân tiếp tục đuổi theo mình, lúc này Kinh Thiên mới dừng lại thở hồng hộc.
“Mẹ nó chứ tưởng may mắn, ai dè gặp phải cao thủ.
Cũng may co chân chạy nhanh”.
Kinh Thiên lẩm bẩm và quan sát chung quanh
Lúc này lại phát sinh vấn đề mà Kinh Thiên cũng bắt đầu nhận ra.
“Lại lạc đường rồi.
Lúc nãy chỉ biết cắm đầu chạy, không xác định phương hướng.
Có lẽ đã chạy sâu vào rừng”.
Kinh Thiên lẩm bẩm và quan sát xung quanh.
Nói đến đây Kinh Thiên lại chợt dựng tóc gáy và lạnh hết sống lưng.
Lúc nãy cắm đầu cắm cổ chạy anh không để ý.
Nhưng dừng lại thì Kinh Thiên cũng biết anh phạm sai lầm lớn, tránh được nguy hiểm này lại nhảy vào nguy hiểm khác.
Bởi Kinh Thiên hiểu rất rõ càng vào sâu trong rừng thì cấp độ yêu thú càng cao.
Chính Kinh Thiên cũng không dám tiến vào sâu mà chỉ hoạt động ở phía bên ngoài.
Nhưng giờ thì anh đã ở sâu trong rừng.
Thêm vào đó lúc nãy chỉ lo chạy, giờ Kinh Thiên còn không biết rõ phương hướng như thế nào nữa.
Ngước lên nhìn ánh chiều tà Kinh Thiên lẩm bẩm.
“Ngu thật từ lúc đến cái thế giới này quên mất không xem phương hướng.
Không để ý xem mặt trời mọc theo hướng nào.
Lần này thoát khỏi đây phải xem xét lại những thông tin cơ bản mới được”.
Cái thế giới này mặt trời mọc hướng đông hay tây, nam hay bắc, Kinh Thiên cũng không rõ nữa.
Chính vì thế nên giờ anh mới không xác định được rõ ràng phương hướng là như thế nào.
Giờ đi ra khỏi đây theo hướng nào đây? Không xác định rõ có khi lại đi sâu hơn vào trong rừng, lúc đó có lẽ Kinh Thiên có ba cái mạng cũng không đủ dùng.
Gràooooo.
Đang trầm tư suy nghĩ Kinh Thiên nghe tiếng phía xa có tiếng thú gầm giận dữ, từ phía xa vọng lại.
Tiếng thú gầm thét đến tai Kinh Thiên chỉ nghe loáng thoáng.
Tu luyện giả khi tu vi tăng lên thì toàn bộ linh giác cũng sẽ tăng lên.
Với tu vi của Kinh Thiên lúc này mà chỉ nghe được loáng thoáng thì có lẽ trận chiến giữa yêu thú với ai đó có lẽ ở khoảng cách khá xa anh.
“Hình như có tiếng yêu thú đánh nhau với ai đó?” Kinh Thiên tự hỏi.
“Có nên lại gần xem thế nào không? Không biết là hai con yêu thú chém giết nhau, hay là có tu luyện giả tu vi cao cường nào đó đánh nhau với yêu thú?” Kinh Thiên tự hỏi với ánh mắt nhìn sâu vào phía trong rừng nơi phát ra tiếng thú gào thét.
Quả thật là cũng rất may cho Kinh Thiên bởi vì trận chiến giữa yêu thú cấp cao và một nhân vật nào đó, khiến cho yêu thú cấp cao gào thét giận dữ.
Tiếng gào thét của nó khiến cho những yêu thú cấp thấp hơn ở xung quanh cảm thấy sợ sệt.
Nên những yêu thú cấp thấp hơn hầu như nằm im không con nào dám xuất đầu lộ diện.
Chính vì thế mà khi chạy vào sâu trong rừng Kinh Thiên không gặp phải bất kỳ con yêu thú nào.
Nếu không với tu vi của Kinh Thiên hiện giờ thì đã có vài con yêu thú cấp hai nhảy ra vồ chết anh rồi.
“Kệ đi đằng nào cũng mất phương hướng.
Tiến lại gần thử xem.
Biết đâu nhặt được tiện nghi”.
Kinh Thiên lầm bầm đưa ra quyết định.
Người ta gọi trường hợp này là điếc không sợ súng.
Lần theo tiếng thú gào thét, Kinh Thiên tiến sâu vào trong rừng.
Khi tiến gần tới nơi diễn ra trận chiến.
Kinh Thiên giật mình nhìn thấy cả một vùng rừng núi bị cuộc chiến của một người với một con yêu thú làm cho tang hoang, cây cối ngã đổ, đất cát văng lên tung tóe, mặt đất xuất hiện vài cái hố không biết bị cái gì tạo thành, do yêu thú hay là đo tu luyện giả kia đánh ra.
Trước mặt Kinh Thiên là một trận chiến mà có lẽ làm thay đổi quan niệm của Kinh Thiên rất nhiều.
Một cô gái trẻ chỉ trạc tuổi của Kinh Thiên đang chiến đấu với một con yêu thú to lớn đang giận dữ gào thét.
Khi Kinh Thiên thức tỉnh trí nhớ kiếp trước lúc đó anh mới mười lăm tuổi có dư.
Trải qua vài tháng ở thế giới Lạc Hồng này lúc này Kinh Thiên đã bước sang tuổi mười sáu được vài ngày.
Còn thiếu nữ trong trang phục áo bào trắng tay cầm thanh trường kiếm đang chiến đấu với một con yêu thú kia trông rất trẻ, Kinh Thiên dự đoán có lẽ cô gái kia còn trẻ hơn cả anh.
