Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 29: Đại cục


Đọc truyện Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng] – Chương 29: Đại cục

Thái Thủy Trạch lập tức khôi phục sự ham học không chán của hắn, khiêm tốn nói:

– Nguyện nghe kỹ càng, kính xin chỉ giáo!

Vô Mộng Nữ nói:

– Các ngươi có người trà trộn vào bên phía chúng ta, chỗ các ngươi dĩ nhiên cũng có thể có người của chúng ta.

Thái Thủy Trạch thành thật nói:

– Chuyện này thì đương nhiên.

Vô Mộng Nữ cười hỏi:

– Ngươi không hỏi ta xem là ai sao?

Thái Thủy Trạch nói:

– Ngươi cũng không hỏi ta.

– Hỏi cũng vô dụng, có đúng không?

– Đúng. Cho dù có hỏi, không muốn nói thì vẫn sẽ không nói. Còn
nếu muốn nói, cũng không biết có phải cố ý bày bố nghi trận, khiến chúng ta giết sai người nhà hay không.

– Cho nên, dù ngươi nói rằng có người nằm vùng bên phía chúng
ta, cũng giống như ta nói chúng ta có quân cờ nằm ở giữa các ngươi, cũng không biết là thật hay giả, tất cả đều phải tự mình phán đoán.

– Nhưng chúng ta giết Tư Mã và Tư Đồ là chuyện rõ mười mươi, ngươi đã có thể ra tay ngăn cản.

– Bởi vì bọn chúng chẳng liên quan gì đến ta.

– Không liên quan?

– Rất đơn giản. Nguyên Thập Tam Hạn cũng hoài nghi các ngươi có
người trà trộn vào đội ngũ chúng ta, cho nên đã để lại hai quân cờ sát
thủ khác, hoàn toàn không ai biết.

– Trong đó một quân cờ chính là ngươi.

– Bọn chúng cũng không biết là có ta. Ta luôn luôn đứng bên ngoài cục.

– Trước tiên ngươi ở lại nơi này, giả trang thành thiếu nữ thôn
quê, lại trùng hợp bị Tư Đồ Thần Tiên và Tư Mã Kim Tiên chọn trúng.

– Ta cũng không nhận ra bọn chúng, nhưng lại từ chỗ Nguyên lão biết được có hai người bên phe mình như vậy.

– Cho nên sống chết của bọn chúng chẳng liên quan gì đến ngươi.

– Bọn chúng đối xử với ta như vậy, ta việc gì phải quan tâm đến
sống chết của bọn chúng? Nhiệm vụ của ta là phá hư bố cục của các ngươi, truy tìm Thiên Y Cư Sĩ, bọn chúng sống hay chết đều không quan trọng.

– Vì vậy ngươi cũng chỉ biết là có một Triệu Họa Tứ, nhưng lại không nhận ra hắn.

– Lúc đầu ta cũng tưởng rằng hắn là Triệu Họa Tứ, có điều hắn uy hiếp ta, phong bế huyệt đạo, nhưng lại không hề nặng tay, đối xử với ta rất tốt.

– Điều này khác với lời đồn, lại khiến cho ngươi sinh nghi, đúng không?

– Như vậy mà còn không nghi ngờ thì đúng là ngốc.

– Cho nên hắn vừa ra tay, ngươi đã biết hắn là ai rồi.

– Từ thủ pháp mà hắn phong bế huyệt đạo, ta đã biết hắn nhất định không phải là Triệu Họa Tứ.

– Nhưng ngươi cũng không có ý định cứu hai tên dùng roi này.

– Ta vốn không định để cho những kẻ thoải mái nhìn thấy thân thể ta có thể thoải mái sống tiếp.

Thái Thủy Trạch dường như rất tiếc nuối:

– Nhưng ta cũng đã nhìn thấy rồi.

Vô Mộng Nữ cũng tiếp lời rất nhanh:

– Cho nên ta cũng không định để cho các ngươi có thể an bình sống tiếp.

Khuôn mặt đen và cặp mắt của Thái Thủy Trạch lại thoáng hiện lên vẻ xảo trá:

– Có điều ngươi nói nhiều như vậy, hỏi nhiều như thế, ta lại thấy giống như đang hành động lén lút, có ý đồ khác.

