Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 243: Đã từng gió mặc gió mưa mặc mưa
Hôm nay, đã bao nhiêu năm không có gọi như vậy? Gọi lên cũng có chút lạnh nhạt rồi. . . . . .
“Làm sao vậy? Đây là?” Anh cảm thấy cô thật sự khác thường, đưa tay xoa nhẹ mặt của cô, xoa đến lại chính là nước mắt. . . . . .”Thần Hi?” Anh kêu lên.
Cuối cùng cô ở trong lòng anh lớn tiếng khóc, thậm chí cô không biết tại sao mình lại muốn khóc, chỉ là cảm thấy rất muốn tùy hứng lại một lần nữa, có thể ở trong lòng anh tùy ý cười, cười đến lộ ra cả răng cửa, có thể ở trong lòng anh tùy ý khóc, khóc đến kinh thiên động địa, anh còn có thể bao dung cô như nhiều năm trước sao? Bao dung một Thần Hi bốc đồng, như kẻ điên mà cười, như kẻ điên mà khóc? Lại
“Tống Sở, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Cô ở trong lòng anh vừa lớn tiếng khóc vừa nói.
Anh ngơ ngẩn, một lúc lâu, ôm cô càng chặt ở trong ngực, “Nha đầu ngốc, em không có lỗi với anh, em vẫn luôn rất tốt, anh chưa từng trách em, là anh. . . . . . Thực xin lỗi em. . . . . .”
Đúng vậy, là anh thật xin lỗi cô. . . . . .
Nếu như tất cả còn có thể làm lại từ đầu. . . . . .
Nhưng, còn có thể sao?
“Thần Hi, hôm nay không đi làm, anh dẫn em. . . . . .” Anh vốn là muốn nói dẫn em về nhà nghỉ ngơi, nhưng là, sau khi về nhà Thần Hi sẽ vui vẻ sao? Anh rõ ràng biết, Thần Hi cùng người nhà bất hòa. . . . . .”Thần Hi, chúng ta đi chơi một chút, thả lỏng một chút?”
“Ừ. . . . . .” Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn máy tính đang mở, tranh thủ được một lần nửa ngày rãnh rỗi này đi, có lẽ, về sau không còn có thời gian như vậy nữa rồi. . . . . .
“Muốn đi đâu?” Tống Sở cùng cô tay trong tay, thuận tay cầm lấy túi sách cho cô.
Cô suy nghĩ một chút, “Đi dạo phố. . . . . .” Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
“Được. . . . . . Đi trang điểm lại đi! Giống như con mèo nhỏ rồi. . . . . .” Anh véo nhẹ mặt của cô, đã rất lâu không có thời gian thân mật như vậy. . . . . . Trong lòng anh càng thêm áy náy.
Thần Hi nghe lời vào phòng rửa tay, quay lại thì trên mặt đã nhẹ nhàng thoải mái, không nhiễm một hạt bụi, anh nhìn thấy nhất thời ngây người, giống như lại thấy cô bé luôn vui vẻ tự tại, không trang điểm, môi hồng răng trắng, ngốc hồ hồ cứ đi theo phía sau anh mười năm trước. . . . . .
“Đi thôi.” Cô chủ động khoác lên cánh tay của anh.
“Ừ.” Thân thể anh hơi cứng đờ. Hôm nay Thần Hi có mấy phần kỳ lạ, thật giống như. . . . . . Đột nhiên thân mật với anh, động tác khoát tay anh như vậy trừ ở những buổi xã giao cần thiết phải làm, những năm này hầu như không có. . . . . .
Trong lòng cô chắc chắn có chuyện!
Thôi, giờ phút này không phải thời cơ tốt nhất, sau này có thời gian tìm cô nói chuyện thêm cũng được.
Hai người tay trong tay từ công ty đi ra ngoài, trong lúc đó còn gặp phải Tiêu Hàn, Tiêu Hàn thấy nét mặt hai người thân mật, tâm tư rối loạn cũng có mấy phần thanh thản.
Ham muốn mua sắm của Thần Hi giống như gia tăng mãnh liệt, mua cho Tống sở thêm vài bộ quần áo, đến khi Tống sở bắt đầu kháng nghị, cô mới cười nói, “Được rồi, bây giờ đi mua cho con trai thôi!”
Mua quần áo trẻ em, thói quen của Thần Hi vẫn luôn là mua cho một nam một nữ, bởi vì trong nhà có một đôi long phượng bảo bảo (Hạo Nhiên + Y Thần) chứ sao! Lần này, cô cũng không ngoại lệ, lúc quẹt thẻ cô mới nhớ tới Phượng bảo bảo (Y Thần) đã không thuộc về cô nữa rồi. . . . . .
Cười cười, nhớ tới bảo bối nhỏ tinh nghịch kia, cô vẫn cảm thấy có một luồng ấm áp va chạm trong lồng ngực, không chút do dự mua thêm vài bộ.
