Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 282: Ngoại truyện 22
“Thật ngoan!”
Đi cùng với tiếng khen, tay Tống Sở cầm chắc vịt nướng đưa đến miệng Thần Hi.
Thần Hi không ngờ anh đưa tới, hơi ngoảnh đầu sang chỗ khác, lại vừa đúng nhìn thấy ánh mắt mong đợi và hi vọng của con trai, trên mặt non nớt còn là nụ cười đầy thỏa mãn……
Đột nhiên trong lúc đó, trong lòng giống như một thứ mềm mại nào đó vuốt ve qua, nổi da gà, một loại cảm giác không đành lòng dâng lên đầu, giống như, không muốn làm mờ đi nụ cười như thế của con trai……
Vì vậy, miễn cưỡng mở miệng, cô nhìn thấy, Tống Sở và con trai, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười chân thành……
“Cắn một cái, đừng có nuốt luôn nha!” Tống Sở cười nói, vẻ mặt cũng không còn lạnh lẽo như lúc mới tới nữa, hiển nhiên cho là cô đã buông lỏng xuống rồi.
Cô thật không nguyện ý ăn từng miếng từng miếng thịt trên tay anh kéo dài thời gian đầy mập mờ này, nghe được anh nói như vậy, lại thấy nụ cười trên mặt anh, chân mày càng nhíu chặt hơn, lúc này mới cắn một miếng vịt nướng, bởi vì cắn quá nhanh, thậm chí cắn cả ngón tay anh.
Ngón tay Tống Sở hơi đau, còn cười nói với Hạo Nhiên, “Mẹ của con là một con chó nhỏ……”
Hạo Nhiên nghe, cười lớn, nụ cười như thế, một tuần nay kể từ khi bọn họ chuyển ra, cô chưa từng thấy qua, giống như Hạo Nhiên cùng với sự cẩn trọng một tuần nay, đều trong giờ phút này mà vỡ ra như băng tan vậy, trở nên hoạt bát hiếu động hắn……
Thì ra là cái gì Hạo Nhiên cũng biết, chỉ là nó để bụng mà không nói thôi……
Cô chầm chậm rì rì, nhai nuốt tỉ mỉ vịt nướng trong miệng, mắt lạnh nhìn Tống Sở kêu Y Thần đang ở một bên gọi tới, đút hai anh em ăn vịt nướng, nghiễm nhiên rất giống như một người cha hiền từ.
Rốt cuộc Hạo Nhiên vẫn là người bị bệnh, ăn no, cũng đến giờ ngủ trưa, dần dần mệt mỏi, ở trên giường bệnh mà ngủ mê mệt, Y Thần cũng bắt đầu ngáp dài ngáp vắn, ở một đầu giường khác, không lâu sau cũng bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Ngược lại ở trong phòng bệnh cũng chỉ còn thừa lại anh và cô.
Cô đứng lên, yên lặng dọn dẹp những thứ còn sót lại của bọn nhỏ. Tống Sở mang đồ ăn mua bên ngoài vào, trừ con vịt nướng của Toàn Tụ Đức, còn có món ăn mà cô thích ăn, chỉ là một chút cô cũng không động đến.
“Hình như em còn chưa có ăn gì!” Tống Sở ở sau lưng cô nói nhỏ.
Cô im lặng không nói gì. Không sai, trừ mấy miếng vịt nướng Tống Sở đút cho cô, cô thật sự chưa ăn cái gì cả.
“Coi như là tức giận với anh cũng không cần thiết phải giày vò thân mình chứ!” Ngược lại giọng nói của anh càng ngày càng dịu dàng.
Chỉ là, anh cho rằng chuyện giữa cô và anh chỉ là vấn đề tức giận thôi sao?
Bỗng dưng, bị một cái vòng ôm ấm áp bao lấy, là anh đang ôm cô từ phía sau, lưng của cô, dán vào trên ngực rắn chắc của anh.
“Đừng giận nữa, được không? Nghĩ đến con đi.”
Cô giãy giụa, “Buông em ra!”
“Em muốn quậy để con tỉnh giấc sao?” Anh nắm tay cô, để cô quay trở lại, “Tình huống như hiện giờ, em vẫn còn tính một mình mang hai đứa bé đến ở khách sạn sao? Hạo Nhiên đang bị bệnh, Y Thần thì làm sao hả? Em có thể chăm sóc sao?”
Ha…… Đứa con là điểm yếu của cô, ngược lại anh càng ngày càng biết bắt nhược điểm người khác rồi.
Cô lạnh lùng, “Em đã tính toán rồi, chuẩn bị nói với ba mẹ.”
