Bạn đang đọc Kinh Niên Thư FULL – Chương 13: Thôn Vĩnh Lăng Nằm Sâu Trong Vân Lĩnh
[“Cô bé nhà họ Kiều trở về rồi! Có người vào thôn rồi! Thôn chúng ta có người vào rồi!”]
***
Khu vực núi nơi này không được núi bao quanh bốn bề, vậy nên gió sẽ không bị đỉnh núi chặn lại không vào được, ngược lại khi họ đi xuống vẫn có gió, đi mãi đi mãi không khí giống như bị đông đặc lại, không bình thường.
Tần Khải nói, “Điều này chứng minh chúng ta vẫn đang ở trong chướng trận, nếu như Thành Diệc Quân không bị thương thì có lẽ sẽ không xuất hiện sơ hở như vậy.”
Tiêu Diễm ngẫm nghĩ, “Tiếp tục đi thử xem.”
Đang nhấc chân định đi thì nghe thấy Kiều Giản giơ tay ngăn lại.
Một chân Tiêu Diễm vừa định đặt xuống, Kiều Giản nhanh chóng nói, “Đừng gây tiếng động!”
Vẻ mặt anh ấy bất đắc dĩ, cái chân đó chỉ có thể lơ lửng trong không trung.
“Hai anh có nghe thấy tiếng nước chảy không?”
Ba người đồng thời giữ im lặng như vậy xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, tĩnh mịch tựa cái chết.
Nhưng lúc này lỗ tai trở nên nhạy cảm hơn, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, quả nhiên có âm thanh vang lên bên tai.
Loáng thoáng khe khẽ, như gần như xa.
Là tiếng nước chảy.
Tỉ mỉ xác nhận chắc hẳn là một con suối, thỉnh thoảng nước sẽ va đập vào phiến đá phát ra âm thanh trong trẻo.
Bỗng nhiên Kiều Giản vui mừng, “Suối nhỏ! Là dòng suối nhỏ trước cổng thôn Vĩnh Lăng!”
Tần Khải tiến lên, “Em xác định?”
“Chắc chắn không sai! Từ sau khi thôn Vĩnh Lăng biến mất, con suối này cũng không thấy bóng dáng đâu, bây giờ nó lại xuất hiện là bởi Thành Diệc Quân đã bị thương!” Kiều Giản kích động đến nỗi không biết phải làm sao, cô đi đi lại lại tại chỗ, “Không sai, tôi nhớ rất rõ, chỗ này chỉ có một dòng suối nhỏ, không có cái gì khác nữa.”
Tần Khải thấy vậy liền giơ tay giữ bả vai cô lại, lúc này mới khống chế được cảm xúc lộn xộn của cô vì phát hiện trọng đại, anh thuận tiện kéo tay cô, “Đi tìm con suối.”
Tiêu Diễm đi theo phía sau, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng biếng nhác nói, “Tần Khải, nghe nguồn tin ngoài luồng nói con người anh không thích nữ sắc, có phải không vậy?”
“Giới Bồng Lai các anh cũng có xưởng chế tạo tin vịt à?” Tần Khải không hề khách sáo phản bác.
Tiêu Diễm cười không nói.
Dòng suối không khó tìm, nương theo âm thanh mà tìm.
Quả thật sau khi xuyên qua một rừng cây, màn sương khổng lồ bỗng trở nên mờ nhạt rõ ràng, một dòng suối xuất hiện trước mắt họ.
Nước suối trong veo, soi rõ cả sương mù mỏng tang trên đầu, bên cạnh dòng suối có tuyết, kẹp giữa khe đá.
Nước suối chảy từ hướng nam về hướng bắc, đầu nguồn ở trên đầu họ chảy xuống, tiếng nước róc rách là thứ âm thanh cả đời này Kiều Giản cảm thấy hay nhất.
Cô hất tay Tần Khải, gần như điên cuồng nhào đến bên dòng nước, chân quỳ xuống, hai tay chống xuống đất.
Mặt nước tĩnh lặng, gương mặt cô cũng được soi bóng, đôi mắt của chiếc bóng nhanh chóng đỏ lên.
