Kinh Độ Vong

Chương 7


Bạn đang đọc Kinh Độ Vong FULL – Chương 7


Beta: A Ă Â Bờ Cá Dờ Đờ E Ê…!
Sau đấy, thỉnh thoảng Liên Đăng lại nghe ngóng được mỗi chỗ một ít về tình hình của Quốc sư.

Cô nhớ nhất là câu nói của Xuân quan, nói rằng quốc sư “tinh thần như hạc, cốt cách tựa mây.”* Bởi vậy, hình dung về Quốc sư trong tâm trí cô là râu tóc bạc phơ nhưng mang phong thái, cốt cách của bậc tiên.

E rằng chỉ một cái phất tay cũng tạo ra phép thần thông long trời lở đất.

Đàm Nô và Chuyển Chuyển thích thăm dò bí mật đây đó.

Liên Đăng lại khác bọn họ, lòng mang tâm sự, ở lại Thần Hòa Nguyên thêm một ngày thôi cũng cảm thấy giày vò.

Mấy ngày nay, cô luôn cố nhớ lại chuyện xưa kia nhưng tiếc rằng, tất cả những kí ức trước khi được Vương A Bồ đào lên vẫn cứ mịt mờ.

Cô không phải người suy nghĩ phức tạp, nhưng nghe thấy hai chữ thân thế từ miệng bọn họ khiến cô cảm thấy ủ dột.

Liên Đăng tự đặt cho mình một mục tiêu.

Cô tính sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành mục tiêu, sau đó trở về Đôn Hoàng, tiếp tục cuộc sống bình lặng.

Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, màu trắng thật dày bao phủ cành lá xanh ngát.

Mặc dù cỏ cây chẳng hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.

Cô ngồi cạnh đống lửa cả buổi, đã không còn kiên nhẫn từ lâu.

Vậy là, Liên Đăng mở bọc quần áo, lấy một chiếc túi vải rồi đi ra ngoài.

Trước nhà có dòng nước, bên bờ có đá xanh.

Cô gạt tuyết đọng trên đá đi, mở túi, lấy những miếng thiết phiến hình lá liễu ra, thấm chút nước rồi kẹp trong tay, mài từng miếng một đến khi sáng bóng.

Cô thích nghe tiếng thiết phiến, nếu dùng sức thổi mạnh sẽ phát ra âm thanh vù vù kéo dài, giống như tiếng Ngũ Huyền Cầm của những cô gái người Hồ.

Song, những miếng thiết phiến này không phải là nhạc cụ, khi phóng ra, chúng sẽ tạo thành một lưới âm thanh, giết người chỉ là thứ yếu, tác dụng lớn nhất là làm phân tán sự chú ý của kẻ thù.

Trời rất lạnh, mài xong thì cả mười ngón tay đã lạnh cóng lại.

Cô hà hơi ấm lên tay, xoay người nhìn lại, cách đó không xa là tường cung.

Lâm Lang Giới nằm ở góc Đông Bắc Thần cung, đi một đoạn rồi trèo lên chòi gác là có thể trông thấy toàn thành Trường An.


Cô bỏ thiết phiến vào một chiếc túi khác ở ngang hông, xuyên qua rừng trúc đến dưới tường cung, bên cạnh không có lấy một bậc thang.

Liên Đăng ngửa đầu nhìn, tường rất cao, e rằng ít nhất cũng phải ba, bốn trượng.

Cô lui về sau hai bước xem xét tình hình, nhét vạt váy vào trong thắt lưng vải, sau đó nhón chân tung mình, dễ dàng đứng trên gờ tường thành.

(1 trượng = 3,33m)
Cảnh sắc bên trong Thần cung dù có đẹp hơn chăng nữa thì cũng không thể nào đi so được với thế giới bên ngoài.

Chưa nói đến mai đỏ trong tuyết trắng, chỉ riêng tầm mắt bao la, vòm trời rủ xuống bao phủ khắp nơi, Trường An trăm năm trong gió tuyết thôi đã toát lên vẻ đẹp tang thương mà hào hùng.

Liên Đăng chau mày suy nghĩ, ở lại đây sẽ chẳng làm được gì hết, phải vào thành.

Cô đạp mạnh lên đầu tường, định đi từ đây đến Hổ Phách Ổ tìm Đàm Nô và Chuyển Chuyển để bàn bạc hành trình sắp tới.

Vương A Bồ nói quốc sư sẽ niệm tình bằng hữu ngày trước mà lo liệu thỏa đáng cho cô.

Nhưng cái gọi là lo liệu ấy cũng chỉ là quá sở và chỗ trú chân.

Hôm nay, quá sở đã làm xong, chỗ ở thì tự mình giải quyết thôi! Mới tới Trường An đã lộ mặt với cấm vệ quân và Thượng thư tỉnh dường như không phải khởi đầu tốt đẹp.

