Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 251: Hối hận


Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 251: Hối hận

Diệp Thuần Lập liếc nhìn bà, chậm rãi nói, “Hôm nay là ngày giỗ của bà xã tôi.”

Tiêu Hàn sửng sốt, một câu cũng không nói nên lời.

Mà giọng nói của Diệp Thuần Lập vẫn lành lạnh như cũ, giống như đang nói chuyện của người khác, “Bà ấy là một người phụ nữ hiền lành dịu dàng, không tính là thông minh, tư tưởng lấy gà theo gà lấy chó theo chó vẫn nhập sâu trong tâm hồn, tôi vẫn cho là mình không hề phụ lòng bà ấy, cho đến trước khi bà ấy qua đời, bà ấy đã nói với tôi một câu, tôi mới biết, thì ra là bà ấy là người hết sức thông minh. Bà ấy nói…… Nếu như có kiếp sau, bà tình nguyện là người phụ nữ trong tấm hình kia của tôi……”

Nói tới đoạn này, sống lưng của Tiêu Hàn đã rỉ ra mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chảy xuống, bà cúi đầu, hô hấp có chút rối loạn, nói cũng không đâu vào đấy như những ngày thường, “Diệp Thuần Lập…… Tôi đã là người có cháu rồi, ông nói ra những lời này không cảm thấy có chút hoang đường sao? Thật sự làm cho người ta cười đến rụng răng đi!”

Diệp Thuần Lập lại lạnh lùng cười, “Bà còn vô tình hơn so với tôi tưởng tượng……”

“Diệp Thuần Lập, ông hãy biết tôn trọng một chút!” Tiêu Hàn tức giận, trên mặt bởi vì tức giận cùng xấu hổ mà đỏ hơn bình thường.

Ngược lại Diệp Thuần Lập vô cùng bình tĩnh nhìn bà, thầm thì ra một câu, “Tiểu Hàn, rốt cuộc ông ta đối với bà có tốt hay không?”

Ông ta cứ như thế, cũng làm cho lửa giận của Tiêu Hàn giống như dùng lực lớn đánh vào đống bông vải vậy.

Nhịp thở của bà hết sức dồn dập, nhưng rốt cuộc cũng là người phụ nữ đã trải qua mưa gió, ông ta bình tĩnh, cũng làm cho bà trong thời gian ngắn cũng bình tĩnh trở lại, “Diệp Thuần Lập, Tư Tuyền đối với tôi rất tốt. Chuyện may mắn nhất cả đời này của tôi là gả cho ông ấy, ông ấy là người đàn ông có thể cho tôi cực hạn. Về tôi và ông, kia đều là lúc tuổi trẻ ngây ngô đã qua, tôi đã sớm quên mất! Mà giờ đây chúng ta đều đã lớn tuổi, lại dày vò lẫn nhau càng làm tôi cảm thấy thật mất mặt! Xin ông tôn trọng tôi, cũng tôn trọng chính ông!”

“Vậy tại sao bà lại khóc?” Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp của bà.

Bà bị ánh mắt ông ta nhìn tới lại phiền não lần nữa, “Thật ra tôi khóc không phải bởi vì Tư Tuyền đối với tôi như thế nào! Mà là do Thần An! Bây giờ Thần An đối với tôi như kẻ thù vậy! Hơn nữa, tất cả này đây đều do ông ban tặng! Đúng lúc, tôi cũng muốn hỏi ông một chút, chuyện Hạ Vãn Lộ bị người ta bắt cóc xém chút bị làm nhục có phải là do ông tìm người làm hay không?”


Diệp Thuần Lập lặng thin không đáp, vậy là đã ngầm thừa nhận rồi.

Tiêu Hàn tức giận, “Thật là ông sao? ! Tại sao ông phải làm như vậy?”

Diệp Thuần Lập chỉ cười lạnh, “Vậy thì thế nào? Chẳng nhẽ bà muốn đi kiện tôi sao!”

“Ông……” Tiêu Hàn đang rất tức giận, nhưng đến lúc này cũng không thể phản bác được gì.

Nụ cười Diệp Thuần Lập có chút thâm thúy, “Tiểu Hàn, cuối cùng chúng ta là người trên một con thuyền……”

Tiêu Hàn cau mày, “Đừng gọi tôi như vậy! Tôi cảm thấy nổi cả da gà!”

