Đọc truyện Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng] – Chương 33: Vong cục
Lưu Toàn Ngã, nam, người Sơn Tây Ly Thạch, chưởng môn của Phong phái, một trong Thập Lục Kỳ phái của võ lâm.
Cái tên “Phong phái” này vốn là được người trong giang hồ gọi
nhiều thành quen. Ban đầu tổ chức này có tên gọi khác, nhưng trong cuộc
tranh đấu giữa tân đảng và cựu đảng, bọn họ luôn luôn gió chiều nào che
chiều ấy, thuận theo thời thế, hơn nữa một khi đắc thế lại mượn gió đẩy
thuyền, cho nên người trong võ lâm không khách khí gọi là “Phong phái”.
Cho đến khi Lưu Toàn Ngã trở thành chưởng môn Phong phái, lúc này mới là “danh đúng như thực”.
Lý do rất đơn giản, bởi vì tay áo của Lưu Toàn Ngã.
Dùng tay áo làm vũ khí, dùng tụ pháp làm võ công, ngoại trừ
“Thủy Vân tụ” của Đông Hải và “Nga Mi tụ” của “Đào Hoa xã” Lại Tiếu Nga
xưng bá giang hồ, “Song Tụ Kim Phong” và “Đan Tụ Thanh Phong” của Lưu
Toàn Ngã chắc chắn không kém một ai.
Hành động của hắn khó lường như gió, cũng huấn luyện thủ hạ đệ tử nhanh như gió.
Hắn rất ít khi ra tay, trong võ lâm cũng có rất ít tư liệu ghi chép về việc hắn ra tay.
Nhưng hắn lại giết người không ít, trong đó có một lần là tranh đấu trong phái.
Trong chiến dịch đó, chỉ vì muốn giành được chức chưởng môn
Phong phái, hắn đã dùng hai tay áo giết chết chưởng môn hiện tại, “Ẩm
Tuyết Thượng Nhân” Lý Huyết, còn có một trăm hai mươi ba đồng môn, môn
nhân, đệ tử ủng hộ Lý Huyết.
Khi đó hắn giết không hề nương tay.
Huống hồ bây giờ hắn đang giết kẻ địch, một kẻ địch vừa rồi còn mở miệng “sỉ nhục” hắn, Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu không phải trâu.
Hắn họ Đường, vào những thời điểm quan trọng, hắn thường nói
mình là hảo thủ của Thục Trung Đường môn. Cho dù đa số người đều không
tin, nhưng trong võ lâm cũng không ai biết rõ xuất thân và lai lịch của
hắn.
Danh hiệu mà hắn thuộc như lòng bàn tay là “Thần dũng uy vũ
thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ hải ngoại vô song hoạt phật đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân Đường tiền bối Bảo Ngưu cự hiệp”.
Vừa rồi hắn báo tên với Lưu Toàn Ngã cũng như vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là một biệt hiệu tự đặt, có lúc lại thêm
bớt sửa chữa, bao trùm thế gian, chủng loại phong phú, có muốn cũng
không thể nhớ hết được, cũng không cách nào ghi chép kỹ càng, có thể nói là nhớ thì ít mà quên thì nhiều.
Dáng vẻ bên ngoài của hắn vô cùng hùng tráng, nhưng hắn là người không nỡ đánh chết cả một con muỗi.
Nếu một cao thủ tuyệt đỉnh giống như một con voi trong rừng rậm, vậy thì ngoại hiệu của hắn đủ để dọa lui mười con voi lớn.
Đáng tiếc võ công của hắn lại không bằng cả một con rận trên đuôi voi.
Lúc này hắn gặp được Lưu Toàn Ngã, một hảo thủ giết người không
nháy mắt, hơn nữa còn nhanh hơn so với nháy mắt. Đây lại là lúc Lưu Toàn Ngã đang muốn lập công dựng uy, bộc lộ tài năng trong Thập Lục Kỳ phái, nhằm được Thừa tướng coi trọng và cất nhắc.
Đường Bảo Ngưu mặc dù cao lớn, nhưng tuyệt chiêu của hắn chỉ là
dọa người. Dọa người khác chạy đi thì tốt hơn là ra tay, bởi vì ra tay
không chết thì cũng bị thương, có thể tránh được thì tránh.
Nhưng lúc này hắn lại gặp phải một kẻ dọa không được là Lưu Toàn Ngã.
Hắn vừa nhìn thấy thế công của người này, đã biết rất khó đối phó.
Nhưng hắn không thể lui, hắn phải tử thủ nơi này.
Hắn rất khẩn trương, nhưng cũng không đi tiểu. Quần hắn ướt là do mồ hôi chứ không phải nước tiểu.
Lúc khẩn trương hắn luôn đổ mồ hôi. Nói cách khác, đổ mồ hôi có thể giúp hắn giảm bớt khẩn trương.
