Kinh Độ Vong

Chương 110


Bạn đang đọc Kinh Độ Vong FULL – Chương 110


Edit: Cá Mập trong ao
Lúc bắt đầu đổ mưa thì gió cũng ngừng, những hạt mưa dày đặc rơi xuống mặt hồ, gợi lên vô số gợn sóng nhỏ.

Chiếc hộp ngoi lên ngụp xuống, dần bị thấm ướt rồi biến mất trong làn nước.

Chàng ta chuyển tầm mắt đi, cụp mắt nhìn người trong vũng lầy.

Cô ném thuốc giải đi chứng tỏ cô đã hồi tâm chuyển ý rồi ư? Hay là dù có lấy chồng thì cô cũng không yêu trượng phu của mình?
Chàng ta đi tới, quỳ xuống trước mặt cô, vươn hai tay ôm chặt cô vào lòng.

Mưa rất lớn, cả hai vô cùng nhếch nhác nhưng họ đã có nhau để dựa vào.

Chàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng đời này sẽ gặp được tình yêu rung động đến nhường ấy.

Dù đã đi đến đường cùng, chàng ta vẫn thấy không uổng chuyến này.
Lâm Uyên đỡ cô dậy, lau đi nước mưa trên mặt cô, khẽ nói: “Về đi thôi, không là ốm đó.

Ngày mai tôi sẽ lại cho người đưa thuốc giải tới, nàng nên bình tĩnh lại, nghĩ cho kĩ vào.”
Nghĩ gì đây? Nghĩ xem mới đầu cô bị sắc đẹp của chàng ta mê hoặc như thế nào, sau đấy lại bất chấp tất cả, trả giá vì chàng ta ra sao ư? Tình yêu của cô đâu phải tự dưng mà có, tình yêu ấy được đắp xây bằng máu và nước mắt.

So với những thứ đẹp đẽ bên hoa dưới trăng thì những gì cô trải qua chính là hào hùng, là sự vững chãi như bàn thạch.

Thế nên dấu ấn đã in hằn quá sâu, muốn cắt đứt cũng không thể cắt được.
Hoặc giả chỉ là do cô quá xúc động, nếu cô chấp nhận đề nghị của chàng ta, uống viên thuốc ấy, xoá đi mọi kí ức thuở trước, như thế quả thật sẽ tốt hơn cho cô.

Nhưng tại sao, cô cũng không dám tưởng tượng, gặp lại mà không quen biết sẽ là sự châm chọc lớn đến nhường nào? Cô đã từng dốc hết ruột gan đến vậy để yêu chàng ta.

Khi chàng ta đứng trước mặt cô, cô luôn có cảm giác thật hèn mọn, dù là bây giờ cũng vẫn vậy.

Cô không buông tay được.

Cô không khí khái, không kiên quyết, thôi cứ tùy ý đi! Cô vừa đi vừa nghĩ, vẽ ra cuộc sống riêng phần mình sau này của hai người.

Cô sẽ lấy Thịnh Hi Di, sống tháng ngày bình yên.

Chẳng qua lúc hồ sen nở rộ, cô sẽ chợt nhớ tới từng có một người với gương mặt mơ hồ từng biếng nhác nằm nhoài trên sàn nhà đề thơ vẽ tranh.

Còn chàng ta thì sao? Chàng ta đã hết hi vọng, cố lết cơ thể già nua sống nốt từng ngày, nhốt mình trong Cửu Trùng Tháp.


Thời điểm ấy đến, chàng ta sẽ nằm vào cỗ quan tài đã chuẩn bị từ trước, trước khi nhắm mắt, lòng vẫn ngập tràn tiếc nuối mag lại không dám mơ mộng xa vời về kiếp sau.
Hiện giờ, không một ai biết còn lại bao lâu.

Cô sống cuộc đời mới, chỉ còn một mình chàng ta kiên trì ghi nhớ.

Một mình gánh chịu nỗi đau cho cả hai người sẽ đáng thương biết mấy.

Cuộc đời từng có một lần khắc cốt ghi tâm là đủ rồi.

