Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 261: Ngoại truyện: Em là mỗi ngày của anh (1)


Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 261: Ngoại truyện: Em là mỗi ngày của anh (1)

Mặc dù đã vào tháng chín, nhưng cái oi bức do nắng gắt cuối hè thực sự không thể khinh thường, nóng bức hung hung, so với nóng bức của mùa hè không kém chút nào, người đi ở trên đường phố này, nếu không có ô che nắng, giống như có thể nghe thấy âm thanh da thịt bị mặt trời thiêu đốt vỡ ra.

Tả Thần Hi đứng ở cửa của cửa hàng tổng hợp, nhìn ánh nắng mặt trời gay gắt bên ngoài, cũng không có dũng khí bước ra.

Hôm nay là chủ nhật, cũng là sinh nhật của Tống Ngọc. Tống Ngọc này, là bảo bối trong nhà của ông xã, được bố chồng mẹ chồng cưng chiều, người anh trai Tống Sở này cưng chiều cô hơn cả trời, cho nên, sinh nhật của bảo bối, cô là chị dâu làm sao có thể tới trễ?

Buổi chiều, sau khi cô đưa con đi học năng khiếu, liền một mình đi tới cửa hàng tổng hợp chọn quà tặng cho Tống Ngọc, nghĩ tới mùa thu vừa đến, thuận tiện cũng mua cho Tống Sở và bố mẹ chồng một ít quần áo mặc theo mùa, chỉ là, lần đi dạo xuống này, một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua rồi, phải trở về nhà mẹ chồng ăn cơm tối, còn phải đi đón con, hình như thời gian không đủ, quan trọng hơn là, hiện tại cô cảm thấy rất không thoải mái, đầu rất nặng, còn kèm thêm cảm giác buồn nôn, cô hoài nghi mình là bị trúng gió rồi.

Suy nghĩ một chút, có nên gọi điện thoại để Tống Sở đến đón mình hay không?

Không biết bây giờ Tống sở đang ở nơi nào, sáng sớm liền bị điện thoại của Tống Ngọc kêu đi ra ngoài. . . . . .

Điện thoại vừa kết nối, đầu tiên truyền vào trong tai lại là giọng nói không vui của Tống Ngọc, “Ai vậy?”

Không có bất kỳ lý do gì, Tả Thần Hi nghe giọng nói như vậy trong lòng giống như tảng đá lớn đè lên, rất không thoải mái.

“Cô là chị dâu. . . . . .” Tống Sở đầu tiên để cho Tống Ngọc giải thích sau đó mới cùng Tả Thần Hi nói chuyện, “Alo, Thần Hi. . . . . .”

“Anh đang ở đâu đây?” Cô đè nén thân thể và tâm lý không thoải mái hỏi.

“Anh đi xem phim với Tống Ngọc. . . . . .”

A. . . . . . Trong lòng cô có một địa phương hoàn toàn sụp đổ. . . . . .

Xem phim. . . . . . Cô và anh trừ lúc yêu đương ở trường đại học có đi xem phim, anh còn có lần nào cùng cô đi xem phim chứ? Đừng nói xem phim, ngay cả một chút thời gian cùng con đi khu vui chơi cũng không có. . . . . .


Đối với chuyện này, cô luôn luôn cố hết sức hiểu và thông cảm, anh rất bận, không có thời gian, bản thân là con rể nhà họ Tả, anh có thật nhiều áp lực, cô hoàn toàn hiểu.

Nhưng là, thì ra là anh không phải thật sự bận đến không có thời gian xem phim, chỉ là phải xem là cùng đi xem với ai mà thôi. . . . . .

Em gái và cô, cuối cùng là em gái quan trọng hơn. . . . . .

“Lúc nào thì xem xong, có thể tới đón em không?” Giọng nói của cô không tự giác trở nên hơi cứng ngắc, ngay cả chính cô cũng chưa từng phát giác.

“Có thể còn hơn nửa giờ, nếu không em gọi tài xế đến đón trước đi!”

Tống Sở vừa mới nói xong, không biết trong phim diễn hình ảnh gì, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, sau đó nghe thấy giọng nói của Tống Ngọc truyền đến, “Ô. . . . . . Anh. . . . . . Thật là sợ. . . . . .”

Là bởi vì nhiệt độ của máy điều hòa không khí ở cửa hàng tổng hợp quá thấp sao? Làm sao cô cảm giác trái tim mình càng ngày càng lạnh?

Quả quyết cúp điện thoại, nghe nói một nam một nữ đi xem phim, nếu như muốn xảy ra chút chuyện gì đó, tốt nhất là xem phim kịnh dị. . . . . .

Nhưng mà, Tống Ngọc là em gái.

