Đọc truyện Kinh Niên Lưu Ảnh – Chương 40
Bụng của Thái Ân Kỳ ngày một lớn, từ sau khi chị dâu mang thai, mỗi lần hai người ra khỏi cửa, nhiệm vụ lái xe đều được vinh quang đặt lên người Triển Nhược Lăng.
Triển Nhược Lăng đã thi giấy phép lái xe từ khi học đại học ở Bắc Kinh, có điều cơ hội được lái xe không nhiều, bây giờ Thái Ân Kỳ có thai, cô mới bắt đầu nhận thấy trọng trách của một tài xế quan trọng thế nào, lần đầu tiên trước khi lái xe của Triển Cảnh Việt đưa Thái Ân Kỳ ra ngoài, cô còn đặc biệt kéo mẹ ngồi vào ghế phụ lái, cùng cô chạy vòng quanh tiểu khu luyện tay lái mấy ngày liền. Thái Ân Kỳ nhìn thấy, cảm khái trong lòng, lại càng quý cô em chồng này hơn.
Một lần từ siêu thị về nhà Thái Ân Kỳ đột nhiên nói đến chuyện tình cảm, Triển Nhược Lăng nhớ Chung Khi từng nhắc với cô việc đến nhà gặp bố mẹ anh, vì vậy cô liền mượn cơ hội này để nói chuyện của mình với Thái Ân Kỳ.
Thái Ân Kỳ nghe nói cô đã có bạn trai, vừa thấy bất ngờ lại vừa vui mừng: “Thật à? Vậy là việc tốt rồi, sao em không nói sớm, lần trước Cảnh Việt còn bảo chị…”
Triển Nhược Lăng chợt nhớ câu nói Lâm Vi Lan từng nói với cô trong một tình huống tương tự, liền ngại ngùng nói: “Mọi người không hỏi, nên em không nói được…”
“Ừ nhỉ, lẽ ra phải hỏi em từ lâu rồi.” Thái Ân Kỳ gật đầu, cuối cùng nói: “Đợi Cảnh Việt về, em mời cậu ấy đến nhà mình ăn bữa cơm nhé.”
Hôm ấy, vẫn như thường lệ Chung Khi lái xe đưa cô về. Sau khi ngồi vào xe, Triển Nhược Lăng hỏi anh: “Bố mẹ anh là người thế nào? Hai người thích thứ gì?” Dù đây là lần đầu tiên cô gặp mặt người nhà của anh, nhưng cũng biết lần đầu đến thăm nhà tốt nhất vẫn nên mua quà biếu người lớn.
Chung Khi vừa lái xe vừa trả lời: “Yên tâm, em không cần lo lắng mấy việc đó. Bố mẹ anh đều rất tốt, nhất định hai người sẽ thích em mà. Gen tốt của anh đều là di truyền từ bố mẹ cả đấy.”
Triển Nhược Lăng giả vờ nghi ngờ đưa mắt đánh giá, “gen tốt? Ở đâu vậy? Sao em nhìn mãi mà không thấy?”
Chung Khi thấy trước mặt mình cô mỗi ngày một vui vẻ, trong lòng cảm thấy vui cùng được an ủi. Anh mỉm cười, sau khi dừng xe lại liền ôm cô vào lòng, đuôi mắt hơi nheo lại lên tiếng: “Thật sự không nhìn thấy à?”
Gò má Triển Nhược Lăng phiếm hồng, dựa vào gần anh: “Anh nhắc đến em với mẹ anh lúc nào vậy?”
Anh giả vờ nổi cáu, ánh mắt nhíu lại đầy nguy hiểm: “Em không nói với người nhà em về anh à? Triển Nhược Lăng, em muốn anh làm bạn trai trong bóng tối của em bao lâu nữa hả?”
“Trước đây em không có cơ hội để nói mà. Lần trước, chị dâu muốn giới thiệu đối tượng cho em, em đã nói ngay rồi, nếu còn không nói, mẹ em sẽ kéo em đi gặp mặt mất.”
Chung Khi đưa tay búng nhẹ trên trán cô một cái, “ai bảo em đem anh giấu đi làm gì, đáng đời.”
Cho dù Chung Khi nói không cần lo lắng, Triển Nhược Lăng vẫn rất để tâm đến lần gặp mặt này. Hôm đến nhà Chung Khi, Triển Nhược Lăng đặc biệt mặc một chiếc váy dài màu be thường ngày rất ít khi mặc đến, lại còn cẩn thận chải mái tóc dài buộc lại.
Không người làm mẹ nào không lo lắng về việc chung thân đại sự của con trai mình. Mẹ của Chung Khi – Chương Hâm Mẫn cũng như vậy. Có lúc hỏi han con trai mình vài câu, con trai không chịu nói chỉ ậm ừ cho qua chuyện, Chương Hâm Mẫn cũng chỉ còn cách để tùy con.
