Kinh Độ Vong

Chương 13


Bạn đang đọc Kinh Độ Vong FULL – Chương 13


Edit: O tròn như quả trứng gà, ô thì đội mũ, Cá thì đẹp xinh
Mới lúc trước, Phương Châu còn chuyện trò nói cười, vậy mà quốc sư vừa xuất hiện, anh ta lập tức tỏ ra kính sợ, khác hẳn với trước đó.

Quốc sư không dừng lại mà chỉ thoáng liếc qua rồi lại tiếp tục đi về phía hành lang.

Phương Châu vội vàng chắp tay bái chào cô: “Tại hạ có việc, phải đi trước.

Cô nương về Lâm Lang Giới một mình nhé.

Hôm nay vẫn chưa nói xong, chờ tôi rảnh sẽ đến tìm cô trò chuyện.” Dứt lời, anh ta cười ôn tồn, ánh mắt sóng sánh như chứa đựng muôn vài lời muốn nói.

Tiếc là không thể nán lại thêm được nữa, anh ta nhanh chóng tung mình bay vọt qua bờ lan can, lan bào bay phấp phới trong gió, nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.

Liên Đăng nhìn về phía bọn họ rời đi, bỗng thấy tiu nghỉu.

Cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đã sắp tới giờ Tỵ (9-11g) rồi.

Hôm qua quốc sư bảo cô đến giờ Ngọ (11-13g) thì đi tìm chàng ta, nếu chàng ta không giải quyết xong chuyện đang dang dở trong thời gian ngắn thì chỉ sợ là việc hôm nay phải hoãn lại rồi.

Nhưng rốt cuộc là người hoặc chuyện như thế nào mới khiến chàng ta phải tiếp đãi long trọng như vậy nhỉ? Lễ cúng Tết Hạ Nguyên vừa xong rồi, không hề nghe nói có buổi lễ long trọng hơn.

Tuyết rơi có ba ngày, hôm nay trời lại quang rồi, như thế hình như không được gọi là thiên tai, không cần đến quốc sư phải cần khấn với trời.

Nếu đoán không sai, chắc là người trong cung Đại Minh đến rồi.

Người có thể khiến quốc sư nghênh đón, ngoài đương kim thánh thượng ra thì còn ai khác nữa.

Liên Đăng thấy hơi hóng hớt, rất muốn đi qua xem rõ ngọn ngành.

Nhưng chung quy thì địa điểm không thích hợp.

Ở trong thần cung thì kiểu gì cũng phải chịu hạn chế ít nhiều.

Lỡ làm quốc sư nổi giận thì chẳng phải là tự đặt đao lên cổ mình hay sao?
Cô dùng dằng nán lại một hồi mà vẫn không gặp được ai để hỏi thăm.

Quy củ ở nơi này rất nghiêm, ai có chức trách của người nấy, không có sự cho phép thì không được tự tiện đi lại, thế nên cung điện rộng lớn thường toát lên vẻ lạnh lẽo, trống trải.

Cô nhìn chung quanh, đầu hơi mê man, không biết đây là đâu, phải đi kiểu gì thì mới về được.

Cô sợ ngộ nhỡ lại đi nhầm vào trận pháp nào đấy nên không dám tiến lên nữa.

Ngẫm nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định đi vòng về cổng cung rồi trở về Lâm Lang Giới theo đường cũ.

Đàm Nô và Chuyển Chuyển không có ở đây, một mình Liên Đăng hơi cô đơn, cũng may mà có con hươu ấy.

Dường như nó đã chờ cô rất lâu, cứ thui thủi quanh quẩn ở cổng giới.

Thấy cô quay lại, nó lập tức nhảy đến trước mặt cô, chiếc sừng non cọ lên người cô đầy thân mật, cứ như lâu lắm rồi mới được gặp lại bạn cũ.

Liên Đăng ngồi xổm xuống ôm cổ nó.

Nó ngoan ngoãn dựa vào cô.

Cô đứng dậy đi qua cầu gỗ, nó cũng đi cạnh cô, không rời một giây một phút nào hết.


Cô liếc nó, sau đó ngồi xuống bậc thềm mà thở dài: “Hai ngày nữa là tao phải rời khỏi thần cung rồi.