Vô Mộng Nữ liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt dù không có thù hận, cũng nhất định sẽ có giận dữ.

– Hử?

Lúc này Thái Thủy Trạch mới cao giọng nói:

– Bởi vì thoạt nhìn Trương Phạn Vương đã bị ngươi khống chế,
nhưng “Phản Phản thần công” của hắn đã phát động, cục diện bây giờ đã
dần dần quay ngược lại, ngươi đã bị hắn kiềm chế.

Trên khu vực dược liệu hoang dã của Tư Phòng sơn.

Đường Bảo Ngưu và người vừa tới đứng đối diện với nhau.

Đường Bảo Ngưu cao lớn, thần võ, uy phong, hào hùng, nhìn giống như một pho tượng Bất Động Minh Vương.

Hắn rất “tự mình biết mình”, đó là biết được sở trường của mình, hiểu được ưu thế của mình.

Cho nên hắn trước tiên hít sâu một hơi.

Vừa hít vào, lồng ngực của hắn liền thẳng lên, hơn nữa thể tích
cũng giống như phình lớn, đương nhiên sự tự tin cũng theo đó dâng cao.

Sau đó hắn dùng ánh mắt rất có lực nhìn đối phương.


Chỉ cần ánh mắt vừa dùng lực, giống như từ nắm tay đến lòng tin
đều có lực, hắt hơi một cái cũng có thể khiến cho mặt đất chấn động, mặt trăng nghiêng ngả.

Tiếp theo hắn dùng tay gạt mái tóc rối bời.

Không phải chải vuốt cho thẳng, mà là gạt cho rối hơn, như vậy mới càng có tính cách, càng có khí khái, càng khó chọc vào.

Sau khi tất cả “tư thế” đều “sẵn sàng”, hắn mới dùng một loại thanh thế và âm điệu hũng dũng nói:

– Các hạ là ai, lén lén lút lút định làm gì? Muốn làm gì?

Cặp mắt người nọ khẽ mấp máy, mở lớn lên.

Đường Bảo Ngưu chỉ cảm thấy cặp mắt của mình như bị đập vào, lập tức nhíu lại.

Người nọ mở miệng, còn chưa lên tiếng thì Đường Bảo Ngưu đã cướp lời:

– Người sáng không làm chuyện tối, trước tiên ta sẽ nói đại danh để cho ngươi rửa tai lắng nghe. Ta chính là thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ hải ngoại vô song hoạt phật đao
thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân Đường tiền bối Bảo
Ngưu cự hiệp. Nhớ kỹ, là cự hiệp chứ không phải đại hiệp, ý nghĩa của cự hiệp chính là đại đại hiệp, hiểu chưa? Còn ngươi là ai, hãy mau xưng
tên ra, Đường cự đại hiệp cũng không giết hạng người vô danh.

Sự sắc bén trong đôi mắt người nọ cuối cùng đã giảm đi hơn nửa.

Chẳng những mắt hắn trơ ra, ngay cả Chu Đại Khối Nhi bên cạnh cũng phải líu lưỡi.

Người nọ cuốn hai tay áo, phát ra một tiếng “vút” trong bầu trời đêm, giống như ít nhất có hai cái cổ của hai người bị gãy trong tay áo
của hắn.

– Ta tới để giết các ngươi, không cần thông báo tên họ…

Lời còn chưa dứt, Đường Bảo Ngưu đã quát lớn một tiếng như sấm sét:

– Đây là gì? Ngươi có từng hành tẩu giang hồ không? Chưa động
quyền cước, trước nêu tên họ, quy củ này mà ngươi cũng không hiểu à? Cha ngươi chưa đặt tên cho ngươi sao? Tứ Xuyên Thục Trung Đường gia bảo
chúng ta nuôi con cá cũng có tên, trong đó một con gọi là Chu Đại Kim,
một con gọi là Kim Đại Chu, còn có một con gọi Không Bằng Heo Chó, nhưng đều có tên cả. Ngươi lại không có cả tên, không phải bọn trộm cắp thì
là gì?