Chương Hâm Mẫn không ngờ Chung Khi lại dẫn bạn gái về nhà ra mắt nhanh như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ. Trên thương trường, kiểu người gì bố Chung chưa từng gặp qua, ông thấy Triển Nhược Lăng bề ngoài nhẹ nhàng ôn hòa, tính cách lại dịu dàng ngoan ngoãn, đặc biệt là rất thuần khiết tự nhiên, đó là sự từng trải của con người lắng đọng qua thời gian, vì vậy đối với cô con dâu tương lai này ông cũng rất hài lòng.
Cuối tháng tám, Triển Cảnh Việt kết thúc chuyến công tác ở Mỹ trở về, Triển Nhược Lăng đưa Chung Khi về nhà để bố mẹ và vợ chồng anh trai gặp mặt.
Khi Thái Ân Kỳ nhìn thấy Chung Khi, lập tức nhớ ra người trước mặt là ai, cô khẽ đưa tay nắm tay Triển Cảnh Việt, khóe môi hiện ra một nụ cười nhạt.
Bố Triển có trí nhớ tốt, ông nhớ một lần đến khách sạn Thánh Đình đã từng gặp anh, ấn tượng từ lần gặp ấy vẫn còn lưu lại trong ông, dù ngoài miệng không nói rõ, nhưng trong lòng lại thấy rất vừa ý.
Trước giờ mẹ Triển Nhược Lăng vẫn canh cánh chuyện chung thân đại sự của con gái, bây giờ thình lình có một anh con rể tài giỏi thành đạt, tướng mạo lại điển trai đến nhà, hiển nhiên cực kỳ vui mừng.
Ngược lại Thái Ân Kỳ có chút tò mò hỏi: “Anh Chung làm sao quen A Lăng nhà chúng tôi vậy?”
Đúng lúc Triển Cảnh Việt cũng muốn hỏi câu hỏi này.
Triển Nhược Lăng vừa từ Tây Ban Nha về, ngay cả cửa nhà cũng rất ít khi bước ra, bây giờ cô nghe hai người nói đã quen nhau hơn bốn tháng, cảm thấy việc này quả thực có thể nâng lên thành kỳ tích được rồi.
Chung Khi gật đầu trả lời: “Bọn em là bạn học Cao trung, trước đây đều từng học ở trường Cao trung N.”
Thái Ân Kỳ gật đầy đầy ẩn ý: “À…”
Triển Cảnh Việt nắm tay vợ: “Bạn học rất tốt, tôi và vợ cũng là bạn học của nhau.”
Bữa ăn diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ.
Sau bữa cơm, Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ chỉ ngồi lại một lát sau đó xin phép về nhà trước. Thái Ân Kỳ đang mang thai, Triển Cảnh Việt ôm vợ chậm rãi bước xuống cầu thang đi về phía đậu xe. Sau khi Thái Ân Kỳ ngồi vào xe, đôi môi cong của cô nở ra một nụ cười nhẹ: “Cảnh Việt, anh có thấy bạn trai của A Lăng nhìn rất quen không?”
“Sao? Cậu ấy là ai?”
“Cậu ấy là tổng giám đốc của khách sạn Thánh Đình Holiday.”
Triển Cảnh Việt ngẩn người, “em nói thật à?”
“Đương nhiên là thật chứ sao. Lần chúng ta đến khách sạn Thánh Đình từng gặp cậu ấy rồi, lúc đó cậu ấy còn đặc biệt nhìn vào chúng ta nữa, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là cậu ấy nhìn anh.”
Triển Cảnh Việt suy nghĩ một lúc, nhớ lại câu hỏi của vợ mình khi nãy, liền hiểu ra: “Ý em là, cậu ấy biết anh?”
“Ừ, có thể ngày trước cậu ấy từng gặp anh rồi. Chắc chắn lần ở khách sạn cậu ấy đã biết chúng ta là người thân của A Lăng, nếu không sẽ không nhìn chúng ta đâu…” Thái Ân Kỳ phân tích vô cùng rõ ràng.
“Nhưng mà, làm sao cậu ấy biết anh được?” Triển Cảnh Việt khó hiểu.
“Cậu ấy với A Lăng là bạn Cao trung, anh nhớ lại xem, anh từng đến trường gặp A Lăng lần nào chưa? Hoặc là cùng em ấy đi dạo phố chẳng hạn, sau đó bị cậu ấy nhìn thấy?”
