Đọc truyện Kinh Niên Lưu Ảnh – Chương 9
Ăn cơm trưa xong, Triển Nhược Lăng ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Mẹ từ phòng ngủ đi ra, bước đến bên cạnh cô ngồi xuống: “A Lăng, ngày mốt bố con có thời gian rảnh, chúng ta cùng đến bệnh viện xem lại vết thương ở vai con được không?”
Triển Nhược Lăng ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Vai con không sao đâu ạ.”
Mẹ kéo cánh tay cô, chậm rãi nói: “Mẹ muốn nói vết sẹo ở vai con kìa, ý của bố mẹ là muốn tìm một bác sĩ để phẫu thuật cho con…”
Nhìn thấy nét mặt cô đông cứng lại không nói gì, mẹ liền nói tiếp: “Con là con gái, sớm muộn gì cũng có ngày phải gả cho người ta, để lại vết sẹo dài như thế không tốt chút nào, đến bệnh viện để bác sĩ làm phẫu thuật xóa sẹo con nhé?”
Hốc mắt Triển Nhược Lăng cay xè, cô lắc đầu nói với mẹ: “Mẹ, con không muốn làm phẫu thuật, dù sao cũng chỉ là một vết sẹo thôi, không đau nhức gì cả, mẹ để con giữ lại vết sẹo này đi mẹ.”
Mẹ vừa nghe đã nổi giận, giọng nói bất giác cũng cao hơn: “Vậy làm sao được! Hơn nữa có giữ lại cũng chẳng để làm gì? Cho dù con không để ý, nhưng bạn trai sau này của con người ta sẽ để ý…”
“Vậy thì con không có bạn trai.” Triển Nhược Lăng giận dỗi lên tiếng.
Mẹ bật cười, dùng tay ôm lấy vai cô: “Con bé ngốc, con gái trước sau gì cũng phải lấy chồng, sao lại không có bạn trai được? A Lăng nhà chúng ta, sau này nhất định phải có bạn trai chứ.”
Triển Nhược Lăng cương quyết nói: “Mẹ, con không muốn làm phẫu thuật, cứ giữ nó lại đi.” Vừa nói, nước mắt vừa trào ra, khuôn mặt của mẹ chợt trở nên mờ mịt.
Giọng nói đầy lo lắng của mẹ truyền đến bên tai cô: “A Lăng, con cứ thế sau này…”
Triển Nhược Lăng nghẹn ngào nhìn mẹ cầu xin: “Mẹ, mẹ cho con giữ lại nó nhé? Cho con giữ lại nó được không mẹ?”
Trong lòng mẹ cô chua xót không thôi, vội vàng lên tiếng cắt ngang âm thanh nỉ non của con gái: “Được rồi, không làm phẫu thuật, không làm phẫu thuật nữa. Con đã muốn giữ thì cứ giữ lại đi.”
Con gái đang nghĩ gì, lẽ nào một người làm mẹ như bà lại không hiểu? Nghĩ đến đây, mắt bà bỗng đỏ lên, âm thầm nói trong lòng, A Vọng, chị con vẫn luôn nhớ đến con, cả nhà vẫn luôn nhớ đến con.
Ba tháng hè của lớp 12, không bị áp lực thi cử, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàn hạ.
Triển Nhược Lăng mỗi ngày không học tiếng Tây Ban Nha thì chính là xem ti vi, vô vị đến mức cả người đều nổi mốc.
Các trường Cao đẳng và Đại học lần lượt công bố điểm chuẩn, kết quả trúng tuyển cũng đã có. Chung Khi, Liêu Nhất Phàm, Ngôn Dật Khải và Trình Tư Dao cùng đậu vào Trung đại.
Lúc từ chỗ Trình Tư Dao nghe được tin Chung Khi trúng tuyển vào chuyên ngành Quản lý khách sạn của Trung đại, Triển Nhược Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời buổi xế chiều xanh ngăn ngắt không một gợn mây, một đàn chim tung mình bay ngang bầu trời, sau đó mất hút khỏi tầm mắt, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Dấu vết.
Cô cầm lấy ví tiền đặt trên bàn, mở ra.
Trong tấm hình, ba anh em nhà họ Triển đang cười rất vui vẻ, đặc biệt là Triển Cảnh Vọng, nụ cười trên khuôn mặt em ấy cũng bừng sáng như ánh nắng ngoài kia.
Cô đặt vì tiền về chỗ cũ, ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ, trầm tư.