Người nọ bị hắn mắng chửi một phen, lại bị nghẹn họng, khí thế cũng không mạnh như trước.

Lúc này Đường Bảo Ngưu mới nghiêm túc hỏi hắn:

– Ngươi là “Lang Tâm Tử Sĩ” Lam Hổ Hổ?

Người nọ liền khoát tay.

Đường Bảo Ngưu “ừ” một tiếng, lại hỏi:

– Ngươi là “Nhất Ngôn Bất Hợp” Ngôn Cú Cú?

Người nọ cũng lắc đầu.

– Ngươi là “Bức Hổ Khiêu Tường” Tiền Cùng Cùng?

Người nọ vừa khoát tay vừa lắc đầu.

Đường Bảo Ngưu hét lên giận dữ, khiến cho đám quạ nơi bụi gai nháo nhác bay lên đầy trời.

– Vậy tên giấu đầu lòi đuôi ngươi rốt cuộc là ai, hãy xưng tên ra!

Hắn cố ý bịa ra tên của mấy người, chính là muốn hạ thấp nhuệ khí của đối phương.

Lần này, khí thế của người nọ quả thật đã hoàn toàn bị Đường Bảo Ngưu cướp mất, vội vàng trả lời:

– Ta… ta họ Lưu… Lưu…

– Lưu cái gì?

Cặp mắt Đường Bảo Ngưu trợn trừng, cánh mũi phồng to, thổi râu hét lên:

– Lưu Bang? Lưu Bị? Lưu A Đẩu?

Người nọ bị dọa lui một bước, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn trăng.

Trên mặt hắn phủ đầy ánh trăng, ánh mắt cũng đột nhiên lạnh đi, trở nên sắc bén.

Sau đó hắn nói với một giọng điệu lạnh lùng:

– Ta tới để giết người, không cần nói cho ngươi biết gì cả.

Vẫn là câu nói kia.

Nhưng lần này khi nói, hắn dường như đã hạ quyết tâm. Quyết định chỉ động thủ, không nói thêm gì nữa.

Đường Bảo Ngưu thấy vậy trong lòng chợt lạnh.

Bởi vì hắn biết người đến là ai, hắn đã sớm biết rồi.

Người đến là chưởng môn Phong phái Lưu Toàn Ngã.

Hắn muốn cố ý chọc giận đối phương, nếu đối phương bực bội thì hắn sẽ có cơ hội.

Nhưng đối phương đột nhiên không tức giận nữa, Đường Bảo Ngưu lập tức cảm thấy không ổn.

Trước khi ra tay hắn thích chọc giận đối thủ, một khi đối thủ
tức giận, mất đi lý trí thì sẽ dễ phạm sai lầm, hắn có thể dễ dàng chiến thắng.

Hắn chỉ sợ hai loại phản ứng, một là chọc mà không giận, hại là ngược lại dùng lửa giận để phát huy tiềm lực lớn hơn.

Lúc này địch thủ trước mắt hiển nhiên là trường hợp thứ nhất.

Hắn dùng ánh trăng lạnh lẽo để làm nguội cơn giận của mình.

Đường Bảo Ngưu từng nghe, trong tay Thái Kinh có “Thập Lục Kỳ

phái” phục vụ cho hắn. Trong đó thủ lĩnh của Phong phái tên là Lưu Toàn
Ngã, là một hảo thủ rất xuất sắc.

Tuyệt chiêu của hắn gọi là “Đan Tụ Thanh Phong”.

Tuyệt chiêu trong tuyệt chiêu của hắn gọi là “Song Tụ Kim Phong”.

Tay của Đường Bảo Ngưu đột nhiên thò vào túi phi tiêu.

Khi tay của hắn đưa vào túi phi tiêu, thần sắc trên mặt bỗng
giống như đã nắm chắc phần thắng, đại cục đã định, hơn nữa còn tràn đầy
cuồng nhiệt.

Lưu Toàn Ngã vốn đã khôi phục sự lạnh lùng của hắn.

Giết người vốn là một chuyện lãnh khốc.

