Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 254: Muốn phá hủy nó
Tả Thần An tiếp tục thưởng thức trà, dáng vẻ không chút để ý, “Nói? Có cái gì cần phải nói? Chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu, chờ xem, còn có bất ngờ lớn ở phía sau nữa mà xem!”
“Không sai!” Suy nghĩ của Tả Thần Viễn và Tả Thần An không hẹn mà giống nhau, “Sự kiện kế tiếp bùng lên chắc chắn sẽ là chuyện ba mẹ muốn ly hôn, tiếp theo chính là hội đồng cổ đông của Tả thị xảy ra tranh cãi, nội bộ Tả thị xảy ra lục đục, liên tiếp cập nhật những tin tức nóng hổi nhất, bao gồm cả anh, cũng có khả năng trở thành mục tiêu săn đón của bọn chúng. . . . . . Chúng ta chờ cổ phiếu Tả thị rớt giá thôi. . . . . .”
“È hèm!” Tả Thần An hừ một tiếng.
——— —————— —————— —————— —————— ————————
Đảo mắt tết âm lịch cũng qua được một thời gian rồi, Tiêu Hàn vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Tả Tư Tuyền.
Khi ông ở công ty, cánh cửa phòng làm việc giống như mộ bức tường ngăn cách bọn họ không cách nào phá vỡ, trở thành vách ngăn ngăn cách bà, rất nhiều lần bà thử đến gần, thử phá vỡ, nhưng trong nháy mắt đẩy cánh cửa ấy ra lại bị khí lạnh trên người ông bức trở về, ra khỏi công ty, Tả Tư Tuyền cũng không có về nhà, trong phòng ở Vân Hồ, bà ngồi một mình từ đêm đến tận hừng đông.
Tư vị như vậy, giống như cực hình lăng trì bà, mấy ngày qua, ngủ không an ổn, cơm cũng không ăn nổi, vì vậy đã ốm xuống rõ rệt.
Mà tức giận hơn chính là, xì căng đan của bà và Diệp Thuần Lập ở trên báo và trên mạng ngày càng trầm trọng hơn, ngay cả bọn họ từng là người yêu của nhau cũng bị đào lên, còn được tô vẽ thêm rất sinh động, chỉ kém nói bà là Phan Kim Liên, cấu kết với người yêu cũ chiếm đoạt gia sản nhà chồng. . . . . .
Trong công ty ánh mắt nhân viên nhìn bà cũng trở nên khác thường, cuối cùng, bà ngay cả công ty cũng không dám đi, dường như đi đến đâu cũng đều cảm giác có người nói xấu sau lưng bà, trách cứ bà không giữ đúng đạo vợ chồng. . . . . .
Tệ nhất chính là, ở trên mạng các lời bình luận không ngừng tăng lên, còn có người ngang nhiên suy đoán bà và Tả Tư Tuyền sắp ly hôn, hai người bởi vì vấn đề cổ phần mà xích mích không rõ, thậm chí đám hỏi của Tả Thần An và Khả Tâm cũng bị khơi ra, biến hóa ra đủ loại phiên bản, nhưng kết quả lại là giống nhau: Đám hỏi không thành dẫn đến quan hệ nhà họ Tả và nhà họ Diệp rạn nứt, một loạt hạng mục hợp tác giữa hai nhà cũng xuất hiện đủ loại nguy cơ, vân. vân . . . . .
Khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên, cổ phiếu của Tả thị thật sự bị rớt điểm.
Nhưng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, địa vị hiện nay của Tả thị cũng không phải chỉ là có tiếng mà không có miếng, tuy xuất hiện trục trặc, nhưng cũng không đến nỗi không xử lý được, sau khi rớt xuống vài điểm, đã ổn định lại như lúc đầu.
Tiêu Hàn nhốt mình trong nhà ở Vân Hồ, không lúc nào không chú ý đến động tĩnh của Tả thị, đến khi báo cáo cuối ngày mới tắt máy vi tính, day day huyệt thái dương, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Công ty là bằng chứng cho sự phấn đấu cả đời của bà và Tả Tư Tuyền, là kết tinh tình cảm của bọn họ, bà yêu công ty, yêu Tả Tư Tuyền, hôm nay, hai cái này đều xảy ra vấn đề, bảo làm sao bà không đau đầu?
Tất cả đều bắt đầu từ xì căng đan của bà và Diệp Thuần Lập, bà nghĩ, có nên cùng Tả Tư Tuyền đứng ra bác bỏ tin đồn này hay không, nhưng mà, từ đầu Tả Tư Tuyền đã không có ý này, ông coi trọng công ty không thua gì bà, chẳng lẽ ông thà nhìn công ty tuột dốc, cũng không nguyện sẽ nối lại với bà sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng của bà đau giống như bị đao cắt vậy. . . . . .
Trong phòng không khí cũng như bị đè nén làm cho bà cảm thấy không thể nổi, bà phải đi ra ngoài một chuyến, nếu không chắc chắn sẽ vì hít thở không thông mà chết. . . . . .