Cô không có gọi điện thoại nói cho tài xế, thân là người đứng đầu xí ngiệp lớn nhất nhì cả nước kiêm nhị tiểu thư tập đoàn, cuộc sống của cô luôn có tài xế, có bảo mẫu, có hộ vệ, có toàn bộ tất cả những thứ cô cần, nhưng là, cô muốn, chỉ là cuộc sống bình thường mà thôi.

Cuối cùng đi vào trong mảng trời nắng gắt kia, khí nóng ùn ùn kéo đến, đầu của cô đã bắt đầu muốn nổ tung, gần như đứng không vững, cố gắng chống đỡ đi tới chỗ đậu xe, mở cửa xe, sau đó ném toàn bộ đồ trong tay vào trong xe, chợt đứng thẳng, nhưng là trước mặt bỗng tối sầm, vội vàng bắt được cửa xe, mới không có té xỉu, đột nhiên tim đập thật nhanh, ở trong lòng cô bang bang nhảy loạn, cảm giác thiếu dưỡng khí, rất khó chịu.

“Thần Hi? !” Bên cạnh bỗng nhiên có người vui mừng gọi tên cô.

Cô miễn cưỡng đứng vững vàng, theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy một thân hình đàn ông cao gầy đứng ở bên cạnh chỗ đậu xe, nở nụ cười đối với cô, nụ cười kia, làm cho người ta nhớ tới bốn chữ: dịu dàng như ngọc.


Bốn chữ này là dùng để miêu tả nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng mà Kỷ Tử Ngang chính là làm bốn chữ này nổi bật lên!

“Kỷ Tử Ngang! Anh trở về lúc nào vậy?” Cô suy yếu cười với anh. Kỷ Tử Ngang là bạn học trung học của cô và Thần An, không phải là ra nước ngoài học bác sĩ rồi công tác luôn ở đó sao?

“Trở về hơn nửa năm rồi!” Kỷ Tử Ngang cười đi tới trước mặt cô cách cô gần hai bước, sau đó nụ cười chợt ngưng lại, khẽ nhíu mày, “Sắc mặt em thật không tốt? Ngã bệnh?”

Tả Thần Hi cậy mạnh cười cười, “Không có. . . . . .”

“Anh là bác sĩ!” Kỷ Tử Ngang không cho cãi lại dùng chuyên nghiệp và uy tính của mình bá đạo cắt đứt lời cô…, nháy mắt sau đó, ngón tay của anh đã bắt lên mạch đập của cô.

Tay của anh, khác xa so với tay của những người đàn ông khác, trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, khó có được sự dịu dàng nhẵn mịn.

Trong số những người đan ông cô từng gặp qua, tay em trai Thần An nhìn coi như là cực phẩm rồi, dù sao cũng là tay của nhà âm nhạc mà, nhưng bởi vì đánh đàn, chỉ là trên đó có vết chai, nhưng tay Kỷ Tử Ngang một chút tỳ vết cũng không có, một đôi tay thích hợp làm giải phẫu. . . . . .

Khí trời nóng bức như vậy, mà đôi tay bắt lên mạnh đập của cô, mang theo mồ hôi ẩm ướt cùng dinh dính, mặt của cô lại có thể không tự chủ được đỏ, lại nói, trừ Tống Sở, thật đúng là cô không có cùng người đàn ông thứ hai từng có tiếp xúc da thịt, mặc dù là bắt mạch. . . . . .

Ah? Kỷ Tử Ngang không phải du học phương Tây sao? Thế nào lại có thể bắt mạch?

Cô cúi đầu vụng trộm nghiêng mắt nhìn anh một cái, người ta có bộ mặt phớt tỉnh, thật sự là bắt mạch rồi. . . . . .

Trong mắt của bác sĩ không có phân biệt giới tính, mặt cô mạnh mẽ hồng cái gì chứ? !

Suy nghĩ hết sức lung tung, tay Kỷ Tử Ngang đã rời đi cổ tay cô, nghiêm túc nói, “Hơi sốt, vẫn là đừng lái xe, đi đâu anh đưa em đi!”


Nói xong, cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp lấy đồ trong xe cô qua xe của anh.

Cô gần như không có lựa chọn, chỉ có thể lên xe của anh, tình trạng cô bây giờ, thật không thích hợp lái xe. . . . . .

“Đi đâu?” Đôi tay hoàn mỹ không tỳ vết của Kỷ Tử Ngang khoác lên trên tay lái, xoay đầu lại hỏi cô.

Muốn đi tới chỗ thầy giáo dạy vũ đạo đón Y Thần, còn muốn đi đạo quán (thầy giáo dạy võ) đón Hạo Nhiên, sau đó sẽ trở về nhà mẹ chồng, vậy coi như đã đi gần nửa vòng thành phố Bắc Kinh rồi, cô thật xem Kỷ Tử Ngang thành tài xế sai bảo?

Bất quá Kỷ Tử Ngang ở phương Tây đợi nhiều năm, phong độ thân sĩ học được hết sức đến nơi đến chỗ, sau khi cô nói địa điểm vui vẻ đảm đương làm tài xế của cô.