Chàng ta tựa ph40 hoa, chỉ rực rỡ lướt qua bầu trời của cô rồi lại để cô sống trong nỗi trống trải, u tối sao?
Liên Đăng không nói gì, chỉ nắm chặt cổ tay chàng ta.

Tì nữ cầm ô chạy tới, cuống lên bảo cô mau tránh mưa, cô vẫn làm ngơ, siết tay thật chặt, không cho chàng ta rời đi.
Cô cất giọng khàn khàn: “Tôi… không hề có ý định uống thuốc giải.”
Chàng ta lặng thinh, không nói được gì.
Cô ngước lên nhìn chàng ta, mắt đượm bi thương: “Chàng còn sống được bao lâu nữa?”
Dường như chàng ta cũng không dám chắc, ngập ngừng đáp: “Có lẽ tầm một năm.”
“Vậy là đủ rồi.

Chẳng phải chàng muốn làm trai lơ của tôi sao? Tôi cho chàng một cơ hội, để chàng ở bên tôi.”
Lâm Uyên ngây ra nhìn cô, sau đó cười chua xót: “Người nàng cần không phải một gã trai lơ mà là một lang quân yêu thương nàng.

Tôi không làm được, cũng không xứng với nàng.”
Đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt chàng ta.

Lâm Uyên soi thật kĩ, chàng ta tự biết bản thân mình ở đâu.

Bây giờ mình ra nông nỗi này, chàng ta chỉ có thể cho cô niềm vui trong chốc lát, rồi sau đó thì sao? Đến lúc cận kề cái ch3t, chàng ta lại khiến cô phải đau đến đứt từng khúc ruột nữa sao? Cô đương độ xuân thời đẹp nhất, không nên lãng phí thời gian cho chàng ta.

Từ thuở mười lăm, cô đã bị vướng vào chàng ta, có lẽ chàng ta sẽ đeo bám cô cả đời như loài ma quỷ.
Nhưng cô không chịu, vẻ đe dọa và dứt khoát hiện hữu trên mặt.

Cô siết chặt tay: “Xứng hay không không đến lượt chàng lên tiếng.

Tôi đã quyết định rồi, chàng cứ nghe theo là được.”
Giọng điệu của cô vô cùng máy móc nhưng lại kiến chàng ta ngập tràn nỗi chua xót.

Chàng ta chưa bao giờ khóc, song từ khi mất con, nước mắt lại tuôn như vỡ đê.

Chàng ta ghét sự nhu nhược nhưng lại chẳng thể khống chế được bản thân.


May mà trời đang mưa, cô không nhìn thấy nước mắt của chàng ta.

Lâm Uyên cố mỉm cười, đến mức khóe miệng mỏi nhừ cũng không thể để cô mình ra manh mối: “Cho nàng một tối để cân nhắc cho kĩ.”
Cô nhíu mày quay đi: “Không cần cân nhắc gì hết.”
Từ lúc ném thuốc giải đi, cô đã nghĩ kĩ rồi.

Cô đã giày vò chàng ta nhiều rồi, đã đủ để hóa giải oán hận trong cô.

Người bị vây hãm trong tình yêu nào có ai thực sự độc ác hạ quyết tâm được.

Nếu có thể nói chấm dứt là chấm dứt luôn thì đã chẳng thể gọi là tình yêu.
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết khiến chàng ta cảm động, vui mừng khó nói thành lời.

Lâm Uyên bưng mặt cô, hôn lên trán cô.

Nước mưa thấm ướt sũng xiêm áo hai người, chàng ta xoa cánh tay cô, dỗ dành: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng hứng lạnh nữa, vào trong đi.”
Mất đi lại có được khiến cô vô cùng sợ hãi, tóm chặt chàng ta không chịu buông.

Chàng ta hết cách, đành ngồi xuống bế cô lên.

Liên Đăng ôm cổ chàng ta, dán mặt vào cần cổ chàng ta.
Cô cũng không nhớ bao lâu rồi họ không thân mật như vậy, đã rất rất lâu rồi.

