Kinh Độ Vong

Chương 67


Bạn đang đọc Kinh Độ Vong FULL – Chương 67


Liên Đăng tức giận bật cười: “Quốc sư còn biết hổ thẹn là gì không vậy?”
Chàng ta thấy cô cười thì thấy như mây mù đã tan.

Thoạt tiên, chàng ta không dám làm gì cô, bây giờ cô hết sụ mặt rồi, chàng ta mới bắt đầu nịnh nọt: “Cười là tốt rồi, đừng giận bổn tọa nữa.

Kì thực cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu.

Bây giờ cô vẫn sống tốt đấy thôi, thế là đủ rồi.”
Thế nào là vẫn sống tốt? Cô thương tích đầy mình, chẳng thấy chỗ nào tốt cả.

Đoạn đường này, cô đi vô cùng gian nan, rõ ràng có rất nhiều trắc trở có thể phòng trước nhưng cuối cùng lại bị chàng ta đùa bỡn, quay cho như chong chóng.

Cô nhìn chàng ta, lòng lạnh ngắt: “Quốc sư thật sự rất ích kỉ.”
Chàng ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Đúng là tôi đã lợi dụng lúc hỗn loạn để kiếm tư lợi, tôi có lỗi với cô.

Nhưng nếu cô không tới Trường An thì chúng ta sẽ không quen nhau, cũng không yêu nhau.

Thế nên có rất nhiều chuyện đã được an bài sẵn rồi, cô nói có đúng không?”
Tuy rằng cô thấy tài khua môi múa mép của chàng ta rất đáng ghét nhưng nghĩ kĩ thì không phải không có lí.

Nếu không tới Trường An thì có lẽ cô đã bỏ lỡ chàng ta.

Bỏ lỡ chàng ta… chẳng biết đây là may mắn hay tiếc nuối nữa.

Cô chỉ mong một cuộc sống yên bình, nhưng bây giờ xem ra mong ước này đã không thể thành hiện thực được rồi.
“Con người sống cả đời không rung động là tốt nhất, giống như sư phụ tôi vậy, đến lúc ch3t vẫn một thân một mình.

Nhưng vận mệnh đã khiến tôi gặp được một người, chỉ tiếc gặp nhau hơi muộn.

Nếu đến sớm hơn năm mươi năm thì có lẽ tôi có thể thọ chung, nhắm mắt xuôi tay cùng người ấy.” Chàng ta thầm thì, ngón tay bên dưới tay áo thụng giơ lên, lặng lẽ nắm lấy tay cô: “Liên Đăng, chuyện lúc trước hãy để nó qua đi.

Cô cũng coi như đã có lời với mẹ rồi, sau này hãy ngoan ngoãn làm quận chúa đi!”
Song, Liên Đăng lại dồn sự chú ý ở vế trước: “Thọ chung gì thế? Quốc sư cũng sẽ ch3t ư?”
Chàng ta tỏ vẻ chẳng hề gì: “Tôi không phải thần tiên, đương nhiên sẽ ch3t.”
Cô hơi hoảng sợ: “Vậy bao giờ quốc sư ch3t?”
“Cô mong tôi ch3t sao?” Chàng ta nghẹn họng.
Cái kiểu trả lời vòng vo tam quốc của chàng ta khiến cô rất nóng ruột.

Liên Đăng hơi tức giận: “Trước khi ch3t, quốc sư có thể đưa thuốc giải cho tôi không?”
Quốc sư cảm thấy đắng ngắt, không chịu nổi sự bạc tình của cô: “Bổn tọa còn sống mà cô đã tính chuyện mai sau của bản thân rồi ư? Tôi nói cho cô biết, không có thuốc giải đâu, đã uống là sẽ theo cả đời!”
Liên Đăng lườm nguýt chàng ta: “Vậy quốc sư cứ tùy thích nói ch3t sống gì chứ, vui lắm hả?”
Có lẽ cô vẫn còn lo cho chàng ta, con gái chìm đắm trong tình yêu thường yếu lòng.