Mày với tao thân thiết thế này, lúc chia tay sẽ khó tránh khỏi phải đau lòng, thà rằng cứ là người dưng ngay từ đầu!”
Không biết nó có hiểu lời của cô hay không mà đôi mắt tròn xoe cứ nhìn thẳng vào cô.

Liên Đăng mỉm cười, ngửa đầu lên nhìn đàn chim bay ngang qua bầu trời.

Nhớ tới viên giao châu quốc sư tặng cô vẫn còn đang đặt trong khay, cô đi vào, ngồi quỳ xuống nệm, hai tay chống lên má, cẩn thận quan sát.

Nghe nói mang theo bên mình thì có thể bách độc bất xâm, quả là vật báu.

Cô lấy tay gẩy, hạt châu xoay tròn trong khay.

Liên Đăng bắt đầu suy tính xem nên để ở đâu cho an toàn.

Để vào túi tiền thì sợ mất, thôi thì đeo cổ vậy!
Cô tìm đồ nghề trong túi, lúc giơ kim lên thì lại không thấy viên giao châu đâu.

Cô nhìn các khay rỗng hồi lâu.

Sau khi xác định mình không hề động đến, cô quay sang nhìn con hươu.

Ánh mắt nó vẫn trong veo như nước suối.

Nó đến trước mặt cô, ngoe nguẩy cái đuôi.

Liên Đăng làm lơ vẻ nịnh nọt của nó, trầm giọng hỏi: “Mày lấy viên giao châu hả? Bây giờ trả vẫn còn kịp đấy.”
Nó chớp mắt, hiển nhiên là không hiểu.

Thế là, cô chống nạnh lẩm bẩm: “Thần cung có nhiều hươu như thế, thiếu một con cũng chẳng ai để ý.

Tao biết chắc chắn là mày đã ăn rồi.

Thế này vậy, mổ bụng ra để xem, đến lúc đó tự khắc sẽ rõ.” Nói rồi, cô thật sự rút con dao găm từ trong chiếc giày cổ thấp ra.

Kế đó, ánh mắt con hươu trở nên hết sức sợ hãi.

Nó há mồm nhè viên giao châu vào khay rồi chạy té khói, không quay đầu lại.

Liên Đăng nhìn viên giao châu ướt nhẹp mà vừa tức vừa buồn cười.

Cô nhặt lên, phát hiện mặt ngoài viên giao châu không cứng như trước nữa, chỉ cần chọc một cái là đã dễ dàng xỏ được rồi.

Thế nên, viên giao châu gặp nước bọt là sẽ mềm hơn ư? Cô kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, con hươu ấy đang đứng ở cổng giới nhìn cô.

Nó hất cổ đầy kiêu ngao rồi tung vó chạy đi.

Liên Đăng biết mình đã trách oan nó, không phải là nó muốn ăn vụng mà là muốn giúp cô.

Nhưng cô thực sự không thể nào hiểu nổi tại sao con hươu này lại thông tỏ con người một cách thần kì đến vậy.

Cô cầm viên giao châu lên xem, không hề thay đổi gì.

Sau khi rửa lại bằng nước, nó lập tức trở nên cứng như sắt.


Nếu không có con hươu ấy thì e là cô có dùng hết sức cũng không xỏ được.

Thế mà cô lại muốn làm thịt nó, đắc tội nó.

Lần sau gặp lại, chắn chắn là cô phải xin lỗi nó rồi.

Cô đi đến trước gương đồng, buộc dây lại đeo lên cổ.

Cộng thêm miếng hoa điền mà Chuyển Chuyển dán cho cô, lúc soi gương, cô tự thấy cũng rất mới lạ, rất đẹp.

Con gái luôn thích làm đỏm, thật ra cô cũng chẳng khác gì những cô gái khác.

Liên Đăng đang định tìm lược bí chải đầu thì bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, là chấn tử tới đưa cơm.