Nhưng hắn lại không muốn mồ hôi ướt đẫm áo quần, để cho kẻ địch
nhìn ra tâm tư của mình, cho nên hắn có một loại công lực, khiến mồ hôi
tụ lại sau lưng chảy ra. Vốn chỉ là mồ hôi ướt lưng áo, nhưng lúc này
hắn lạig đang vận một loại công lực kỳ quái khác do hắn sáng tạo ra là
“Đại Khí Bàng Bạc thần công”, cho nên công lực chạy lệch, mồ hôi ướt đáy quần. Sau đó lại bị Chu Đại Khối Nhi vạch trần, khiến cho Lưu Toàn Ngã
được biết được tâm tư của hắn, lập tức phát động tấn công.
Lưu Toàn Ngã đột nhiên xông tới.
Người của hắn vốn bất động như cột đá, nhưng khi vừa động lại
nhanh vô cùng. Tốc độ không thể tưởng tượng này quả thật khiến người ta
không thể tin trước đó một thoáng hắn vẫn còn bất động.
Chỉ trong chớp mắt, hắn và Đường Bảo Ngưu chỉ còn cách nhau bảy thước.
Tay áo trái của hắn vung lên, là áo bào màu xám.
Tay áo của hắn rất dài và rộng, hơn nữa còn giống như căng đầy
hơi. Hắn vừa ra tay, hình dáng của tay áo lập tức trở nên giống như một
thanh đao, Đại Quan đao (đao của Quan Vũ).
Khí thế cũng như đao, đao kình.
Đường Bảo Ngưu hét lớn một tiếng, giống như tiếng sấm giữa trời quang.
Tiếng hét lớn kia xuất phát từ miệng hắn, nhưng lại nổ vang sau lưng Lưu Toàn Ngã, tựa như tiếng pháo nổ ra trong tai.
Lưu Toàn Ngã lập tức dừng bước, nhưng lại không quay đầu.
Nếu như hắn quay đầu, có lẽ Đường Bảo Ngưu sẽ có cơ hội.
Nhưng không có, hoàn toàn không có.
Lưu Toàn Ngã ngẩn ra, cũng giật mình, nhưng thế công của hắn vẫn hoàn toàn không có sơ hở, không có khuyết điểm để tập kích.
Hắn chỉ ngừng lại, ngừng lại một chút.
Hắn gần như lập tức biết rõ, sau lưng không hề có ai. Đường Bảo Ngưu chỉ là muốn giương đông kích tây.
Tên này đúng là có một chút bản lĩnh dọa người, nhưng xem ra cũng chỉ biết dọa người mà thôi.
Cho nên hắn lại lập tức tấn công. Lúc này thân thể hắn không
chuyển động, nhưng tay áo nhanh chóng cuốn thành góc nhọn, như một thanh kiếm dài bảy thước đâm nhanh đến.
Tay áo lại phát ra gió kiếm, hơn nữa còn sắc bén hơn so với gió kiếm.
Lúc này Đường Bảo Ngưu lại không nói lời nào, tay của hắn nhanh chóng rút khỏi túi ám khí, đồng thời búng nhanh ra.
Một loạt tiếng động rất nhỏ và lộn xộn từ bên hông hắn vang lên, nếu không cẩn thận lắng nghe thì quả thật không thể nghe thấy.
Nhưng Lưu Toàn Ngã lại nghe được.
Gió áo mãnh liệt như vậy, gió kiếm sắc bén như thế, nhưng hắn vẫn lập tức nghe ra.
Hắn nhanh chóng lui lại hơn một trượng, cũng thu lại chiêu thức.
Sau đó hắn cũng lập tức biết rõ, chẳng hề có ám khí nào. Những tiếng vang kia là của ong mật, con ruồi, còn có cả muỗi.
Đây lại là trò hề dọa người.
Mặt hắn lạnh đi, sắc mặt còn lạnh hơn so với ánh trăng.
Hắn không còn tin trò hề của tên to xác này, hắn không thể bị tên cao lớn này lừa gạt nữa.
Hắn cũng không muốn kéo dài, hắn không muốn bị đồng liêu chiếm mất công đầu.
Hắn muốn giết tên cao lớn nhưng chỉ biết dọa người này.
Cho nên hắn lại ra tay, đây là lần thứ ba.
Hai tay áo của đều xuất hiện, “Song Tụ Kim Phong”. Tay áo trái
hóa thành côn đập vào Đường Bảo Ngưu, tay áo phải hóa thành mâu đâm vào
Chu Đại Khối Nhi.
Hắn muốn bọn chúng phải chết, hắn muốn bước qua trên thi thể của bọn chúng.