Nhưng khi hắn nhìn thấy thần sắc cuồng nhiệt của Đường Bảo Ngưu, lập tức động dung, lại liếc nhìn túi phi tiêu của đối phương, sắc mặt
biến đổi.

– Ngươi… ngươi thật sự là người của Thục Trung Đường môn?

Đúng vậy, Xuyên Tây Đường gia, ám khí vô song, nhìn khắp võ lâm có ai dám trêu chọc?

Vì vậy Đường Bảo Ngưu bắt đầu ngâm thơ, thơ ngâm đằng đẵng, bi ca dào dạt:

– Đêm nay nghĩ đến lòng đau nhói, mưa lạnh hương hồn viếng khách thư. Mộ thu quỷ ngâm thơ Bảo gia, máu hận ngàn năm ngọc trong đá. 1

Trên trán Lưu Toàn Ngã bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt của hắn cũng giống như ngưng kết lại.

Hắn phát hiện mình mất đi sự chắc chắn, mất đi lòng tin nắm giữ đại cục.

Hắn vốn định phát ra “Đan Tụ Thanh Phong”, nhưng hắn lại sợ rước lấy ám khí của Thục Trung Đường môn.

Nghe nói ám khí của Thục Trung Đường môn đã siêu việt đến mức
khó tưởng tượng, bọn họ có thể làm cho pháo hoa nổ ra ám khí không thể
né tránh. Có lời đồn rằng bên trong Đường gia bảo, ngay cả một trận mưa, thứ rơi xuống cũng không phải giọt mưa mà là ám khí. Một cao thủ Đường
môn thật sự, ngay cả một sợi lông trên người cũng là ám khí hạng nhất.

Hắn đang lo nghĩ, lúc này Chu Đại Khối Nhi bỗng thấp giọng kêu lên:

– Đường ca ca, sao quần huynh lại ướt thế?

Ướt rồi?

Đường Bảo Ngưu vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi.

Lưu Toàn Ngã vừa nghe, lại vui mừng khôn xiết, lập tức ra tay.

Hắn phát ra “Đan Tụ Thanh Phong”.

Ngay cả Dư Dã Trực được xưng là “Thiết Tháp Lăng Vân”, cũng bị
một tay áo này đánh thành thành mười bảy mười tám đoạn. Dư Dã Trực là sư huynh của Đường Bảo Ngưu, có điều Đường Bảo Ngưu luyện võ công nào cũng giữa chừng vứt bỏ, cho nên sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội, sư phụ, sư
thúc, sư bá thậm chí là sư điệt của hắn có rất nhiều, nhưng lại chẳng có mấy ai chịu nhận hắn làm đồng môn.

Trong Lão Lâm tự ánh nến lập lòe.

Lúm đồng tiền ngọt ngào của Vô Mộng Nữ đã không ngọt nữa, ngược lại khuôn mặt trở nên giận dữ.

Gương mặt Trương Thán vừa đỏ vừa đen, lại càng đỏ càng đen hơn.

Vô Mộng Nữ phát hiện đã bị Thái Thủy Trạch nhìn thấu, cho nên cũng không giả vờ nữa.

Nàng đang giãy dụa, cũng đang vùng vẫy.

Không phải nàng khống chế yếu huyệt của Trương Thán sao?

Trương Thán cũng đang giãy giụa, cố sức vùng vẫy.

Không phải hắn bị Vô Mộng Nữ kiềm chế chỗ hiểm sao?

Sắc mặt Vô Mộng Nữ đỏ bừng, giận dữ quát lên:

– Ngươi… buông tay!

Trương Thán cũng thở hổn hển nói:

– Là là ngươi nắm nắm nắm ta… ngươi buông tay mới đúng!

– Ta… không buông được.

– Ta… ta bây giờ cũng không có biện pháp.

– Cái tên này, ngươi luyện cái võ công chết tiệt gì thế?

– Ta…

Lúc này Thái Thủy Trạch mới chợt hiểu ra.

Hắn không nhịn được cười.

– Ngươi cười cái gì?

Trương Thán và Vô Mộng Nữ đồng thời quát mắng hắn.

