Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 59: Thứ kích (đâm tới)


Đọc truyện Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng] – Chương 59: Thứ kích (đâm tới)

Hai người vừa gặp mặt đã ra tay.

Vừa bắt đầu ra tay, bước đầu tiên chính là lui, vội vàng lui lại thật nhanh.

Đuôi tóc trắng của Gia Cát tiên sinh chỉ hơi phất lên, người đã lui ra một trượng.

Nguyên Thập Tam Hạn chỉ chớp mắt một cái, trong chớp mắt đó cũng lui ra một trượng.

Hai người không hẹn mà trước tiên đều quyết định lui lại, giữ một khoảng cách, dùng kế sách an toàn.

Bọn họ giống như gặp phải rắn độc mãnh thú nào đó, trước tiên kéo dài khoảng cách để dễ phản kích, tính toán rồi mới hành động.

Hai người đều lui lại một trượng, cách xa hai trượng.

Trong lúc hai người lui lại, đầu gối không cong, vai không lỏng, hoàn thành thế lui. Ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh lúc di chuyển cũng hơi
lắc người, nhưng bọn họ vội vàng rút lui lại giống như không hề nhúc
nhích.

Đó là một tư thế dũng cảm rút lui.

Trong cuộc đời, có lúc dũng cảm rút lui còn cần dũng khí nhiều hơn so với dũng cảm tiến tới.

Hai người vừa dừng lại, một người rút tên, giương nỏ, nhắm chuẩn; một người vung thương, cầm cán, rung tua.

Trong nháy mắt này, tên của Nguyên Thập Tam Hạn đặt trên cung đột nhiên “không thấy nữa”.

Thương của Gia Cát tiên sinh lại biến thành một đóa màu đỏ, hoa làm người ta kinh ngạc vì sự xinh đẹp của nó.


Thương có hoa thương.

Trên đầu thương có một chùm tua đỏ. Khi mũi thương di chuyển, tua đỏ lại vẽ nên một đóa hoa xinh tươi như mộng ảo.

Đó là một sự xinh đẹp đến rực rỡ, làm người ta có cảm giác cho dù chết vì nó cũng đáng giá.

Trong nháy mắt đó, Gia Cát Tiểu Hoa đâm thương của mình ra.

Ngay lúc này, một tiếng “vèo” vang lên, Nguyên Thập Tam Hạn lại buông lỏng dây nỏ đã kéo căng, bắn ra một “tên”.

Nhưng trên nỏ của hắn không có tên, chẳng lẽ hắn lại bắn “tên không”?

Cùng lúc đó, mũi tên còn sót lại trong ống của hắn bỗng bay ra một cách thần kỳ, giống như có người kéo căng nỏ bắn ra.

Gia Cát tiên sinh đang tập trung tinh thần chú ý đến mũi tên của Nguyên Thập Tam Hạn đặt trên dây, nhưng mũi tên đó lại đột nhiên “biến
mất”, đồng thời một mũi tên khác lại bắn tới với khí thế sắc không thể
cản, mạnh không thể chống.

Mũi tên này bắn tới rất đột ngột, hơn nữa còn rất nhanh, nhắm thẳng vào trái tim Gia Cát tiên sinh.

Đây là “Thương Tâm tiểu tiễn”, chuyên đả thương trái tim kẻ địch.

Đây là mũi tên thương tâm.

Gia Cát tiên sinh không thể tránh, không kịp tránh, cũng không cách tránh.

Tránh không được, càng không kịp chống đỡ, chống đỡ cũng không ngăn được.

Đây là mũi tên đáng sợ chuyên đả thương tâm người.

Ngay lúc này, trên thân thể Gia Cát tiên sinh đột nhiên xảy ra
biến hóa, cho dù chính mắt nhìn thấy cũng nhất định sẽ cho là ảo giác.

Bởi vì tên bắn về phía trái tim Gia Cát, đầu tên còn chưa tới, lồng ngực của y bỗng xuất hiện một cái hố.

Một cái hố hoàn toàn trong suốt, nơi đó không có da thịt, cũng không có thân thể.

Giống như lồng ngực của một người chợt mở ra một cái hố trong suốt, mũi tên kia vừa vặn xuyên qua “hố” bay ra ngoài.