Ấn tượng đầu tiên về cậu ấy là trong tiết Hóa học, lúc ấy chỉ đơn giản cảm thấy cậu ấy rất thú vị, muốn được làm quen với cậu ấy. Có thể cô có ấn tượng quá sâu sắc với câu nói “xem xong rồi” của cậu ấy, cho nên sau tai nạn xe quay trở lại trường học, rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng ký ức về cậu ấy vẫn không hề tổn hại chút nào.
Không nhớ rõ là hôm nào, một buổi chiều vừa vào đến lớp thì nhìn thấy cậu ấy đang tán gẫu với Ngôn Dật Khải, nụ cười trên khóe môi trong suốt, thuần khiết như một đứa trẻ.
Giây phút đó, đột nhiên cô nhớ đến Triển Cảnh Vọng.
Cô cứ đứng thất thần ngay cửa ra vào, trong đầu miên man nhớ lại những chuyện cũ. Đến khi tâm tình ổn định lại, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Chung Khi đang chiếu lên người mình, cô mới bước về chỗ ngồi.
Về sau bị cậu ấy bắt nạt, dường như cũng trở thành một thói quen, có đôi lúc ở bên cạnh cậu ấy, thậm chí cô còn quên mất chuyện của Triển Cảnh Vọng.
Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, sự việc đã dần thoát ra khỏi quỹ đạo ban đầu của nó?
Bỗng nhiên nhớ đến buổi chiều hôm đó. Lúc ấy, cô cầm tờ báo của Liêu Nhất Phàm trong tay nhưng một chữ cũng không xem vào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc chiều nay tan học phải đến bệnh viện lấy báo cáo, cùng với việc làm cách nào để đối diện với kết quả đáng sợ sắp tới. Thế rồi, cậu ấy đột nhiên đến gần, giật tờ báo ra khỏi tay cô. Một động tác đó, giống như đã đem toàn bộ những suy nghĩ hỗn loạn, rối rắm trong đầu cô giật hết ra ngoài.
Bên tai dường như còn văng vẳng câu nói của cậu ấy: “Giờ tự học còn dám đọc báo? Không cất đi!”
Giọng điệu hết sức hiển nhiên, tuyệt đối không cho người khác được phép cự tuyệt.
Tất cả những chuyện đã qua, tựa như đang đặt trước một thấu kính phóng đại, phút chốc chợt trở nên vô cùng rõ ràng, vô cùng sinh động.
Thậm chí cô có thể nhớ được độ cong của khóe môi mỗi lần cậu ấy mỉm cười, không sâu không cạn, độ cong của cái nhếch môi rất khẽ.
Nếu như trước đây, cậu ấy chỉ là một hình ảnh thỉnh thoảng lướt qua trong lòng cô, vậy thì giờ khắc này, cuối cùng nó đã vững chãi ở lại trong tim cô.
Triển Nhược Lăng nhìn mẩu tin nhắn Trình Tư Dao vừa gửi đến – Mình thấy chúng mình có thể tổ chức họp lớp ở Trung đại được rồi. Qua rất lâu, cô mới hồi âm lại: Mình cũng thấy thế.
Cùng học tại một trường đại học, tất nhiên có rất nhiều điểm tiện lợi. Liên lạc, tụ tập gì đó đều rất thuận tiện, chỉ là, chúng mình đó không bao gồm cả cô.
Từ đây, cuộc sống của cậu ấy sẽ là một đường thẳng song song với cuộc sống của cô, một tuyến đường kéo dài đến vô tận, không bao giờ có thể cắt nhau.
Rất kỳ lạ, từ năm lớp 11 cô và Chung Khi đã có số điện thoại của đối phương, có điều giữa hai người rất ít khi nhắn tin liên lạc gì với nhau. Năm 12 sau khi chia lớp, thỉnh thoảng cô vẫn liên lạc với Trình Tư Dao, nhưng trước giờ chưa từng nhắn tin cho Chung Khi.
Cho dù vào hôm biết được Chung Khi thi Cao khảo môn Ngữ văn không phát huy được như bình thường, cô cầm điện thoại trong tay soạn đi soạn lại tin nhắn mấy lần, sau đó tìm đến số điện thoại của cậu ấy nhưng vẫn không tài nào nhấn được vào phím gửi.
Càng quan tâm, lại càng không dám chủ động lại gần.
Triển Cảnh Việt đang học năm 2 Trung đại, kết thúc kỳ thi cuối kỳ, anh gọi điện thoại cho Triển Nhược Lăng bảo cô đến Quảng Châu chơi vài ngày.