– Võ công mà Trương Phạn Vương luyện chính là “Phản Phản thần công”…

Thái Thủy Trạch cười đến sốc hông, thiếu chút nữa đã đứt hơi:


– Ngươi khống chế hắn, hắn sẽ dùng công lực của ngươi để phản
chế lại ngươi. Ngươi cứ cố chống đỡ, bây giờ hai loại nội lực đã quấn
vào với nhau, không phân chia nữa. Các ngươi muốn tách ra và hóa giải
cũng không phải chuyện dễ dàng. Cái này gọi là hai người một thể, ha ha
ha… Hai người các ngươi đúng là có duyên, trời đất tạo nên.

Vô Mộng Nữ đỏ mặt mắng:

– Đây là cái công lực âm hiểm gì? Ngươi còn không mau thả ra!

Trương Thán thở dốc biện bạch:

– Công lực này của ta không âm hiểm, là ngươi âm hiểm ám toán ta trước, công lực của ta mới phản kích… bây giờ thành ra như vậy, ta nhất thời cũng không thu lại được…

– Ngươi là đồ không biết xấu hổ!

– Ta có thể không cần mặt mũi, nhưng ta cần cơm.

– Ngươi còn tham ăn!

Vô Mộng Nữ thẹn quá hóa giận:

– Xem ta giết ngươi!

“Vô Mộng Nữ” đương nhiên không phải Bồ Tát tiên tử gì, gọi nàng là một nữ la sát cũng đã nhẹ rồi.

Nàng muốn giết người thì sẽ giết người, quyết không đắn đo, cũng không khoan thứ.

Nhưng hiện giờ nàng chỉ kêu giết mà không ra tay.

Chủ yếu là vì nàng và hắn đã thật sự “liền thành một thể”.

“Phản Phản thần công” đã gắn liền thân thể tứ chi của hai người, nàng muốn khống chế Trương Thán, hiển nhiên cũng giống như khống chế
chính mình; nàng muốn giết chết Trương Thán, trước tiên cũng phải giết
chết chính mình.

Vô Mộng Nữ đương nhiên sẽ không sát thương chính mình.

Nhưng cục diện lại hết sức khó xử.

Lúc này Trương Thán đã tháo mặt nạ xuống.

Hắn ngoại trừ khuôn mặt hơi tròn một chút, vóc người hơi mập một chút, nốt rỗ trên mặt hơi nhiều một chút, màu da hơi đen một chút, quả
thật là một nam tử nhìn tới anh tuấn, nhìn lui khả ái.

Vô Mộng Nữ mặc dù là một sát thủ nổi danh, từ khi nàng được Cửu U Thần Quân dạy dỗ đến nay, hành sự kỳ quái tàn độc, nhưng lại thường
tránh né đám sư huynh đồng môn như sói như hổ, hơn nữa cho tới giờ đều
giữ mình trong sạch, giữ thân như ngọc. Mặc dù những chuyện xưa này đối
với nàng đã là ký ức, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính
cách của nàng vẫn không thay đổi.

Hiện giờ lại bị một nam tử dán sát vào như vậy.

Hơn nữa công lực của nam tử kia đã cùng nàng huyết mạch tương liên.

Nhưng nam tử kia lại không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, còn cố gắng tránh né.

Nữ nhân luôn rất nhạy cảm đối với điểm này, Vô Mộng Nữ càng sẽ không phán đoán sai lầm.

Có điều nếu bây giờ nàng động tay, rất dễ tạo thành đối phương
động chân… Đồng dạng, nàng lui về phía sau, ngược lại khiến cho đối
phương tiến về phía trước.

Tình thế này quả là gay go.

Nếu như gay go (糟糕) là một loại bánh ngọt (糕), vậy chỉ cần ăn nó là xong.

Nhưng bây giờ lại là rối tinh rối mù.

Như đã nói qua, một nam tử mặt hơi tròn một chút, tương đối thân thiết; hơi mập một chút, cảm thấy có phúc; nốt rỗ hơi nhiều, càng thêm
thanh xuân; da đen một chút, càng có khí khái của nam tử.