Cho dù vẫn còn oán giận chàng ta nhưng một khi liên quan đến sống ch3t thì vẫn chẳng thể buông tay.
Chàng ta nghiêng người lên trước, nhẹ nhàng ôm cô, hít hà mùi hương thoang thoảng bên cổ cô.

Chia xa lâu ngày, chàng ta gần như đã quên mất mùi hương ấy.

Thời tiết Tây Vực nóng lâu hơn Trung Nguyên.

Đôi khi chàng ta cũng cảm thấy nóng nực, lòng khủng hoảng sợ hãi.

Lòng bàn tay như có lửa, không biết lúc nào sẽ bùng lên.
Cổ chàng ta kề sát cần cổ thon của cô: “Đợi thời cơ chín muồi, chúng ta thành thân đi!”
Liên Đăng thầm giật mình: “Tôi không muốn thành thân.”
Mặt chàng ta biến sắc: “Cô thật sự không muốn cho tôi danh phận sao? Những lời thế tử vừa nói khiến cô dao động rồi ư?” Chàng ta khẽ cười: “Cậu ta nói bổn tọa lớn tuổi, có thể làm cụ kị của mấy người.

Gan cậu ta lớn thật đấy, dám nói xấu sau lưng bổn tọa, không sợ bổn tọa khiến cậu ta ch3t tức tưởi sao?”
Đôi khi, Liên Đăng cảm thấy chàng ta đúng là uổng công sống đến ngần này, cả bó tuổi rồi mà vẫn không hiểu đạo đối nhân xử thế: “Quốc sư bắt gặp đúng lúc Thần Hà nói những lời đó thôi.

Người còn sống thì có ai không bị người khác bàn tán chứ? Có gì đáng buồn bực đâu.

Hơn nữa Thần Hà lấy thân phận anh trai để khuyên bảo tôi, chẳng có gì đáng trách cả.

Nếu quốc sư làm khó anh ấy thì kiếp này khỏi cần tới gặp tôi nữa.”
Chàng ta tỏ vẻ vô cùng cô đơn: “Bây giờ cô có người nhà rồi nên thấy ngứa mắt bổn tọa, bổn tọa không phải người thân thiết nhất của cô nữa.”
Cô thở dài, người thân nhất, chàng ta chưa bao giờ là người thân nhất của cô, cũng chưa bao giờ coi cô là người thân nhất.

Nếu chàng ta thật sự yêu cô thì sao có thể bỏ mặc cô chịu nhiều đau khổ, thăng trầm đến thế?
Liên Đăng nheo mắt nhìn quốc sư, dường như chàng ta hơi đau lòng, cô giơ tay vuốt v3 lông mày chàng ta: “Tôi nghe nói người có lông mày như vậy là bạc tình nhất… Tôi vẫn nghĩ yêu một người là bản năng, giống như tôi yêu quốc sư, hết lòng hết dạ chỉ vì muốn tốt cho quốc sư, làm rất nhiều chuyện mà chẳng cần đắn đo.

Nhưng quốc sư lại chẳng được thế.

Rốt cuộc là quốc sư không hiểu, hay chăng tất cả tình nghĩa chỉ là giả dối.”
Ánh mắt chàng ta dần lạnh đi, cô đánh giá chàng ta như vậy là do chàng ta đã làm chưa đủ tốt, nhưng cô không thể nghi ngờ tình cảm của chàng ta.


Quốc sư phiền muộn đi quanh phòng: “Cô cảm thấy tôi không tốt với cô, tôi có thể học, hơn nữa sau này tôi nhất định sẽ trở thành một lang quân tốt.

Dù cô không lấy tôi thì tôi vẫn sẽ làm một trai lơ tốt.

Con người phải trải qua một số chuyện mới dần hiểu biết.

Tuy bổn tọa sống lâu nhưng đây mới là lần đầu rung động.

Lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, mong cô thông cảm.”
Vậy nên, có những người trời sinh đã có khả năng lĩnh ngộ cực cao, có người dù đã sống trên trăm tuổi mà ngốc vẫn hoàn ngốc.

Quốc sư chính là người như thế.

Liên Đăng nhìn chàng ta với vẻ vô cảm.

Mắt chàng ta lóe lên.