Nhưng tu vi thì đã đạt đến Nhân cực cảnh nhất giai, đang chiến đấu ngang ngửa với con yêu thú cấp ba sơi giai.
Bá chủ của khu vực phía ngoài rừng rập này là một con yêu thú cấp ba sơi giai.
Yêu thú này là một con Xích Vân Chu (Nhện vằn đỏ).
Thân Xích Vân Chu dài đến hơn một mét tám chân của nó cũng dài đến chín mươi phân, nhìn tổng thể có thể thấy đó là một con nhện to lớn.
Vì là yêu thú nên nó không giống những loài nhện bình thường.
Miệng rộng và lại có cả cặp răng nanh nhe ra trông rất gớm ghiếc.
Kinh Thiên núp dưới một gốc cây cổ thụ quan sát trận chiến của thiếu nữ và con yêu thú Xích Vân Chu.
Lúc này cả thiếu nữ và Xích Vân Chu tạm thời tách ra sau một những cuộc giao phong.
Cả hai bên cũng đều có những thương tích đáng kể.
Trên thân con Xích Vân Chu chằng chịt những vế kiếm đâm, máu yêu thú chảy ra đen ngòm và bốc mùi tanh hôi.
Chính vị bị thương nên khiến cho con Xích Vân Chu gầm lên gào thét giận dữ và bộc phát ra toàn bộ hung tính của nó.
Nó đang gầm gừ nhìn đối thủ của mình và dường như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
Còn phía bên này thiếu nữ trong trang phục áo bào trắng với khuôn mặt xinh như một nàng tiên nữ.
Tuy rằng mới chỉ có mười lăm tuổi nhưng cơ thể cũng đã nở nang, với chiếc áo bào trắng bó sát cơ thể hiện lên các đường cong rõ ràng và quyến rũ.
Thêm vào đó làn da trắng mịn, với mái tóc đen dài càng làm tô lên vẻ đẹp của một thiếu nữ tuyệt sắc.
Trên tay cầm thanh trường kiếm ánh mắt trong suốt nhìn thẳng con yêu thú Xích Vân Chu mà không một chút sợ hãi.
Toàn bộ hình ảnh đó ăn sâu vào trong tâm trí của Kinh Thiên.
Trên cơ thể của thiếu nữ cũng dính một vài vết thương do con Xích Vân Chu tạo ra.
Tuy rằng những vết thương đó chỉ là ngoài ra, nhưng lại làm rách đi lớp áo bên ngoài để lộ làn da trắng mịn với vết xước nhỏ rỉ máu.
Không biết tại sao Kinh Thiên thật sự rung động với những hình ảnh đó.
Cuộc chiến giữa người đẹp và quái thú chỉ ngừng lại vài hơi thở, sau đó lại nhanh chóng bắt đầu.
Con Xích Vân Chu sau khi gầm lên giận dữ, cái đuôi của nó cong lên bắn ra một chùm tơ nhện từ cái lỗ trên đuôi của nó hướng thẳng về phía thiếu nữa áo bào trắng.
Tơ nhện của con Xích Vân Chu không chỉ dai, mà còn mang theo cả chất độc ăn mòn.
Nếu trúng phải tơ nhện đó thì chắc chắn chẳng sung sướng gì.
Thiếu nữ áo bào trắng sử dụng một bộ pháp rất vi diệu lướt nhanh sang bên trái tránh đạn tơ nhện bắn đến, đồng thời lựa chọn phương vị rất hợp lý tung chiêu kiếm nhằm thẳng đầu con Xích Vân Chu đâm tới.
Bóng kiếm che phủ cả một khoảng trời đâm thẳng vào con Xích Vân Chu khiến nó với thân hình kềnh càng rất khó né tránh.
Điều đó cho thấy tại sao trên cơ thể con Xích Vân Chu lại có nhiều vế thương ngang dọc.
Đạn tơ nhện bắn không trúng thiếu nữ áo bào trắng nhưng trúng vào một thân cây phía sau.
Chất độc ăn mòn từ tơ nhện ăn sâu vào trong thân cây phát ra tiếng xì xèo, khiến Kinh Thiên hãi hùng.
“Trúng phải tơ nhện đó, không chết cũng lột một lớp da”.
Kinh Thiên thầm nghĩ.
“Nhưng thiếu nữ kia thân thủ và tu vi cũng rất cao siêu, vừa tránh né được đòn đánh đã ngay lập tức phản công dồn con Xích Vân Chu kia vào chỗ không thể trảnh né”.
Kinh Thiên lại thầm thán phục tu vi và võ kỹ của thiếu nữ áo bào trắng.
Con Xích Vân Chu cũng không phải là đèn cạn dầu, nó đưa hai chi trước lên che đầu để cản lại các chiêu kiếm tránh phần yếu hại.
Đồng thời một chi bên phải thứ hai của nó cũng quét ngang tấn công trở lại thiếu nữ áo bào trắng.
Khiến cho thiếu nữ áo bào trắng buộc phải lách người né tránh, không thế đi hết chiêu kiếm gây sát thương chí mạng cho con Xích Vân Chu.
Một người một nhện tiếp tục chiến đấu giằng co.
Phía bên ngoài Kinh Thiên quan sát mở rộng tầm mắt.
Khiến cho Kinh Thiên chưa bao giờ như lúc này khát khao có được sức mạnh, có được tu vi thâm hậu.
Trong lòng Kinh Thiên tự nói, phải tu luyện trở lên mạnh mẽ hơn, trở thành một tu luyện giả có thể đứng vững, và có vị trí ở cái thế giới này.