Ngày thứ hai ở Quảng Châu, Triển Nhược Lăng đến thăm khu làng đại học ở đây. Xuống khỏi taxi, Triển Nhược Lăng không lập tức đi vào khuôn viên trường, mà dừng lại bên cạnh cổng trường đầy khí thế hào hùng, đứng tần ngần một lúc lâu.
Ánh mặt trời rạng rỡ từ sau lưng cô chiếu vào tấm bia đá có khắc sáu chữ lớn nằm ngang màu đỏ: Đại học quốc lập Trung Sơn.
Cô thầm nhẩm lại sáu chữ này thêm lần nữa.
Đại học Trung Sơn, trường đại học hạng nhất nhì khu vực phía nam. Trước đây, trong ấn tượng của cô đây chỉ là nơi anh trai Triển Cảnh Việt đang theo học, thế nhưng không bao lâu nữa, nơi đây cũng sẽ trở thành trường học của một người khác.
Chiều hôm đó, Triển Cảnh Việt đưa Triển Nhược Lăng tham quan một vòng làng đại học.
Từ thư viện rộng rãi, đồ sộ đi ra ngoài, Triển Nhược Lăng thả chậm bước chân, cất giọng hỏi: “Anh, chuyên ngành Quản lý khách sạn của trường anh cũng nằm ở khu này ạ?”
Triển Cảnh Việt gật đầu: “Đúng thế, học viện Quản lý đều nằm trong khu làng đại học, có điều nếu học nghiên cứu sinh thì phải đến khu Châu Hải.” Triển Cảnh Việt đang học chuyên ngành Thị trường thuộc học viện Quản lý.
“À.”
Nói như vậy, bốn năm tới cậu ấy sẽ học ở đây.
Thời gian tham quan tiếp theo đây, phải càng chăm chú hơn nữa.
Nếu đã không thể học cùng một thành phố với cậu ấy, vậy thì ít ra cho cô có cơ hội thật cẩn thận, thật tỉ mỉ quan sát một lần nơi học tập và sinh hoạt của cậu ấy sau này.
Chạng vạng tối, hai anh em ăn cơm ở căng tin của đại học Trung Sơn.
Triển Cảnh Việt vừa ăn cơm vừa hỏi Triển Nhược Lăng: “Chắc em có không ít bạn học đỗ vào Trung đại nhỉ?”
Triển Nhược Lăng gật đầu: “Dạ! Bạn học hồi lớp 10 của em có tới mười mấy người trúng tuyển vào đây.”
Qua một lát, cô lại nhẹ giọng nói tiếp: “Trong số đó có một bạn vốn ghi danh vào Bắc đại, có điều điểm tổng của cậu ấy chẳng may thấp hơn 10 điểm so với điểm chuẩn của Bắc đại, vì vậy chỉ có thể học ở Trung đại thôi.”
“Đáng tiếc vậy?” Triển Cảnh Việt lấy làm ngạc nhiên.
Triển Nhược Lăng cúi đầu, hàng mi rũ xuống che đậy những tâm tình đang nổi sóng trong mắt. “Vâng ạ. Hôm thi Ngữ văn cậu ấy sốt cao.”
“Sốt cao? Sao lại không may thế chứ?”
Giống như muốn tìm một nơi để giải tỏa tâm tình, Triển Nhược Lăng tự nhiên cũng nói nhiều thêm vài câu: “Vâng ạ, cậu ấy học giỏi lắm, bình thường thành tích rất nổi bật, kỳ thi thử lần thứ 2 cậu ấy còn xếp hạng nhất toàn thành phố nữa, giáo viên dạy khối 12 của bọn em ai cũng tin nhất định cậu ấy sẽ thi đỗ Bắc đại. Ai ngờ được cậu ấy lại phát sốt? Có điều mặc dù môn Ngữ văn của cậu ấy chỉ được hơn chín mươi điểm, điểm tổng của cậu ấy vẫn cao hơn người bình thường một bậc…” Giống như Trình Tư Dao đã nói, đây chính là điểm cậu ấy khiến người khác không thể không bái phục.
Chỉ là, từ nay về sau, cô và cậu ấy kẻ bắc người nam xa cách. Sau này, không biết cô còn có tư cách giống như bây giờ để nói về cậu ấy nữa không?
Buổi tối của một tháng sau, Triển Nhược Lăng nhận được tin nhắn của Trình Tư Dao: Sáng mai 11 giờ, bạn học cũ lớp 10 tụ tập, địa điểm ở công viên XX, cậu có đến không?
Cô cầm điện thoại, do dự vài phút sau đó mới nhắn tin lại: Đến.