Đến tình cảnh này, Vô Mộng Nữ cũng thật sự mất đi chủ ý, không có biện pháp.

Nàng chỉ hận vì sao mình không sớm buông tay một chút, sớm thả
đối thủ ra thì đã không đến nỗi bị công lực kỳ quái của đối phương quấn
lấy.

Nhưng con người luôn là “sau lưng có lối không lui bước, trước mắt không đường mới quay đầu”.

Lúc này nàng muốn lui cũng đã không còn kịp.

Nàng cho rằng nam tử này tuy không phải loại người khinh bạc,
nhưng lại rất ba hoa. Nàng lại không biết, Trương Thán nói rằng muốn “ăn cơm”, đó là sự thật.

Chỉ cần “Phạn Vương” Trương Thán ăn đủ cơm, “Phản Phản thần
công” của hắn sẽ gia tăng công lực, khi đó muốn thoát khỏi cục diện dây
dưa này cũng không phải là chuyện khó.

Vì vậy Thái Thủy Trạch có lòng tốt biện bạch cho Trương Thán.

– Hắn không ba hoa, lời hắn nói là thật. Vị Trương Phạn Vương
này chỉ cần ăn cơm no, vậy thì công lực sẽ có thể thu phát tự nhiên, các ngươi cũng không cần quấn lấy nhau như vậy nữa…

Sắc mặt Trương Thán và Vô Mộng Nữ bỗng đồng thời biến đổi.

Trương Thán nói:

– Ngươi còn cười, chính ngươi đã khó bảo toàn…

Hắn lại nói giọng nữ.

Vô Mộng Nữ nói:

– Cẩn thận phía sau ngươi…

Nàng lại nói giọng nam.

Thái Thủy Trạch sững sốt.

Nếu như Trương Thán bảo hắn cẩn thận sau lưng, hắn nhất định có
thể phản ứng kịp thời. Nhưng người nói là Vô Mộng Nữ, còn Trương Thán
lại mắng hắn, điều này khiến cho hắn nhất thời khó hiểu. Huống hồ Trương Thán nói giọng nữ, còn Vô Mộng Nữ lại nói giọng nam, chuyện này lại
khiến hắn ngây ra.

Lần ngây người này thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn, cũng thiếu chút nữa hại thêm mấy tính mạng khác.

Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, cũng là vì “Phản Phản thần công”.

Công lực này một khi phát tác, lại không hóa giải được, cho nên
Trương Thán nói ra lời của Vô Mộng Nữ, còn Vô Mộng Nữ lại nói ra giọng

của Trương Thán.

Nói cách khác, những gì Vô Mộng Nữ nói thật ra là lời của Trương Thán, còn những gì Trương Thán nói lại là lời của Vô Mộng Nữ.

Nếu như Thái Thủy Trạch có thể kịp thời hiểu rõ, sẽ không gặp phải bất hạnh như vậy.

Có một bức tranh, giang sơn vạn dặm, thông xanh mây trắng, đều ở phía dưới.

Bay giữa bầu trời không phải chim điêu, không phải đại bàng, mà là một con gà.

Một bức tranh như vậy, sáng lên trước mắt Thái Thủy Trạch.

Thoáng chốc đã qua.

Người bị bất ngờ, tại khoảnh khắc trước đó đang nghĩ gì? Có cảm ứng hay không?

Có lẽ, có người vừa hát lên một khúc ca xưa, có người chợt nhớ
tới dung nhan người yêu cũ, có người vừa mới tỉnh ngộ rằng mình thật là
hạnh phúc.

Lúc này Thái Thủy Trạch đã bị bất ngờ.

Nói không chừng còn sẽ chết đi như vậy.

Bởi vì bất ngờ vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu.

Cho dù người khác trước khi bị bất ngờ nghĩ đến điều gì, trước
mắt Thái Thủy Trạch lại hiện lên một bức tranh như vậy, một hình ảnh như vậy.

Thái Thủy Trạch mặc dù ngẩn ra, nhưng phản ứng cũng không chậm lại.

Mặc dù lời nói của Trương Thán và Vô Mộng Nữ làm hắn kinh ngạc, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác.