“Nói gì?” Cánh tay anh cứng đờ, thậm chí nắm bả vai cô đến phát đau.
“Nói…… Chuyện em và anh đang ở riêng, để ba mẹ giúp em chăm sóc cho bọn trẻ.” Cô do dự, rốt cuộc cũng đã nói ra những lời này.
“Ở riêng? Ai ở riêng với em chứ? Anh đồng ý hồi nào hả?” Đột nhiên anh kích động, “Thần Hi, anh để em ở ngoài một thời gian ngắn không quan tâm, là để chờ em bớt giận, không phải đồng ý ở riêng với em! Em đừng có nhầm!”
Cô mím môi, không nói, anh thế mà lại hung dữ với cô? Anh có tư cách gì hung dữ với cô chứ? Dùng sức kéo tay anh xuống, giữ một khoảng cách với anh, giống như bày tỏ quyết tâm ở riêng của cô vói anh.
Anh ngồi xuống, không có ý muốn đi, mặt mày xanh mét, một lát sau, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại, “Ba, là con.”
Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc là anh đang gọi cho ai vậy?
“Ba, con và Thần Hi tối nay chuẩn bị về nhà, dạ, Hạo Nhiên bị bệnh…… Đang ở bệnh viện tiêm thuốc…… Y Thần cũng ở đây…… Thần Hi không giúp được gì cả, lại chê con không giúp đỡ được gì, dạ, thật cực khổ cho người và mẹ quá…… Được, tiêm xong sẽ về ngay……” Anh cúp máy, nhìn cô.
Thần Hi rốt cuộc cũng phản ứng kịp, nghe giọng điệu này, hình như là anh gọi điện cho ba cô?
“Anh đang nói bậy bạ gì với ba em hả?” Cô cả giận nói.
Ngược lại anh rất bình tĩnh, “Không phải em muốn ba mẹ giúp một tay sao? Anh nói thật, có nói bậy bạ gì?”
“Tống Sở! Thật không ngờ anh lại vô sỉ như vậy! Anh cho rằng chuyển tới nhà ba mẹ thì em không dám nói ly hôn ư? Nên nói thì em sẽ nói!” Cô nói xong nhìn thấy ánh mắt Tống Sở mờ mịt, đây là lần đầu tiên cô nói ra hai chữ này, ngày trước, bất kể mâu thuẫn lớn cỡ nào, cô đều sẽ không nhắc đến hai chữ đó. Anh nhìn cô chằm chằm, con ngươi tối tăm hiện lên chút bi thương, “Tả Thần Hi, em điên rồi! Tình cảm mười năm, em nói cắt là có thể cắt sao? Mới vừa rồi còn là ở riêng, lập tức nhảy lên thành ly hôn! Anh thật sự đã xem thường em!”
Cô nhìn anh chằm chằm, cảm thấy buồn cười, cô độc ác? Nghe ý tứ lời nói này của anh, giống như tình cảm mười năm, người sai đều là cô sao?
Cô cười chua xót, “Tống Sở, độc ác là anh đó không phải em……” Lòng ai ác hơn ai? Tình cảm mười năm, cô ở trước mặt cha mẹ luôn là bảo vệ anh, mà anh thì sao nào? Đả thương người cũng là anh, tổn thương tình cảm cũng là anh……
Anh yên lặng nhìn cô, “Nếu như em là vì chuyện của Tống Ngọc mà muốn ly hôn, không phải anh đã giải thích qua với em sao? Anh đối với Tống Ngọc hoàn toàn là tình cảm anh em, là Tống Ngọc còn nhỏ không hiểu chuyện, hơn nữa, anh đã nói rõ với nó, anh chỉ có thể làm anh trai nó, sau này cũng không bao giờ có chuyện xảy ra như vậy nữa!”