Thiếu tình yêu, cô vẫn sống được, chỉ là càng sống càng thấy chán chường, tựa như người lơ lửng giữa không trung, không có nơi mượn lựa, không có gốc rễ.

Cô cần có gốc rễ giữ cô, mỗi khi nhớ tới chàng ta, cô lại thấy mình vẫn còn chốn về, dù có gặp khó khăn cũng không sợ hãi.

Con gái vẫn mãi là con gái, trong tính cách vẫn luôn có sự yếu đuối, cần một người che chắn gió mưa cho cô.

Chẳng cần biết ngày sau ra sao, chỉ cần trước mắt là đủ rồi.

Sống vui vẻ một năm còn hơn là hối hận cả đời.
Cô lặng lẽ dán sát vào người chàng ta, khẽ gọi: “Lâm Uyên…”
Chàng ta cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi cô.
“Chàng đừng xa tôi nữa.


ba tháng qua, tôi như sống trong địa ngục vậy.

Tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”
“Xin lỗi nàng.

Tất cả đều là lỗi của tôi, do tôi quá ích kỉ, không ngừng làm tổn thương nàng.”
Hiện giờ, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa.

Cô thở dài: “Chàng vẫn còn yêu tôi chứ?”
Chàng ta siết chặt cánh tay: “Tôi yêu nàng, đến mức có thể bất chấp tất cả.”
Vậy nên, tình yêu cũng cần thời gian để trưởng thành.

Chàng ta là quốc sư, thanh tâm quả duc hơn một trăm năm, không có vốn liếng gì để yêu một người.

Chàng ta chỉ biết lo cho vận nước, lo cho muôn dân thiên hạ, duy chỉ có một điều không biết là làm thế nào để khiến một người con gái vui vẻ.

Tình yêu giữa hai người bắt đầu là do chàng ta chỉ buồn chán nên đùa chơi, ai ngờ cứ bắt nạt cô mãi, cuối cùng chính chàng ta cũng rơi vào trong đó, quả là ý trời.

Trên phương diện tình yêu, chàng ta chẳng hề lão luyện hơn cậu thiếu niên mười mấy tuổi là bao, vẫn mang tâm lí hết sức ngây ngô, lại thêm bó tuổi to đùng, thế là chàng ta bắt đầu cậy già lên mặt, cảm thấy mình có năng lực khống chế mọi thứ, có thể xóa bỏ hết mọi thứ tình cảm kì lạ.

Kết quả, chàng ta thua, thua thảm bại, thua không còn manh giáp.
Chàng ta đã làm sai rất nhiều lần.

Lần này chàng ta phải cân nhắc thật cẩn thận, không thể chỉ biết bản thân nữa.

Liên Đăng dựa vào lòng chàng ta, ngoan ngoãn như mèo con.

Chàng ta bế cô vào phòng, Liên Đăng đứng ở giữa phòng, người ngợm ướt sũng, tì nữ bảo cô đi tắm, cô lại từ chối: “Tìm bộ đồ khô để thay là được.

Còn cả quần áo cho quốc sư nữa, bảo người chuẩn bị luôn đi.”
Phủ công chúa cái gì cũng có, chỉ có quần áo đàn ông là không.

Cũng may mà chỗ Đàm Nô có của hồi môn “cất đáy hòm”, vừa hay mượn dùng tạm.
Liên Đăng cho người lui hết xuống, trai lơ phải phục vụ công chúa thay quần áo rồi.

Cô ngồi dưới ánh nến, cơ thể tr4n truồng đưa lưng về phía chàng ta, thân hình mảnh mai ấy khiến lòng người rung động.

Chàng ta vấn tóc cô lên, dùng trâm cố định lại rồi lấy khăn ấm cẩn thận lau người cho cô.

Liên Đăng nghe lời chàng ta sai bảo, bất luận chàng ta trêu đùa kiểu gì, cô đều dốc sức phối hợp.

Chàng ta xoay người cô lại, nhìn bờ nguc kiêu hãnh của cô, hơi xấu hổ.