Chàng ta không thể nghĩ ra cách hay nào, bèn quyết định “mi mi” cô.

Chàng ta hôn rất chăm chú, tính thể hiện thật tốt để làm cô vui, nhưng cô vẫn chẳng có vẻ tập trung gì hết.

Chàng ta hoảng hốt.

Chẳng lẽ lòng cô đã nguội lạnh thật rồi sao?
Đây quả là tin dữ động trời.

Chàng ta bị đả kích đến mức thương tích đầy mình, chỉ biết li3m môi cô: “Liên Đăng, cô sao thế? Cô không muốn mi mi tôi nữa ư? Chẳng lẽ cô có người khác rồi? Là người trong vương phủ ư? Thợ tỉa hoa hay là đầu bếp?”
Cô vô cùng buồn bực: “Tôi chỉ có thể tìm thợ tỉa hoa với đầu bếp thôi sao?”
Chàng ta càng hoàng hốt hơn: “Vậy là thế tử ư? Cậu ta là anh trai cô.

Anh em yêu nhau là trái với thế tục, không thể dung thứ, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, cô không được ở bên cậu ta.”
Cô bị chàng ta bám lấy không buông, hết cách nên đành c4n lưỡi chàng ta.

Chàng ta lập tức thừa cô xông tới, ôm mặt cô, dây dưa triền miên, sau đó tự ý quyết định: “Tối nay tôi không đi nữa.”
Liên Đăng lập tức phản đối: “Không được.”
“Tại sao? Cũng không phải lần đầu tiên!”
“Lần trước là do sợ Thạch Bàn Đà lén vào lều của quốc sư nên mới để quốc sư ngủ cùng tôi.

Hơn nữa khi đó quốc sư còn mặc đồ nữ, không ai biết thân phận của quốc sư.

Bây giờ ở vương phủ, có biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm, vượt quá giới hạn sẽ khiến người ta bàn ra tán vào thế nào đây?”
Nhắc tới quãng thời gian đi cùng Thạch Bàn Đà, quốc sư nghĩ thôi đã thấy kinh khủng, đến mức bây giờ, chàng ta không tài nào ngẩng đầu được khi đứng trước mặt thuộc hạ.

Thế nhưng chàng ta vẫn giở thói văn vở nói chuyện ngủ lại: “Ban nãy ở trước mặt Định Vương tôi cũng đã nói rõ rồi, cô là hồng nhan tri kỉ của tôi, ở chung với hồng nhan tri kỉ có gì sai chứ?”
Cô đẩy chàng ta ra, chỉ nói: “Tôi không thích.

Nhân phẩm của quốc sư vẫn cần quan sát thêm.

Tôi sợ bây giờ mà khiến bản thân không còn đường lui thì sau này sẽ hối hận.”
Chàng ta thật sự tức giận.

Cô không muốn ngủ chung với chàng ta cũng không sao, nhưng quan trọng là thái độ của cô.

Dường như cô đã không còn yêu chàng ta như thuở trước nữa.

Điều này khiến quốc sư vô cùng hoảng hốt.
“Vừa nãy cô nói cô và bổn tọa chỉ như bèo nước gặp nhau, đây cũng là đang chừa đường lui ư? Rốt cuộc cô muốn đường lui thế nào? Ở bên người khác sao?” Chàng ta nhấn mạnh: “Cô mà bất trung với bổn tọa thì sẽ ch3t đó!”
“Nếu quốc sư cứ luôn phụ lòng tôi thì tôi thà ch3t chứ cũng không muốn ở bên quốc sư.” Lần này, cô nói vô cùng đanh thép, cô phải để chàng ta biết rằng mỗi người đều có giới hạn riêng.

Chàng ta cứ năm lần bảy lượt không coi người khác ra gì, dù cô có tốt tính đến đâu thì cũng có lúc không thể nhẫn nhịn được nữa.

Chàng ta tức đến mức mặt mày đỏ bừng lên.

Cô vẫn mặc kệ, chỉ hếch cằm nói: “Huống hồ tôi còn chưa thử tác dụng của thuốc bao giờ.

Lỡ quốc sư lừa tôi, tôi lại dành cả đời để tận trung với quốc sư há chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?”
Quốc sư tức giận phất tay áo: “Cô không tin thì cứ thử đi.