Ngày sau hành sự phải thận trọng hơn, một khi sơ suất sợ là sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người.

Cô xoay người nhảy xuống từ miệng lỗ châu mai trên tường thành.

Lạ thay, lúc lên thì dễ như trở bàn tay, lúc xuống lại hơi bất trắc.

Chân tường đã bị tuyết che lấp, không nhìn ra dấu vết gì, lúc chạm đất mới biết bên dưới là cái hố, có lẽ dùng để thoát nước.

Dù sao cô cũng như mũi tên ném vào trong bình rượu, cắm đúng vào giữa hố không lệch một phân, rơi vào thế khó khống chế, chân không nhấc lên nổi, uỳnh một tiếng, hai đầu gối liền đập xuống đất.

Cô giật bắn cả người, mắt cá chân hơi nhói lên, không biết có bị trẹo chân hay không.

Liên Đăng thử cử động, may mà không có gì đáng ngại, cùng lắm chỉ bị căng cơ mà thôi.

Cô vơ hai nắm tuyết, tự an ủi bản thân: “Không sao, người có khi thất bại, ngựa có lúc lạc vó,…” Chỉ trách sao người Trường An lại thích đào hố, còn chưa kể cái váy này nữa, vạt váy dài thượt, nếu không với bản lĩnh của cô thì đời nào lại bị ngã chật vật đến thế chứ.

Nói chung là buồn, điều may mắn duy nhất là quanh đây không có người.


Nhưng dường như ông trời đùa bỡn cô vẫn chưa đủ, còn chưa kịp đứng lên thì lập tức, một tà áo thêu hoa văn mây trời bằng chỉ vàng chỉ bạc bay phất phơ trước mắt cô.

Liên Đăng sửng sốt, vẫn giữ tư thế quỳ gối mà ngẩng đầu lên nhìn, người ấy khoanh tay, mặt mày không cảm xúc cụp mắt nhìn cô.

Liên Đăng giật nảy người, là người thổi sáo trong rừng trúc hôm qua.

Tướng mạo của người ấy vẫn còn lưu lại ấn tượng trong cô.

Chỉ là hôm nay gương mặt ấy lại hết sức lạnh lùng, không phải vẻ lạnh lùng mang theo sự tàn bạo mà ngược lại còn mang vẻ đức độ, hiền lương, chính là dáng vẻ nhìn xuống chúng sanh, khiến người ta không rét mà run.

Cô lui về sau một bước, nhìn chàng ta với vẻ đề phòng.

Trời lại đổ tuyết, chàng ta vẫn lẳng lặng đứng đó, quần áo và làn da đều trắng như tuyết, tựa như một pho tượng mỹ nhân điêu khắc tè băng.

Liên Đăng luôn cảm thấy chàng ta có chỗ là lạ, đối mặt với chàng ta hồi lâu, cô mới phát hiện hóa ra chàng ta gần như không chớp mắt.

Song đôi mắt đẹp mà sâu hút, yên tĩnh ấy làm gợi nhớ trong cô về vòm trời quang đãng vạn dặm.

Cô hơi căng thẳng, không biết tại sao chàng ta lại tới gặp cô, cứ ấp úng mãi mà chẳng thốt thành lời.

“Hai năm trước, người Vương Lãng cứu là cô hả?” Chàng ta lên tiếng trước, giọng nói hờ hững tựa như một lá liễu, một cánh hoa rơi vào dòng nước trong.

Liên Đăng gật đầu, chàng ta có thể gọi tên tục gia của Vương A Bồ, chắc hẳn là một nhân vật có tầm ảnh hưởng ở Thần cung! Tạm thời chưa xét sâu về thân phận của chàng ta, chỉ so chàng ta với người thổi sáo trong giấc mộng tối qua thôi mà cô đã dần thấy hoảng hốt.

Rõ ràng là cùng một gương mặt, cớ sao dáng vẻ và giọng nói lại chênh lệch nhiều đến thế? Có khi nào lại không phải cùng một người? Nói không chừng, cô đã nhận nhầm cũng nên.

Chàng ta hơi cong khóe môi, nheo mắt lại, đôi mắt lấp lánh tựa ánh sáng trên mặt nước gợn sóng.

Chàng ta chậm rãi nói: “Tôi và Vương Lãng là quân tử chi giao, cô không cần phải hành đại lễ.”
Đầu Liên Đăng ong lên, không rõ rốt cuộc là chàng ta hiểu lầm hay cố tình trêu chọc cô.

Cô vốn không lanh mồm lanh miệng, lần này bị chàng ta làm nghẹn lời khiến cô nhất thời cảm thấy vừa lúng túng vừa tức giận.

