Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 241: Một khi bắt đầu, không cách nào kết thúc
“Mẹ nói vậy, chị vẫn không thể chấp nhận, nếu đã vậy, thì đón em trở về, dù sao Thần An cũng không cách nào bỏ được em. Thật sự là mẹ kiên trì không đồng ý, cuối cùng, mẹ khóc. Từ lúc còn nhỏ, trong lòng chị mẹ luôn là người vĩ đại nhất, cho tới bây giờ, bà vẫn luôn gánh vác trách nhiệm nặng nề, nói chuyện luôn luôn lạnh lùng, cho dù chị có khóc đến chết, cùng mẹ vẫn là không quan hệ, nhưng kể từ khi Thần An bị mù tới nay, mẹ lại thường thường đứng khóc một mình, khi đó chị mới cảm thấy, thì ra mẹ cũng không phải là thần, chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi, bà yêu thương Thần An cũng giống như hàng ngàn bà mẹ khác trong thiên hạ. Mẹ khóc cầu xin chị, vì mắt Thần An, bà đã thỏa hiệp với gia đình nhà họ Diệp, bà không thể nào quay đầu lại được nữa rồi, đối với Thần An, tâm bà luôn tồn tại áy náy, nuôi dưỡng Y Thần là cách thức để bà biểu đạt sự áy náy của bản thân, có lẽ đây không phải là cách thức tốt nhất, nhưng đứng trên lập trường của bà, bà chỉ có thể lựa chọn cái này. . . . . . Lại
Bà không thể để cho Thần An hận bà, nhưng bà lại không bỏ được Y Thần, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, trong mắt người khác là một việc làm trái đạo lý, thậm chí, khi đó chị cũng cảm thấy cực kỳ vô lý, nhưng mà lựa chọn của chị vẫn là đáp ứng, không chỉ là vì nước mắt của mẹ, mà bởi vì là, ở trên đời này, mỗi người đều ích kỷ, mỗi người đều có mong muốn bảo vệ một cái gì đó, đồng thời, cũng vì vậy mà thương tổn đến người khác. Mẹ muốn bảo vệ Thần An, muốn bảo vệ nhà họ Tả, muốn bảo vệ. . . . . . Một loại hòa hợp, mà chị, muốn bảo vệ mẹ, bảo vệ tình thân, cho nên chúng ta làm tổn thương em, kỳ thật cũng là tổn thương Thần An, càng về sau, cuối cùng chị cũng biết, hóa ra tất cả nguyên nhân cũng không phải là nguyên nhân, mà tất cả kết quả cũng không phải là kết quả, có một số việc một khi bắt đầu, không cách nào kết thúc. . . . . .” Trong mắt nước mắt Thần Hi bắt đầu ngưng tụ, lóe ánh sáng nhạt mê mang, mê mang lại lộ ra kiên định không cách nào nói rõ.
Càng về sau lời nói của Thần Hi càng vượt qua phạm vi hiểu biết của Hạ Vãn Lộ, chính Thần Hi cũng cảm thấy được, khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt trợt xuống, “Nói xa quá rồi. . . . . . Vẫn là nói chuyện năm ấy đi, mẹ nói chuyện nhận nuôi Y Thần là sự kiện trọng đại, có nhiều chuyện cần phải quan tâm, nếu như chị là con gái nhà họ Tả thì nhất định phải đáp ứng, không được thương lượng, hơn nữa phải giữ bí mật, không thể để chuyện này tiết lộ ra bên ngoài. Vì vậy, chị làm theo, khi đó, chị chỉ cho rằng làm chuyện này thì mọi chuyện khác cũng được giải quyết ví như tình cảm giữa mẹ và Thần An, tình cảm giữa mẹ và ba, sự bình yên của nhà họ Tả. . . . . .”
Nói đến đây Thần Hi dừng một chút, tròng mắt xinh đẹp khẽ híp một chút, cho tới bây giờ cô mới hiểu được, thì ra không chỉ là như vậy. . . . . . Môi chị ấy bất giác kéo lên, nổi lên một nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục nói, “Chị nói với mọi người, chị mang thai đôi, Tống Sở. . . . . . Khi đó rất bận rộn, đi khám thai với chị đều là mẹ, hơn nữa mẹ ở bệnh viện trực tiếp tìm một bác sĩ, chúng ta không có bất kỳ hình ảnh siêu âm nào của đứa bé, không dám lưu lại bất kỳ dấu vết nào, dự tính ngày sinh còn chênh lệch không xa, trước thời gian chị đã vào nhập viện, chờ đợi tin tức người bên kia. Thật ra thì từ sau khi em rời đi nhà họ Tả mẹ chị vẫn phái người đi theo em, lúc đầu là sợ em còn có thể trở lại tìm Thần An, sẽ cùng Thần An dây dưa không rõ, sau lại ngoài ý muốn phát hiện em mang thai, em vẫn luôn ở bệnh viện nhỏ kia làm kiểm tra thai kỳ, cho nên em nhất định là sinh con ở đó, hiển nhiên mẹ chị đã sớm mua chuộc bác sĩ kia, chờ sau khi em sinh hạ đứa bé, lập tức ôm đứa bé đi, về phần cô ấy tiến hành như thế nào, chị không biết, bởi vì chị đã ở trong bệnh viện, hơn nữa phải lập tức tiêm thuốc trợ sinh, nhanh chóng được đẩy vào phòng sinh, lúc chị vào, trong phòng sinh đã có Y Thần rồi. . . . . .