Trên đường đi đón Y Thần, Kỷ Tử Ngang lại đột nhiên dừng xe ở ven đường, chính mình không nói một tiếng xuống xe.

Tả Thần Hi âm thầm buồn bực, cũng nghiêm chỉnh hỏi anh đi đâu, lại thấy anh đi vào một tiệm thuốc.

Đợi anh trở lại xe một lần nữa thì trong tay đã nhiều hơn một hộp hoắc hương chính khí thủy (chắc là tên một loại thuốc).

“Uống cái này đi!” Thậm chí anh còn giúp cô mở nắp bình, trực tiếp đưa tới miệng cô.

Cô chỉ kém kêu mẹ ơi. . . . . .

Mùi vị hoắc hương chánh khí thủy là nhất tuyệt ghê tởm từ ngàn xưa tới nay, cô đời này hận nhất cũng sợ nhất chính là cái mùi này, lúc trước mẹ ép cô uống…, cô thà đánh chết cũng không uống. . . . . .

Cô vội vàng ngừng thở, thật sợ khi mình ngửi thấy mùi này sẽ nôn ra ngoài.

“Thế nào? Sợ đắng?” Anh cười.

“Không có. . . . . . Không phải. . . . . .” Cô thật sự sợ! Thế nhưng mùi vị này có thể gọi là khổ thôi sao? Nếu đơn giản chỉ là khổ cô còn có thể chịu được, mùi vị của nó thật là kinh khủng. . . . . .


Vậy mà, ở trước mặt mẹ cô còn có thể làm nũng không uống, mà ở trước mặt một bạn học nam lâu ngày không gặp cô không thể yếu ớt như vậy được?

Lòng của cô, đang khóc. . . . . .

Nhắm mắt nhận lấy bình nhỏ từ trong tay anh, nín thở, ngước mặt lên, nhanh chóng đổ bình thuốc nước vào miệng, không biết cô làm cách nào nuốt xuống nữa, tư vị kia, cô chỉ muốn dùng một chữ “Thảm” để hình dung. . . . . .

Ô. . . . . . Gặp gỡ bác sĩ, chẳng lẽ sẽ không có chuyện tốt sao?

Kỷ Tử Ngang lần nữa cười thành tiếng, “Không tệ, thật sự trưởng thành rồi!”

“Cái gì. . . . . . Anh có ý gì?” Cô liều mạng khống chế ý nghĩ muốn môn làm bộ bình tĩnh.

“Anh nhớ lúc học trung học, có một lần cùng Thần An về nhà của em chơi, đúng lúc gặp bác gái Tả cho em ăn cái này, em còn len lén vứt nó đi. . . . . .” Trong mắt Kỷ Tử Ngang ánh sáng buồn cười.

“Kỷ Tử Ngang. . . . . .” Cô cắn răng, nếu nhớ cô ghét uống cái này, còn mua cho cô?

“Chuyện gì?”

Khóe môi anh nâng lên nụ cười làm Tả Thần Hi cảm thấy như thế nào cũng có chút quỷ dị, cô hừ hừ, “Đại bác sĩ Kỷ, anh cũng biết N năm trước, mẹ em chỉ biết cho em uống cái này trị cảm nắng, không ngờ sau khi đại bác sĩ Kỷ đi du học nhiều năm như vậy, trở lại vẫn là dùng thứ đồ này, cuối cùng là do y học không có phát triển sao? Hay là đại bác sĩ Kỷ kém cỏi?”

Kỷ Tử Ngang nghe thấy cười ha ha, “Sự thật chứng minh, y học Trung Quốc phong phú đa dạng, cho nên anh lại trở về rồi!” Nói xong giao túi nilon thuốc cho cô, “Mặc dù hoắc hương chánh khí thủy giá rẻ, cũng thường gặp, nhưng là hiệu quả trị chứng cảm nắng cũng không tồi, nếu như uống mấy lần vẫn cảm thấy không khỏe, vậy uống những thứ thuốc khác trong túi, cách thức uống anh cùng đã viết ở trên hộp rồi.”

Tả Thần Hi cầm túi, liếc nhìn chữ viết của anh, ngược lại mỗi chữ mỗi nét rất là rõ ràng, không khỏi nói, “Thì ra là đi du học về bác sĩ cũng không có mấy người có văn hóa!”

“Nói vậy là sao?” Kỷ Tử Ngang mơ hồ biết câu nói tiếp theo của cô không có gì hay ho.

Tả Thần Hi chép miệng, “Chẳng lẽ bác sĩ không phải là vì biểu hiện mình có văn hóa, luôn là viết đơn thuốc cho mọi người bệnh không biết sao?”

Kỷ Tử Ngang lần nữa cười to, Tả Thần Hi này mở miệng, vẫn giống ngày trước không buông tha cho người khác. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.