Bạn đang đọc Kinh Độ Vong FULL – Chương 18
Edit: Lin
Beta: Cá không biết bơi – CKBB
Liên Đăng nhìn bóng lưng chàng ta, chẳng còn hơi sức mà oán trách.
Chuyện vừa nãy nghĩ lại vẫn còn thấy m0ng lung, cô có thấy rõ không? Chỉ một chút thôi.
Đầu tiên là lưng, trắng như gấm vậy.
Sau đó là mặt đối mặt nhau, tóc chàng ta đã che hết rồi, còn thấy được gì nữa đâu? Đúng là ngang ngược! Bây giờ lại còn bắt cô phải chịu trách nhiệm, cô chẳng có gì hết, lấy gì chịu trách nhiệm đây?
Cô thất thểu trở lại bờ, nhìn thấy con hươu thì giận cá chém thớt mắng nó: “Sao mày lại không lên thuyền với tao? Chắc chắn là mày biết quốc sư ở đó, muốn bảo vệ bản thân nên mới không chịu đi chung.
Sao mà một con hươu lại xấu xa như vậy được? Sau này mày sẽ làm thần thú nên phải tích đức hành thiện chứ.
Mày nhìn tao đi…” Cô ngửa đầu gào lên: “Tao phải làm gì đây!” Cô vừa nói vừa lảo đảo đi về.
Chẳng ai giúp được cô, được thấy quốc sư tắm quả là phúc ba đời, nhưng chuyện sau đó mới nghiêm trọng.
Quốc sư không hề độ lượng như trong tưởng tượng của cô, chàng ta muốn cô lên kế hoạch chịu trách nhiệm thế nào, hoặc có thể nói là chuộc tội thế nào.
Người Trung Nguyên sẽ giải quyết vấn đề như này thế nào đây? Tính tình họ không được phóng khoáng cho lắm, nếu cô là đàn ông thì còn có thể vỗ nguc bằng lòng cưới chàng ta.
Nhưng cô lại là phận gái, con gái phải bồi thường như thế nào đây?
Cô ôm đầu suy nghĩ rất lâu, bế tắc.
Nhìn đồng hồ nước, đã sắp đến giờ Sửu.
Bỗng một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, cô quyết định chạy trốn trong đêm.
(Giờ Sửu: 1-3 giờ sáng)
Dịch dung gì đó chẳng đáng vào đâu so với tình cảnh của cô bây giờ.
Cùng là có tác dụng đảm bảo không bị ch3t không bị bắt sống, vậy thì che mặt đi không phải cũng y vậy hay sao!
Khi đã bị đẩy đến đường cùng thì người ta sẽ nghĩ mọi chuyện thoáng ra.
Cô thấy hối hận khi đã ở lại đây, hồi đầu nếu đi cùng với bọn Chuyển Chuyển thì đã không gặp phải chuyện lúng túng thế này.
Cô đứng dậy, cuống cuồng thu dọn tay nải.
Thôi đành phải xin lỗi quốc sư vậy, cô tính lặng lẽ chuồn êm, còn hơn là gặp lại chàng ta.
Trong ngoài thần cung đều không bố trí trận pháp, quả là cơ hội trời cho, cô chỉ cần nhảy khỏi tường cung, thế giới bao la bên ngoài mặc cô xông xáo.
Tiếc thay, cô không có ngựa nên chỉ có thể đi bộ vào thành.
Nhưng thế cũng chẳng sao, mình ta với đất trời vậy.
Cô đeo tay nải lên vai, mò mẫm lẻn ra khỏi Lâm Lang giới.
Năm vị linh đài lang của quốc sư đều không ở đây, đêm cũng đã muộn, cho dù có lính canh thì tránh bọn họ cũng không khó.
Cô đã từng trèo qua bờ tường phía đông, cũng coi như đã quen cửa quen nẻo.
Cô men theo đường mòn trong rừng trúc, từ xa xa thấy hai ngọn đèn lồng lấp lóe dưới tường thành.
Chờ đến khi chấn tử gác đêm đi xa, cô mới rón rén đi tới, cuối cùng cũng đến chân tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, đầu tường đen kịt như mây đen chồng lên nhau.
Cô lùi về sau mấy bước, lấy đà nhảy lên, nhưng mới nhảy được tầm một thước đã bị người khác túm lại, theo đà đẩy một cái làm cô phải lùi lại bốn năm bước.
(1 thước ~ 33cm)
Cô thầm hoảng hốt, biết tu vi người này không tồi, sợ rằng lại phải gặp quốc sư.
Xô lấy lại thằng bằng, nương theo ánh đèn nhìn thấy người nọ thân ngọc yêu kiều, mặt mày uy nghiêm, là Thúy Vi phu nhân.
