Bạn đang đọc Kinh Độ Vong FULL – Chương 87
Liên Đăng và Đàm Nô đưa mắt nhìn nhau, ghìm cương ngựa quan sát thật kĩ.
Người ấy chậm rãi lại gần, tay áo thụng chạm đất, kéo lê trên tuyết, để lại một vệt mờ mờ.
Thắt lưng treo lệnh bài ngọc, chuông vàng, mỗi bước đi đều vang tiếng tinh tang.
Cuối cùng, người ấy đi đến trước ngựa Liên Đăng, giơ tay vén mũ trùm, gương mặt tựa băng tuyết hiện ra, mặt mày phủ hơi sương, môi đỏ nổi bật.
Y ngẩng đầu, mỉm cười với cô: “Cô đoán xem.”
Liên Đăng thẹn quá hoá giận, dựa vào đâu mà y đòi hạn chế hành động của cô? Cô phẫn nộ bất chất tất cả, ra sức kéo dây cương về sau.
Ngựa hí dài giơ cao chân trước lên, chỉ cần đạp xuống là đủ để khiến y gãy xương.
Nhưng quốc sư vẫn mãi là quốc sư, nếu y dễ dàng khinh địch để cô đánh bại như thế thì đã chẳng có ngày hôm nay.
Y vung quyền đánh mạnh vào nguc ngựa.
Con ngựa Hà Khúc hơn năm trăm cân bị bắn r4 xa hơn một trượng, đập mạnh xuống đất, vó chổng lên trời.
May mà cô nhanh tay nhanh mắt nhảy ra trước, không thì cũng về chầu ông bà vải rồi.
Sau khi đáp đất, cô không còn giữ lễ độ gì nữa, tập hợp lại với Đàm Nô, rút đao tấn công y.
Hôm nay không phải anh ch3t thì là tôi bỏ mạng.
Cô đã chán ngán cuộc sống này lắm rồi.
Cứ ngỡ đã trốn thoát, ai ngờ lại như con quay xoay tròn, vẫn chỉ đang luẩn quẩn lại chỗ.
Vậy nên cô thà chiến đấu tới ch3t còn hơn là sống hèn nhát, trở thành món đồ của y.
Võ công Vương A Bồ dạy cô không hề dườm dà thừa thãi, cứ ngắm trúng điểm yếu của đối phương mà tấn công.
Cô đã để ý, tay trái của y không hề cử động, có khi là ở trong quan tài lâu quá, bị ép đến hỏng luôn rồi.
Cô có thể thử đánh gãy một tay y trước, nếu số đỏ, biết đâu cô lại thoát khỏi y cũng nê.
Cô nghĩ là làm, lòng ôm mục đích nên ra tay cũng nhanh như chớp.
Dù sao thì công lực Đàm Nô không cao, mới đấu với y chưa quá ba chiêu đã bị thương.
Lòng cô rất gấp gáp, dồn hết công lực phản công.
Quả nhiên, y giơ tay trái đỡ.
Cô vốn tưởng đó là điểm yếu của y, không ngờ lực tay trái còn mạnh hơn cả tay phải, cô không xoay xở kịp, nguc trúng một quyền, bị văng ra xa đầy thảm hại.
Có thể coi là y ra tay đã giữ chừng, vậy mà Liên Đăng vẫn đau đớn khôn tả.
Cô nằm dưới nền tuyết mênh m0ng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một màu ảm đạm kéo dài vô tận.
Nếu cứ thế ch3t đi thì tốt biết bao.
Cô nhắm mắt lại, tuyết rơi trên mặt cô, cái lạnh ngấm vào tận xương.
Cô không nhịn được ho khan, búng ra một ngụm máu.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng Đàm Nô hét lên.
Cô ấy bò qua, gào khóc đập lên mặt cô: “Muội phải chịu đựng, còn sống là còn hi vọng.”
Thật ra lời này chỉ là gạt người.
Cô đã nỗ lực sống tới ngày hôm nay rồi mà vẫn chưa bao giờ thấy hi vọng.
Nhưng lần này vẫn chưa ch3t được, cô biết điều đó.
Song, cô thực sự vừa đau vừa buồn nôn, không thể kiên trì được nữa.