Liên Đăng lại rất hào phóng, cười nói: “Nửa năm nay nó to lên nhanh lắm.

Trước kia tôi cứ hâm mộ mấy vu nữ mãi, bây giờ thì không cần nữa rồi.”

Chàng ta không cưỡng lại được sức mê hoặc, đỏ mặt nói: “Tôi muốn áp lên nơi ấy.”
Tai cô nóng bừng lên, ngại ngùng đáp: “Tùy chàng đó.”
Chàng ta xáp lại gần, thực sự muốn ch3t chìm trong đó.

Chàng ta chôn mặt giữa hai bầu vu cô, dù không thở nổi cũng chẳng hề muốn ngẩng đầu lên.
Liên Đăng ôm chàng ta, sóng triều dịu dàng dâng lên ngập cõi lòng.

Tuy chàng ta sống đến ngần này rồi nhưng đôi khi vẫn như trẻ con.

Cô vuốt tóc chàng ta, nhớ đến vị quốc sư kia, bèn hỏi tình hình gần đây của y.
Chàng ta đáp: “Nguyên thần của ông ta vốn nương tựa vào nửa bộ kinh thư, Đan Thư Thiết Khoán không còn, thần hồn của ông ta cũng vô chủ.

Sống mà như cái xác không hồn cũng chỉ là tra tấn nên tôi đã bức hai hồn của ông ta ra, khiến ông ta tạm thời yên ắng.” Chàng ta cong môi cười: “Đừng nói những chuyện này nữa, cứ nhắc đến thần cung là lại phá hỏng tâm trạng tốt, không nói cho rồi.”
Chàng ta mặc xiêm y cho cô, bờ vai mịn màng lấp ló bên dưới lớp lụa mỏng sắc liễu, chàng ta tha hồ thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Chàng ta nhìn thì mặc chàng ta nhìn, dù sao cô cũng không muốn tách khỏi chàng ta.

Đợi chàng ta làm xong, cô quấn chặt chàng ta, ngước lên hỏi: “Chàng sẽ không rời đi nữa, đúng không?’
Lâm Uyên xoa mặt cô: “Tôi không đi nữa, nàng ngủ đi!”
Liên Đăng tìm tư thế thoải mái, dựa vào lồng nguc chàng ta rồi thiếp đi.

Lòng quốc sư lại rối như tơ vò.

Chàng ta nhìn chằm chằm ngọn nến đỏ đến tận bình minh.
Buổi sáng thức giấc, cô tinh thần sáng láng, chàng ta lại nằm lì trong chăn không chịu dậy.

Cô cũng chiều chàng ta, đi đến trước bàn trang điểm thoa phấn, điểm diện yếp rồi quay lại nhìn chàng ta, dịu giọng: “Tôi phải vào cung một chuyến để đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhờ bệ hạ từ chối khéo Thịnh Hi Di giúp tôi, không thể làm lỡ làng người ta được.

Chàng nghỉ ngơi đi, chờ tôi về.”
Gương mặt hãy còn ngái ngủ của chàng ta lấp ló sau đống chăn đệm màu vàng ấm: “Nhớ về sớm đó.”
Cô đồng ý, vấn nốt búi tóc rồi hôn chàng ta: “Đừng dậy nữa, cứ ngủ tiếp đi.”
Cô chiều chuộng chàng ta thật sự giống như công chúa chiều gã trai lơ vậy.

Chàng ta hơi buồn cười, chống đầu nhìn cô nhỏ giọng dặn dò tì nữ sau khi quốc sư dậy thì cho ăn gì, mặc gì vô cùng chu đáo.

Sau đó, cô quay lại nhoẻn cười với chàng ta rồi đi ra ngoài.
Hai người đối xử nhau hết sức cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm tổn thương người kia.

Càng như thế lại càng khiến người ta thấy chua xót.

Chàng ta nằm nghe tiếng bước chân xa dần, cho đến khi biến mất hẳn.

Chàng ta nằm thêm một lát rồi đứng dậy đi đến ngôi viện đằng trước tìm Đàm Nô.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.