Bốn năm.
Cho dù chỉ nhìn thấy dòng suối này cũng có thể khiến cô nhìn thấy bóng dáng của quê nhà.
Tần Khải đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Giản thì nhất thời cũng hơi đau lòng, anh vươn tay ra muốn kéo cô dậy, nào ngờ Tiêu Diễm hắt một chậu nước lạnh qua, “Nhìn thấy dòng suối cũng không có tác dụng gì cả, cho dù men theo nó tìm lên trên thì chúng ta vẫn ở trong chướng trận, con đường phía trước vẫn không rõ.”
Đầu vai Kiều Giản khẽ cứng đờ.
Tần Khải liếc Tiêu Diễm một cái, anh kéo Kiều Giản dậy, thấy tóc cô hơi rối liền giơ tay gài một lọn tóc ra sau tai cô, nhẹ giọng nói, “Tìm theo dòng suối thử xem.”
Kiều Giản gật đầu, nỗi tuyệt vọng vừa dâng lên trong nháy mắt lại có chỗ quay về.
Tiêu Diễm lại cười chế nhạo, “Đổi tính thật rồi kìa.”
Lần này Tần Khải không thèm để ý đến anh ấy nữa.
Ba người men theo con suối đi tiếp, phong cảnh ven đường đơn điệu, dòng suối thì khúc khuỷu, Tần Khải hỏi Kiều Giản đường đi của con suối này có bình thường không, cô gật đầu.
Đi tiếp nửa tiếng nữa sắc trời đã tối đi, áng chiều nơi góc trời bị bóng tối sắp buông xuống nuốt chửng từng chút một, nhuộm lên màn sương mù trước mắt ánh sáng lờ mờ không tỏ.
Kiều Giản kiến nghị mau chóng dựng lều, không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, Tần Khải cũng phát hiện ra vấn đề, họ vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ, có lẽ lại bị thuật che mắt làm lạc lối, chỉ sai đường.
Dù sao cũng là chỗ không có gió, nhóm được lửa lên cũng an toàn hơn rất nhiều.
Tiêu Diễm phụ trách nhóm lửa.
Khi ngọn lửa bùng lên, gương mặt của anh ấy sáng bừng anh tuấn, khiến Kiều Giản liên tưởng đến một từ: Má phấn hoa đào.
Anh ấy thêm vài cành củi vào đống lửa, nói, “Tôi đã bảo rồi mà, tìm theo dòng nước không được, đường có phân nhánh thì nước cũng có thể, em cho rằng nước suối róc rách sao biết được thứ nhìn thấy là thật hay giả?”
Kiều Giản không lên tiếng, đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, giơ tay tay ra sưởi ấm, một lát sau lại khẽ thở dài, âm thanh này khiến người ta đau lòng.
Cô nói, “Con người tôi luôn không được ông trời yêu thương, từ nhỏ đến lớn gần như chẳng có may mắn nào rơi vào đầu cả, tôi cho rằng lần này vận mệnh thay đổi rồi, ai ngờ vẫn bị ông trời trêu đùa như thế.”
Tiêu Diễm nghe vậy cũng không nỡ, suy nghĩ một lát liền ho khẽ, “Vừa nãy tôi cũng chỉ oán thán tí thôi, ai nói em không may mắn? Không phải em gặp bọn tôi rồi sao? Người bình thường cũng chưa được gặp đâu.”
Tần Khải vừa dựng lều xong nghe thấy vậy liền nhàn nhạt nói, “Người của giới Bồng Lai thật biết tự đánh giá cao bản thân.”
Tiêu Diễm bị Tần Khải tỉa cho một câu như vậy, vẻ mặt cũng có chút khó coi, vốn dĩ anh ấy cũng không có ý khác, bị anh nói thế liền nói, “Tự đánh giá cao bản thân? Chúng tôi trời sinh là kẻ mạnh, cho dù tự đánh giá cao bản thân cũng có tư cách đó.”
