Đọc truyện Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm – Chương 237: Không thấy y thần nữa
Buổi chiều ngày thứ ba, cô theo thường lệ đến đón Y Thần.
Hạ Vãn Lộ đến vườn trẻ khá sớm, nhưng mà, cô giáo vườn trẻ lại nói cho cô biết, Y Thần bị bà nội bé đón đi rồi.
Cô có một loại dự cảm xấu, vì vậy không cân nhắc nhiều liền gọi điện thoại cho Thần Hi, “Chị Thần Hi. . . . . . Hôm nay chị đến đón Y Thần sao? Không thấy Y Thần đâu!” Cô cũng không nhắc đến việc cô biết Y Thần kỳ thật là được bà nội đón đi.
Thần Hi cũng không biết tình hình, nói với cô, “Em chờ một chút! Chị hỏi mẹ một chút!”
“Ừhm. . . . . .” Để Thần Hi hỏi Tiêu Hàn so với cô thì tốt hơn nhiều.
Mấy phút sau, Thần Hi đã gọi lại, “Lộ Lộ, Y Thần là ba mẹ chị đón đi, em không cần lo lắng, bọn họ chỉ là nhớ Y Thần thôi, ba mẹ chị là thương Y Thần nhất.”
“Được, em biết rồi, cám ơn chị Thần Hi. . . . . .” Trong lòng cô nặng trĩu, mơ hồ cảm thấy không phải chỉ đơn giản là nhớ cháu ngoại như vậy, nhưng là, vậy thì thế nào? Cuối cùng Y Thần vẫn là người nhà họ Tả, là con của Thần Hi, cô và Y Thần không phải mẹ con, tình cảm mẹ con giống như hôm đó cô nói với Thần An, là trộm được, không thuộc về cô. . . . . .
Trước cửa nhà trẻ, lại gặp được mẹ Tôn Tôn, nhưng, không giống ngày hôm qua, lần này vội vội vàng vàng chạy tới, còn có Hà Khả Chất.
Mặt Hà Khả Chất tức giận, trực tiếp vọt tới trước mặt Ngô Tĩnh Nhã, đoạt lấy Tôn Tôn từ trong tay cô, lôi kéo, kéo đau tay Hà Tôn, nhưng Hà Tôn chỉ chịu đựng không lên tiếng.
“Ngô Tĩnh Nhã! Cô muốn làm gì? Con trai là của tôi!” Hà Khả Chất nắm chặt con trai, bởi vì khẩn trương mà thái độ khác thường hoàn toàn mất phong độ, hoàn toàn không để ý là đang đứng trước cửa nhà trẻ, người đến người đi.
Hạ Vãn Lộ vốn không phải người nhiều chuyện, cũng không thích xem náo nhiệt, nhưng lần này cô lại thật sự rất hiếu kỳ, Hà Khả Chất cùng người phụ nữ xinh đẹp khí chất này đến cuối cùng có gút mắc như thế nào, không biết cuối cùng sẽ như thế nào?
Ngô Tĩnh Nhã lại điềm tĩnh cười lạnh, “Hà Khả Chất, anh có thể cho con cái gì? Cuộc sống không ổn định? Cuộc sống mà ăn cơm trưa không biết cơm tối ở nơi nào sao? Còn khi bị bệnh thì không ai chăm sóc, còn phải làm phiền cuộc sống của y tá? Anh nói xem, anh nuôi con vài năm rồi, vậy anh tới đón con được mấy lần? Một năm hơn hai trăm ngày đi học, chỉ sợ đã có một trăm chín mươi chín ngày là do cậu em cảnh sát nhân dân nhỏ tới đón? Anh vẫn không biết xấu hổ mà muốn con? !”
“Ngô Tĩnh Nhã! Mọi người trên thế giới này đều có tư cách chỉ trích tôi không phải một người cha tốt, nhưng chỉ có Ngô Tĩnh Nhã cô là không có tư cách con với tôi? Bốn năm trước khi cô bỏ con lại mà ra nước ngoài tại sao cô không nghĩ tới con? Bốn năm nay cô một tin tức cũng không có, khi con khóc đòi mẹ lúc đó cô đang ở nơi nào? Không sai, tôi không thể cho con cuộc sống tốt hơn, nhưng là, tôi chỉ có một câu, con ở đâu tôi ở đó! Bốn năm trước tôi đã cùng con lập lời hứa, cho dù cuộc sống có nhiều khó khăn, cha con chúng tôi cũng vĩnh viễn ở chung một chỗ! Cho nên, cô đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người con!” Hà Khả Chất nhớ tới mình một thân một mình nuôi con, đường đường một người đàn ông bảy thước.