Cho tới bây giờ, thật ra thì chính cô cũng không biết là vì cái gì nữa, là Tống Ngọc sao? Hình như không phải…… Người nhà anh sao?? Cũng không hoàn toàn là
Vậy…… Chẳng qua là cảm thấy, giữa cô và anh thật lâu đã không biết cảm giác ấm áp là gì nữa……
Cô thở dài, không có mạnh mẽ như thế nữa, “Tống Sở, muốn nghe thật sao? Em là tin anh, anh và Tống Ngọc tất nhiên là không có chuyện gì, chỉ là em cảm thấy, mười năm trôi qua, em và anh đều có thay đổi, chẳng lẽ anh không cảm thấy, em không còn là Thần Hi lúc trước nữa rồi sao? Tống Sở, chúng ta không giống như lúc trước nữa rồi……”
Thấy cô nói đa cảm như vậy, anh cũng không khỏi xúc động, “Thần Hi, dĩ nhiên chúng ta sẽ thay đổi. Mười năm, làm sao có thể không thay đổi? Anh đã già rồi, em cũng trở nên chính chắn, giữa chúng ta không thể trở lại thời gian yêu đương lúc trước, nhưng mà, có một chuyện sẽ không thay đổi, Thần Hi, anh yêu em, điểm này là vĩnh viễn sẽ không thay đổi…… Thần Hi, anh không muốn ly hôn…… Em phải suy nghĩ cho kỹ……”
A, Tống Sở mà có thể nói ra lời như vậy, thật là khó có mà……
Ban đầu lúc anh cầu hôn cũng chưa từng nói lời nói cảm tính như thế……
Cô nghe thấy trong lòng lại chua xót, bỗng nhiên thở dài nói, “Nhưng mà Tống Sở, anh cảm thấy chúng ta hạnh phúc không?”
Tống Sở hơi ngẩn ra, không biết trả lời thế nào.
Anh không biết nên định nghĩa khái niệm hạnh phúc ra làm sao, cũng không biết hôn nhân của người khác thì như thế nào, mùi vị hạnh phúc là gì? Chỉ là, cuộc sống của bọn họ không được hoàn mỹ trăm phần trăm, ít nhất, theo như anh nghĩ là có chút khác, chỉ là, muốn anh cứ thế mà buông tay, lòng anh lại không muốn, đâu chỉ là không muốn, lúc nãy khi Tả Thần Hi nhắc tới hai chữ ly hôn kia, lòng anh rất đau đớn……
Nhìn ánh mắt anh mê mang, lòng cô cũng dần nặng nề……
“Tống Sở, hôn nhân của chúng ta cùng với mong đợi của em khác nhau rất lớn…….” Cô từng không chỉ một lần nghĩ tới, có thể gả cho người mình yêu hơn nữa người mình yêu cũng yêu mình là chuyện cực kỳ may mắn đến nhường nào, chỉ cần kết hôn với Tống Sở, là có thể cả đời có cuộc sống hạnh phúc bên nhau, anh vào Tả thị (tập đoàn nhà họ Tả), cùng cô cùng nhau phát triển sự nghiệp của ba ngày càng rộng lớn, nếu như anh muốn tự mình mở một công ty khác, cô cũng nhất định sẽ là trợ thủ tốt nhất, còn có thể là hậu thuẫn cường đại cho anh, sự nghiệp hai người cùng nhau vững bước tiến lên, cả nhà lại yêu thương nhau, hiếu thuận cha mẹ, cùng nhau đi dạo buổi chiều tà, ngắm nhìn trăng sáng, cùng cô cùng nhau nhìn những đứa trẻ ngày một lớn lên, cùng nhau nắm tay con dạy nó đi bộ, cô sẽ dạy nó gọi tên ba trước, chờ con lớn, bọn họ cũng đã già rồi, nhưng anh vẫn sẽ giống như lúc hai mươi tuổi vậy, cô sẽ nói chuyện nói không dứt, anh sẽ mỉm cười nghe cô nói, thỉnh thoảng lấy tay cưng chiều vuốt lên tóc cô……
Vậy mà, cuộc sống hiện thực lại hoàn toàn không giống như cô vẫn nghĩ……
Anh ngưng mắt nhìn cô, không hề nghĩ, thì ra cuộc sống trong mắt cô cũng không giống như cô mong đợi, nhưng, mất mác trong mắt cô cũng làm tim anh nhói đau, anh đưa tay ra, cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa, “Thần Hi, chúng ta…… sinh sống với nhau thêm một lần, anh sẽ không ầm ĩ với em nữa, cái gì cũng nhường em, chúng ta…… Đi tìm cuộc sống mình muốn? Không ly hôn, có được không?”
Có thể không? Anh không biết mấu chốt giữa bọn họ là chỗ nào? Bọn họ còn có thể vui vẻ như lúc ban đầu sao?
Cô không rút tay về, lại chỉ nhìn anh, “Tống Sở, em ở trong lòng anh đứng hàng thứ mấy?”
Nếu như, lại xuất hiện tình hình như vậy, cần anh lựa chọn giữa cô và Tống Ngọc, anh sẽ chọn ai?
Sắc mặt Tống Sở có chút khó xử, “Thần Hi, trong lòng anh, em là một trong những người quan trọng nhất, chẳng lẽ em không hiểu sao? Tại sao lại hỏi như thế?”
Hiểu? Cô thật sự không hiểu……
Một trong? Chỉ là một trong mà thôi……