“Từ ngày giới Bồng Lai thành lập đến nay luôn không ngừng giao tranh với ty Bổ Tinh, chính là bởi vì người dị năng của giới Bồng Lai tự coi mình là người do ông trời chọn lựa, giỏi giang hơn người bình thường.” Tần Khải dựng lều xong liền ngồi xuống bên cạnh, anh không đi qua đó, có lẽ không chịu được sức nóng của ngọn lửa, “Nhưng bây giờ không phải thời đại coi mạng người bình thường như cỏ rác nữa rồi, Tiêu công tử, xin hỏi cảm giác vượt trội này của anh đến từ đâu vậy?”
Mấy ngày nay ở trên đường Kiều Giản đã sớm quen với việc hai người này đấu võ mồm như vậy rồi, cô không sợ hai người nói trái ý nhau liền động tay động chân như ban đầu nữa, sau khi nghe vậy cô liền ngoảnh đầu nhìn về phía Tiêu Diễm, “Câu nào câu nấy cũng nói các anh không khác gì người bình thường, trên thực tế vẫn khinh rẻ người bình thường chúng tôi chứ gì.”
“Em hiểu lầm ý của tôi rồi.” Tiêu Diễm có thể mặc kệ Tần Khải tấn công bằng lời nói, nhưng đối diện với Kiều Giản anh ấy cần phải giải thích, “Thực ra tôi muốn nói trước đây em chỉ có một thân một mình, bây giờ gặp được tôi rồi tôi nhất định sẽ giúp em tìm được thôn làng.”
Ngay cả Tần Khải anh ấy cũng hất ra ngoài.
Tần Khải không lên tiếng, chỉ ngồi đó cười lạnh.
Tâm trạng của Kiều Giản cũng không phải quá tốt, lời an ủi này không đạt được hiệu quả nhiều, cô gật đầu, đặt cằm lên đầu gối tự mình cúi đầu trầm mặc.
Đêm nay dường như không ai có tâm trạng đi ngủ.
Kiều Giản trằn trọc trong lều đến tận nửa đêm, Tần Khải không sợ lạnh, gần như cả đêm trông coi bên ngoài.
Trăng sáng vằng vặc, không khí vẫn giống như keo nước dính lại với nhau, không có gió.
Anh châm một điếu thuốc, lúc nhả khói thì Tiêu Diễm đi từ trong lều ra, anh ấy bọc cơ thể kín mít, cổ áo khoác phao gần như có thể che đi nửa khuôn mặt.
Đống lửa chưa tắt, ánh sáng âm ỉ.
Tiêu Diễm lại ném mấy cành củi vào, chẳng bao lâu ngọn lửa lại bùng lên.
“Cho điếu thuốc.” Tiêu Diễm nói với Tần Khải.
Tần Khải ném cả hộp thuốc cho anh ấy, Tiêu Diễm đón lấy, rút một điếu ra, vừa định ném trả lại thì Tần Khải nói, “Ném bình thường.”
Đầu tiên Tiêu Diễm sững lại, sau khi vỡ lẽ thì cười sảng khoái, liếc mắt nhìn vào lều, thấy bên trong không có tiếng động nữa mới biết cuối cùng Kiều Giản cũng chìm vào giấc ngủ, sau khi trả hộp thuốc cho Tần Khải, anh ấy nói, “Ai cũng nói Người Điều Khiển không có điểm yếu, anh nói xem trong mấy ngày tiếp theo tôi có thể tìm được điểm yếu của anh không?”
“Sau đó thì sao?” Tần Khải không cho là đúng, rít một hơi thuốc, khi khói thuốc phủ khắp gương mặt, anh hơi híp mắt.
Tiêu Diễm ngậm thuốc trong miệng, cúi người xuống mượn đốm lửa yếu ớt nhất lan ra ngoài đống lửa để châm thuốc, hít sâu một hơi, làn khói thuốc giữ trong miệng một lúc lâu, khi nhả ra là một vòng khói rất đẹp, anh ấy giơ ngón tay khẽ phá vỡ vẻ đẹp của vòng khói, “Giết anh.”
Tần Khải cười, hiếm khi không tranh cãi, “Anh có thể giết tôi bất cứ lúc nào.”