Đến lúc đó bổn tọa xem cô ch3t thế nào.”
“Quốc sư không cứu tôi ư?”
Chàng ta nghạo nghễ quay đầu đi: “Cô không yêu tôi nữa thì sao tôi phải cứu cô?”
Liên Đăng cười khổ: “Nhưng nếu quốc sư không yêu tôi nữa thì tôi vẫn sẽ cứu quốc sư.

Đây chính là sự khác biệt giữa yêu sâu đậm và hời hợt.”
Mắt cô rưng rưng nhưng vẫn cố không cho nước mắt rơi xuống, nhìn cô cùng tủi thân.


Chàng ta bắt đầu xem lại mình, nhận ra đến tận lúc này, chàng ta vẫn làm cô thất vọng.

Chàng ta sợ hãi ngước lên nhìn cô: “Hình như những chuyện trước kia tôi làm quả thật không xứng làm lang quân của cô.” Chàng ta vừa nói vừa gật đầu đầy chua chát: “Nếu thật sự có ngày cô thích người khác, trước khi dược tính phát tác, hãy nói cho tôi biết.

Tôi sẽ không nhìn cô ch3t.” Chàng ta từ từ lùi bước đến trước cửa: “Hoặc là cô hãy kiên nhẫn đợi ba năm.

Ba năm sau, dù cô không thay lòng đổi dạ thì tôi vẫn sẽ đưa thuốc giải cho cô.”
Nói xong câu cuối cùng, dường như chàng ta vô cùng tuyệt vọng.

Về chuyện tình cảm, Liên Đăng luôn nhạy cảm hơn chàng ta, chắc chắn chàng ta có ẩn tình gì đó không nói với cô.

Lòng cô thắt lại, vội chạy ra đuổi theo nhưng chàng ta đã lướt gió rời đi, bóng hình xa ngút ngàn.
Cô hét to gọi chàng ta: “Lâm Uyên! Chàng quay lại đi!”
Dưới bầu đêm muôn vàn vì sao, bóng chàng ta chỉ vụt qua rồi biến mất.
Có cửa không đi mà phải bay lượn trên cao, cứ như chỉ sợ người khác không nhìn thấy chàng ta.

Bụng bảo vậy nhưng lòng cô vẫn rất bất an.

Tại sao lại là ba năm? Rõ ràng đã nói cả đời, chẳng lẽ cái gọi là cả đời chỉ có ba năm thôi ư? Chàng ta là người rất khó hiểu, lòng chàng ta sâu đấy mà cũng nông đấy.

Hoặc giả, với quốc gia thiên hạ, chàng ta có cách thức xử lí dứt khoán rất riêng.

Nhưng trong chuyện tình cảm, chàng ta quả thật chỉ là tên ngốc.
Liên Đăng day trán thở dài nặng nề.

Một người lớn hơn cô trăm tuổi mà trong chuyện tình cảm còn ngây thơ hơn cả cô, cô không thể dựa dẫm vào chàng ta mà ngược lại còn phải lo nghĩ đủ đường cho chàng ta, người như thế có lí do gì để yêu đây? Vậy nhưng tình yêu lại giống như thuốc phiện, động đến là sẽ nghiện.

Về lí thì chàng ta hoàn toàn không đủ tư cách, song chàng ta lại có rất nhiều điều vụn vặt đáng yêu, thực sự khiến cô khó lòng dứt bỏ.
Định vương đã bắt đầu vun vén tình cha con, dù sao cũng chia cách hơn mười năm, ông ta không tham gia vào quá trình trưởng thành của con gái, mẹ cô lại ch3t oan khuất nên từ tận đáy lòng, ông ta cảm thấy rất áy náy với cô.

Bởi lẽ đó, ông ta muốn cô được chính thức quy tông nhận tổ, tuy rằng lời quốc sư nói rất có trọng lượng nhưng vẫn phải tổ chức lễ thức cần thiết.

Định vương truyền y quan và tất cả đại tướng dưới trướng tới để chứng kiến nhận lần nhận cha con này.

