Đọc truyện Kim Tịch Túy – Chương 27
Xe ngựa thực rách nát.
Vải mành màu xanh thêu bạch hoa, giá gỗ khô cứng thô ráp, hơn nữa nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng con ngựa rất gầy đang kéo xe kia là con la.
Trục xe ma sát, một đường kêu chi dát mà đi.
Khô đằng lão thụ hôn nha, cổ đạo tây phong sấu mã.
( câu thơ này trong bài thơ Thiên tịnh sa của Thu Tứ:
Khô đằng lão thụ hôn nha,
Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia,
Cổ đạo tây phong sấu mã.
Tịch dương tây hạ,
Đoạn trường nhân tại thiên nhai.
Dịch nghĩa:
Cây khô, cành cỗi, quạ chiều
Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà
Gió tây đường cũ ngựa già
Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.
—lấy từ http://.thivien.net/viewpoem.php?ID=1687—–)
Vương Liên Hoa rất có ý cảnh nhớ tới hai câu thơ này.
Đường núi do đi nhanh nên xốc nảy nhiều, y hoài nghi chiếc xe ngựa cũ nát này có hay không sẽ lắc tới phân thành nhiều mảnh.
Một cái xe như thế này, cho dù ném lên giữa đường cái, cũng chẳng có ai thèm liếc mắt nhìn đến, nếu dùng để che dấu tai mắt của người khác thì quả thực lầ thứ vơ cùng tốt.
Trên xe có tổng cộng ba người.
Ngồi trong xe chính là Lam Tuyết cùng Vương Liên Hoa, người dánh xe là Đường Thiên Hàng.
Nếu không phải không thể động đậy, một đường này cũng không tính là gian khổ, ít nhất trong xe cũng có mỹ nhân làm bạn.
Đường Thiên Hàng đi rất gấp gáp, trăng không lên không ngừng xe để nghỉ, trời vừa sáng liền bật người xuất phát.
Vương Liên Hoa biết hắn đang lo chuyện gì.
Giả Thích trở về Thiếu lâm, Lôi Cương trở về triều đình, chuyện về bảo đồ tự nhiên sẽ được giải thích rành mạch, nhưng đồng thời dã tâm của hắn cũng sẽ bị phơi ra ánh sáng. Thiên hạ không có bức tường nào không có kẽ hở, làm sao hắn có thể bình an sau từng ấy việc? (chém a, không hiểu câu cuối)
Vương Liên Hoa đương nhiên không quan tâm mấy chuyện này.
Thân phận hiện tại của y là tù phạm, nhưng trên đời tuyệt đối không có tù phạm nào tự tại hơn y cả.
Y tựa như một lữ nhân đang bôn ba đường xa, an an ổn ổn ngồi trong một cái xe ngựa rách nát không chút phù hợp với khí chất của y.
Bạch y tựa tuyết, vẻ mặt thản nhiên, vẫn một bộ dạng công tử Lạc Dương tôn quý như cũ.
Bất quá đến buổi tối, tựa hồ mọi thứ đều không còn vui vẻ nữa.
—— không có người nam nhân nào thích bị một người nam nhân khác ôm ra ôm vào cả.
Y vô số lần châm chọc khiêu khích hắn, cuối cùng chấm dứt trong thất bại, Vương Liên Hoa cuối cùng phát hiện im miệng không nói gì mới là lựa chọn thông minh nhất.
Cho nên đêm nay như bình thường, khi y bị Đường Thiên Hàng ôm ra khỏi xe ngựa, mí mắt của y một chút cũng không nhất lên.
Điều này làm Đường Thiên Hàng có chút không quen, nên hắn liền hỏi: “Vương công tử đêm nay sao lại không mắng tại hạ?” (Liên: ngươi bị M? ân?)
Vương Liên Hoa cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai các hạ trời sinh mệnh tiện, thích bị người mắng.”
Đường Thiên Hàng đặt y lên mặt đất, ngón tay nâng cằm y lên, ngả ngớn nói: “Thanh âm Vương công tử dễ nghe như vậy, mặc dù là mắng chửi người cũng so với nhạc tiên hay hơn gấp trăm lần.”
Vương Liên Hoa thề, chờ tới ngày y khôi phục được tự do nhất định sẽ chém cho người này ba trăm sáu mươi đao, mỗi cái miệng vết thương đều ném cho vài con kiến quật lý (chả biết kiến gì), làm cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Đêm nay ăn ngủ vẫn như những ngày trước.
Khách *** là nơi đông người nhiều thị phi, Đường Thiên Hàng cẩn thận như vậy, tự nhiên sẽ không đi mạo hiểm, dã ngoại vừa trống trãi lại yên tĩnh, nếu có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể cảm nhận được, ngược lại lại có cảm giác an toàn hơn nhiều.
Đun một nồi canh thịt trên ngọn lửa đỏ hỏn, hương khí phiêu khởi nồng đậm không gian.
Tay bị trói buộc cả ngày của Vương Liên Hoa rốt cục cũng được tự do trong giây lát.