“Còn anh cũng có thể âm thầm giết tôi bất cứ lúc nào, nguy hiểm này quá lớn.” Tiêu Diễm khoanh chân ngồi trên tấm đệm chống nước, sau lưng là ngọn lửa cháy bùng bùng, khiến đôi mắt của anh ấy cực kỳ yêu mị.
Tần Khải không lên tiếng, anh ngồi đó thỉnh thoảng búng tàn thuốc.
Khi anh yên tĩnh hệt như một bức tranh dưới màn đêm, dù rằng ánh đèn neon rực rỡ, xe cộ đi lại tấp nập, anh vẫn yên lặng sừng sững, gương mặt quyến rũ tựa nét mực thủy mặc nhàn nhạt, phủ lên bức tranh vẻ cao quý thoát tục.
Tiêu Diễm cũng trùng hợp trầm mặc, đến khi điếu thuốc hút được một nửa, anh ấy nhìn Tần Khải, “Tôi vẫn luôn thắc mắc một vấn đề.”
Ánh mắt Tần Khải nhìn qua.
“Anh xem, ngàn năm nay giới Bồng Lai và ty Bổ Tinh luôn giữ quan hệ đối địch, tranh đấu không ngừng vì quyền lực và lợi ích, thậm chí còn từng tàn sát quy mô lớn, máu chảy thành sông.” Tiêu Diễm chỉ kẹp điếu thuốc không hút, đầu thuốc có một đoạn tàn dài, “Thời đại trước thì còn dễ hiểu, lập trường chính trị bất đồng, hai phái đã được chỉ định phải đối trọi với nhau, nhưng bây giờ thì sao? Thời đại hòa bình rồi, chúng ta cũng chẳng có cái gọi là chính trị đối địch nữa, vậy vì sao vẫn phải sát hại lẫn nhau?”
Tần Khải rít một hơi thuốc, ánh mắt hơi phức tạp.
“Thực ra anh cũng từng có câu hỏi này đúng chứ?” Tiêu Diễm búng tàn thuốc, cụp mắt nhìn đầu thuốc yên lặng cháy, “Chúng ta không còn lý do đấu tranh, bây giờ dường như…” Nói đến đây anh ấy ngừng lại, rất lâu sau mới nghĩ ra từ ngữ chuẩn xác, “Tranh đấu chỉ vì tranh đấu, tàn sát chỉ vì tàn sát.
Trong ty Bổ Tinh có người dị năng, trong giới Bồng Lai cũng có người dị năng, nhưng những người dị năng này đôi khi cả đời không chạm mặt, lấy đâu ra hận thù chứ?”
Không khí lạnh lẽo, ngữ khí của Tiêu Diễm trầm thấp, thoạt nghe có vài phần bất đắc dĩ, vài phận nặng nề.
Toàn bộ quá trình Tần Khải đều không lên tiếng, mãi đến khi hút xong một điếu, anh từ tốn dụi tắt đầu thuốc, bất thình lình hỏi, “Tiêu Diễm, mục đích anh đến thôn Vĩnh Lăng là gì?”
Tiêu Diễm nhìn anh, “Trước khi đi tôi đã nói rõ mục đích của mình rồi.”
Tần Khải không muốn phản bác lời của anh ấy, anh nhìn Tiêu Diễm, rất lâu sau mới nhàn nhạt trả lời câu hỏi anh ấy đưa ra, “Không chung trí hướng không thể làm cùng một việc, tôi nghĩ đây mới là lý do ty Bổ Tinh và Giới Bồng Lai vẫn cứ tàn sát cả ngàn năm nay.”
Khi ánh sáng ban mai vừa ló rạng Kiều Giản đã tỉnh dậy.
Cô mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có sương mù, híp mắt lại dường như nhìn thấy thôn làng, rồi lại nhìn thấy người dân trong thôn, nhưng chớp mắt lại không thấy đâu nữa.
Cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tần Khải và Tiêu Diễm, hình như ở ngoài lều, lại hình như ở xa tít ngoài ngân hà, hai người đều có một giọng nói hay, đêm khuya thanh vắng, giọng nói của hai người họ trầm thấp cực kỳ dễ nghe, vỗ về sự bất an trong giấc mơ của cô.