Liên Đăng cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong rượu, nhìn hai giọt máu hoà tan vào nhau, cô không hề vui vẻ mà chỉ thấy buồn không nói lên lời.
Mối quan hệ máu mủ này đã không gì phủ nhận được nữa.

Đến tận bây giờ, cô vẫn thấy ngẩn ngơ, từ con gái của tội thần trở về từ cõi ch3t biến thành con gái thân vương trấn thủ biên cương.

Nếu để Chuyển Chuyển biết thì e rằng cô ấy sẽ vừa múa vừa hát, thời tới không kịp cản!
Vì chuyện này, Định vương sẽ mở đại tiệc khao thưởng tam quân.

Liên Đăng biết ông ta chỉ mượn danh thôi, thực tế là cổ vũ tráng khí xuất chinh.

Nếu cô đã là con gái ông ta thì có một số việc, cô vẫn phải nhắc nhở ông ta.
Định vương đến thăm cô.

Cô mời ông ta ngồi rồi đích thân rót trà: “Con thấy A gia không hay ở trong phủ, A gia phải để ý sức khỏe đó.”
Định vương nhấp ngụm trà, rất vui vì sự quan tâm thân thiết của con gái.

Ông ta dịu giọng đáp: “A Gia chinh chiến cả đời, đã quen sống hùng hổ như thế rồi.

Bảo cha nghỉ ngơi mới khiến cha buồn bực tay chân ấy.” Đoạn, ông ta nhoẻn cười: “Quốc sư có kể về cuộc sống của con hồi trước.

May mà có Đàm Nô bầu bạn với con.

Cha đã ban thưởng cho cô ta làm giáo úy, để cô ta quay lại cống hiến trong quân doanh.

Chuyện mẹ con, cha cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Là cha đã đã thất trách, nhưng lí do lớn nhất vẫn là vì bà ấy không có chỗ dựa.

Nên cha mới để cô ta về quân doanh, sau này con xuất giá, hai, ba trăm quân dưới trướng cô ta sẽ là của hồi môn của con, đảm bảo con không cần lo lắng khi ở nhà chồng.”
Liên Đăng hơi cảm động, có lẽ trên đời này chỉ có người nhà mới lo lắng cho cô như thế.

Cô bái tạ: “Tạ ơn A gia.

Chuyện sau này tạm thời không nói, con chỉ muốn biết có phải A gia thật sự muốn xuất binh đến Trường An hay không?”
Ông ta gật đầu: “Cha đã ở thành Toái Diệp gần bốn năm rồi.


Người ta nói quê nhà khó xa, sinh thời, cha vẫn mơ được đặt chân lên vùng đất ấy lần nữa, lá rụng về cội.”
Cô ngập ngừng: “A gia không cân nhắc nguy hiểm trong đấy sao? Lỡ có sơ sót gì thì lúc đó A Gia phải xử lí thế nào đây ạ?”
Định vương tỏ vẻ đã nắm chắc phần thắng: “Quốc sư chính là nguyên lão khai quốc của Đại Lịch.

Có quốc sư trợ trận, cha như hổ mọc thêm cánh.

Con không cần lo đâu, nếu muốn giúp sức A Gia thì hãy lôi kéo quốc sư cho A Gia.

Bọn con đã có nền tảng nên đương nhiên tình cảm sẽ sâu sắc hơn người ngoài rất nhiều.”
Liên Đăng bỗng hơi thất vọng.

Nói trắng ra, Định vương tốt với cô đến hơn nửa là vì quốc sư.

Nếu hôm qua quốc sư không xuất hiện, không nói câu hồng nhan tri kỉ thì cho dù cô có bị bọn họ thả xuống từ giá dùng hình cũng chẳng có phúc khiến Định vương phô trương thanh thế như vậy.

Vốn dĩ, cô có rất nhiều lời muốn nói với ông ta, muốn bảo ông ta nghĩ lại, muốn bảo ông ta hãy nắm chắc binh quyền.

Nhưng sau khi nghe xong yêu cầu của ông ta, cô bỗng chẳng muốn nói gì nữa, chỉ gật đầu qua quýt: “A gia yên tâm, đương nhiên là con sẽ đứng về phía người nhà.”
Định vương thấp thoáng nét cười: “Chuyện của bọn con thì do bọn con quyết.