Sắc mặt Thúy Vi phu nhân khó coi: “Bách Lý cô nương làm gì vậy? Thần cung tiếp đón không chu toàn nên cô muốn bỏ trốn trong đêm sao?”
Lúc này dù có gặp ai cũng là xui rủi.
Nhưng Thúy Vi phu nhân vốn không có hảo cảm với cô.
Nay cô muốn đi, không chừng cô ấy sẽ vui vẻ đồng ý.
Cô chắp tay vái chào: “Liên Đăng có việc quấn thân, phải rời đi ngay, xin phu nhân châm chước.”
Thúy Vi phu nhân chau mày nhìn cô: “Nếu vậy sao không đến bái biệt Tọa thượng, đi từ cửa chính? Lại còn lén lút trèo tường, cô có mưu đồ gì?”
Cô bỗng thấy mồm miệng đắng ngắt, vốn là giấu quốc sư mà đi, nào dám để cho chàng ta biết! Nhưng nhìn mặt Thúy Vi có vẻ giận dữ, sợ là không thể lừa được.
Đến lúc bất đắc dĩ, cô đành nói thật, cùng là con gái với nhau, có lẽ chuyện này cũng dễ cảm thông hơn, trên đời này làm gì có chuyện bắt đằng gái chịu trách nhiệm chứ!
Cô chắp tay cúi người: “Tôi có nỗi khổ riêng nên không thể nói lời từ biệt với quốc sư, mong phu nhân thứ lỗi.”
Thúy Vi cười lạnh, nhìn cô đầy khinh miệt: “Huynh ấy trọng tình nghĩa, vì Vương Lãng mà dám coi trời bằng vung, thu nhận cô vào Thần cung, rồi dịch dung cho cô.
Kết quả cô định báo đáp huynh ấy như thế này ư? Cô còn nhỏ mà lòng dạ đã sâu thế.
Hay là cô đã trộm bảo vật của Thần cung nên mới định chạy trốn?”
Cô ấy nói thế lại khiến Liên Đăng nhớ lại cái câu “Lễ nghĩa của kẻ gian tặc” mà quốc sư nói.
Cô vốn đã rất khó ưa người khác dùng mấy chữ này làm sỉ nhục cô nên lập tức lạnh mặt: “Phu nhân cũng coi như bậc đức cao vọng trọng, suy đoán tùy tiện như vậy có phần thiếu sót đấy.
Tôi không trộm đồ của Thần cung, tôi có lý do riêng phải rời khỏi cung.
Nếu phu nhân muốn nghe thì tôi đành nói cho cô để cầu thoát thân.
Nhưng sau này khi quốc sư trách tội sẽ không tránh được việc tôi kéo phu nhân xuống nước, đến lúc đó phu nhân tuyệt đối đừng có trách tôi.”
Là người thì đều có lòng hiếu kỳ, cho dù Thúy Vi phu nhân không ưa cô, nhưng nếu liên quan đến quốc sư thì tất sẽ thôi thúc cô ấy muốn tìm hiểu.
Cô ấy nhìn cô đầy kì lạ, mắng câu giả thần giả quỷ: “Nếu cô không nói cho ra ngô ra khoai thì không cần quốc sư hỏi tội, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.”
Thời gian của Liên Đăng có hạn, còn dùng dằng thêm nữa là trời sáng rồi.
Cô đành kể lại tóm tắt chuyện mình đã vào ao tụ sao thế nào, kể luôn cả chuyện cắt ngang quốc sư tắm.
Nói xong, cô tự thấy xấu hổ, bưng kín mặt nói: “Vốn dĩ tôi đã đồng ý với quốc sư là không kể với ai, nhưng tôi không gánh nổi cái trách nhiệm này, cũng không dám gặp lại quốc sư.
Suy đi tính lại cũng chẳng còn cách nào, đành nhân lúc buổi đêm rời khỏi Thần cung.
Nếu phu nhân là sư muội của quốc sư thì nói chuyện này với phu nhân cũng không sao.
Tôi biết là không nên chạy tội nhưng nếu ở lại thì phải làm sao đây.
Đến giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy choáng váng.
Tôi cũng bất đắc dĩ thôi, nếu tôi là đàn ông thì cưới quốc sư là xong.
Nhưng tôi lại là phận gái, bảo tôi phải chịu trách nhiệm thế nào đây? Tôi không trốn đi, chẳng lẽ ở lại chờ quốc sư đến tìm để hỏi tội ư?”
Cô vừa nói vừa nhìn cô ấy.
Quả nhiên, gương mặt đẹp đầy lạnh lùng đó đã biến sắc, một lúc thôi mà đủ mọi sắc mặt, trông khá vui mắt.
Thúy Vi cảm thấy rất khó tin, có thế nào cũng chẳng liên hệ Lâm Uyên với chuyện này được.