Sau khi Tần Khải đánh răng rửa mặt xong thì nhìn thấy Kiều Giản ngồi bên dòng suối không biết đang nhìn gì, anh đi lên phát hiện có một con cá bị kẹt trong vũng nước do đá dưới suối tạo thành, muốn ra cũng không ra được, nó bơi vòng vòng ở trong đó.
Lúc này Tiêu Diễm tiến lên cũng nhìn thấy, tiện miệng nói một câu, “Trong suối này cũng có cá cơ à.”
Kiều Giản vẫn cứ nhìn chằm chằm con cá đó không lên tiếng, giống như một người nhìn ngây ngốc.
Tần Khải phát hiện biểu cảm của cô không bình thường, cúi người kéo cô lên, hỏi cô đã nghĩ ra điều gì rồi.
Đôi mắt Kiều Giản dần dần có ánh sáng, có vui sướng cũng có chờ mong, khiến mắt cô sáng lấp lánh.
Kiều Giản chỉ vào vũng nước, “Cá! Cá của thôn Vĩnh Lăng!”
Tần Khải nghe vậy lập tức tiến lên kiểm tra.
Tiêu Diễm khoanh hai tay trước ngực, đứng bên dòng suối nhìn con cá đó, kích cỡ giống như cá vàng, màu trắng bạc, đuôi mảnh dài, thân dẹt, nhìn rất bình thường, anh ấy bèn hỏi, “Đây là cá gì?’
“Chúng tôi gọi là cá bạc.” Kiều Giản lại ngồi xổm xuống, giơ ngón tay chọc xuống nước, sóng nước lăn tăn, con cá đó không kịp tránh bị ngón tay cô chạm vào, cô nói, “Không phải ảo giác, nhất định không phải ảo giác.
Loại cá bạc này một năm bốn mùa đều thích bơi bội trong dòng suối này, trẻ con trong thôn rất thích đi bắt loại cá này về chơi.”
“Cá này chỉ có trong thôn Vĩnh Lăng mới có sao?” Tần Khải hỏi.
“Gần như vậy.” Kiều Giản rất chắc chắn, “Loài cá này bơi từ suối nguồn ở đầu thôn Vĩnh Lăng xuống, đến cổng thôn thì sẽ nương theo lối rẽ đi vào con suối nhỏ này.
Theo như tôi được biết, ở sâu trong Vân Lĩnh chỉ có thôn Vĩnh Lăng, cho dù còn thôn khác thì cũng ở thượng du của thôn Vĩnh Lăng, đương nhiên cần phải đi qua thôn Vĩnh Lăng.”
Tiêu Diễm cảm thấy hứng thú, “Hôm qua đến giờ suối nhỏ đều trong vắt và không có cá, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một con cá, có lẽ là ông trời đang giúp chúng ta.”
Kiều Giản không hiểu.
“Kiều Giản tôi hỏi em, bình thường loại cá bạc này có nhiều không?” Tần Khải hỏi.
Kiều Giản gật đầu, “Chí ít thì khi tôi còn sống ở thôn Vĩnh Lăng là như vậy, có lúc cá bạc thành đống thành đàn.”
Tần Khải trầm tư, “Xem ra Thành Diệc Quân bị thương không hề nhẹ, nếu không sao lại có một con cá lọt lưới vượt qua được chướng điểm chứ.”
Trái tim Kiều Giản đập điên cuồng, “Lẽ nào đây không phải là một thuật che mắt sao?”
“Cá không giống với người, nó đi theo dòng nước, sinh tồn nhờ vào nước, cho nên dù nhiều thêm một dòng suối nhỏ che mắt, thì cá vẫn có thể phân biệt rõ ràng dòng suối nào là thật, nếu như cá bạc dẫn đường, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được chướng điểm.” Tần Khải phân tích.
Tiêu Diễm đồng tình với anh, “Không sai, nếu cá đã có thể chạy ra, chứng minh chướng điểm Thành Diệc Quân thiết kế đã bị tổn hại, tìm được vị trí là chúng ta có thể vào thôn mà chẳng tốn chút sức nào.”