Liên tục mấy ngày. . . . . .
Bà đều không dám ra cửa, sợ ánh mắt của người khác, sợ người khác chỉ chỉ chõ chõ, lúc này, cũng không có đủ dũng khí xuất hiện ở trước mặt mọi người, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đeo kính mắt lớn, mang theo khăn quàng cổ che mặt mình thật kỹ mới dám đi ra ngoài.
Thật ra thì bà cũng không biết phải đi đâu, chỉ là lái xe chạy lung tung ở trên đường, nhưng, dần dần, bà cảm thấy có một chiếc xe khả nghi đang đi theo sau mình, bà tăng tốc, thì nó cũng tăng tốc, bà lái chậm, nó cũng chậm, bà dừng xe, nó cũng dừng lại, không xa không gần, sẽ luôn luôn chạy cách bà một đoạn đường nhất định.
Bà có chút sợ, chạy theo dòng xe cộ tấp nập trên đường lớn, nhưng tài lái xe của bà không sánh bằng đối phương, mắt thấy muốn sắp bỏ rơi được rồi, đối phương lại đuổi theo kịp.
Bà không đếm xỉa đến, dứt khoát chạy tới một đoạn đường trống trải, hơn nữa gia tăng tốc độ, xe phía sau thật sự cũng nhanh chóng tăng tốc, nhưng bà lại thắng gấp, xe phía sau không ngờ bà sẽ làm như vậy, không thể nhanh chóng giảm tốc độ, xông thẳng tới, cách bà khoảng hai mét thì dừng lại.
Bà là bày tỏ rõ ràng với đối phương: tôi đã nhìn thấy anh theo dõi tôi, có chuyện gì nói mau.
Bà cũng muốn nhìn một chút là hạng người như thế nào đang theo dõi bà!
Cửa buồng lái xe bên kia thật sự mở ra, bà không nghĩ ra, người theo dõi bà lại là Diệp Thuần Lập.
Diệp Thuần Lập đi tới bên cạnh xe của bà, gõ cửa kiếng xe.
Bà suy nghĩ một chút, vẫn là mở cửa sổ xe xuống, chỉ là không xuống xe, bây giờ đã cùng ông ồn ào đến không phân được trắng đen, lại gặp mặt chỉ sợ lời đồn càng ngày càng ác liệt hơn.
“Ông đi theo tôi làm gì?” Bà tức giận hỏi, tất cả những thứ này đều là do ông ban tặng, bà có tâm tình tốt mà xử sự với ông mới kỳ quái!
Diệp Thuần Lập đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm bà, “Tôi. . . . . . Lo lắng cho bà. . . . . .”
“Đừng nói những thứ này với tôi! Tôi còn có chuyện!” Bà chuẩn bị đóng cửa sổ xe lại.
Nhưng, Diệp Thuần Lập lại đặt tay tại trên cửa xe thủy tinh, toát ra một câu, “Bà gầy đi rất nhiều. . . . . .”
Trong lòng Tiêu Hàn một hồi chua xót, đúng vậy, bà gầy, ai cũng nhìn thấy, nhưng chỉ có Tả Tư Tuyền hoàn toàn không nhìn thấy. . . . . .
“Ai cần ông lo!” Giọng điệu vẫn hung dữ như cũ, nhưng là, trong mắt cũng đã có nước mắt uất ức.
“Thật xin lỗi. . . . . . Là tôi không tốt. . . . . .” Diệp Thuần Lập lẩm bẩm xin lỗi.
Tiêu Hàn nghe thấy càng thêm phiền não, bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì? Có thể xóa bỏ đi tất cả những tin tức kia sao? Có thể chận lại cái miệng của vạn người ngoài kia sao? Có thể để cho Tư Tuyền hồi tâm chuyển ý sao? Nghĩ tới những thứ này, bà không khỏi gục trên tay lái, khóc.
Bàn tay Diệp Thuần Lập vươn vào bên trong cửa sổ xe, muốn vuốt ve tóc của bà để trấn an, nhưng tới nửa đường lại thu hồi, “Tiêu Hàn, tôi thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi đến nước này, tôi đã đứng ra giải thích mọi chuyện, hợp tác giữa nhà họ Diệp và Tả thị không có vấn đề, tôi và bà là trong sạch, hy vọng có thể vãn hồi cục diện rối rắm này. . . . . .”
Hợp tác giữa nhà họ Diệp và Tả thị không có vấn đề? Không có vấn đề mới là lạ! Tính tình Tả Tư Tuyền như vậy, chỉ sợ thà bị bồi thường hợp đồng cũng sẽ không cùng nhà họ Diệp hợp tác. . . . . . Ông ấy còn đứng ra giải thích mọi chuyện, cái này thì có ích lợi gì chứ? Sẽ chỉ làm người khác cảm thấy ông ấy giấu đầu hở đuôi mà thôi!