Với thái độ đối nhân xử thế thường ngày của chàng ta, sau khi hết bàng hoàng thì sẽ có hai trường hợp, một là dửng dưng, hai là diệt khẩu luôn cho nhẹ gánh.
Nhưng chuyện này là sao đây? Bắt một cô gái mười lăm, mười sáu chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm gì chứ? Thanh tu lâu quá nên úng não luôn rồi à?
Cô ấy có vẻ hoài nghi, nhìn cô thật kỹ: “Cô nói thật?”
Liên Đăng gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi không đi xa khỏi Thần cung, mà vẫn ở lại thành Trường An.
Nếu phu nhân tra ra chuyện này là giả thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Tôi cũng biết nếu quốc sư muốn bắt mình thì có chạy đằng trời cũng không thoát.
Nhưng giờ tôi đang rất sợ, tránh được bao lâu thì hay chừng đó, chờ quốc sư bớt giận, tôi lại đến bồi tội với quốc sư cũng không muộn.”
Đây là một vấn đề nan giải, đến Thúy Vi còn cảm thấy khó giải quyết.
Từ nhỏ, cô ấy đã ở cạnh Lâm Uyên, hiểu rõ con người chàng ta.
Chàng ta hờ hững, không để tâm với tất cả mọi thứ.
Bởi vì quá thờ ơ nên làm người khác tổn thương mà không biết.
Nhưng chàng ta không phải người vô lý ngang ngược, dù bình thường có tự kiêu đến mức không thể giải thích được nhưng cũng không đến mức bám riết lấy cái tình huống ngoài ý muốn như thế.
Thúy Vi quan sát cô gái trước mặt mình một lần nữa, lần đầu tiên gặp Liên Đăng ở đình Đào Nhiên, cô ấy đã thấy xinh đẹp rạng ngời vô song.
Trên mặt cô không có phấn son lòe loẹt, cũng không có hàng mày được vẽ cao vut, thiếu sự chăm chút tinh tế nhưng lại có vẻ đẹp tinh khiết khác biệt.
Người sống trên sa mạc, đáng ra làn da phải đen đúa khô ráp nhưng cô lại không vậy, cô giống như được nuôi dưỡng sau rèm châu, mịn màng tựa trời sinh đã vậy.
Con gái xinh đẹp luôn được đối xử khác biệt, có lẽ bởi vì đẹp nên ngay cả Lâm Uyên cũng nhìn cô với con mắt khác!
Thúy Vi bỗng giật mình như nhận ra điều gì đó, cười đầy quái gở: “Nói không chừng Tọa thượng chỉ đùa cô thôi…!Nhưng nếu cô đã muốn đi thì cứ đi đi, nhớ phải tránh nơi đầu sóng ngọn gió, cũng chẳng hại gì đến cô.”
Liên Đăng mừng như điên, dù Thúy Vi phu nhân thả cô vì điều gì đi nữa, chỉ cần có thể lặng lẽ rời đi là đã cứu mạng cô vào thời điểm này rồi.
Cô cảm ơn cô ấy, nhìn xung quanh không có ai, đứng dậy nhảy lên lỗ châu mai trên tường thành, biến mất trong đêm tối mịt mờ.
Thúy Vi đứng lặng một hồi lâu, lòng dần bình tĩnh lại.
Cô chắp tay áo đi vào đàn làm phép, cho người hầu rời đi hết, chỉ để vu nữ hầu cận ở lại, cô ngồi xuống khép mắt phân phó: “Không được tiết lộ chuyện làm cấm chú đêm nay với bên ngoài.
Nhỡ có người hỏi hành tung của ta thì chỉ cần nói là ta ở trong điện, không hề đi ra ngoài.”
Vu nữ không hiểu lắm: “Cấm chú là do hoàng hậu đặc biệt cho phép mà phu nhân vẫn thấy lo nghĩ ư?”
Trên đất Đại Lịch, y vu không ở riêng, nữ y trong cung vào cục thái y để học, ngoài việc an thai, châm cứu ra, chuyện quan trọng nhất chính là cấm chú.
Trong năm người con của kim thượng, chỉ có Lương vương là do hoàng hậu sinh ra, thế nên hoàng hậu cũng vô cùng yêu mến Lương vương phi.
Lương vương phi bị bệnh tật quấn thân, lây ngày khó chữa, hoàng hậu sợ y thuật của nữ y không chữa được nên hạ lệnh cho phu nhân Lũng Tây ra tay.
Nếu đã có ý chỉ của hoàng hậu thì còn gì phải sợ?
Thúy Vi lắc đầu, không trả lời.
Vu nữ bên cạnh nhìn cô hồi lâu, thấy cô đầy tâm sự, đoán chắc là có liên quan đến vị khách mới tới, liền chắp tay nói: “Hôm nay nô tì có thấy một cô gái ở ngoài Lâm Lang giới, nghe nói cô ta là trò giỏi của Vương đạo sĩ.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn sắc mặt Thúy Vi: “Phu nhân đã năm, sáu năm không gặp Vương đạo sĩ rồi, không biết giờ Vương đạo sĩ thế nào, phu nhân có hỏi thăm không?”