“Dạo phố trăm phần trăm là không có, đời này anh chỉ đi dạo phố với em thôi.” Triển Cảnh Việt lại nghĩ, lục lọi những ký ức trong đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện từ rất lâu trước đây, “em vừa nói như vậy, hình như anh có chút ấn tượng đấy…” Anh kể chuyện từng đến trường Cao trung N tìm Triển Nhược Lăng cho Thái Ân Kỳ nghe.
Thái Ân Kỳ nghe xong liền gật đầu: “Vậy thì xem ra, cậu ấy rất có lòng với A Lăng nhà mình, từ nay anh không phải lo lắng nữa rồi nhỉ?”
Triển Cảnh Việt mỉm cười, nhẹ nhàng ôm vai vợ: “Bây giờ anh không lo lắng cho em ấy, anh lo lắng cho em.”
Cuộc sống bỗng chốc trở nên rực rỡ tươi đẹp vô cùng, giống như một quả vải vừa bóc vỏ, tỏa ra hương thơm ngọt lịm. Cô và Chung Khi giống một đôi tình nhân đã yêu đương nhiều năm, thỉnh thoảng không tránh khỏi cãi nhau, nhưng việc đó không ảnh hưởng gì tình cảm của hai người.
Bầu không khí của mùa thu ôm trọn cả thành phố. Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, nhưng với hoạt động dịch vụ như khách sạn, thời gian nghỉ lễ lại chính là thời điểm bận rộn nhất trong năm, Chung Khi tự nhiên cũng không ngoại lệ, mấy tuần gần đây thời gian gặp mặt của hai người cực kỳ ít ỏi.
Cuối tháng mười, công ty của Triển Nhược Lăng cử người sang công ty đối tác ở Barcelona để học tập, làm quen nghiệp vụ, mở đường cho việc thuận lợi hợp tác giữa hai công ty. Triển Nhược Lăng cũng nằm trong danh sách đi Tây Ban Nha đào tạo một tháng.
Tây Ban Nha có thể xem như quê hương thứ hai của cô, cô từng nghĩ sẽ có một ngày quay lại thăm nơi này, nhưng không ngờ được ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Tiết trời đang vào cuối thu, Tây Ban Nha thuộc kiểu khí hậu Địa Trung Hải, cho dù là tháng mười một cũng không mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt.
Đến Barcelona, Triển Nhược Lăng cùng các đồng nghiệp chuyên tâm tập trung vào công việc, cùng người của công ty đối tác ở Barcelona học tập nghiệp vụ. Một tháng đào tạo nói dài không ngắn, nói ngắn không ngắn. Công ty của Triển Nhược Lăng đặc biệt sắp xếp phòng nghỉ ở khách sạn cho những nhân viên đến đây công tác, mỗi ngày cô và các đồng nghiệp đến công ty đối tác học tập, buổi tối lại trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi Triển Nhược Lăng kết thúc buổi đào tạo ngày hôm đó liền trở về khách sạn, định lên mạng gửi tin nhắn cho anh.
Về đến phòng, cô nhắn tin cho Chung Khi: “Hôm nay đi tham quan công ty ở đây, công ty này lớn hơn công ty em làm việc lúc trước nhiều lắm.”
Cách vài ngày Chung Khi lại gọi điện thoại đường dài quốc tế cho cô, hỏi han tình hình của cô, mỗi ngày đều dặn dò cô phải ăn đúng bữa, ngủ đủ giấc, chú ý giữ ấm.
Trong một tháng đào tạo, đôi khi có thời gian rảnh mọi người sẽ hẹn nhau ra ngoài dạo chơi. Mặc dù khó có cơ hội được công ty cho ra nước ngoài, nhưng suy cho cùng phải ở lại hơn một tháng, mấy người các cô dần dần đều bắt đầu thấy nhớ người thân ở trong nước. Buổi trưa hôm ấy mọi người kéo nhau đi ăn trưa, sau đó thảo luận về chuyện về nước, cuối cùng quyết định đặt vé máy bay vào bốn ngày sau.
Xong bữa Triển Nhược Lăng về khách sạn gọi điện thoại cho Chung Khi, nói với anh bốn ngày nữa là có thể về rồi.
Múi giờ ở Tây Ban Nha và Trung Quốc chênh lệch nhau, lúc này trong nước đã là buổi tối. Chung Khi hỏi tường tận về chuyến bay của cô, sau đó lại hỏi: “Công ty của em có quy định mọi người phải về chung với nhau không?”
“Không có, không quy định như vậy, nhưng mọi người muốn cùng về để dễ chăm sóc nhau hơn.”