Đàm Nô đỡ cô ngồi dậy, y tao nhã đĩnh đạc bước tới trước mặt mặt, rủ mắt nhìn cô, giọng điệu không có bất cứ tình cảm gì: “Sao? Còn đánh được nữa không?”
Người máu lạnh đến thế quả là hiếm thấy.
Liên Đăng khó nhọc đứng dậy, dù tay không tấc sắt cũng phải tiếp tục đọ sức với y.
Rõ ràng là tốc độ của cô đã không bằng trước đó.
Y đưa tay đón được cú ra quyền của cô: “Chơi trò vô bổ này với cô đúng là lãng phí thời gian của bổn tọa.
Được rồi, dừng ở đây thôi, đi về với tôi.”
Cô phỉ nhổ vào mặt y: “Lão yêu quái âm hồn bất tán.
Ông có tư cách gì bắt tôi trở về với ông? Rồi sẽ có ngày tôi giết ông, báo thù cho A gia!”
Mắt y dần hiện vẻ âm u.
Y bỗng ra tay nhưng không phải đánh úp cô mà là bóp cổ Đàm Nô: “Tôi từng nói với cô rồi.
Nếu cô không bận tâm đến sống ch3t của cô ta thì bổn tọa cũng khỏi cần khách sáo nữa, tiễn cô ta lên đường giúp cô!!”
Liên Đăng có thể vứt bỏ mọi thứ, chỉ duy có bạn bè vào sinh ra tử là không.
Y rất giỏi nắm được điểm yếu của người khác.
Cô không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, tóm cổ tay y, van nài hết lời: “Ông buông tỷ ấy ra.
Tôi về với ông.
Chuyện này không liên quan gì đến tỷ ấy.
Là tôi đã cầu xin tỷ ấy giúp tôi bỏ trốn.
Ông không được làm gì tỷ ấy.” Dường như, y không tin cho lắm, quay sang nhìn cô.
Cô cất cao giọng: “Ông thả tỷ ấy đi, sau này tôi sẽ không chạy trốn nữa.”
“Nhưng nếu bây giờ thả cô ta, lúc về cô tự sát thì sao?”
Cô cười lạnh: “Quốc sư tay mắt với tận trời, đến lúc đó chẳng phải bắt tỷ ấy chôn cùng tôi là được hay sao?”
Y ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng có lí, bèn gật đầu, bình tĩnh bổ sung thêm câu: “Còn cả cô gái Khâu Từ kia nữa.”
Liên Đăng nhìn y với vẻ căm hận, y vẫn chẳng hề quan tâm, buông bàn tan đang bóp cổ Đàm Nô ra, cười nói: “Tìm lang quân của cô đi, kết mối lương duyên, sống cuộc sống bình yên, đừng xía vào chuyện của chúng tôi nữa.” Nói đoạn, y lau vết máu bên khóe miệng Liên Đăng, cởi áo choàng khoác lên cho cô rồi kéo cô đi về phía chiếc xe kiệu.
Liên Đăng không thể nói lời tạm biệt Đàm Nô, chỉ rưng rưng quay đầu nhìn cô ấy.
Đàm Nô suýt bị y bóp gãy cổ.
Vừa được tha ch3t, cô ấy lập tức quỳ xuống nền tuyết thở d0c.
Liên Đăng lưu luyến không dời mắt đi, vết thương của Đàm Nô không nặng, cũng không có gì đáng lo.
Không còn ai truy đuổi, cô ấy có thể đi Trường An, đến Thái Thượng thần cung dò hỏi tung tích của quốc sư.
Như thế cũng tốt.
Y mang cô lên xe.
Lòng cô không yên, liên tục hỏi y: “Ông sẽ không động đến Đàm Nô đúng không? Nếu tỷ ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ ch3t trước mặt ông.”
Y nhìn cô lạnh như băng: “Bổn tọa không giống cô.
Chuyện đã hứa thì sẽ không nuốt lời.”
Liên Đăng mặc kệ y mỉa mai.
Nguc đau đớn dữ dội, cô thở hắt ra, tựa vào thành xe, lòng dần nguội lạnh, không nói năng gì.