Mới vừa rồi, cô còn tự khuyên nhủ bọn họ không phải cùng một người, xem ra cô đã quá ngu xuẩn.

Nhưng chàng ta vừa nói chàng ta với Vương A Bồ có giao tình, vậy thì chắc chắn chàng ta là người bên cạnh Quốc sư, có khi chức vụ còn cao hơn Xuân Quan nhiều.

Cô tạm thời dẹp bỏ tư thù, chắp tay vái chào: “Xin hỏi thần sứ, khi nào thì Quốc sư xuất quan?”
Chàng ta thong thả đi trên con đường lát đá, thản nhiên nói: “Đã xuất quan rồi.”

Liên Đăng mừng thầm, đi theo hắn hỏi: “Tôi muốn bái kiến Quốc sư, nhưng không biết phải đi đâu để tìm ông ấy?”
Bầu trời tuyết bay lả tả, vương trên mái tóc chàng ta.

Chàng ta khác với các công tử Trường An, không đội mão, cũng không đội mũ quấn, chỉ dùng một dây ngọc để cột tóc một cách lỏng kẻo.

Thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua khiến mái tóc bay bay, choán hết tầm mắt của cô.

Chàng ta chỉ về phía Nam: “Bình thường, Quốc sư ở trong chính điện của Thần cung, nếu muốn gặp thì có thể nhờ Lư trưởng sử truyền lời.”
Liên Đăng được chỉ điểm đi tìm Lư Khánh thì vội vàng cảm ơn chàng ta rồi đi về phía Nam.

Chàng ta quay sang liếc cô: “Hôm nay Thần cung làm lễ cúng tế Tết Hạ Nguyên, e là bây giờ cô có đi tìm Lư trưởng sử thì người ta cũng không rảnh đâu.”
Không nói cô cũng quên béng đi, tiền điện đang đầy tiếng chũm chọe vang rung trời rồi, lúc này mà đi làm phiền thì quả là không biết điều.

Liên Đăng liền dừng chân lại, không ngờ chàng ta cũng dừng theo, chắp tay hỏi cô: “Làm xong Quá sở chưa?”
Cô đáp: “May có Lư trưởng sử và Xuân quan, thượng thư tỉnh đã làm xong cho chúng tôi rồi.”
Chàng ta ừ một tiếng, thoáng dừng lại rồi nói: “Tôi và Vương Lãng đã không gặp nhau hơn năm năm rồi, không biết anh ta có khỏe không?”
Chàng ta hỏi thăm chuyện nhà với cô, người này cũng coi như lần đầu tiên xuất hiện trực tiếp, nhưng sao chuyện gì cũng như đã nắm trong lòng bàn tay vậy? Liên Đăng hơi nghi ngờ: “Thần sứ và sư phụ tôi quen nhau từ lâu rồi sao?”
Hắn cúi đầu tính toán: “Đại khái…!cứ cho là hơn hai mươi năm đi!”
Nói vậy thì cũng coi như bề trên rồi, nếu chuyện tối hôm qua là sự thật thì quả là vượt sức tưởng tượng nổi.

Cô sờ mặt dây chuyền làm từ quả óc chó, vẫn luôn nghi ngờ về giấc mộng ấy, rất muốn biết rõ chân tướng nhưng lại không xác định được rốt cuộc có nên hỏi thẳng chàng ta hay không.

Cô vừa âm thầm cân nhắc vừa nói: “A Bồ vẫn ổn, sức khỏe cũng rất tốt.

Chỉ là người quanh năm vẽ tranh, ánh sáng trong hang lại yếu, rất hại mắt.

Tôi từng khuyên nhủ nhưng người không chịu nghe, nói sinh thời sẽ không ngừng vẽ tranh, đến khi thánh thượng hạ chỉ, phái thợ thủ công đến Đôn Hoàng mới thôi.”
Chàng ta chậm rãi gật đầu: “Thánh thượng cao tuổi, lại chưa lập trữ quân, hai năm nay tranh đấu không ngớt, không ai rảnh bận tâm đến Đôn Hoàng.

Kỳ thật cậu ta cũng không cần phải cố chấp như vậy, chờ thêm một thời gian nữa, tranh đấu trong triều lắng xuống, tất cả sẽ tự khắc được giải quyết dễ dàng.”
“A Bồ nói không chịu được nhàn rỗi, hễ rảnh rỗi là lại cảm thấy như mình đã ch3t.” Cô vân vê quả óc chó trong lòng bàn tay, mắt sáng quắc nhìn chàng ta: “Thần sứ cảm thấy một người mang chấp niệm có đáng sợ không?
Hắn gật đầu: “Một khi lòng mang chấp niệm, có thể kiến công lập nghiệp, cũng có thể trăm họ lầm than.”
Liên Đăng nghe vậy chỉ cười: “Chấp niệm của A Bồ là kiến công lập nghiệp tràn đầy ý thơ nhất.