Thật ra thì, Y Thần lớn hơn so với Hạo Nhiên, phải gọi con bé là chị. Nhưng là, khi Y Thần được sinh ra vóc dáng thật nhỏ, cũng thật yếu, có lẽ là do trong thời gian mang thai dinh dưỡng của em không đầy đủ cộng với mệt nhọc quá độ, tóm lại thoạt nhìn nhỏ bé đến khiến người khác đau lòng. Mẹ chị liền nói Y Thần nhỏ hơn Hạo Nhiên, là em gái, theo ý bà, nhỏ như vậy thì sẽ bị đau ốm nhiều hơn một chút, bà hi vọng Y Thần có thể được nhiều người thương yêu hơn. Mẹ là thật tâm yêu thương Y Thần, cái này chính Y Thần cũng rất rõ ràng. Bà để Y Thần mang họ Tả, cái tên Y Thần này cũng là do bà đặt, chữ thần trong tên Y Thần chính là tổ hợp hai chữ Thần An, những thứ này đều là biểu đạt bà áy náy đối với Thần An. Bà xem Y Thần như bảo bối cầm trên tay, vẫn để một nhà bốn người của chị ở nhà mẹ đẻ, cùng chị chăm sóc hai đứa bé. Bà là nữ cường nhân, công việc làm không xong, nhưng cho dù bà bận rộn cỡ nào, mỗi ngày nhất định phải ở cùng Y Thần một lúc. Thân thể Y Thần yếu ớt, khoảng một tuổi luôn luôn ngã bệnh, làm sao một mình chị có thể chăm sóc cho hai đứa bé? Bình thường đều là chị cùng mẹ thay phiên cả đêm không ngủ trông chừng Y Thần, bà hoàn toàn xem Y Thần thành Thần An khi còn bé. . . . . .”
Không thể nghi ngờ là Hạ Vãn Lộ đang tức giận, ở trước mặt cô chân tướng sự thật cứ vô tình được phơi bày ra như vậy, giống như vạch trần vết thương đã khép miệng ở nơi sâu nhất trong lòng cô, đau đớn, nhưng là, đối mặt Thần Hi, không biết tại sao cô lại không thể tức giận được, cô có thể tưởng tượng, quá khứ bốn năm qua, Thần Hi sủng ái Y Thần như thế nào, mà trước mắt Thần Hi, vẫn để cho cô sinh ra một loại cảm giác, một loại cảm giác thương hại, cô không biết loại cảm giác này vì sao mà đến, chỉ là ngưng mắt nhìn con mắt rưng rưng của Thần Hi, cặp mắt sâu đong đầy nước mắt chỉ chực rơi xuống, như một đầm sâu mát mẻ mà tĩnh mịch, để cho tức giận của cô, gấp gáp trong lòng cũng dần dần phai nhạt đi. . . . . . Không biết sao, còn một giọng nói khác đang nói…, cho dù như thế nào nữa, thật tốt. . . . . . Con của cô còn sống. . . . . . Thật tốt. . . . . . Chỉ với điều này, cũng đủ để cho cô cảm kích trời cao, nước mắt rơi như mưa, dường như, những thứ khác cũng không quan trọng như vậy. . . . . .
Thần Hi nhìn cô một cái, khẽ hỏi, “Lộ Lộ, em hận chị không? Oán trách chị không?”
Vốn là đang rối rắm vấn đề này, cô bị hỏi đến cả kinh, hồi lâu, chảy nước mắt mờ mịt lắc đầu, “Em. . . . . . Không biết. . . . . .”
Thần Hi liền nhẹ nhàng cười một tiếng, “Lộ Lộ, hận chị hoặc là hận mẹ, đều là quyền của em, tha thứ hay không, thật ra thì không quan trọng. Có lẽ em vĩnh viễn cũng không thể hiểu cách làm của mẹ, đau xót khi bị đoạt con trai, chị sâu sắc đã trải nghiệm, chị cũng là mẹ, nếu có người muốn cướp Hạo Nhiên từ bên cạnh chị đi, chị liều mạng cũng sẽ không đáp ứng, nhưng là, cho tới bây giờ, chị dần dần hiểu hàm nghĩa một câu nói, có một loại yêu gọi là buông tay. Nếu như Hạo Nhiên đi theo người khác có cuộc sống tốt hơn, chị sẽ buông tay. . . . . .”