Từ một lần bị vây tại nhà xí trong mưa gió, cuối cùng đột phá
được vòng vây, Đường Bảo Ngưu đã hiểu dùng con ruồi làm ám khí cũng có
thể dọa người, cho nên trong túi ám khí của hắn thường có những thứ như
con ruồi, con muỗi, ong vò vẽ, thậm chí còn có cả châu chấu, con đỉa,
ruồi trâu.
Nhưng những thứ này chỉ có thể quấy nhiễu kẻ địch, không thể giết địch. Giết địch phải bằng bản lĩnh thật sự.
Thế nào mới là bản lĩnh thật sự?
Đường Bảo Ngưu gầm lên một tiếng như hổ:
– Xem công phu thật sự của ta đây!
Hắn nhảy lên như hổ, vung quyền lao tới.
Hắn ba lần dọa lui kẻ địch, ba lần giành hết uy thế, kẻ địch đã khiếp sợ, đây chính là thời cơ tốt nhất để phản kích.
Hắn vừa xông lên, mâu và côn đều tập trung đánh vào người hắn.
Đường Bảo Ngưu tay trái vung quyền, tay phải xuất chưởng, chưởng chém côn, quyền đấm mâu.
Hắn hung dữ, quyền dũng mãnh, chưởng sắc bén.
Nhưng ba chiêu, chỉ ba chiêu, sau ba chiêu hắn đã thất thế.
Bất cứ ai (cho dù người không có võ công) cũng có thể nhìn ra được cục diện của hắn, đó không phải là bại cục, mà là tử cục.
Thời gian giao đấu cực kỳ ngắn ngủi.
Đường Bảo Ngưu ra tay, chiêu thứ nhất của hắn dùng để khống chế côn, chiêu thứ hai dùng để ngăn cản mâu, hắn không hề bại.
Bại là ở chiêu thứ ba.
Chỗ đáng sợ của võ công đối phương là chiêu thứ nhất và thứ hai
đã dò xét được công lực của kẻ địch, chiêu thứ ba lập tức có đối sách,
chỉ cần một chiêu cũng đủ để đánh bại kẻ địch.
Đường Bảo Ngưu bại ở chiêu thứ ba.
Nhưng hắn chỉ bại, vẫn còn chưa chết.
Võ công của Lưu Toàn Ngã có thể đánh bại Đường Bảo Ngưu, nhưng muốn hắn bỏ mạng e rằng còn phải tốn nhiều công sức.
Nhưng Đường Bảo Ngưu không chỉ gặp phải bại cục, mà là tử cục. Bởi vì khi vừa thất bại, hắn lập tức lui nhanh.
Một người khi gặp phải thất bại, biện pháp tốt nhất cũng là
nhanh chóng rút lui. Rút lui có thể tránh được sự thế công của địch, rút lui mới có thể tự bảo vệ mình.
Đường Bảo Ngưu vừa lui liền đi vào trong đám bụi gai. Bụi gai có cả ngàn vạn mũi gai, hắn lập tức cảm thấy trên lưng đau nhói.
Nhưng trước khi ra tay, Lưu Toàn Ngã đã sớm tính trước đối phương không thể lui được nữa, cho nên chiêu thứ tư liền công tới.
Tay áo, tiếng gió, gió mang mùi hương thoang thoảng.
Đường Bảo Ngưu kêu lên một tiếng, vẫn cố sức rút lui. Những bụi
gai sau lưng hoàn toàn bị đụng gãy. Lưng áo của hắn rách nát. Dưới ánh
trăng, những bắp thịt săn chắc theo bước chân của hắn bắt đầu hiện lên
những vệt máu màu tím bầm.
Hắn lại đụng ngã cả bụi gai.
Bụi gai vốn rất cứng rắn, ngay cả đao kiếm cũng không dễ chặt
đứt. Nhưng Đường Bảo Ngưu chỉ dựa vào tấm lưng dày rộng của hắn, khí của hắn, sức lực cầu sinh của hắn.
Vì cầu sinh, rất nhiều người sẽ làm những chuyện mà ngày thường không muốn làm, không thể làm và không dám làm.
Đường Bảo Ngưu nhịn đau, mở ra một “đường lui”, khiến cho bụi gai bay tán loạn.
Lưu Toàn Ngã hơi bất ngờ, nhưng hắn vẫn không buông tha, lập tức truy kích.
Nhưng bụi gai bay tứ tung trên người và mặt hắn, làm bắn ra
những giọt máu, giống như Đường Bảo Ngưu đang vừa lui vừa phát ra ám
khí.
Những thứ này không đủ để sát thương hắn, nhưng lại có thể ngăn cản hắn, khiến cho tốc độ truy kích của hắn chậm đi.
Trông thấy Đường Bảo Ngưu sắp sửa trốn thoát, trong đám bụi gai
đột nhiên chui ra một người, một quyền đánh ngã Đường Bảo Ngưu, khiến
cho Đường Bảo Ngưu không chỉ lọt vào trong đám bụi gai, cũng rơi vào
trong tử cục.