Đọc truyện Kinh Phá Thiên Không – Chương 14: Tiến Nhập Học Viện
Mỗi một đoàn người lần lượt đi vào tòa nhà ở bên trong, bọn họ cứ ngỡ rằng trong đây là học viện, nên thấy làm lạ tại sao nó lại nhỏ như thế. Có thể chứa tới gần một nghìn học viên không thể nào quy mô chỉ như vậy được.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ thì năm vị viện trưởng liền lấy ra một cái lệnh bài màu sắc, ký hiệu khác nhau như ngũ hành, lôi vân, phong văn, quang văn và ám văn.
Năm người đồng thời vận chuyển thiên lực vào lệnh bài, bỗng năm cánh cửa hiện ra.
“Đây là cánh cửa thông đạo dẫn tới học viện của chúng ta, khi vào mọi người phải tập trung tinh thần không được chạy lung tung, nếu không bị cuốn vào dòng chảy của thông đạo thì hồn phi phách tán ta không chịu trách nhiệm ” Năm vị viện trưởng thông báo cho đám tân sinh này.
Két!
Năm cánh cửa đồng thời mở ra, từng luồng lực lượng của mỗi hệ ùa ra như phô thiên cái địa, làm mỗi người có cảm giác đứng không vững.
“Thật sự là kinh dị , chơi game đó giờ toàn ấn skill hay mấy cuộn giấy biến về thành, di chuyển thì cứ tới thằng giữ cổng, ai ngờ trong thế giới này thì lại không giống vậy, mà xài cái cánh cửa thông đạo” Kinh
Thiên nhìn vào cánh cửa vừa mở ra không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đám người không nói gì nữa lập tức đi vào đó. Khi Kinh Thiên vừa vào thì chỉ thấy hai bên thông đạo một mảng đen nghịt như hư vô, không có một tí sinh khí nào, thi thoảng còn nghe tiếng sấm trầm thấp.
“Ô, đây không phải là lôi điện không gian a, tại sao cái đám này nó lại mở được như thế, nhưng đây cũng chỉ là cái loại thông đạo cấp bậc nhãi nhép mà thôi, thế mà cũng khua môi múa mép làm ra vẻ trước mặt Long ca ta” Anh Long trong đan điền của Kinh Thiên bĩu môi khinh thường nhìn cái thông đạo chả ra gì này.
Kinh Thiên cũng chả thèm để ý cái thằng cha Long ca này làm gì, cái tên này suốt ngày gặp gì cũng chê cùng khinh thường, không biết hắn năng lực gia thế ra sao mà cái gì cũng không đặt vào mắt.
Khi đi hết thông đạo thì đập vào mắt mọi người là một khung cảnh hùng vĩ hiện ra, chỉ thấy tất cả tân sinh ở đây đều đang đứng trước một tòa cung điện cao gần cả trăm mét, chất liệu bên ngoài cùng cây cối đồ dùng và tất cả mọi thứ đều làm từ băng. Xung quanh còn có một hộ tráo làm từ hàn khí, để bảo vệ không cho tòa băng điện này bị hao tổn bởi nhiệt độ nóng bức nơi đây.
“Đây là Băng Linh Điện của viện trưởng tối cao phân bộ, vì ngài ấy rất thích băng nên chơi ngông làm ra cái cung điện này cho đẹp thôi, chứ hằng năm hắn ở trong đó không có được bao nhiêu ngày, để trưng là chính” Lôi viện trưởng hướng đám tân sinh mà giải thích.
Đệch! Cái này phải nói là đại thủ bút nha, chúng ta lần đầu tiên mới thấy có người chơi nổi như vậy, xung quanh bất cứ thứ gì cũng toàn làm từ băng, mẹ nó còn cái vòng hộ tráo kia cứ phát ra hàn khí liên tục, mùa nóng mà lại gần đây thì mát phải biết. Vô tình vậy mà lại giúp ích đấy chứ.
“Được rồi bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi về Lôi viện của chúng ta, ở trong đó còn có hơn một trăm vị viện sinh khác, từ nay các ngươi sẽ là người một nhà, có gì thắc mắc thì cứ tìm mấy đứa đó mà hỏi” Lôi viện trưởng nói xong liền dẫn cả đám đi về phía học viện của mình.