Trước mắt giống như bung tỏa một luồng sáng, sau đó chiếu vào trái tim Kiều Giản, nháy mắt đã rực rỡ như ngàn vạn pháo hoa.
Mấy năm nay cô vật vờ giống như hồn ma vậy, gần như không có tin tức gì có thể khiến cô vui, nhưng lời nói của Tần Khải và Tiêu Diễm là câu nói dễ nghe nhất mà cô từng nghe.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được lâu, dù sao cô cũng là một người lý trí, hoặc là mấy năm nay đã thất vọng quá nhiều nên không dám đặt quá nhiều kỳ vọng.
“Trên lý thuyết thì rất hợp lý, nhưng con cá bạc này xuôi theo dòng nước, một là chúng ta không có cách khiến nó bơi ngược lên, hai là cũng có thể tìm ngược lên thượng lưu, nhưng nhỡ đâu lại lạc vào chướng trận nữa thì phải làm sao?”
So với sự nôn nóng của cô thì Tần Khải nhìn rất bình tĩnh, sau khi nghe thấy vậy anh lại cười, giơ tay xoa đầu cô và nói, “Lập tức thu dọn một chút.”
Kiều Giản sững người.
Tiêu Diễm cười kéo cô dậy, “Em có thể về nhà nhanh thôi.”
Chưa đầy mười phút sau Kiều Giản cùng hai người Tiêu Diễm đã thu dọn xong những thứ cần thiết, Kiều Giản tiến lên nhìn thấy con cá đó vẫn đang trong phạm vi tầm mắt, cô không nhịn được hỏi, “Lợi dụng con cá này tìm đến thôn làng như thế nào?”
“Dễ thôi, đi ngược lên.” Tần Khải nói xong liền vươn tay xuống nước, con cá bạc bị anh túm lên.
Trong đầu Kiều Giản lóe lên một tia sáng, ánh sáng này chưa kịp tắt dụi đã nhìn thấy Tần Khải giơ một ngón tay cứa vào cạnh phiến đá bên dòng suối, cạnh phiến đá đó lộ ra khỏi nước suối, không bị nước suối quanh năm mài mòn nên vô cùng sắc nhọn, nó cứa rách một ngón tay của anh, máu chảy ra ngoài.
Cô phát hiện tốc độ máu chảy trên ngón tay anh rất chậm, chỉ chảy ra một giọt máu nhỏ rồi đã dừng lại, điều này khiến Kiều Giản lại nhớ đến tình cảnh đêm Giáng sinh đó.
Anh khẽ ấn ngón tay chảy máu lên mình con cá, vốn dĩ nó đang giãy dụa kịch liệt nhưng bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Ngay sau đó anh thả con cá xuống nước, dưới ánh nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Kiều Giản, quả thực con cá đó đã bơi ngược dòng nước, cực kỳ tung tăng.
Kiều Giản trợn tròn mắt, cô kêu lên một tiếng kinh ngạc, hưng phấn đến mức suýt nữa nhảy lên tại chỗ, không nói không rằng đuổi theo con cá bạc chạy về phía thượng du.
Tần Khải cầm ba lô dưới đất lên, nhìn theo bóng dáng cô bị ánh ban mai làm cho mơ hồ, anh không nhịn được mỉm cười.
Kiều Giản vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Tiêu Diễm lướt qua người anh, cười giễu, “Không ngờ thuật điều khiển của anh Tần còn dùng để tán gái nữa, được lĩnh giáo rồi.”
Cá bơi ngược.
Ba người đi theo dòng nước không hề nghỉ ngơi.
Bóng cây bóng núi hai bên lướt qua, sương mù mờ rồi lại đặc, đặc rồi lại tan, như thật cũng như giả.
Có mấy lần dòng suối phân nhánh chảy xuống, cũng may có con cá bạc dẫn đường mới khiến họ không lạc vào chướng trận khác.
Đi chưa được nửa ngày, bỗng nhiên Kiều Giản cảm thấy có gió thổi qua.
Đầu tiên là nhẹ nhàng lướt qua mặt, chưa kịp phản ứng lại thì mặt đã đau như bị dao cắt.