Bởi vì anh bận rộn công việc, mà thân thể cha mẹ lại không tốt, động một chút là nằm viện, anh thân là một cảnh sát vì vậy vừa phải hoàn thành trách nhiệm vừa phải chăm sóc con trai và cha mẹ già, cho nên thường xoay sở nếu được cái này thì mất cái khác. Lúc Tôn Tôn hai tuổi, giao cho bảo mẫu chăm sóc, bảo mẫu không làm tròn trách nhiệm, lúc Tôn Tôn muốn uống nước nhưng không tìm được người, không thể làm gì khác hơn là chính mình tự đi rót nước, kết quả bị nước nóng làm bị thương, khi anh nhìn làn da non nớt của con bị phỏng ra các bọng nước lớn nhỏ không đều, nhưng vẫn chịu đựng không khóc một tiếng, làm cho người cha như anh cảm thấy vô cùng đau lòng mà muốn khóc. . . . . .
Những chuyện như vậy trong quá trình trưởng thành của Tôn Tôn cũng không hiếm thấy, mà những lúc như vậy Ngô Tĩnh Nhã ở đâu? !
Ngô Tĩnh Nhã nghe anh nói như vậy vẫn bình tĩnh cười, “Hà Khả Chất, tôi muốn nói cho anh biết, lần này tôi trở về, chính là đón Tôn Tôn đi!”
“Cô đừng mơ tưởng!” Hà Khả Chất không chút suy nghĩ, ôm Tôn Tôn muốn đi.
“Hà Khả Chất! Anh có thể không cần lúc nào cũng nóng nảy như vậy hay không!” Ngô Tĩnh Nhã ở sau lưng anh gọi anh lại, “Chúng ta nói chuyện một chút!”
“Tôi với cô không có gì để nói!”
“Hà Khả Chất! Anh cũng không hỏi suy nghĩ của Tôn Tôn sao? là anh? Còn có! Anh phải suy nghĩ thật kỹ, anh có thể cho Tôn Tôn cái gì? Tôi có thể cho Tôn Tôn cái gì? Trừ bỏ cuộc sống bấp bênh không ổn định, anh cái gì cũng không cho Tôn Tôn được, mà tôi thì không giống vậy, tôi ở nước ngoài đã có chỗ đứng vững vàng, tôi có thể cung cấp cho con nền giáo dục tốt nhất, cuộc sống ưu việt nhất, Hà Khả Chất, Tôn Tôn đã nói với tôi rồi, bé nghĩ muốn đi nước ngoài học!”
“Thả X cái rắm!” Hà Khả Chất kích động, chữi thô tục một tiếng, “Giáo dục nước ngoài có tốt mấy cũng chỉ là giáo dục? Cuộc sống ở nước ngoài thì nhất định ưu việt sao? Tôi thấy cô ăn cơm ngoại mấy năm nhân cách cũng không có một điểm tiến bộ! Nước ngoài tốt như vậy, cô tìm thêm một lão ngoại quốc sinh cái tạp chủng đi! Đừng đến giành Tôn Tôn với tôi!”
“Hà Khả Chất! Anh thật thô tục! Chính là không chịu nổi cái này của anh! Tôn Tôn ở chung một chỗ với anh, trừ học được lời lẽ thô tục còn có thể học được cái gì? Tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, chính anh hỏi Tôn Tôn đi, có phải muốn đi nước ngoài hay không! ?”
“Tôi là cha của nó! Nó là con tôi! Tôi cần thiết phải hỏi nó sao? Người Trung Quốc lấy hiếu đạo làm đầu, con phải nghe cha!” Hà Khả Chất nói xong cũng không dừng lại nữa, ôm Tôn Tôn lên xe.
Ngô Tĩnh Nhã kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn, cuối cùng, cũng phát hiện Hạ Vãn Lộ cũng vừa ở đây.
Hạ Vãn Lộ nhìn một màn này thật lâu, cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, “Cái đó. . . . . . Tôi đi trước. . . . . .” Vẻ mặt của cô như tôi cái gì cũng không biết, vội vàng cúi đầu rời đi.
Ngô Tĩnh Nhã chỉ cảm thấy nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương, tìm được xe của mình, sau khi lên xe dục đầu xuống tay lái nghỉ ngơi.
Chợt, điện thoại di động của cô ở trong túi vang lên.
“Uy!” Cô ủ rũ nhận điện thoại.
“Là tôi. Tiêu Hàn.” Người ở đầu kia điện thoại nói.
Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói có chút run, “Bà khỏe chứ, Tả phu nhân.”
“Tại sao cô trở về? Không phải đã đáp ứng tôi sẽ không về nữa sao?” Ở bên kia Tiêu Hàn nhỏ giọng nói.
Trong đầu Ngô Tĩnh Nhã ánh sáng chợt lóe, cười thầm mình nhát gan, lúc này cô run cái gì chứ? Cô có cái gì phải sợ? Làm việc trái với lương tâm cũng không phải là cô! Nên sợ hãi là người nhà họ Tả mới phải! Vì vậy cũng tỉnh táo lại, “Tôi quay về gặp con trai tôi.”