Mọi người theo ông ta đi qua một đoạn đường hơi nhỏ, hai bên là hai vực cao tăm tối không nhìn thấy đáy, lỡ như mà rơi xuống thì mạng này không biết đi về đâu.
Một hồi sau thì đã tới trước cửa của Lôi viện, nơi đó đang có hai người trẻ tuổi đứng gác, vừa thấy Lôi viện trưởng đi lại hai tên liền cung kính “Tham kiếm Lôi viện trưởng”
“Được rồi hai ngươi mở Lôi môn ra đi” Lôi viện trưởng phất phất tay nói.
Hai tên gác cửa liền lấy ra một lôi cầu đặt lên một cái lỗ ở trên cánh cửa, lập tức các luồng lôi điện cấu tạo nên nó liền bị hút hết vào trong lôi cầu này, rồi quả cầu cứ lơ lửng ở trên không trung.Lôi viện trưởng thong dong bước vào, đám tân sinh thấy thế cũng đi theo
Khi vừa mới bước qua cánh cửa thì hai tên lính gác xoắn quả cầu về phía bên phải, lập tức một tiếng bang vang lên, lôi cầu nổ tung phóng thích ra những tia lôi điện phong kín lại cánh cửa giống như lúc trước.
Mọi người đi tới giữa lôi viện thì ở đó đang có đám nữ sinh đang tập trung ngồi dưới gốc cây đại thụ khổng lồ mà bàn tán xôn xao. Thấy mấy tên tân sinh mới vào thì các nàng bỗng im bặt đưa mắt nhìn xò xét , mấy con nhỏ này thì đa số toàn là nhìn xem có trai lạ và đẹp nào trong đám này hay không, vì hằng năm mấy tân sinh vào lôi viện tên nào cũng cứng như đá như gỗ chả có tí gì thu hút cả.
Không biết có phải do cái thuộc tính lôi điện cường hãn bá đạo hay không mà toàn sinh ra mấy cái thằng thô lỗ chả có tí gì lịch thiệp với con gái cả, làm các nàng phản cảm không ngớt, toàn phải ra quán trà ở gần
Băng Linh Điện để ngắm trai của mấy viện khác.
“Haizz, thật khổ ghê á, năm nào cũng như vậy hết, cái đám nam tân sinh lúc nào vào đây cũng có mỗi cái bộ dáng kia, như mấy thằng cha tiều phu đốn củi trên núi, nhìn muốn hỏng con mắt lun, tại sao lôi viện nữ nhi chúng ta thì như hoa như ngọc còn đám con trai thì như mấy bãi phân bãi sình thế này”
“Học tỷ à, bao năm rồi mà người toàn nói mấy câu đó hoài không chán a, chúng ta vứt bỏ hi vọng này đi còn hơn, thay vì than thở thì đợi khi rãnh rỗi làm nhiện vụ chúng ta ra trà lâu ngồi ngắm và làm quen với mấy nam sinh của viện khác không tốt hơn chăng”
“Hai người các ngươi suốt ngày chỉ lo ngắm trai và trai, không chịu chăm chỉ tập luyện, đến lúc vì dành trai có chuyện gì thì không phải uất ức hả” Nghe hai con nhỏ kia nói tới ngứa tai thì một cô gái trong đám đó mới đứng dậy lên tiếng, nhìn dáng người này khoảng chừng hai mươi hai mốt tuổi, đã phát triển đầy đủ, ngực nở eo thon, da trắng, cặp chân thì thon gọn thẳng tắp mà lại cao, tóc thì để ngắn ngang vai, đôi mắt sắc bén.
“Đại sư tỷ à, người đừng nói vậy chứ, trong đám chúng ta à không, trong cả học viện này có người nào dám dành thứ mà tỉ thích chứ, chỉ sợ vừa mở miệng lên tiến thì bị tỷ dùng lôi điện đánh cho cháy đen thui rồi” Một cô nương dáng người nhỏ nhắn đứng gần đó lên tiếng.
Kinh Thiên lúc này thì cứ liếc mắt nhìn xung quanh, đối với hắn nơi nay biết bao nhiêu thứ mới lạ không giống những nơi hắn đã từng đi qua trong game mà mình đã từng chơi.