Kiều Giản vô thức che mặt, một giây sau liền nhảy cẫng lên reo hò, gió! Gió lớn!
Đúng vậy, là gió lớn.
Hệt như gió lông trắng trên Vân Lĩnh, rét buốt, lạnh thấu xương, khi thổi qua cơ thể người rất nhanh đóng băng nhiệt độ, nó có thể chui qua lỗ chân lông trên cánh tay làm lạnh buốt trái tim.
Trước đây Kiều Giản căm hận kiểu giá lạnh này, đặc biệt là đi trên tuyến đường Ngao Thái, không dám kỳ vọng trời trong gió nhẹ, chỉ hy vọng không có mưa gió gì là đã tốt rồi, nhưng bây giờ cô ước gì có thể ôm cơn gió này vào lòng rồi hôn một cái.
Mấy tiếng đồng hồ ở trong chướng trận, thời gian không có gió giả như một giấc mơ, cô không chạm được vào góc cạnh của hiện thực, không chạm được vào phần rìa của sự thanh tỉnh.
Rất nhanh có một lớp băng mỏng manh phủ lên mu bàn tay cô, gò má đau rát nhưng trong lòng lại rất vui, cô có một dự cảm đây chắc hẳn là biểu hiện đã ra khỏi chướng trận.
Quả nhiên, tại một nơi dòng nước phân nhánh họ nhìn thấy con cá bạc đó rất tự nhiên bơi về phía bên trái, Tiêu Diễm thấy vậy liền chỉ về phía đó, reo lên, chính là ở đây!
Ba người hành động nhanh chóng, gần như lập tức giẫm vào dòng nước bên trái.
Kiều Giản chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng lên, vô thức che mắt, khi buông hai tay ra cô nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu xuống, ít nhiều xua tan cái lạnh của ngày đông.
Bên tai vẫn vang lên tiếng nước suối róc rách, sau đó nghe thấy Tần Khải hỏi cô, “Là cây lê già đó sao?”
Hoa lê nở, hoa lê tàn.
Từ xuân đến đông, một năm bốn mùa thôn Vĩnh Lăng đều vương vấn hương hoa lê.
Mùa xuân có hoa nở, trắng xóa một góc trời, từ xa nhìn tới giống như một gốc cây tuyết, khi gió thổi qua những cánh hoa sẽ bay rợp trởi; Cuối hạ quả lê chi chít, nhiều đến mức ngước mắt không nhìn thấy cành, là thức quả lũ trẻ thôn Vĩnh Lăng thích ăn nhất; Đầu thu dân làng sẽ dùng hoa lê rụng đầy đất mùa xuân và quả lê để ủ rượu, bày một bình rượu cao bằng một người trưởng thành ở dưới gốc cây, trải qua gió thu lá rụng, trải qua bão tuyết lạnh căm; đến mùa đông nhà nhà đều lấy một vò rượu nhỏ từ bình rượu lớn, cho dù đứng ở bên ngoài cũng có thể ngửi thấy mùi rượu thơm.
Rượu này tên là Lê Hoa Lạc, thanh ngọt dài lâu.
Khi Kiều Giản gặp lại cây lê này đã là bốn năm sau, bao nhiêu lần cô đã thấy nó trong mơ, sau khi tỉnh lại thì nước mắt đầm đìa.
Cô đứng im tại chỗ rất lâu, lâu đến mức cuối cùng đã hiểu trước mắt không phải mơ, Kiều Giản bỗng nhiên chạy về phía trước.
Tần Khải và Tiêu Diễm thấy vậy nhanh chóng đuổi theo.
Thấy hoa lê là thấy Vĩnh Lăng.
Quả nhiên, ba chữ “Thôn Vĩnh Lăng” được khắc trên thân cây lê thô kệch, chữ được khắc rất chỉnh tề, chữ Triện.
Tần Khải đứng dưới gốc cây nhìn ba chữ Triện đó, sắc mặt thoáng nặng nề, Tiêu Diễm cũng ngước đầu nhìn, một lát sau cười đầy ẩn ý, nói một câu, thú vị.