“Ngô Tĩnh Nhã, cô đừng ra vẻ với tôi!” Bên kia Tiêu Hàn bắt đầu uy hiếp.
Lúc đầu Ngô Tĩnh Nhã còn là một mảnh mờ mịt, lúc này Tiêu Hàn chủ động tìm tới cửa, cũng làm cho cô có chủ ý, vì vậy nói, “Tả phu nhân, tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ ra vẻ, bà xem, tôi cùng con dâu bà đã gặp mặt rồi, chúng tôi còn cùng đi ăn tối, nâng cốc nói cười, hơn nữa giống như ấn tượng lẫn nhau cũng không tệ lắm, chỉ là trước mắt tôi vẫn chưa nói ra chuyện này chuyện kia của bốn năm trước, chỉ là, tửu lượng tôi không tốt chút nào, một khi uống nhiều quá liền dễ dàng nói lung tung, tôi mới vừa cùng con dâu bà hẹn thời gian lần sau uống rượu, lại nói tôi thật đúng là lo lắng! Say rượu nói chuyện lung tung tôi thật đúng là không muốn xảy ra. . . . . .”
“Ngô Tĩnh Nhã, cô đừng quá tham lam! Ban đầu tôi chính là cho cô một khoản tiền không nhỏ! Quá tham sẽ gặp báo ứng đấy!” Ở bên kia Tiêu Hàn nói.
“Ha ha!” Ngô Tĩnh nhã cười nói, “Tả phu nhân, nếu như gặp báo ứng như bà nói, nhất định cũng sẽ không phải là tôi gặp báo ứng. . . . . . Tả phu nhân, bà không xuất hiện tôi thật đúng là không nhớ nổi nhân vật một tay che trời này, bà vừa xuất hiện, ngược lại nhắc nhở tôi. . . . . . Tôi đúng là có chuyện muốn nhờ Tả phu nhân giúp một tay, đang cùng đường!”
“Cuối cùng cô muốn làm gì?”
“Tôi nghĩ muốn con tôi!” Ngô Tĩnh Nhã nói, “Tả phu nhân, bà giúp tôi chuyện lần này nữa, giúp tôi đoạt con từ tay chồng trước về, rồi giúp con tôi cũng làm được thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài, tôi bảo đảm, từ đó về sau cũng sẽ không trở lại nữa, nhất định biến mất sạch sẽ triệt để!”
“Cứ như vậy?”
“Đúng! Cứ như vậy! Tôi biết rõ chuyện này đối với Tả phu nhân thần thông quảng đại mà nói chỉ là một cái nhấc tay, cho nên làm phiền bà!”
“Cô tốt nhất đừng giở thêm trò gì nữa!” Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
Ngô Tĩnh Nhã nhìn chăm chú điện thoại di động, trong mắt lóe ra ánh sáng hy vọng. Bốn năm xa nhà, tuy có một khoản tiền lớn làm vốn, cần phải sống tại một đất nước xa lạ, vẫn là tràn ngập khó khăn. Cũng từng hy vọng xa vời ở chuyện tình cảm, cũng từng gặp gỡ đàn ông, nhưng thực tế lại làm cho cô lần lượt thất vọng, đối với đàn ông không ôm nhiều hi vọng, chỉ là trong cuộc sống cô tịch, bắt đầu nhớ thương con trai, con trai mới mấy tháng chưa kịp dứt sữa, đã bị cô bỏ rơi. . . . . .
Bất luận như thế nào, cũng phải mang theo con trai đi, có con trai, cô cũng sẽ không cô đơn nữa. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Hạ Vãn Lộ không có đón được Y Thần, thất hồn lạc phách bắt xe điện ngầm trở về.
Lúc sắp tới chung cư, bên cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe MiniBus, cửa xe vừa mở ra, hai người đan ông áo đen liền bước xuống, cô còn chưa có kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, đã bị bắt lên xe, tất cả xảy ra vô cùng nhanh chóng, thậm chí cô còn không kịp kêu cứu, cửa xe đã đóng lại, đầu của cô cũng bị bịt kín bằng một túi vải, xe tải mang theo cô chạy như bay mà đi.
“Các người muốn làm gì?” Cô vô cùng hốt hoảng, một màn này quả thật giống như trong phim, chẳng lẽ cô bị bắt cóc rồi sao?
Xem ra, thật sự là bắt cóc. Cô không nghĩ tới, trong cuộc sống hiện thực, ở trong thành phố Bắc Kinh, lại có thể xảy ra chuyện như vậy! Mà mục đích những người này là cái gì? Lý do duy nhất để bắt cóc cô chính là bà xã của Thần An, những người này bắt cóc cô kỳ thực là vì Thần An?