Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 299: em là của anh sớm sớm chiều chiều


Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 299: em là của anh sớm sớm chiều chiều

Thần Hi nhìn anh, trong lòng thoáng chút chua xót bi thương, thì ra, lập luận trong ngoài của anh, thế nhưng trách nhiệm là do cô? Cô không khỏi cười lạnh, “Tống Sở, anh là sinh viên tài giỏi có tiếng, không cần trở thành người không có kiến thức pháp luật mới đúng, xin hiểu cho mỗi một chuyện nên có thứ tự trước sau! Nếu như anh thật sự cảm thấy em không tốt, không xứng làm vợ Tống Sở anh, anh có thể cùng em ly hôn, sau đó muôn hồng nghìa tía anh muốn chọn người nào cũng không vấn đề gì! Mà anh bây giờ lại nghĩ sai thứ tự rồi!”

Có lẽ, mười năm trong quá khứ, quả thật cô không hoàn mỹ, nhưng mà, đây không thể trở thành cái cớ!

“Không! Anh nói sai! Anh nhất thời lỡ lời! Em không cần tính đến được không? Anh… Anh chỉ là không muốn ly hôn, anh sợ, cho nên không lựa lời mà nói! Anh chỉ là… Chỉ là…” Tống Sở nắm tay cô, “Quá yêu em…”

Thần Hi nhẫn nhịn, không rút tay ra, nhưng chân mày đã nhăn rất chặt, lý do thật vĩ đại, vì quá yêu cô, cho nên bên ngoài sao?

Ngoài bi thương, cô còn cảm thấy nực cười…

“Tống Sở, chúng ta chia tay thật ra cũng không quá khó coi đâu…” Cô lẳng lặng nhìn anh, người đàn ông này, cô thật sự không yêu nổi nữa…

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo kia, rốt cuộc cũng làm anh bình tĩnh lại, anh thu lại tâm tình, cs chút cảm khái, “Thần Hi, em tuyệt tình hơn so với anh nghĩ…”

Cô lại cảm thấy buồn cười, thì ra anh đoán cô vẫn còn rất thâm tình? Cho nên không hề sợ hãi? Vốn cô muốn nói, người chân chính tuyệt tình là anh đấy, nếu như không phải có lần bên ngoài này, cô chưa chắc đã quyết tâm ly hôn, là anh, đã phá nát hi vọng cuối cùng của cô. Nhưng khi nghĩ lại, chuyện ra tới thế này, cần gì phải giải thích? Anh đối đãi cô thế nào, cô còn quan tâm chi nữa?

Nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn…

“Tống Sở, em muốn Hạo Nhiên, những cái khác tùy anh nói.” Cô thay đổi mong muốn ban đầu, giấy thỏa thuận ly hôn lần đầu, Hạo Nhiên vốn là cô để lại cho Tống Sở, thế nhưng là do mình muốn vào trong tù, con trẻ đi theo ba chung quy vẫn tốt nhất, nhưng bây giờ, cô không bỏ được…

“Thật phải ly hôn sao?” Anh hỏi cô một lần cuối cùng.


Cô không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Tính tình Tống Sở, cũng là người kiêu ngạo, cầu xin cũng đã cầu xin rồi, nên nói không nên nói cũng đã nói, biết không cách nào có thể cứu vãn, mở miệng, muốn nói “Được”, nhưng chữ “Được” này, cứ giữ trong cuốn họng một lúc lâu mới thoát ra ngoài, mang theo giọng điệu có chút run rẩy, ngay sau đó tim của anh cũng run rẩy…

“Em muốn Hạo Nhiên!” Thần Hi lặp lại lần nữa, sợ anh không nghe thấy.

Anh dừng một chút, vẫn gật đầu.

“Anh có yêu cầu gì không? Về tài sản?” Đối với Tống Sở, cô rất hận, cô cũng hiểu, do Tống Sở có lỗi, đáp ứng yêu cầu của cô, mà không phải Tống Sở nói ra, nhưng mà, cuối cùng cô vẫn thiện lương, chỉ cần anh đưa Hạo Nhiên cho cô, cô có thể đáp ứng tài sản anh đưa ra, dĩ nhiên, cô cũng biết, Tống Sở là người không đưa ra yêu cầu quá đáng.

Nhưng, Tống Sở chỉ lắc đầu một cái, “Không có! Nếu ly hôn, thì cứ chia tay sạch sẽ! Nhà cửa anh không muốn, xe cũng không cần!”