Nói tới chuyện này là cô lại thấy hơi khó chịu, quan hệ giữa cô và Vương Lãng nói đơn giản thì rất đơn giản, nói phức tạp lại rất phức tạp.
Có đôi khi, được một người đơn phương quá lâu nhưng không đáp lại quả thực như thiếu nợ anh ta vậy.
Cô ghét thứ tình cảm kiểu ép buộc như vậy nên cũng càng ngày càng lạnh nhạt với anh ta,Vương Lãng khổ tình, bỏ đến Tây Vực một mình, trốn trong hang Đôn Hoàng vẽ tranh.
Không phải do cô xấu tính nhưng anh ta vừa đi, thế giới của cô lại bừng sáng lên, cái cảm giác tự tại đó thật khó tả.
Nhưng nếu anh ta đã đi thì tại sao năm năm sau lại đưa học trò đến Thái thượng Thần cung, lại còn dính dáng đến Lâm Uyên, chẳng lẽ là để trả thù cô sao?
Cô mở mắt ra, nói với vẻ oán hận: “Hỏi anh ta làm gì? Không ch3t là được.
Âm hồn không tan như anh ta có mà chỉ sợ người khác quên mình nên mới đổi cách để về Thần cung.
Sau này đừng nhắc đến anh ta nữa, còn để ta nghe được thì sẽ xử lý theo cung quy!”
Vu nữ bị dọa lè lưỡi, trước kia không thấy phu nhân ghét Vương Lãng đến thế, vậy mà hôm nay lại hơi thất thố.
Cô ta không dám lắm miệng nữa, xuôi tay lui ra ngoài điện rồi đóng cửa lại, đi xuống bậc thềm ngoái nhìn lại, ánh đèn mờ chiếu qua song cửa sổ thẳng đứng, chuông bạc bên trong phòng kêu leng keng.
Bên kia, Liên Đăng đã nhanh chóng rời khỏi thần cung, kịp tới ngoài cổng Minh Đức trước khi mở cổng thành.
Trường An là đô thành phồn vinh, đúng như lời Phương Châu nói, giới nghiêm rất nghiêm ngặt, thời gian đóng mở cổng thành phải chính xác.
Trời vừa tờ mờ sáng đã có rất nhiều người tập trung ngoài cổng thành, có bách tính cũng có cả thương nhân người Hồ.
Liên Đăng trà trộn vào đám người, dùng tấm lụa thật dày đen che nửa mặt lại.
Thời tiết ở bên ngoài quả thật không thể so với Thần cung, cứ như đang từ mùa xuân ấm áp bước vào ngày đông giá rét, gió phả vào mặt, lạnh đến cắt da cắt thịt.
Cô co ro giậm chân, quay đầu nhìn sắc trời, đã sắp tới giờ.
Chờ thêm một lúc, tiếng trống đầu tiên truyền tới không biết từ phương nào, sau đó, tiếng trống nối đuôi nhau truyền ra từ các chòi gác trong thành, kết thành trận từ bốn phương tám hướng, như sấm đánh giữa hè, núi non chấn động, rền vang khắp trời.
Người chưa từng tới Trường An không thể nào tưởng tượng được, khi tòa thành này tỉnh lại sẽ gầm thét như thế.
Thần Hòa Nguyên cách nơi đây một quãng đường, cuộc sống ở thần cung nhàn nhã thảnh thơi, dù mặt trời có lên cao ba sào cũng chẳng hề ồn ã.
Không giống nơi đâu, chòi canh vừa giục trống, tiếng trống tùng tùng nơi phố phường và tiếng chuông chùa cũng nối tiếp vang lên, vừa vặn ba trăm tiếng, kéo dài ba tuần trà.
Đúng là ông trời mở mắt, cứ đến mùa đông là Chuyển Chuyển lại giống con rắn ngủ đông, cứ vào sáng muốn dậy là vật lộn vô cùng.
Giờ thì hay rồi, ầm ĩ thế này, có buồn ngủ hơn nữa thì cũng chẳng nằm tiếp được.
Cổng thành từ từ mở ra trong khung cảnh ồn ào, đúng lúc Liên Đăng bước lên con đường dài, có ánh nắng chiếu lên mặt cô.
Nỗi kinh hoàng đêm qua đã phai nhạt, cô dõi mắt nhìn về nơi xa, thành trì bao la, nhà cửa san sát.
Dù là lúc nào, Trường An luôn khơi dậy chí chiến đấu trong cô.
Cô lắng xuống, kéo tấm lụa trên mặt lên, cúi đầu, chen vào biển người cuồn cuộn.
– —–oOo——.