Sau đó đi xem đồ trang sức, hai tay Tống Sở cũng đã đầy những túi đồ.
Đi theo nhị tiểu thư nhà họ Tả đi dạo phố, là chuyện mà từ trước tới nay Tống Sở luôn không thích, nhưng hôm nay anh không có thể hiện sự khó chịu, vẫn luôn đi theo bên cạnh cô.
Ở trong cửa hàng trang sức nữ từ từ đi dạo, một cô gái yểu điệu đâm vào bọn họ, Thần Hi chỉ lo xem quần áo, không có chú ý, cho đến khi cô gái kia đi tới trước mặt bọn họ, kêu một tiếng, “Học trưởng Tống, học tỷ Tả
Lúc này Thần Hi mới dời ánh mắt nhìn về người trước mặt, cô gái này có khuôn mặt rất xinh đẹp, tóc dài rủ xuống vai, giữa lông mày lưu chuyển nhàn nhạt mềm mại (???), vừa nhìn liền biết là cô gái dịu dàng nhã nhặn, giống như có chút quen mặt, lại nhất thời không nhớ nổi là ai. . . . . .
“Học tỷ Tả, không nhớ em sao? Em là Phong Tình, nhỏ hơn chị hai khóa! Là thành viên câu lạc bộ văn nghệ đây!” Cô gái tự xưng là Phong Tình tự giới thiệu mình.
Thần Hi mơ hồ có một chút ấn tượng, lúc lên đại học Tống Sở là Chủ Tịch Hội Học Sinh, cô cũng thường chạy tới hội học sinh, các hoạt động của hội học sinh cũng có thể mang “Người thân” tham gia, hình như là có một cô gái như vậy.
“Chào em.” Cô gật đầu một cái.
Ánh mắt Phong Tình rơi vào hai cánh tay đang xách đồ của Tống Sở, sau đó cười cười, “Học trưởng Tống cùng học tỷ Tả thật là phu thê tình thâm (vợ chồng ân ái), nhiều năm qua đi tình cảm vẫn tốt như vậy, thật làm người khác hâm mộ.”
“Vậy sao? Cám ơn!” Thần Hi cảm thấy cô và cô gái này cũng không quen thuộc, cũng không có gì để nói, lễ phép nói tiếng cám ơn, liền nhìn về phía Tống sở, dù sao từng làm chủ tịch cũng là chính anh, đối với người này ấn tượng nên càng sâu khắc mới phải.
Mà Tống Sở cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, “Không nghĩ tới sẽ gặp lại học muội, nếu sau này có cơ hội tôi và Thần Hi sẽ mời cô uống nước.”
Ngụ ý chính là, hôm nay tôi cùng bà xã muốn đi dạo phố, không rãnh. . . . . .
Phong Tình cũng rất thức thời, cười một tiếng, “Vậy thì không quấy rầy thế giới hai người của học trưởng và học tỷ, hẹn gặp lại. . . . . .”
Nói xong đi qua từ bên cạnh bọn họ, tóc dài tung bay, bay tới nhàn nhạt mùi nước hoa.
Khúc nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng hăng hái đi dạo phố của Tống Sở và Thần Hi, Thần Hi dừng lại tại một quầy chuyên doanh (trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hóa), chọn hai bộ trang sức tương đối trẻ tuổi, hỏi Tống Sở, “Hai cái này như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, chỉ là, không phải em không manh loại trang sức này sao?” Tống Sở nhớ kể từ sau khi Thần Hi sinh con rồi quay lại công ty làm, đã không manh laoị trang sức này nữa.
Thần Hi cười một tiếng, “Cho Tống Ngọc.”
Tống Sở cái gì cũng không nói. . . . . .
Rồi sau đó, Thần Hi lại chọn hai bộ trang sức cho người già, nói là cho cha mẹ Tống Sở. Cái này Tống sở không thể không hỏi, “Thần Hi, hôm nay em làm sao thế?”
Thần Hi giương mắt cười một tiếng, “Cái gì làm sao? Không phải anh nói ba mẹ anh đối với anh ân trọng như núi, muốn hiếu thuận họ thật tốt sao? Em hiếu thuận bọn họ anh cũng không thích?”
“Không phải. . . . . .” Tống Sở không phản bác được, cuối cùng chỉ nói một câu, “Thật ra thì. . . . . . Anh biết rõ em đối với bọn họ tốt hơn so với bọn họ đối với em. . . . . . Thần Hi. . . . . .”
“Hừ, hiện tại biết em tốt rồi sao? Còn không muộn!” Thần Hi cắt đứt lời của anh, thay anh cầm lấy hai túi, “Đi dạo mệt rồi, trở về thôi!”