Nó đã xuyên qua một cái “hố” trước ngực Gia Cát tiên sinh, nhưng lại không phải bắn thủng.

Cũng trong nháy mắt này, Gia Cát tiên sinh đã phản kích, thương của y đâm ra.

Thương rất dài, dài đến một trượng hai, nhưng mũi thương lại đột nhiên rời khỏi đầu thương đâm vào Nguyên Thập Tam Hạn.


Khi thương bắn ra, Gia Cát tiên cũng quát lên một tiếng:

– Mở!

Y đã “mở” thương, nhanh đến mức không giống như “thương” mà giống như một viên “đạn sắt”.

Một thương này “đâm” vào tay Nguyên Thập Tam Hạn, là ngón út trên tay trái.

Nếu như một thương này “mở” về bất kỳ chỗ nào khác của Nguyên
Thập Tam Hạn, có lẽ Nguyên Thập Tam Hạn đã phòng thủ, đã né tránh, đã
ngăn cản, đã ứng phó.

Nhưng không phải, thương chỉ bắn vào ngón út của hắn, một bộ phận không quan trọng cũng không hề được coi trọng.

Nhưng nếu Nguyên Thập Tam Hạn muốn tấn công đại địch trước mắt,
nhất định phải giương cung đặt tên. Một khi kéo nỏ móc tên, một tay
đương nhiên phải lộ ra trước mắt kẻ địch, nhất là năm ngón tay.

Gia Cát tiên sinh đã chọn điểm này để phát động tấn công, y đâm tới một thương.

Khi Nguyên Thập Tam Hạn phát hiện ra điểm này, hắn cũng phát ra
tên của hắn, một mũi tên cuối cùng. Sau đó hắn mới toàn diện chuẩn bị
chống đỡ, phòng thủ, né tránh một chiêu này của Gia Cát tiên sinh.

Hắn chưa chắc có thể ngăn cản được một thương kia, nhưng hắn đã hạ quyết tâm, nhiều nhất chỉ là hi sinh một ngón tay mà thôi.

Nếu như dùng một ngón tay để đổi lấy cái mạng của Gia Cát tiên
sinh, đó thật sự là rất đáng giá. Cho dù bảo hắn chặt đứt một tay để lấy mạng của Gia Cát, hắn cũng bằng lòng.

Nếu là ngươi thì sao, ngươi có bằng lòng không?

Thực ra một người vì đả kích kẻ địch mà không tiếc hi sinh chính mình, đó là hành vi ngu ngốc, cũng rất không công bằng đối với bản

thân.

Một người nên cố gắng để tăng cường chính mình, tìm cách để mình vượt qua kẻ địch, để cho kẻ địch vì đả kích mình mà phiền não, đây mới
là chuyện có lợi với mình, chứ không phải xem đả kích kẻ địch, thương
tổn đến mình là “hành động trả thù”.

Đáng tiếc, hành vi của một người bị hạn chế bởi tư tưởng, tư
tưởng lại bị hạn chế bởi kinh nghiệm, mà kinh nghiệm lại bị hạn chế bởi
hoàn cảnh hiện thực. Cho dù là anh tài nhân kiệt cũng khó vượt qua những điều kiện và hạn chế này.

Nguyên Thập Tam Hạn hận Gia Cát tiên sinh. Cho dù thương tổn đến mình, hi sinh tất cả, hắn cũng muốn diệt trừ Gia Cát Tiểu Hoa.

Vấn đề là có thể trừ được không?

“Thương” của Gia Cát tiên sinh vẫn chưa đâm tới ngón út của hắn, còn cách khoảng chừng năm thước, đột nhiên lại biến thành một đóa hoa.

Một đóa “hoa” nổ tung, xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc.

Một chiêu “Kinh Diễm nhất thương” này hóa ra lại là một vụ nổ hủy diệt tất cả.

“Vụ nổ” này không phải do thuốc nổ tạo thành, thuốc nổ không thể có công hiệu như vậy, ít nhất vào thời này là không thể.

Gia Cát tiên sinh chỉ dùng nội lực để đạt được điều này.

Nói cách khác, uy lực của một thương này đã không cần đâm vào
chỗ hiểm, thậm chí không cần đâm vào trên người kẻ địch, chỉ cần nổ tung ra đã đủ để phá tan kẻ địch, khiến hắn bỏ mạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.