Một tháng đào tạo đã chính thức kết thúc, vẻ mặt mọi người ai nấy đều có vẻ thả lỏng và nhẹ nhõm, bắt đầu bàn bạc chuyện sẽ đi đâu chơi để kỷ niệm. Buổi tối công ty ở Barcelona tổ chức một bữa tiệc nhỏ dành cho các nhân viên được cử sang đây học tập, chúc mừng việc hợp tác thành công của hai bên.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Triển Nhược Lăng đưa mắt nhìn đồng hồ dưới góc phải màn hình máy tính, vẫn chưa đến chín giờ. Cô đoán có thể là nhân viên phục vụ, bèn đi qua mở cửa, sau đó hoàn toàn sững người.
Người đang đứng trước cửa ăn mặc thoải mái, gương mặt trẻ tuổi toát lên vẻ phóng khoáng tự nhiên, thân hình cao lớn che khuất gần hết ánh đèn trong hành lang, sắc mặt anh có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt đen vẫn sáng lấp lánh có thần.
Khi cánh cửa phòng được mở ra, nét cười rạng ngời hiện lên trong đôi mắt ấy.
Triển Nhược Lăng ngẩn ra, qua rất lâu mới biết mình cần phải lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói phát ra nghe như không phải của chính cô nữa.
Một tay Chung Khi chống vào khung cửa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Bởi vì có em ở đây.”
Anh bước một bước dài vào phòng, dùng chân đóng cửa lại, dùng sức ôm chặt cô, “Triển Nhược Lăng, anh nhớ em, muốn được gặp em, cho nên mới bay qua đây tìm em.”
Triển Nhược Lăng nhắm mắt lại, ôm anh rất chặt. Như thế này mới chứng minh được anh là thật, là anh đang đứng trước mặt cô.
Cô dán mặt vào cổ anh, giọng nói nghẹn ngào từ cổ họng trôi ra ngoài: “Chung Khi, có phải em đang nằm mơ không?”
“Không phải.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, tựa như có thể làm tan chảy cả một dòng sông băng.
Tay anh xiết lại trên eo cô, xoay người ép cô vào cánh cửa, thân hình cao lớn của anh áp sát vào người cô, ánh mắt đen như mực rực lên một cái nhìn rất khác.
Cô không kiềm được đưa tay ra, vuốt ve gương mặt anh.
Động tác của cô cuối cùng đã khiến chút năng lực tự kiềm chế của anh hoàn toàn tan rã, anh cúi đầu, gương mặt anh tuấn hiện ra ngày càng rõ nét trong mắt cô, bầu không khí nóng bóng ám muội phảng phất lướt qua cánh mũi cô, xuống đến môi cô rồi lan ra hết gương mặt cô. Tay anh vẫn xiết chặt trên eo cô, nụ hôn của anh không dịu dàng như thường ngày nữa, nụ hôn mang theo cảm giác chiếm hữu, tựa như muốn đem một tháng nhớ nhung đều trút hết vào nụ hôn này. Cô ôm chặt lưng anh, đôi chân nhũn ra suýt chút nữa là đứng không vững.
Một nụ hôn vừa dài vừa cuồng nhiệt, dài đến mức gần như cô không còn không khí để thở nữa, cuối anh anh mới buông cô ra.
Chung Khi đặt một phòng khác trong khách sạn, khi xuất hiện trước mặt cô lần nữa anh đã thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi sẫm màu càng làm tôn lên đường nét trên gương mặt anh, vẻ mệt mỏi cũng hoàn toàn biến mất, “em thay đồ đi, anh đưa em đi dạo phố.”
Triển Nhược Lăng tắt máy tính, đưa mắt nhìn anh: “Sao lại là anh đưa em đi dạo, em rành nơi này hơn anh đấy.”
Chung Khi kéo cô lại gần, gương mặt anh tuấn kề sát gương mặt cô, cười nói: “Em có tin anh rành về nơi này hơn em không?”
Đương nhiên là cô không tin: “Anh đang chém gió chứ gì.”
Lẽ ra Triển Nhược Lăng sẽ cùng các đồng nghiệp đáp chuyến bay quốc tế về thành phố N, nhưng bây giờ đương nhiên không thể cùng mọi người trở về được, Triển Nhược Lăng xin phép giám đốc hạng mục nghỉ phép hai ngày, nói là không về cùng các đồng nghiệp.
Hai người đến đại sảnh khách sạn ăn sáng, vừa khéo gặp được hai đồng nghiệp của Triển Nhược Lăng. Đồng nghiệp biết bạn trai của Triển Nhược Lăng không ngại đường xa trùng trùng từ thành phố N sang Tây Ban Nha thăm cô, liền vô cùng hâm mộ, dừng lại nói chuyện vài câu sau đó rất am hiểu tình hình không rủ cô cùng đi dạo phố mà chào hai người rồi ra khỏi khách sạn.