“Em không mua cho mình sao?” Tống Sở nhìn trận thu hoạch lớn này, cô không có mua đồ đạc gì cho mình.
“Em sao? Vậy khi nào rãnh anh mua cho em đi! Hôm nay tạm thời bỏ qua cho anh, cầm không được nữa rồi! Lần sau sẽ để cho anh chết vì mất máu!” Cô giọng nói thoải mái, xách theo hai cái túi đi ở phía trước.
Nhìn chăm chú bóng lưng của cô, bên môi Tống Sở hơi lộ ra nụ cười thích thú, lập tức đi theo.
Ném toàn bộ bao lớn bao nhỏ vào trong xe Tống Sở, Thần Hi ngồi vào ghế trước, thuận tay mở radio lên, âm thanh từ từ phát ra, một bài tình ca bắt đầu ở trong xe vang vọng.
Hai người đồng thời ngơ ngẩn.
“Cho mọi thứ của anh cho em, em là người yêu duy nhất kiếp này của anh, tuy chỉ để lại cho anh một đoạn năm tháng, cũng đã làm anh không oán không hối, toàn tâm yêu thương. Sợ em ưu thương sợ em khóc, sợ em cô đơn sợ em buồn, Hồng Trần Thiên Sơn ngàn dặm đường, chỉ có anh sớm tối mong chờ. . . . . .”
《 Gió mặc gió, mưa mặc mưa 》.
Thời niên thiếu của Tống sở, âm thầm mà ngại ngùng, chưa từng lãng mạn, không hiểu kích thích, một mình tại buổi liên hoan tốt nghiệp, là lúc nhân sinh của bọn họ chân chính bắt đầu cuộc sống cùng nhau, đang cầm đàn ghi-ta tự đàn tự hát bài 《 gió mặc gió, mưa mặc mưa 》.
Ca hát, Thần Hi nghe nhiều rồi.
Trong nhà có một Thần An, là hoàng tử âm nhạc. Âm sắc của Tống Sở, không nghe cảm động bằng Thần An; kỷ xảo ca hát không cao siêu bằng Thần An; đánh đàn, không thuần thục bằng Thần An, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi từ mỗi câu, đủ để cho Thần Hi nước mắt đầy mặt. . . . . .
Thì ra là, bọn họ đã từng gió mặc gió mưa mặc mưa. . . . . .
Giống như quay lại thời gian lúc đó, Tống sở quên mất cả lái xe, Thần Hi nước mắt đầy mặt, giống như đêm tốt nghiệp đó, khóc.
Một lúc sau, tay của anh, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô, khẽ vuốt, sau đó nắm chặt, “Thần Hi, chúng ta. . . . . . Không bao giờ ầm ĩ nữa được không. . . . . . Chúng ta. . . . . . Lần nữa bắt đầu, được không?”
Mười năm.
Lần nữa bắt đầu?
Con người khi còn sống có bao nhiêu cái mười năm? Bọn họ đi đâu tìm về mười năm đã qua của anh và cô?
Thần Hi không có trả lời anh, chỉ là xoay người lại, đưa mắt nhìn dung nhan đã bị năm tháng tẩy rửa của anh, trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, anh loáng thoáng vẫn là bộ dạng trước kia. . . . . .
“Được không?” Dường như, anh không có làm được giống như trong lời bài hát kia, anh luôn để cho cô một mình để cho cô khóc. . . . . . Đối mặt nước mắt của cô, trong lòng anh đau đớn thật sâu, tay trái khẽ lau đi nước mắt của cô.
Trong radio vẫn như cũ đang hát: “Yêu là một chặng đường lâu dài, mộng có vui vẻ mộng có thống khổ, đường nhân gian thăng trầm, anh có thể lấp chúng . . . . .”
Cô ô ô một tiếng, cánh tay phải vòng lên cổ của anh, vươn người tới, hôn lên môi của anh. . . . . .
Anh hơi ngẩn ra, sau đó ôm chặt cô, làm sâu sắc nụ hôn này hơn.
Răng môi giao nhau, càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng triền miên, hơi thở anh có chút không ổn định, từ trong cái hôn này giãy giụa thoát ra, vẫn như cũ ôm cô, tinh tế hôn tai cùng cổ của cô, “Thần hi. . . . . . Đi khách sạn. . . . . .”
Đây đúng là một chuyện buồn cười, rõ ràng là hai vợ chồng, vì vui mừng, lại muốn đi khách sạn. . . . . .
Chỉ là, cô không có cự tuyệt.
Hôm nay tất cả coi như tốt đẹp, cô không cần phá hư. . . . . .
“Ừ. . . . . .” Dịu dàng thở dài, tiếp tục làm nũng.
Trong đôi mắt anh phát lên hi vọng cùng ánh sáng mừng rỡ, cấp tốc lái ô-tô đến khách sạn gần nhất. . . . . .