Hắn kịp thời phát hiện một loại tiếng gió, đó là kình phong.
Nhất định có một loại binh khí cực kỳ sắc bén, nhanh chóng và nhỏ bé
đang đánh vào lưng hắn.

Cho nên hắn xoay người, nhảy lên, vung tay đón đỡ một chiêu.

Trong nháy mắt này hắn đã đeo vào đôi “tay đen” của Hắc Diện Thái gia.

Bàn tay một màu đen kịt.

Sau khi đeo lên bao tay đen kịt này, có thể đón đỡ tất cả binh khí, ám khí và vũ khí.

Nó không sợ dao sắc, không sợ lưỡi bén, càng không sợ độc.

Hắn phản ứng mau, xoay người nhanh chóng, ra tay chính xác.

Đáng tiếc, thứ mà đối phương dùng để tập kích không phải binh khí, không phải ám khí, thậm chí cũng không hề sắc bén.

Ngươi chưa từng nghe chân người cũng xem như vũ khí “sắc bén” sao?

Nhưng một cước này thật sự phát ra tiếng xé gió sắc bén, giống như một thanh kiếm, một thanh đao, một mũi châm dài.

Tiếng gió “sắc bén” này khiến Thái Thủy Trạch đưa ra phán đoán sai lầm, sai lầm rất lớn.

“Rầm!”

Thái Thủy Trạch đón đỡ một chiêu, trực tiếp đón lấy.

Nhưng hắn dùng Cầm Nã định tiếp lấy một kiếm, lại trúng phải một cước như lôi đình thiên quân, long trời lở đất này.

Cho nên hắn ôm lấy thân thể, cong lưng gập eo, cả người bay lên.

Một lúc sau hắn mới rơi xuống, hơn nữa mắt, tai và mũi đều tràn máu, là máu tươi.

Khi máu từ thân thể con người chảy ra, là màu sắc động lòng nhất trong sinh mệnh. Ít nhất trong mắt của Triệu Họa Tứ là như vậy, trong
lòng hắn cũng nghĩ như vậy.

Người đến mang mặt nạ, trong tay cầm một cây bút vẽ, còn nhỏ mực nước tựa như máu.

Trên mặt nạ vẽ một đóa hoa, chỉ vẽ ba phần, làm cho người ta cảm giác đó là một đóa hoa nhưng nhìn không rõ lắm.

Khiến người ta cảm thấy đóa hoa kia còn thật hơn so với một đóa hoa thật.

Mỹ nữ cũng như vậy.

Người đến không phải Triệu Họa Tứ thì là ai?

Hắn là một loại cao thủ, vừa ra tay là có thể khiến người ta cảm giác được hắn là cao thủ.

Hắn vừa đến đã đánh Thái Thủy Trạch bị thương.

Thế cục biến đổi.

Đối với Thái Thủy Trạch và Trương Thán, đó là đại cục không ổn, đại thế không xong.

——————————–

Đồng phong kinh tâm tráng sĩ khổ,

Ai đăng lạc vĩ đề hàn tố.

Thuỳ khan thanh giản nhất biên thư,

Bất khiển hoa trùng phấn không đố.

Tư khiên kim dạ trường ưng trực,

Vũ lãnh hương hồn điếu thư khách.

Thu phần quỷ xướng Bảo gia thi,

Hận huyết thiên niên thổ trung bích.

Dịch nghĩa:

Ngọn gió thổi qua cây ngô đồng làm lòng người kinh sợ, tráng sĩ thêm khổ tâm

Bên ngọn đèn hiu hắt, tiếng con vạc sành gợi nhớ đến áo mùa lạnh

Có ai xem thấy một cuốn sách, chẳng có người đọc để cho mối mọt ăn nát thành bột

Đêm nay, (khi nghĩ đến cảnh đó) mà thêm đau lòng

Mưa lạnh, mảnh hồn thơm viếng điếu người làm ra sách

Trên nấm mộ mùa thu, tiếng quỷ ngâm nga thơ Bảo gia

Máu hận ngàn năm thấm vào đất và biến thành ngọc đá.>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.