Lúc đi tới thềm, chấn tử thưa: “Cô nương…!Cô nương có đó không?”
Lúc Liên Đăng đi từ gian trong ra, mấy chấn tử vừa mới bước vào, vừa xếp đồ ăn vừa hỏi cô: “Cô nương có hẹn với quốc sư vào buổi trưa, tuyệt đối không được quên đó.”
Cô gật đầu: “Nhưng trước đấy tôi nhìn thấy quốc sư mặc quan phục đi qua, sợ quốc sư có việc bận, không rảnh để gặp tôi.”
Chấn tử cười nói: “Đã xong xuôi rồi, quốc sư lệnh cho tiểu nhân truyền lời, mời cô nương buổi trưa đến đình Đào Nhiên để gặp.

Cô nương không biết đường nên lát nữa tiểu nhân sẽ tới đón, cô nương cứ dùng bữa đi đã.”
Liên Đăng đáp được.

Thời gian vẫn còn nhiều, cô nghiêm túc thay đồ, vấn tóc xong xuôi, lặng lẽ chờ đến cuối giờ Tỵ rồi đi theo chấn tử đến đình Đào Nhiên.

Thần cung vẫn còn rất nhiều nơi mà cô chưa tới.

Ví dụ như ngôi đình này, ngôi đình được xây ở một hòn non bộ, ba mặt được núi bao quanh, một mặt đón nắng, gió bấc đã bị núi đá ngăn cản, ánh nắng buổi trưa khiến nơi đây trở nên vô cùng ấm áp.

Cô hít sâu một hơi, thầm cảm thán quả là chốn tốt để sống qua mùa đông, tiếc là quốc sư lại chiếm cứ chỗ này mất rồi, bình thường có lẽ cũng chẳng có ai dám lui tới.

Chấn tử đưa cô tới rồi rời đi luôn.

Một mình cô tiến về phía trước.

Đi đến trước ngôi đình, cô mới thấy rõ chàng ta đang nhắm mắt, tựa vào cột đình phơi nắng.

Liên Đăng chưa từng thấy người đàn ông nào trắng ngần như chàng ta.

Tạm thời bỏ qua người Tây Vực thô kệch ở trên con đường tơ lụa, chỉ nói Vương A Bồ thôi, phơi nắng phơi gió nhiều cũng đã mất đi vẻ đẹp ban đầu.

Quốc sư sống cuộc sống tĩnh lặng thảnh thơi, vẻ sung túc được thể hiện hết trên gương mặt.

Dù đang ở trong tuyết nhưng vẫn có thể phân cao thấp với tuyết, ánh nắng chói chang chiếu trên đầu, làn da sáng long lanh tựa quỳnh chi*.

Chàng ta đứng đó, rất gần mà tựa như cách xa muôn trùng.

Liên Đăng không chắc có nên tiến lên hay không.

Lỡ như quấy rầy sự thiền định của chàng ta thì có chọc giận chàng ta không nhỉ?
Cô dừng bước, kẹp hai tay lặng lẽ đợi.

Đợi nửa tuần trà mới nghe thấy chàng ta khẽ thở dài, mở mắt ra nhìn cô: “Tới rồi sao không nói gì?” (1 tuần trà = 10 phút)
Cô nhấc vạt áo bước lên bậc thềm, bái chào: “Không dám làm quấy nhiễu quốc sư.


Hiếm khi trời đẹp thế này mà lại phải làm phiền đến quốc sư vì chút chuyện riêng của tôi, Liên Đăng thấy rất hổ thẹn.”
Chàng ta chỉ đáp ừm rồi không nói gì thêm, chỉ xoay người đi về phía hang đá ở sau ngôi đình.

Liên Đăng vội bước theo.

Cô nghe thấy giọng nói từ tốn của chàng ta: “Đúc khuôn phải chọn hôm trời đẹp như thế này, trời âm u thì không thể thành hình được.

Cô phải ở lại Thái Thượng thần cung hai tháng nữa rồi.”
Liên Đăng nghe vậy thì mặt nóng bừng lên.

Cô được bạn cũ gửi gắm cho chàng ta, không trông nom thì khó mà ăn nói với A Bồ.

Kỳ thực nói toạc ra thì là chàng ta đang chê cô phiền hà, muốn đuổi cô đi thật sớm! Cô cúi đầu, c4n môi.

Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ tự nỗ lực, thà bị người ta bắt được còn hơn là phải cầu cạnh chàng ta.