A gia là người từng trải, sẽ không cưỡng ép gì hết, con vui là được.”
Liên Đăng chợt nảy ý giễu cợt: “Con kém quốc sư nhiều tuổi như thế, A gia không thấy quá chênh lệch ạ?”
Định vương thoáng lần chần, tỏ vẻ cũng không biết làm thế nào.

Nếu như con rể còn lớn hơn cha vợ cả trăm tuổi thì e rằng lúc ở trước mặt con rể, cha vợ chẳng bao giờ khí phách cho được.

Nhưng thời cuộc hiện giờ khiến ông ta phải nhờ cậy chàng ta.

Rất nhiều lúc, con gái phải làm tặng phẩm ban thưởng cho công thần.

Huống hồ bọn họ lại có tình cảm với nhau nên đương nhiên ông ta cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền, vừa được lợi ích vừa có ân tình.
Ông ta vỗ đầu gối: “A gia vẫn nói câu ấy, người mà con tự nhìn nhận, có được hay không do con quyết định.

Bây giờ mà vẫn chưa quyết định được thì ở bên nhau thêm một thời gian nữa cũng được.”
Cô im lặng, sau đó cười vô cùng kiềm chế: “Con hiểu ý A gia rồi.

A Gia yên tâm, con và quốc sư sẽ không có biến cố gì đâu, ít nhất là khi A gia cần, con sẽ khiến quốc sư đứng về phía A gia.”
Định vương lại càng hài lòng đối với sự thấu đáo của cô, khen ngợi cô vài câu rồi mới rời đi.

Lòng Liên Đăng đã nguội lạnh.

Ai ai cũng lợi dụng cô.

Trước kia là quốc sư, bây giờ lại thêm Định vương.

Cô bắt đầu nhớ quãng thời gian ở Minh Sa Sơn, lúc mặt trời mọc, cô sẽ trốn tranh hang vẽ tranh, ngủ nghỉ, mặt trời lặn mới bay nhảy trên cồn cát.

Thỉnh thoảng nhạt được mấy món đồ nhỏ do đội buôn đánh rơi cũng đủ làm cô vui vẻ rất lâu.

Nhưng đáng tiếc, A Bồ tốt như vậy cũng là giả dối.

Ba năm kí ức của cô tràn ngập lời nói dối, thân thế là giả, tình cảm, sự quan tâm cũng là giả.

Đến bây giờ, lời nói dối ấy vẫn đang tiếp diễn, chẳng biết đến khi nào mới là điểm dừng.
Cô thấy chán ngán, muốn rời khỏi nơi này.

Đàm Nô đã về quân doanh, không biết đây có phải ý muốn của cô ấy không nữa.

Lúc nào phải hỏi cô ấy, nếu cô ấy bằng lòng lưu lạc chân trời cùng cô thì bọn cô sẽ quay về tháng ngày phiêu bạt vô định thuở trước, không còn gánh nặng, sống tự do thật ra cũng rất tốt.
Định vương thì toan tính dùng tình cảm của cô để trói buộc quốc sư, còn Thần Hà lại nghĩ đủ cách để cứu cô.

Anh ta cảm thấy nếu để em gái mình rơi vào tay lão yêu quái thì nửa đời còn lại sẽ không thể như ý.

Anh ta có rất nhiều bạn tốt, trong đó không thiếu những người tài mạo song toàn.

Tuy rằng vẫn không sánh được với quốc sư nhưng lại hơn ở chỗ tuổi trẻ, có thể cùng nhau già đi bên An Ninh.
Đại Lịch là triều đại cởi mở, người dân Tây Vực cũng không câu nệ.

Vậy là, anh ta liền mời mấy vị công tử nổi bật nhất tới vương phủ làm khách, tiện thể để quận chúa xem mặt họ.
Liên Đăng cũng không tiện từ chối lòng nhiệt tình của Thần Hà, đành nghe theo lời anh ta, ngồi sau tấm bình phong sáu nan hoa văn tùng bách mai lan.