Diệp Thuần Lập ngừng nói, một lát sau mới nói, “Tiêu Hàn, đừng nổi nóng tức giận như thế, bà nghĩ tại sao tôi lại làm như vậy? Bà nghĩ tại sao năm năm trước tôi đem giác mạc tặng cho con trai bà? Không sai, một phần là vì đầu tư của bà, phần khác…… Là bởi vì người mở miệng cầu xin tôi là bà. Tiêu Hàn, tại sao tôi trăm phương ngàn kế muốn gả Khả Tâm cho Tả Thần An? Cũng chỉ vì nó là con trai bà, mà Khả Tâm thích nó. Tôi và bà đã bỏ lỡ nhau, tôi hi vọng con của chúng ta có thể sống cùng nhau.”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Khả Tâm và Thần An…… Đây chính là chuyện Tiêu Hàn quan tâm lo lắng nhất, chuyện Y Thần đã bại lộ, Thần An và Khả Tâm càng không có khả năng ở cùng một chỗ, bà làm sao có thể bàn giao cho Diệp Thuần Lập đây? Mà bây giờ, cuối cùng cũng phải đối mặt rồi, “Diệp Thuần Lập, không sai, tôi đã đáp ứng với ông, Thần An sẽ cưới Khả Tâm, nhưng mà, hiện giờ thật sự đã không còn khả năng nữa rồi, tôi đã hết cách rồi, tôi……” Nghĩ tới hậu quả bà phải gánh chịu, bà vẫn còn sợ, ngón tay có chút run run, bà vội vàng xiết chặt hai tay, đặt dưới bàn, xiết thật chặt, khống chế cái run rẩy này.

Diệp Thuần Lập nhìn bà, thở dài, “Tiêu Hàn, tôi nói rồi, tôi hi vọng Thần An và Khả Tâm ở chung một chỗ hoàn toàn là một nguyện vọng vô cùng tốt đẹp, nếu quả thật là vô duyên, vậy tôi còn có thể làm gì? Bà cần gì phải khẩn trương như vậy!”

“Ai khẩn trương chứ? Tôi đâu có khẩn trương!” Lòng Tiêu Hàn thoáng có chút nghi ngờ, thật đơn giản như vậy sao? Nếu là vậy, vậy năm năm trước ông ta cần gì phải làm như thế?

“Tiêu Hàn, bà đang sợ hãi, tôi nhìn ra được…… Đừng sợ, trên thế giới này người không muốn làm bà tổn thương nhất chính là tôi…… Tôi là vì cái gì mà từ quê nhà lên Bắc Kinh chứ? Tại sao muốn ở Bắc Kinh liều mạng tạo sự nghiệp, Tiêu Hàn, chẳng lẽ bà không hiểu sao?” Đôi mắt trải qua nửa đời quen nhìn sương gió lại toát ra chút dịu dàng.


Tiêu Hàn không thích bầu không khí thế này, đối với ánh mắt biểu lộ tình cảm không nên có của ông càng cảm thấy mâu thuẫn, thậm chí còn có ý muốn chạy trốn.

Vì vậy đứng dậy, mặc dù lòng đang rối loạn, ngoài mặt vẫn giả vờ trấn tĩnh. “Diệp Thuần Lập, bây giờ tôi là Tả phu nhân! Xin ông nhớ kỹ! Hôm nay tôi rất hối hận đã tới đây! Tạm biệt!”

Nói xong bà cất bước liền đi ra phía cửa phòng ra bên ngoài.

“Tiêu Hàn!” Diệp Thuần Lập đuổi theo, thế nhưng ông ta lại dùng sức kéo tay bà lại, kéo bà ôm vào trong ngực.

Tiêu Hàn không nghĩ sẽ như vậy, hoàn toàn bị ông làm cho ngẩn người.

Mà càng đúng lúc chính là, lúc này người phục vụ kéo cửa ra mang thức ăn vào, vì vậy, hình ảnh Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn ôm nhau đã bại lộ trước mắt người phục vụ, ngoài cửa, còn có không ít thực khách đi ngang qua.

Diệp Thuần Lập giận dữ, lớn tiếng rống với người phục vụ, “Sao đi vào mà không gõ cửa?”

Người phục vụ tự biết mình đã phạm vào sai lầm lớn, sắc mặt cũng bị hoảng sợ, khom lưng thẳng tắp lui ra ngoài luôn miệng nói “Thật xin lỗi”, cũng đóng cửa lại lần nữa.

“Tiêu Hàn……”

Diệp Thuần Lập gọi bà một tiếng đánh thức bà từ trong chấn kinh trở về, đồng thời phát hiện mình vẫn còn ở trong lòng ông ta, mặt mày xấu hổ, ra sức đẩy ông ta ra, còn tát một bạt tai lên mặt ông, xoay người mở cửa liền chạy thẳng ra ngoài, nước mắt xấu hổ đã tràn ra khóe mắt.

Trên mặt Diệp Thuần Lập nóng bừng, sức của cái tát này thật cũng không nhỏ……


Ông nhìn hướng bà rời đi, khóe miệng hiện ra nụ cười như có như không……

Sau khi Tiêu Hàn chạy đi, một mình lái xe đi một vòng trên đường, cũng không biết phải đi đâu, lại càng không biết làm sao về đối mặt với Tả Tư Tuyền, chuyện tối nay, mặc dù là Diệp Thuần Lập thất lễ, nhưng lòng của bà vẫn dâng lên một cỗ cảm xúc áy náy đối với Tả Tư Tuyền……

Sau hai tiếng lang thang, bà mới lái xe trở về, cũng không thể lang thang suốt đêm ở bên ngoài được, hơn nữa, lúc này Tả Tư Tuyền cũng đã trở về, cái cảm giác vừa muốn gặp vừa sợ hãi làm cho trong lòng bà một đường đều thấp thỏm không yên.