Nhưng bây giờ thì không được, tình thế bức bách không cho phép cô bướng bỉnh.

Cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế, đợi làm xong mặt nạ rồi đi luôn.

Cô chẳng nói chẳng rằng.

Đang đi trên đường, chàng ta bỗng ngoái lại nhìn cô.

Trong hang có đốt đuốc, càng đi vào sâu thì càng âm u lạnh lẽo.

Liên Đăng thấy hơi lạnh, hai tay co ro lại ôm mình.

Chàng ta ngoảnh mặt đi, buồn tẻ nhếch môi: “Mùa đông không giá rét tiêu điều thì xuân về sao thấy lộc non bung chồi*? Mới lạnh có chút xíu thế này mà đã không chịu nổi thì mau về Đôn Hoàng đi.” (*nguyên văn: 严冬不肃杀, 何以见阳春)
Cô sợ run, c4n răng nói: “Tôi không sợ lạnh, cũng chịu được khổ cực, mong quốc sư dịch dung cho tôi.”
Nghe vậy, chàng ta chỉ hờ hững nhìn cô, tiếp đó lại rời mắt đi, chắp tay bước chậm rãi.

Đi đến trước một cánh cửa đá, chàng ta phất tay áo, cánh cửa tự động mở ra.

Lúc này, Liên Đăng mới nhìn thấy bên trong có một cái hang khác, trông hơi giống hang động trên Minh Sa Sơn, chỉ là Minh Sa Sơn không lạnh lẽo âm u như ngọn núi giả do con người làm ra này.

Chàng ta dẫn cô đến trước bàn đá, ra hiệu cho cô nhìn chiếc hộp gỗ ở trên bàn: “Mặc dù mặt nạ là vật ch3t nhưng kể từ thời khắc đeo trên mặt cô, nó đã trở thành một phần cơ thể cô.

Cô phải tinh khí* tương thông với nó thì mới có thể làm được đến mức không một kẽ hở.” Chàng ta chỉ rãnh hình tròn trên chiếc hộp gỗ: “Trích hai giọt máu vào đó, cô nuôi nó, nó rất sẽ cống hiến cho cô.”
Liên Đăng nhìn chằm chằm chiếc hộp.

Không biết là do hoàn cảnh hay do nghi thức này khá giống với tế thần trừ tà mà tim cô bỗng đập thình thịch.

Cô ngước mắt nhìn chàng ta, vẻ mặt chàng ta vẫn dửng dưng: “Sợ chảy máu ư? Nếu cô không muốn thì có thể bỏ qua cái này, tôi sẽ làm cho cô cái khuôn khác.”
Đương nhiên, cô muốn đã tốt còn tốt hơn nữa, chảy ít máu chẳng là gì hết.

Nhưng trước khi tới gặp chàng ta, cô đã bỏ binh khí tùy thân xuống rồi, muốn lấy máu thì chỉ còn cách c4n thôi.

Cô giơ ngón tay đến bên môi, chàng ta lại kéo cổ tay cô lại, tiện tay rạch một đường trong lòng bàn tay cô.

Máu lập tức ứa ra, chảy ròng ròng vào rãnh.

Không biết chiếc hộp này là thứ gì mà tựa như loài thú khát máu, uống no nê rồi, cái mộng phát ra tiếng nứt lanh lảnh, Liên Đăng sợ hãi, thấp thỏm nhìn quốc sư.

Chàng ta cụp mắt, vẻ mặt thản nhiên.

Nhưng tay chàng ta lại rất lạnh, là cái lạnh từ trong xương cốt, truyền từ cổ tay cô đến nơi sâu nhất trong cô.

Lượng máu lấy ra cũng không nhiều, ước chừng chỉ nửa chén nhỏ.

Nhưng Liên Đăng lại cảm thấy cả choáng váng đầu óc mê man.

Chàng ta bôi thuốc lên vết thương cho cô, bờ môi thấp thoáng nụ cười: “Mới chảy có chút máu mà đã không chịu nổi rồi.


Xem ra cơ thể cô rất yếu ớt, không làm được chuyện lớn đâu.”
Liên Đăng thầm oán giận.

Không phải là do cô yếu ớt, rõ ràng là chàng ta bị giá rét làm hỏng não luôn rồi.