Tấm bình phong vừa rộng vừa cao, bọn họ sẽ không phát hiện ra cô đang ngồi ở đó.

Nơi bọn họ chọn để đàm luận cũng vô cùng tao nhã.

Đó là một căn nhà gỗ độc lập được xây ở dưới tán những cây hoa, bốn phía rộng mở, gió mát vờn quanh.
Thần Hà nói: “Em không cần quyết định vội đâu, cứ xem xét cho kĩ rồi tính.

Nếu có người hợp ý thì gõ lên bình phong ba nhát, anh sẽ cho người mang bình phong xuống.”
Liên Đăng nói được, sau đó ngồi yên, nhìn những chàng công tử trẻ trung ở bên ngoài qua ô dòm được khoét sẵn.

Thần Hà quả thật đã tốn rất nhiều công sức để chọn người.

Mấy vị công tử này ai nấy đều đẹp trai tài giỏi, ăn nói văn nhã.

Tuy rằng theo Nho giáo nhưng tư tưởng lại không hề cứng nhắc.

Liên Đăng yên lặng lắng nghe họ trò chuyện.


Kiến thức uyên bác và cách kiến giải độc đáo quả khiến người ta tự hiểu thông nhiều điều.

Bởi vậy, cô mới nhận ra tầm nhìn của bản thân quá hạn hẹp.

Cô cứ mắc kẹt mãi trong ân oán tình thù mà không biết trên thế gian này vẫn còn nhiều điều lí thú như vậy.
Ngưởi có học ngồi lại với nhau có rất nhiều thú tiêu khiển tao nhã, không biết có phải Thần Hà đã báo trước với họ hay không mà ai nấy đều gắng hết sức thể hiện bản thân.

Luận văn xong thì lại nhắc tới khúc nhạc mà một vị công tử trong số họ vừa soạn.

Thế là tiếng tì bà, khèn Tacta, trống Hạt đua nhau nổi lên.

Khúc nhạc ấy rất hay, họ tấu cũng rất tài, Liên Đăng nghe mà say mê.
Cô cầm quạt gỗ nhịp vào lòng bàn tay, đang ngật ngưỡng thì một người bận thâm y màu tím nhạt, đeo mặt nạ vàng khảm bạc che nửa mặt lặng lẽ đi từ sau tới.

Tất lụa trắng giẫm lên chiếu ngồi, không một tiếng động.

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, chàng ta đặt một ngón tay lên môi cô, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

Đương nhiên Liên Đăng biết chàng ta là ai.

Cô bỗng có cảm giác lúng túng như bị bắt gian tại giường.

Ánh mắt buồn bã khẽ thoáng lướt qua mặt cô, chàng ta hé môi son, tạo khẩu hình với cô: “Bổn tọa vẫn chưa ch3t đâu!”
Chàng ta còn chưa ch3t mà cô đã ngang nhiên đưa đẩy, hỏng thật rồi.

Liên Đăng hốt hoảng giơ quạt lên che miệng chàng ta.

Quốc sư lấy hộp son phấn từ trong túi tay áo ra, sau đó cầm tay cô.

Trong tiếng nhạc náo nhiệt ở bên ngoài, chàng ta thong dong viết lên móng tay cô.
Liên Đăng rất bất ngờ, ngón tay chàng ta thon mà trắng muốt.

Bàn tay ấy đang cầm bút lông chấm lên nước cốt hoa bóng nước, chăm chú viết chữ Lâm Uyên nhỏ xíu từng móng tay của cô, mỗi móng tay phải viết đến năm, sáu chữ.
Con người lắm thú vui xấu xa này đúng là hết thuốc chữa thật rồi! Cô muốn phản kháng, rụt tay lại, kết quả nhận được cái nguýt dài của chàng ta! Chàng ta đang làm chuyện mà chàng ta cảm thấy hết sức có ý nghĩa, tựa như phải đóng dấu kí tên lên bức tranh sơn thủy vậy.

Chàng ta không viết tên mình lên mặt cô đã là tốt bụng lắm rồi, cô dám đi xem mặt sau lưng chàng ta.