Trở lại Vân Hồ, đèn trong nhà đã mở, đôi giày da sáng nay Tả Tư Tuyền mang cũng vứt ở một bên.

Quả nhiên đã trở về……

Giày da Tả Tư Tuyền cũng có khoảng mười đôi, nhưng mà mỗi một đôi ông đi ra ngoài, bà đều nhớ rất kỹ, đó là do bà, mấy năm nay đã sớm trở thành thói quen, cũng là trách nhiệm của một người làm vợ. Ngay cả trên sự nghiệp bà có hô phong hoán vũ (hô mưa gọi gió) như thế nào đi nữa, nhưng khi về đến nhà, bà chỉ là người vợ hiền lành của ông, mỗi một cái áo sơ mi, mỗi một cái cravat của ông, đều là chính tay bà xử lý, bất kể bận rộn cỡ nào, công chuyện trong nhà đều sạch sẽ ngăn nắp, cũng không phạm sai lầm, chỉ trừ……

Kinh thành Tam thiếu: diễn ! đàn ! lê ! quý ! đôn

Nhớ tới chuyện kia, lòng bà lại một mảnh xám xịt……

Bây giờ nhìn thấy đôi giày này, trong lòng bà bỗng chợt không duyên cớ nhảy loạn xạ, thế mà giống như vài chục năm trước khi lần đầu tiên gặp ông vậy……

Có điều, giày ở đây, còn người ở đâu?

Bà cất giày vào trong tủ giày, đưa mắt nhìn cửa thư phòng khép chặt, lại không có can đảm đi gõ cửa……

Suy nghĩ một chút, cũng tìm một cái cớ, bưng một ly sữa tươi nóng, đứng trước cửa thư phòng chần chờ một lúc lâu, mới lấy bàn tay vặn tay nắm cửa.


Nhẹ nhàng xoay, cũng may, không có khóa trái……

Ông đang ngồi trước bàn đọc sách, đang cầm một quyển sách nhìn chăm chú, đối với việc bà đi vào, vừa không đuổi lại cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Trong lòng bà thoáng đau, đặt ly sữa tươi vào trong tay ông, “Tư Tuyền…… Uống chút sữa tươi cho ấm bụng……”

Cuối cùng, Tả Tư Tuyền khép quyển sách lại, liếc mắt nhìn ly sữa tươi bà tự mình mang tới, mặt không chút thay đổi.

Thật vất vả mới có cơ hội mở miệng, bà quyết định bắt lấy cơ hội này để nói lời xin lỗi, hiểu ra, bà yêu cái nhà này, bà không thể mất đi nó! “Tư Tuyền…… Tôi……”

“Ngày mai bắt đầu tới công ty xin nghỉ phép đi, cũng đi tới nhà ba ở đi!” Tả Tư Tuyền nhẹ nhàng nói lên một câu, liền ra khỏi thư phòng, cũng không để bà có cơ hội tiếp tục nói lời xin lỗi, cũng không uống chút sữa bò bà mang tới.

Bà cầm cái ly, rõ ràng rất ấm áp, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay trước sau vẫn không thể truyền tới lòng mình……

Trải qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên bà cúi đầu trước mặt Tả Tư Tuyền nhận lỗi, cũng là câu nói duy nhất mà nhiều ngày nay ông nói với bà, bà lẳng lặng nhớ tới lời ông nói, trong giây lát cặp mắt đã sáng lên……

Điều này đại biểu cho cái gì? Đến nhà ba? Cả nhà cùng nhau đón năm mới?! Đây không phải nói rằng ông vẫn xem bà là người trong nhà sao! Vậy là có chuyển biến rồi! Nghĩ tới ngày mai là có thể nhìn thấy con trai con gái, còn có thể cùng người trong nhà tụ tập ăn cơm chung, trước đó trong lòng cũng chưa hề dám chờ mong như vậy……

Một câu nói này của Tả Tư Tuyền, liền làm nỗi lo lắng tối hôm nay xua tan sạch sẽ, bà lơ đãng bưng ly sữa lên, nhấp một ngụm, lúc này mới nhớ tối hôm nay mình chưa ăn gì cả, vì vậy một hơi đã uống cạn hết……

Ngày hôm sau, Tả Tư Tuyền cùng bà trở về đại viện, hơn nữa còn đi sớm.

Đây là truyền thống, hầu như mỗi lần về đại viện Tả Tư Tuyền đều về rất sớm, theo cha già đánh cờ, trò chuyện, còn muốn đến nhà họ Lục cùng ông Lục ôn chuyện cũ, khó có khi được nghỉ ngơi.

Thời gian Tả Tư Tuyền hưởng thụ như vậy, mặc dù bình thường bà không có cảm giác gì lắm, nhưng hôm nay, cũng là thật lòng vui mừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.