Trên đời này làm gì có người như thế chứ? Chàng ta làm từ băng tuyết à? Cô thật sự nghi ngờ rốt cuộc chàng ta có phải người sống hay không, tại sao lại chẳng có chút hơi thở con người nào hết vậy?
Cô hỏi dò: “Quốc sư, quốc sư lạnh lắm à?”
Chàng ta đang bận đúc khuôn, nghe vậy thì dừng tay lại.

Song chàng ta cũng đã đoán trước được là cô sẽ cảm thấy nghi ngờ nên tiện mồm đáp luôn: “Mặc phong phanh.”
Sự hoài nghi của cô bị chàng ta đáp qua quýt cho xong.

Đúng là chàng ta mặc phong phanh thật, đáp án này nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng trong lòng cô biết rằng chắc chắn không phải như vậy.

Dù cơ thể có lạnh hơn nữa thì vẫn có thể duy trì được nhiệt độ cơ bản.

Nếu vượt ra khỏi ranh giới này thì đừng nói là hành động, đến hít thở cũng khó khăn.

Nhưng cô lại không thể truy hỏi đến cùng được, có một số việc, giả vờ hồ đồ vẫn hơn.

Tất cả mọi thứ ở Thái Thượng thần cung đều mơ hồ, muốn lí giải thì chỉ sợ có mất ba ngày ba đêm cũng không lí giải hết.

Cô chỉ là khách qua đường, đào bới quá nhiều chẳng khác gì tự tìm đường ch3t, muốn sống lâu thì tốt nhất là cứ giữ yên lặng!
Cô đứng cạnh chàng ta, không giúp được gì mà chỉ đơn giản là đứng xem chàng ta làm.

Chán quá, thế là cô nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra có mấy chiếc rương gỗ to ở dưới bàn, bốn góc được khảm họa tiết mây bằng bạc, không chốt khóa, không biết là chứa thứ gì.

Cô không nén nổi tò mò, thầm đoán có khi nào bên trong bày đầy mặt nạ hay không? Nghĩ thôi mà đã thấy sợ, bao nhiêu gương mặt là từng đó cuộc đời.

Cái hang này là nhà xưởng chế tạo người.

Chỉ cần mang một cái mặt nạ mới là có thể đi lại trên khắp đất Đại Lịch mà không cần phải kiêng kị điều gì.

Cô lén nhìn quốc sư.

Không hiểu sao, cô lại có suy nghĩ dung nhanh không già đi trong suốt hơn một trăm năm, có khi nào Lâm Uyên thật sự đã ch3t từ lâu, những người kế nhiệm ông đồng thời cũng tiếp nhận tên tuổi và tướng mạo của ông, thật ra bọn họ vẫn luôn sống mà mang mặt nạ hay không?
Ý nghĩ kì lạ này nhen nhóm trong lòng.

Cô rất muốn khám phá cái rương dưới gầm bàn.

Liên Đăng li3m môi, cẩn thận đi qua, định với tay về phía cái chốt hình đám mây ấy, vừa mới chạm vào mép rương, quốc sư đã xoay người lại.

Cô giật thót nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh thu tay lại, giả vờ lơ đãng bước qua.

Đương nhiên là chàng ta có để ý đến động tác nhỏ của cô nhưng chàng ta vẫn không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếu rong.

Cô ngồi quỳ xuống theo ý chàng ta.

Chàng ta đưa một miếng cặn dầu đến trước mặt cô, xong việc rồi mà tay áo vẫn đang xắn cao, Liên Đăng nhìn thấy cánh tay mạnh mẽ của chàng ta, khác xa so với vẻ ốm yếu trong tưởng tượng của cô.

Chàng ta ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát mặt cô.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức hơi thở hòa lại.

Khoảng cách này khiến Liên Đăng rất khó chịu.

Cô cố gắng chịu đựng, vốn tưởng là sẽ xong nhanh thôi, kết quả lại phải cả một lúc lâu.

Sau đó, chàng ta giơ tay lên, đưa về phía mắt cô.

*quỳnh chi (琼脂) món thạch trắng
*Xem thêm về tinh khí tại đây:
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.