Trước mắt cô thoáng hiện ra hình ảnh con trai ngồi cười vui vẻ trước đầu gối cô, thoáng qua biểu tình hoặc đạm mạc hoặc nồng đậm của Tống sở, trong lòng xẹt qua một hồi đau đớn, nước mắt trong mắt càng thêm mãnh liệt. Cô xé khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi ướt át nơi hốc mắt do không chịu được đã tràn ra, “Lộ Lộ, chị tin tưởng có luật nhân quả, loại thiện nhân kết thiện duyên, loại người ác sẽ có kết quả xấu. Thật ra thì, lúc ban đầu, thực sự mẹ chỉ là xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, sau đó rất nhiều chuyện chính bà cũng không nghĩ tới . . . . . . Em một khi bước lên một con đường nào đó, nhất định phải tiếp tục bước đi, mẹ đã đi quá xa, nhưng bà, vẫn là mẹ chị. . . . . . Chị biết rõ mẹ thực có lỗi với em, năm năm trước như thế, hiện tại cũng thế, mà chị, cũng tràn đầy áy náy đối với em và Thần An, em không biết mỗi lần chị cùng Thần An và Y Thần ở chung một chỗ, tâm tình chị như thế nào, giống như có một con rắn độc cắn nuốt lòng của chị, vô số lần muốn nói ra chân tướng với Thần An, vô số lần lùi bước, thời gian càng dài, lại càng không thể nói rõ, chân tướng bị tiết lộ sẽ đả kích mọi người, ba mẹ không chịu nổi, Thần An không chịu nổi, Y Thần. . . . . . Càng thêm không chịu nổi, cho nên chỉ có thể ở trong lòng ôm hi vọng, chỉ mong chân tướng vĩnh viễn không nổi trên mặt nước. . . . . . A. . . . . .”
Cô cười một tiếng đầy giễu cợt, giống như đang cười nhạo cuộc sống mình, “Bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa gì rồi, chị chỉ là muốn nói, chị không hy vọng xa vời em cùng Thần An sẽ tha thứ, đã làm sai nhất định phải có người gánh chịu, tất cả sai lầm hãy để một mình chị gánh chịu đi, mẹ lớn tuổi rồi, cả đời không chịu thua kém. . . . . . Chị chỉ hy vọng, em cùng Thần An hạnh phúc, hi vọng một nhà ba người hạnh phúc, hi vọng, vài năm sau, khi hạnh phúc dần dần hòa tan oán hận, sẽ nhớ đến mẹ, một bà lão bình thường, thỉnh thoảng đi thăm bà một chút, không để cho bà khổ sở trôi qua những ngày tháng cuối đời. . . . . .”
Hạ Vãn Lộ cảm giác, trong lời nói Thần Hi có cái gì đó, giống như sương mù, không xa không gần lượn lờ, nhưng như thế nào cũng bắt không được. . . . . .
Cô nghi ngờ nhìn Thần Hi, lại thấy Thần Hi thong dong đứng lên, giống như nói xong những lời này cô cũng giống như được giải thoát, còn ung dung cười một tiếng, “Hôm nay nói nhiều rồi, nên nói không nên nói tất cả đều đã nói, nhất thời cảm xúc không khống chế được, rất xin lỗi, có mấy lời em coi như chưa từng nghe được không. . . . . . Hiện tại chị phải đi, chân của em. . . . . . ?”
Hạ Vãn Lộ lắc đầu một cái, “Không sao, em trai em sẽ đến đón em.” Chân của cô bị thương, nhà họ Tả đã biết, ông nội Tả, anh cả Tả còn có Thần Hi cũng tới bệnh viện thăm cô, cũng biết lý do cô bị thương.
Thần Hi gật đầu một cái, “Chính em phải cẩn thận! Có gì cần. . . . . . Đây là số điện thoại của anh cả và chị dâu, em có thể tìm bọn họ, dù sao bây giờ em cũng là người nhà họ Tả rồi, chị cùng mẹ không được em chào đón, nhưng anh cả là trong sạch. . . . . .” Cô viết số điện thoại Tả Thần Viễn và Loan Loan trên giấy, cô cũng không biết Hạ Vãn Lộ còn chưa có nói cho Thần An, chỉ vì Thần An không có trở về nhanh như vậy, mà chuyện Hạ Vãn Lộ bị bắt cóc không thể khinh thường, thật ra thì anh cả đã tìm một vài vệ sĩ đang âm thầm bảo vệ Hạ Vãn Lộ, chỉ là không cho Hạ Vãn Lộ biết mà thôi.
“Cám ơn. . . . . .” Hạ Vãn Lộ cũng không có cầm lấy tờ giấy, trong lòng cô tạm thời vẫn chưa có biến chuyển, nhớ tới mình còn có một chuyện muốn hỏi, thừa dịp Thần Hi mới xoay người, vội nói về phía bóng lưng của cô, “Thần Hi, chuyện em không thể sinh con thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Thần Hi đứng vững, quay đầu lại, “Điểm này chị có thể bảo đảm, thật chỉ là ngoài ý muốn, mặc dù mẹ chị hiếu thắng đến cùng, nhưng tuyệt đối không cố ý tổn thương em. . . . . . Cho dù lần trước mẹ nói lời ác độc với em, cũng chỉ là nghĩ ép em rời đi, không nghĩ tới em sẽ tự sát. . . . . . Còn có. . . . . . Sau khi sinh con em xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải chuyển tới bệnh viện lớn, là do mẹ liên lạc, cũng là mẹ chuyển tiền thuốc đến. . . . . .”