Không riêng gì A Bồ, người bạn hòa thượng của A Bồ cũng khiến người ta rất kính nể.” Cô hạ quyết tâm, giơ mặt dây chuyền làm từ quả óc chó ấy ra: “Thần sứ đã thấy cái này bao giờ chưa?”
Mắt chàng ta vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Chàng ta thoáng dừng lại, duỗi tay ra nhận lấy.

Ống tay áo có hoa văn mây trời thêu quanh che phủ mu bàn tay, chỉ để lộ ngón tay vừa thuôn vừa dài.

Ngón tay lạnh buốt xẹt qua bàn tay cô.

Chàng ta khẽ vuốt v3, giọng điệu vẫn giống lúc trước: “Cô có nó từ đâu?”
Liên Đăng cẩn thận quan sát vẻ mặt chàng ta, lạ thay, không có bất kì vẻ khác thường nào.

Cô nghiêng đầu nói: “Nhặt được trong phòng của tôi, tối hôm qua có người xông vào Lâm Lang Giới.


Tôi không bắt được anh ta, để anh ta chạy thoát.

Có điều, anh ta đã làm rơi vật này, xin giao lại cho thần sứ, mong thần sứ làm rõ.”
Chàng ta lại khoanh tay, quả óc chó biến mất trong tay áo.

Chàng ta không nhìn cô nữa, hờ hững nói: “Đây là vật tùy thân của tôi, nhưng bị mất từ hai tháng trước, hôm nay tìm lại được, quả là may mắn.”
Chàng ta lại nghênh ngang tiến lên trước, qua hành lang gấp khúc có chấn tử canh giữ, thấy chàng ta thì đều cung kính chắp tay trước nguc hành lễ.

Liên Đăng không đuổi theo đi, tối hôm qua, người đó có phải chàng ta hay không không quan trọng, tất cả mọi thứ ở Thần cung đều khó lường.

Ngoài việc bị dọa sợ, cô cũng không chịu tổn thất nào khác.

Vật về với chủ cũng là chuyện tốt.

Cô đứng trong gió tuyết dõi mắt nhìn theo chàng ta, xách đai váy lên tận nguc, khoan hồng độ lượng mà cảm khái: “Được rồi, mỗi người đều có bí mật riêng.” Có những chuyện, cô nhìn nhận rất thoáng, mỗi đoạn đường ta đi sẽ có phong cảnh khác nhau, gặp được những người những việc khác nhau, chỉ cần không tạo ra tổn thương gì thì sẽ chẳng để lại dấu vết trong cuộc đời.

Cô chà xát tay, phủi những bông tuyết đậu trên vai, eo như bị thứ gì đó chọc vào, cúi đầu nhìn, là con hươu nhỏ hôm qua.

Nó thích ở gần cô, Liên Đăng cười vỗ sừng nó: “Mày nhớ tao hả? Mày tên là gì…” Đột nhiên nhớ ra, cô vẫn chưa biết người ban nãy là ai.

Liên Đăng vội vàng giương mắt nhìn xung quanh, chàng ta ở trong gió tuyết mênh m0ng, càng lúc càng xa.

Cô hô “này”, chàng ta nghe thấy, xoay người nhìn cô.

Cô nhón chân nói: “Huynh nhận lại đồ rồi, sao không cảm ơn?”
Hình như chàng ta hơi giật mình, nhưng vẫn xa xa chắp tay với cô từ xa.

Cô thừa thế xông lên, lại hỏi: “Huynh tên là gì?”
Chàng ta đứng ở nơi đó, dường như đang tự vấn.

Liên Đăng cảm thấy người này rất kỳ quái, cô mất trí nhớ nhưng ít ra vẫn nhớ rõ tên của mình, chẳng lẽ bệnh tình của chàng ta còn nặng hơn cô sao? Đến bản thân tên gì cũng phải nghĩ cả buổi?
Cô cuộn tay áo lau tuyết đọng trên mi, phía bên kia có người khom lưng tiến lên che ô cho chàng ta.

Chiếc ô màu đỏ tươi khảm lên thế giới Lưu Ly, đột ngột nhưng lại hết sức tươi đẹp.

Chàng ta đứng trong chốc lát, đến cuối cùng vẫn không trả lời cô, xoay người bước lên thềm son, đi vào nơi sâu trong điện.

*trích từ Ngư phụ từ của Huệ Hồng
*Gờ tường thành: 女墙
*Thế giới Lưu Ly: Một thế giới trong Phật giáo.

Ngoài ra còn để chỉ thế giới trong suốt.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.