Chỉ là một buổi họp lớp nho nhỏ, tổng cộng có mười mấy người tham gia, Liêu Nhất Phàm, Ngôn Dật Khải có đến, nhưng lại không thấy Chung Khi.
Lúc đến công viên XX, Trình Tư Dao từ trong nhóm người bước lên trước kéo lấy tay cô, “Triển Nhược Lăng, hơn cả tháng rồi mình không gặp cậu đấy.”
Liêu Nhất Phàm cũng thêm vào: “Triển Nhược Lăng, gặp được cậu đúng là không dễ dàng nha, còn khó hơn gặp tổng giám đốc nữa! Đúng thật là xứng với câu chân nhân bất lộ tướng đấy.”
Triển Nhược Lăng cho rằng cậu ấy đang nói đùa với mình, vừa định trả lời lại nghe thấy Trình Tư Dao trách móc hỏi cô: “Tháng trước họp lớp sao cậu không đến?”
Cô sửng sốt, vội lên tiếng: “Tháng trước? Lúc nào cơ? Mình không biết mà.”
“Chính là hôm 15, ở nhà hàng XX ấy!” Trình Tư Dao cũng có chút nghi ngờ, “hôm đó, tổng cộng phải hơn 30 người đến cơ, nhưng lại không thấy cậu… Cậu không nhận được tin nhắn của lớp trưởng à?”
Triển Nhược Lăng vừa nghĩ đã hiểu ra ngay, tháng trước điện thoại của cô bị rơi hỏng, lúc đó cô nghĩ cũng chẳng có việc gì gấp gáp, lần lữa cả tuần mới đi mua điện thoại mới. Tin nhắn của lớp trưởng gửi đúng vào lúc đó, đương nhiên cô không nhận được.
Có câu nói “tự tác quái” còn không phải để chỉ người như cô hay sao?
Cuối cùng, Triển Nhược Lăng chỉ bình tĩnh nói: “Không có. Lúc đó điện thoại của mình bị hỏng.”
“Tiếc quá đi, hôm đó nhiều người lắm…” Trình Tư Dao đầy tiếc nuối lên tiếng.
Ngày hôm đó, rất nhiều người đều đến, tất nhiên cậu ấy cũng đến.
Chỉ là, cô đã bỏ lỡ một cơ hội được gặp mặt cậu ấy.
Mọi người tìm một cửa hàng cùng nhau ăn uống, một bạn nữ trong nhóm hỏi: “Sao không thấy Chung Khi đến vậy?”
“Nó đi chơi bóng với Bối Tử Toàn rồi.” Liêu Nhất Phàm theo thói quen trả lời.
Triển Nhược Lăng dừng đũa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, “nóng thế này không sợ cảm nắng à?” Ánh nắng gay gắt buổi trưa chiếu xuống mặt đất khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hoa mắt.
“Hai người này gần đây hay tụ tập chơi bóng lắm, ngoài trời đang nắng to thế này, mình thấy bọn họ chơi bóng xong không bị cảm nắng thì cũng đen đi một vòng.” Một nam sinh lên tiếng.
Triển Nhược Lăng cúi đầu, ánh mắt vô thức dừng trên món ăn đang đặt ngay trước mặt.
Bối Tử Toàn vẫn thường cùng các bạn nam trong lớp chơi bóng rổ, cô biết. Năm lớp 11, có vài lần trong tiết Thể dục, cô đứng trên hành lang nhìn xuống, đều nhìn thấy Bối Tử Toàn cùng với bọn Liêu Nhất Phàm đang tụ tập trên sân chơi bóng. Năm lớp 10, Bối Tử Toàn ngồi ở phía trước Chung Khi. Trước khi lớp 11/6 của cô điều chỉnh chỗ ngồi, cô ấy là nữ sinh duy nhất trong lớp có thể nói chuyện với cậu ấy. Năm lớp 12 cô ấy cũng chọn khoa Hóa, học ở lớp 12/11, quan hệ với bọn Liêu Nhất Phàm không hề tồi chút nào, là bạn bè rất tốt của Chung Khi.
Năm nhất đại học vẫn chưa khai giảng, kỳ nghỉ của lớp 12 lại dài như thế, vào lúc này, có một người bên cạnh cậu ấy cũng tốt.
Cho dù, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng, loại việc như chơi bóng rổ, suy cho cùng cũng không phải là việc cô có thể làm được.
Điều hòa trong quán ăn được chỉnh ở nhiệt độ rất thấp, ăn xong bữa cơm, chỉ cảm thấy lạnh, cả người đều lạnh, đầu gối cũng bị nhiệt độ làm cho đông cứng lại mất cả cảm giác.