Hiện tại chuyện mà ông ấy nên làm nhất chính là cách xa bà một chút, đừng để người khác nói ra nói vào thì hơn!
“Diệp Thuần Lập! Không cần ông đứng ra giải thích cái gì, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng đến làm phiền tôi là đủ rồi!” Bà cũng là khó chịu, mới có thể nổi giận như vậy, thật ra thì, mấy năm qua bà không dám đắc tội Diệp Thuần Lập . . . . . .
“Tiêu Hàn. . . . . .” Giọng nói của Diệp Thuần Lập nhẹ nhàng mà mù mịt, bộ dạng giống như lúc trẻ thì thầm ở bên tai bà, “Tôi biết bà tức giận, cho nên tôi không dám xuất hiện ở trước mặt bà. Những ngày qua tôi vẫn rất lo lắng cho bà, rất muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình bà một chút, nhưng tôi sợ gây thêm phiền toái cho bà, sợ bà không muốn nghe thấy giọng nói của tôi. . . . . .”
“Vậy bây giờ ông đang làm gì?” Tiêu Hàn cả giận nói.
“Tôi. . . . . . Tôi sợ bà gặp chuyện không may, sợ bà không vui. . . . . . Mấy ngày nay tôi vẫn xuất hiện ở khu vực xung quanh nhà bà, mỗi ngày đều thấy trong nhà bà đèn bật rồi đèn tắt . . . . . . Tôi chỉ cần biết bà vẫn khỏe là đủ rồi. . . . . . Không nghĩ qua muốn thế nào. . . . . . Nhưng là mỗi ngày bà đều buồn bực ở trong nhà, tôi có bao nhiêu lo lắng bà có biết không? Hôm nay thật vất vả mới thấy bà ra cửa, tôi vẫn là không yên lòng, mới đi theo. . . . . . Tôi sợ bà phát hiện tôi đi theo bà, ngay cả xe của mình cũng không dám đi. . . . . .” Vẻ mặt Diệp Thuần Lập, vẫn giống như ba mươi năm trước, hoảng hoảng hốt hốt, xem bà giống như nữ vương mà tôn sùng, chỉ sợ ở trước mặt bà phạm sai lầm. . . . . .
Trong lòng Tiêu Hàn vẫn là cực kỳ khổ sở, đối với Diệp Thuần Lập cũng hết sức phiền chán, nhưng những lời nói này của ông, lại thêm mấy ngày nay bị chồng làm mặt lạnh, trong lòng bà vẫn là có chút cảm động, nhưng, bà coi như lý trí, biết cái gì nên làm, cái gì nên nói, mặc dù khổ sở trong lòng cũng có chút buông lỏng, nhưng trên mặt cũng chỉ là lành lạnh, “Diệp Thuần Lập, trong khoảng thời gian này ông vẫn nên tránh gặp mặt tôi đi, không nên xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng đừng nói với tôi những lời này có được hay không, tôi là phu nhân nhà họ Tả, cả đời này đều chỉ có thể là Tả phu nhân, chết cũng là quỷ của nhà họ Tả!”
“Dù là ông ta không cần bà nữa sao?” Diệp Thuần Lập cũng kích động, “Báo chí đều nói ông ta muốn ly hôn với bà!”
Một câu nói đánh trúng trái tim Tiêu Hàn, nước mắt Tiêu Hàn như đê vỡ mà tràn ra, “Vâng! Coi như ông ấy không quan tâm tôi, coi như ông ấy muốn ly hôn với tôi, tôi cũng là quỷ của ông ấy!”
Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của ông, trực tiếp đóng cửa xe lại, lái xe rời đi.
Diệp Thuần Lập đứng tại chỗ, mắt thấy xe bà đã đi xa, sắc mặt càng ngày càng tối tăm.
Ông lấy điện thoại di động ra, bấm số.
Đối phương nói, “Diệp Thuần Lập, vào lúc báo cáo cuối ngày (tình hình buôn bán trong ngày) của Tả thị vẫn ổn định!”
“Biết! Tả thị nếu như dễ dàng sụp đổ như vậy cũng không gọi là Tả thị rồi! Để ý thị trường chứng khoán, tùy thời chuẩn bị tiếp tục bước thứ hai!” Ông lạnh mặt nói.
“Được! Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ một câu của ông nữa thôi!”
Diệp Thuần Lập cười lạnh, Tả Tư Tuyền, tôi cũng không tin cái gì tôi cũng kém hơn ông! Tả thị, tôi muốn nó sẽ là của tôi! Nếu tôi không chiếm được, cũng sẽ phá hủy nó!
Điện thoại mới vừa tắt, lại có cuộc gọi mới tới, lần này, là người làm ở trong nhà, vội vàng hấp tấp báo cho ông, “Ông chủ, không thấy tiểu thư!”
Khả Tâm? Không phải bảo con bé ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt không được đi ra ngoài sao? Sẽ chạy đi nơi nào được?