Sạch sẽ…

Bốn chữ này vẫn làm lòng Thần Hi đau đớn. Đúng vậy, sạch sẽ, đã từng yêu một người đến như thế, đã từng một lòng một dạ muốn chung sống cả đời, từ nay về sau, liền sạch sẽ, giống như người qua đường…

“Vậy cũng được! Đã mở cửa, chúng ta vào thôi!” Cô biết tính tình Tống Sở, kiêu ngạo như anh, nói không cần, thì thật không cần. Giữa bọn họ, ngoại trừ nhà cửa và xe nhà họ Tả cho, cũng không có tài sản chung gì, tiền của bọn họ cũng không xen lẫn cùng nhau, chủ yếu là những năm này cô cũng không quản anh đến cùng có bao nhiêu tiền, bởi vì cô không cần, hơn nữa vì cô muốn anh giữ lại chút tự tôn cuối cùng, trên người đàn ông dù sao cũng phải có một ít tiền, không phải sao?

Như thế, việc phân chia cũng dễ dàng, điền lên, ký tên, cầm chứng nhận, không một chút dài dòng dây dưa, không có bất kỳ tranh cãi, lại càng không giống những cặp vợ chồng ly hôn khác vừa đánh vừa cãi nhau, bĩnh tĩnh đến kinh người.

Hai người một trước một sau ra cục dân chính, Thần Hi dừng trước xe.


“Xe anh sẽ để tài xế mang qua cho em, nhà cửa, ngày mai anh sẽ đưa tới. Em… Sau này phải bảo trọng!” Anh nói xong, bỗng nhiên vành mắt hồng hồng.

Thần Hi đứng trước mặt anh, nước mắt thiếu chút nữa tuôn rơi, thật vất vả mới khắc chế được, hít một hơi, giọng nghèn nghẹn nói, “Không cần gấp như vậy, tìm nơi ở không dễ dàng, từ từ rồi tìm, ba… Ba mẹ anh đã lớn tuổi, tìm nơi nào tốt một chút.” Gọi ba mẹ theo thói quen, nhất thời thiếu chút nữa không sửa được.

“Không cần, một buổi tối là đủ rồi.” Anh ngưng mắt nhìn tóc người trước mắt, cảm giác đầu ngón tay vẫn còn lưu lại những sợi tóc cô xuyên qua, nhưng mà, anh không còn có tư cách chạm tới nữa, trong lòng anh dâng lên hàng vạn lần hối hận.

Gió ngày xuân, vẫn còn chút lạnh, hôm nay cô mặc một bộ âu phục mới, hơi thiếu vải, lộ cảnh, gió vừa thổi, gáy liền nổi lên lớp lớp da gà.

Anh nhìn thấy, cởi áo khoác xuống, khoác lên người cô, “Xuân kín kẽ thu đông lạnh, mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh…”

Hơi thở ấm áp của anh đột nhiên bao phủ lấy cô, cả người cô khẽ run lên, nước mắt cô rốt cuộc không nhịn được mà chảy xuống. Không phải là không yêu sao, vậy thì cần gì? Cần gì?

Anh cũng cảm thấy cô đang run rẩy, tay mới vừa thu lại, liền từ sau lưng ôm cô vào trong ngực, nghẹn ngào, “Thần Hi…”

Cô kinh hãi, ra sức tránh thoát ngực anh, mở cửa xe chui vào, nhấn mạnh cần ga, giống như muốn vội vã chạy trốn…

Áo khoác của anh, rơi xuống đất, tay anh, vẫn còn đang dừng giữa không trung, mà xe của cô, lại biến mất không tung tích trong nháy mắt…

Anh cúi đầu nhìn trong ngực trống không, lòng, cũng trống rỗng giống như một khắc kia…


Chiều đến, Tống Sở mệt mỏi trở về biệt thự, đúng lúc Tống Ngọc trở về, đang cùng ba mẹ ngồi quây quần bên bàn trà đập quả hồ đào ăn.

Thấy anh

Về nhà, Tống Ngọc mừng rỡ chạy tới, “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi! Em đang nghe ba mẹ nói tối nay muốn đi đâu ăn cơm này! Anh, không bằng hôm nay chúng ta đi ăn hải sản đi!” Edit by diendan.com….

“Ừ, được.” Anh đối với việc ăn cái gì cũng không có hứng thú, chính xác là, bây giờ đối với anh tất cả cái gì cũng không có hứng thú.

Tống Ngọc nhìn ngoài cửa một chút, nghi ngờ hỏi, “Anh, chỉ một mình anh trở về thôi sao?”