“Có lẽ đây là một không gian khác, xung quanh hư vô mờ mịt chỉ có những người cao cấp mới tạo ra được, chắc la do hai vị viện trưởng ở tổng bộ làm ra, nhớ ngày xưa chơi game thì mấy cha bang chủ cấp một trăm thằng nào cũng đi kiếm cả đống nguyên liệu tạo ra không gian cho bang hội”
Vừa đi vừa nhìn Kinh Thiên không để ý mà đã đi tới sát cây đại thụ rồi.Đám nữ sinh thấy hắn đi tới liền phấn khởi “Oa năm này cũng có một tên thuộc hàng trai đẹp a, dáng người cao ráo anh tuấn, bước đi thì tiêu sái, có điều khí chất không được như con em thế gia nhưng nhìn chung trong lôi viện này thì lại có phần hơn rất nhiều”
Nhưng không biết vô tình hay cố ý mà hắn chỉ lo nhìn xung quanh, nên đụng vào người một cô gái thân hình nhỏ nhắn, hắn quay lại thì thấy mặt mình đã áp sát mặt của cô gái này.
Chưa đợi Kinh Thiên hoàn hồn thì một tiếng hét đã vang lên, một bạt tai xé gió phóng thẳng vào mặt của hắn.
“Tên này hôm nay ra đường không coi ngày rồi, chọc ai không chọc lại chọc vào sư muội mà đại sư tỷ yêu quý nhất, ài mới vào chưa bao lâu đã gây chuyện, tên này thật “số đỏ” mà.” Mấy cô gái đứng quanh đó cũng thở dài không thôi, vì một chuyện lớn sắp xảy ra rồi
Nhưng mọi chuyện lại không như các nàng nghĩ, chỉ thấy bạt tại vừa chạm vào mặt Kinh Thiên không gây cho hắn vết đỏ nào, mà chỉ thấy tay cô gái kia có một luồng lôi điện đang quấn lấy.
“Hả đây là sao, tại sao lại xảy ra chuyện này, cảm giác đau nhức như không chịu nổi, ta luyện tập lôi hệ đã lâu sao lại bị tên tân sinh này dùng lôi lực đả thương được” Cô nàng này không biết tên Kinh Thiên mới luyện tập lôi điện không bao lâu, nên thu phóng chưa tùy tâm, chỉ có Bôn Lôi Mã thấy có điềm nguy hiểm là sẽ phóng thích lôi điện bảo vệ chủ.
Vị học tỷ này liền vận hết lực lượng trong cơ thể để bức lôi điện ra, nhưng không biết sao nó cứ quấn chặt mà tàn phá bàn tay của nàng, do không chịu nổi đau đớn nên hét lớn lên.
Vị đại sư tỷ kia thấy tiểu sư muội mà mình yêu thương đang la hét, liền thấy không ổn vận dụng ngụy lam lôi tiến nhập vào để bánh bay lôi điện kia ra ngoài. Nhưng lôi điện này quá cứng đầu, như có linh tính cứ cắn chặt không chịu buông, nàng tức giận vận hết lôi lực của mình mới bức nó ra ngoài được.
Lôi điện vừa được bức ra phóng thẳng xuống đất, rồi liền lập tức bắn phá khắp nơi, khi chuyện đã xong thì mọi người liền trố mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mặt đất đã bị tàn phá như có ai đó đang bới nó lên vậy.
“Chuyện gì đây, chúng ta quanh năm ở đây tập luyện lôi lực, bất cứ thứ gì ở đây cũng có thể chống chọi và chịu đựng được lôi điện, vậy mà lại bị tàn phá tới mức này” Đám con gái trong lòng nghĩ thầm
Chỉ có vị đại sư tỷ đang ngưng thần dùng lực lượng chưa trị cho cánh tay cháy đen của tiểu sư muội, nhưng nàng dùng hết cách chỉ làm cho cơn đau giảm đi mà thôi, còn bàn tay thì vẫn không có dấu hiệu lành lại.
Đối với con gái thì dáng vẻ bên ngoài còn quan trọng hơn cả sinh mạng, giờ hắn tàn phá bàn tay ngọc ngà của người ta thì phải tính sao đây. Vị
Đại sư tỷ thấy vậy sát khí ngùn ngụt nổi lên nhìn về phía Kinh Thiên.