Y chau mày nhìn cô.
Mặt mày chán chường, xém ngoét, trông có khác gì người ch3t không? Y không hiểu, chẳng lẽ y không tốt với cô ư? Tại sao cô phải chạy trốn? Y rất tức giận, đến mức hận không thể tự tay kết liễu cô.
Nhưng y không làm được, y không thể hạ quyết tâm làm chuyện độc ác ấy.
Lạ thay, y mà cũng có lúc thấy khó cả đôi đường, xem ra lần này y đã thích cô rất nhiều.
Nhắc đến thích, hình như y cũng từng rung động trước một cô gái.
Nhưng khi đó, y chỉ nhìn thoáng qua, còn chẳng nói lấy một lời.
Rung động và yêu là hai chuyện hòa toàn khác nhau.
Y đã chẳng còn nhớ được gương mặt của cô gái ấy, mà trong một ngày Liên Đăng mất tích, tâm trí y cứ mãi khắc họa gương mặt cô, thậm chí y còn nhớ rõ cả lúm đồng tiền bên khóe miệng, nốt ruồi gần đuôi lông mày trái của cô.
Y hơi khó chịu.
Y và cô đã thân mật rồi, tại sao cô vẫn muốn bỏ trốn? Bởi vì cô yêu gã Lâm Uyên đó, thế nên khi nhìn thấy y, ngoài chán ghét ra thì không còn gì khác sao? Y lặng lẽ xích lại gần cô.
Liên Đăng nhíu mày che nguc.
Quốc sư tự thấy mình đã hạ thủ lưu tình, nhưng kì thực đối với cô, đòn ấy vẫn quá nặng.
Y thoáng do dự, tiếp đó đưa tay về phía nguc cô.
Liên Đăng cả kinh, nhìn y với vẻ đề phòng, giọng điệu hung dữ: “Ông muốn làm gì?”
Thái độ của cô không tốt, đương nhiên, y còn không tốt hơn.
Y cưỡng chế gạt tay cô ra, mò vào rồi đi lên: “Tôi xem cô có bị thương không?”
Không bị thương mà lại nôn ra máu hả? Lòng cô vô cùng không tình nguyện, vừa định ra tay phản kích đã bị ánh mắt tàn nhẫn của y làm khựng lại: “Đừng để tôi phải phế luôn cánh tay cô.
Ngoan ngoãn ngồi im đi.”
Liên Đăng nản chí.
Đến nước này rồi, cô còn giãy giụa được gì nữa? Y muốn vò cô tròn dẹt tùy ý, nếu cô vẫn chịu đựng được thì sẽ cố kiên trì.
Còn không thì chỉ đành xin lỗi Đàm Nô và Chuyển Chuyển thôi.
Gánh nặng bất kham khiến cô thở thôi cũng thấy thấy đau.
Đối với cô, gắng gượng sống tiếp không phải chuyện đáng vui mừng gì.
Tay y lần sờ xương ức cô.
Nam nữ khác biệt, sờ tới sờ lui lại hóa một phen cần tốn nhiều sức.
Ấy là chốn tuyết vây núi đồi, mềm mại đong đầy bàn tay, khiến đầu óc người ta váng vất.
Y không phải Liễu Hạ Huệ, bởi đã có lần khắc cốt ghi tâm trước đó nên lúc này đương nhiên sẽ lưu luyến quên lối về.
Thoạt đầu, cô vẫn còn bày dáng vẻ muốn sao thì tùy, sau đấy, y dần quá trớn, cô trợn trừng hai mắt, hận không thể khoét thịt y bằng ánh mắt.
“Rốt cuộc ông đang sờ cái gì đấy?”
Y đuối lí vẫn phải mạnh mồm, lạnh lùng đáp: “Chỗ đó thịt dày, không sờ kĩ thì sao nhận ra cô có bị thương không.”
Cô mất kiên nhẫn gạt tay y ra: “Không cần ông sờ, tự tôi cũng biết.
Không ch3t được đâu.
Ch3t rồi lấy ai cho ông tiêu khiển đây! Quốc sư là người sáng suốt như thế, há lại chịu mua bán lỗ vốn!”
– —–oOo——.