Từ cây lê đi về phía đông là một con đường nhỏ, song song với nó chính là con suối nhìn thấy bên ngoài thôn, cá bạc dưới suối quả thực tụ thành đàn.
Có tiếng chó sủa, có tiếng trẻ em chơi đùa, đang vào buổi chiều tà nên những căn nhà gỗ cao thấp san sát có làn khói bếp lượn lờ, bay bổng trong không khí, hít sâu một hơi là mùi củi lửa hòa trộn với mùi thơm của Lê Hoa Lạc.
Giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Bên ngoài Vân Lĩnh là những tòa nhà sừng sững, ánh đèn neon lấp lánh, sâu trong Vân Lĩnh không có âm thanh ồn ào náo loạn, núi non trùng điệp, thời gian cũng trôi chậm hơn.
Viền mắt Kiều Giản lập tức đỏ lên.
Nhìn con đường quen thuộc, ngửi không khí quen thuộc, cảm nhận hương thơm bếp lửa bay lững lờ trong buổi chiều tà, cô tưởng chừng đã cách cả một đời.
“Đây không phải cô bé nhà họ Kiều sao?” Có người dân từ trong núi trở về, từ xa đã nhìn thấy người đứng ở cổng thôn, sau khi quan sát cẩn thận thì liền nhận ra, kinh ngạc gọi.
Kiều Giản nhìn qua chỉ bắt được một bóng người, liền nghe thấy người này kêu lên, “Cô bé nhà họ Kiều trở về rồi! Có người vào thôn rồi! Thôn chúng ta có người vào rồi!”
Giọng nói này gần như đã đạt được hiệu quả loan tin, rất nhanh, từ đầu thôn đông đến cuối thôn tây, từ trong nhà ra ngoài vườn, một đám người ùn ùn kéo đến dường như vây kín ba người họ.
Nước mắt của Kiều Giản suýt chút nữa rơi xuống, quá nhiều những gương mặt quen thuộc, thím này dì kia, cả những chú những bác đã từng bế cô nữa.
Có người rẽ đám người tiến lên, sắc mặt kích động, “Thật sự là cô bé nhà họ Kiều sao?”
“Trưởng thôn Vương!” Kiều Giản vừa nhìn đã nhận ra ông lão phía trước, dáng người nhỏ thó gầy gò, già hơn rất nhiều so với lúc cô chưa rời khỏi thôn, nhưng đôi mắt rất có thần, thân thể thoạt nhìn vẫn khỏe mạnh cường tráng.
“Cuối cùng cháu cũng về rồi! Cháu xem, một cô gái mà mấy năm nay đã chạy đi đâu vậy?” Trưởng thôn Vương gài chiếc tẩu hút thuốc trong tay lên áo khoác màu xám đậm, túm lấy tay Kiều Giản huyên thuyên không ngừng, “Bây giờ quay về là tốt rồi, cháu có thể đi vào chứng tỏ chúng ta cũng có thể đi ra rồi.”
Bây giờ Kiều Giản muốn về nhà nhất, muốn xem bố mẹ như thế nào, nhưng lại bị họ kéo không rời tay, cô cảm thấy trong lời nói của ông ấy có điều bất thường, nghĩ đến chướng trận ngoài thôn liền hỏi, “Lẽ nào bốn năm nay mọi người đều không ra ngoài thôn sao?”
Người dân nhao nhao gật đầu, sau đó mồm năm miệng mười.
Ánh mắt của trưởng thôn Vương nhìn Tần Khải và Tiêu Diễm, “Đây cũng là bạn bè cháu dẫn về sao, thật tốt, có thể vào thôn thật tốt.” Sau đó tiến lên bắt tay với Tiêu Diễm, “Chào mừng các cậu.”
Tiêu Diễm bị sự nhiệt tình của trưởng thôn Vương khiến cho kinh ngạc.
Người dân thấy vậy cũng sôi nổi tiến lên bày tỏ hoan nghênh.
Cuối cùng trưởng thôn Vương nói với họ, “Đi đường xa tới đều là khách, đi theo tôi uống chén trà trước đã, tôi sẽ kể chuyện xảy ra trong thôn cho mọi người.”