Sao chàng ta có thể chịu nổi chứ? Nếu không trừng phạt thì ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Nước cốt khô rất nhanh, sau khi khô lại có thể giữ màu đến tám, mười ngày.

Chàng ta quyết định sau này cứ làm vậy, cô mà nảy lòng rung rinh chốn khác thì chàng ta sẽ viết kín tên mình lên tay cô, xem cô còn mặt mũi nào đi gặp chàng trai khác không!
Liên Đăng không dám giãy giụa, sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến người khác chú ý, đành để mặc chàng ta làm càn.

Đôi lúc, cô thật sự dở khóc dở cười với chàng ta, đầu óc chàng ta luôn khác biệt với người thường, sau lần viết lên cánh hoa, lần này danh tác của chàng ta lại hạ xuống móng tay cô.

Nhưng bút pháp của chàng ta thật sự rất đẹp, uyển chuyển mềm mại, phong lưu phóng khoáng.

Câu nét chữ nết người quả thật đã được thể hiện sâu sắc qua chàng ta.
Cách một tấm bình phong, bên ngoài khèn sáo xướng ca, bên trong múa bút vảy mực.

Song, “mực” ở đây lại là nước cốt hoa nên đương nhiên trông vô cùng nhòe nét.
Cuối cùng bọn họ cũng tấu xong khúc “Bà già nhi”, quốc sư lập tức cầm cán bút gõ lên bình phong ba nhát, Liên Đăng cả kinh, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.
Ở bên kia, Thần Hà nghĩ là cô đã đồng ý nên vui như mở cờ trong bụng, cho người chuyển tấm bình phong đi.

Ai ngờ sau khi chuyển đi lại thấy quận chúa đang ngồi quỳ, một tay còn đặt trên tay một chàng trai bận đồ lộng lẫy, trình diễn màn sơn móng tay cho mĩ nhân.

Vậy nên không chỉ thế tử mà nhóm văn nhân đang ngồi bên ngoài đều ngây ra.

Quận chúa vô cùng xinh đẹp, tin đồn này đã lan truyền râm ran từ lúc Định vương nhận con, hôm nay được trông thấy người thật, trong vẻ thướt tha lại hiện lên nét ngang tàng, quả là nét đẹp rất riêng.

Lại nhìn chàng ta bên cạnh, thần thái ung dung, sắc mặt bình tĩnh.

Tuy rằng mặt nạ đã che mất nửa bên mặt nhưng vẫn nhìn ra là một trang tuyệt sắc hiếm có trên thế gian.

Hai người này ở cạnh nhau lại tạo thành bức tranh đẹp hết sức tự nhiên.

Nhưng rõ ràng đã bảo là đi xem mắt, tại sao lại có người không rõ lai lịch xuất hiện ở đây chứ?
Thần Hà rất mất mặt, thầm không vui, nhíu mày gọi A Ninh.

Liên Đăng bối rối cười ngượng ngùng, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào.
Song, quốc sư lại rất hào phóng, quay sang cười ôn hòa: “Các người cứ nói chuyện, không cần để ý đến tôi.

Tôi chỉ là gã trai lơ của quận chúa thôi, không quan trọng đâu.”
Liên Đăng như thấy sét đánh ngang tai, mấy người kia thì cũng mặt mày cháy đen.

Quận chúa còn chưa xuất giá mà đã có trai lơ, tuy rằng xưa giờ Đại Lịch không đặt nặng chuyện phải giữ thân trong sạch nhưng trường hợp công khai không chút kiêng kị thế này quả thật hơi phá hủy thuần phong mĩ tục.
Đám văn nhân lũ lượt chắp tay cáo từ, lần xem mắt này tuyên bố thất bại.

Thần Hà tức đến mức trợn trừng mắt lên, vội đuổi theo bọn họ.

Liên Đăng giật mạnh tay lại, giơ một ngón ra chỉ vào mặt chàng ta: “Quốc sư…”
Quốc sư tỏ vẻ hết sức vô tội: “Tôi chưa làm gì hết mà.”
Liên Đăng trông thấy đống chữ “Lâm Uyên” lít nha lít nhít trên móng tay thì tức giận khóc toáng lên.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.