“Ừ…” Anh buồn bã ỉu xìu té lên ghế sa lon.

Trịnh Hữu Đào phát hiện bất thường, sờ trán anh, dò hỏi, “Sao vậy? Bị bệnh?”

Anh lắc đầu một cái, ngắt mi tâm, có một số việc sớm muộn cũng phải nói, huống chi sẽ phải dọn ra ngay lập tức, không bằng nói luôn ngay bây giờ.

“Ba, mẹ, tối hôm nay thu thập dọn dẹp đồ đạc, sáng sớm mai công ty chuyển nhà sẽ đến.” Anh cúi đầu nói, không dám nhìn vào mắt ba mẹ.

“Công ty chuyển nhà? Chúng ta phải dọn nhà sao? Con mua nhà mới rồi?” Mắt Trịnh Hữu Đào phát sáng, không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Nhà ở mới…

Anh cười khổ, “Con và Thần Hi ly hôn.”


“Cái gì?” Ba người trăm miệng một lời, vẻ mặt cũng rất khác nhau, Tống Lập Danh khiếp sợ, hai mắt Trịnh Hữu Đào tỏa sáng, còn mắt Tống Ngọc lộ vẻ mừng rỡ.

Dường như ba người đều có rất nhiều lời muốn hỏi anh, cũng không dám hỏi, từng người đều kìm nén đến khó chịu, cuối cùng Tống Lập Danh cau mày hừ một tiếng, “Thật đã lớn rồi! Cánh cứng cáp rồi! Ly hôn cũng không thương lượng một chút với người lớn!”

Đối mặt với trách cứ của cha già, Tống Sở không thể phản bác, nói ra, lỗi là ở anh, anh còn có thể nói gì?

Trịnh Hữu Đào mẫn cảm nhất, từ vấn đề dọn nhà suy nghĩ ra hàng vạn chuyện khác, “Con trai, dọn nhà là ý gì chứ? Nhà này cho Thần Hi rồi hả? Hay là Thần Hi cho nhà ta một căn nhà khác?”

Tống Sở suy nghĩ một chút, nói chi tiết, “Nhà này cho Thần Hi rồi, ngày mai chúng ta dọn nhà, là nhà con thuê.”

“Thuê hả?!” Vẻ mặt Trịnh Hữu Đào muốn khóc, “Tại sao nhà chúng ta lại thuê nhà ở chứ? Mẹ nhiều tuổi như vậy còn ở nhà thuê ư?”

Tống Sở cảm thấy nhức đầu, xoa mi tâm, “Mẹ, thật xin lỗi, con trai vô dụng, có điều, con sẽ cố gắng, rất nhanh là có thể để mẹ ở một căn nhà mới.”

“Con trai ơi! Không phải vấn đề con cố gắng hay không cố gắng! Là con ngu mà! Con chính là quá thiện lương! Người hiền bị bắt nạt! Mẹ đã nói với con biết bao lần, muốn con nắm được một nửa tài sản ly hôn của Thần Hi, con chính là quá ngốc đi!” Trịnh Hữu Đào khóc lóc chụp lấy tay Tống Sở, “Con nhìn con đi, làm con rể nhà họ Tả sáu năm, người khác nhìn thấy rất vinh quang! Cuối cùng rơi vào kết cục gì? Một xu cũng không có! Làm không công cho nhà cô ta nhiều năm như vậy! Nuôi không con trai cô ta! Con trai…”

Đột nhiên Trịnh Hữu Đào nhớ đến Hạo Nhiên, nắm chặt tay Tống Sở hỏi, “Hạo Nhiên đâu? Sao Hạo Nhiên không trở về cùng con? Con đưa Hạo Nhiên…”

Tống Sở gật đầu một cái, “Dạ, Hạo Nhiên đưa Thần Hi rồi…”

Trịnh Hữu Đào khóc lớn, “Tôi biết ngay! Tôi biết ngay cái đứa con trai ngu ngốc này mà! Cái gì cũng nghe theo con vợ nó! Đây chính là cháu nội trai nhà họ Tống chúng ta đấy! Mẹ ngàn dặn vạn dò, muốn con bất kể thế nào cũng phải giữ Hạo Nhiên lại, nhưng con… Haizz! Thật tức chết tôi mà!”

Tống Sở bị Trịnh Hữu Đào làm cho đầu váng mắt hoa, không khỏi đứng lên, lấy ra một xấp tiền đặt lên bàn trà, “Mẹ, con có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, cũng không ăn cơm với mọi người được, mọi người tự đi ăn hải sản đi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.