Thấy Lam Tuyết bưng chén canh qua chỗ mình, y liến lộ ra nụ cười cực kỳ dụ nhân, nói: “Tay ta tê rần rồi, không bằng Tuyết cô nương đến uy ta đi.”
Ánh trăng khinh bạc, thản nhiên trải một lớp bàng bạc lên người y, lộ ra khuôn mặt trắng nõn *** tế sáng bóng, khóe mắt hơi hơi nổi lên vẻ phong lưu cợt nhã, Lam Tuyết bị y nhìn như vậy lập tức đỏ mặt.
Vương Liên Hoa cười tươi như hoa: “Cô nương tuyệt sắc như thế,, nếu có thể gặp nhau sớm vài năm, tại hạ nhất định sẽ thú người làm thê tử, thiên hạ nhược thủy ba nghìn, chỉ thủ cô nương nhất biều nhi ẩm.” (Tức thiên hạ ba nghìn nữ nhân, tại hạ chỉ cần một mình cô nương mà thôi)
Tuy nói nội lực bị phong bế, cả người không có chút khí lực, nhưng công phu mồm mép vẫn là thượng thừa, Vương Liên Hoa là tay tình trường già đời, đối tâm tư nữ nhân, một câu nói ra rất là thành khẩn, chứa đầy hận ý vì tương ngộ chậm trễ. Lam Tuyết chung quy chỉ là một thiếu nữ chưa rõ chuyện đời, bị công tử văn nhã khen ngợi như thế, tự nhiên trong lòng nhảy nhót không thôi, đem chén đưa đến trước mặt y, mặt đỏ bừng chạy đi xa.
Đường Thiên Hàng cười lạnh nói: “Vương công tử thân hãm hiểm cảnh, nhưng vẫn không quên phong hoa tuyết nguyệt.”
Vương Liên Hoa uống một hớp canh nóng, chậm rì rì nói: “So với đường do Đường công tử chọn vẫn hảo hơn.”(đường ở đây nó gần nghĩa với con đường đời)
Đường Thiên Hàng cũng không nổi giận, thản nhiên nói:”Muốn đoạt gì về tay mình, đương nhiên phải đi.”
Vương Liên Hoa châm chọc nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết Vương Liên Hoa là tên lừa đảo nhất thế gian này sao?”
Đường Thiên Hàng cười ha ha vài tiếng: “Ta tự nhiên biết rõ, bất quá… “Cầm lấy tay Vương Liên Hoa, thanh âm y tối, “Tay này chẳng phải là đôi tay *** xảo nhất thế gian sao, đúng không, Liên Hoa?”
Hai chữ cuối cùng vừa ra miệng, liền khiến cả người Vương Liên Hoa nổi lên từng tảng da gà, ghê tởm đến độ y hận không thể đem xương cốt xuống tắm rửa một lần.
Đường Thiên Hàng cười cười nhìn y: “Ta đã nghĩ ra hơn trăm loại phương pháp có thể khiến ngươi mở miệng, mỗi một loại đều có thể khiến người cả đời khó quên.”
Ngón tay lướt qua mặt y, dừng lại ở cằm y, nhẹ nhàng nâng lên, trong mắt lộ rõ vẻ cợt nhã. Vương Liên Hoa hận không thể đưa tay móc đi đôi mắt của hắn hung hăng giẫm lên nó mấy phát, tiếc rằng cả người vô lực, mà ngay cả khí lực đẩy tay hắn ra cũng không có.
Phẫn nộ nơi đáy mắt y giống như hai ngọn hỏa thiêu đốt, biểu tình trên mặt lại lãnh tĩnh như băng sương.
Đường Thiên Hàng tiến sát người y, cúi đầu hỏi: “Liên Hoa là đang muốn biết ta sẽ dùng phương pháp gì sao?”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Biện pháp của các hạ, tự nhiên không phải thứ người thường có thể nghĩ ra.”
Sắc mặt Đường Thiên Hàng không chút thay đổi, ý ngả ngớn trong mắt càng sâu: “Phân tình của ngươi cho Thẩm Lãng, thật làm cho ta ghen tị. Bất quá vị Thẩm đại hiệp kia, hiện tại chỉ sợ đang cùng kiều thê vu sơn vân vũ, lam sao còn có thơi gian quản sống chết của Vương công tử? Đợi khi chúng ta về đảo, trong thiên hạ sẽ không còn người nào có thể tìm được ngươi nữa, ngươi vĩnh viễn sẽ thuộc về ta, vĩnh viễn.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, sau đó thực vừa lòng nhìn thấy vẻ sợ hãi chợt lóe qua trong mắt Vương Liên Hoa.
“Huống hồ, Thẩm Lãng đã chết”
Thân thể Vương Liên Hoa chấn động.
Đường Thiên Hàng đột nhiên hỏi: “LIên Hoa có biết chuyện gì có thể biến một vị anh hùng thành cẩu hùng rụt đuôi không?” Thấy Vương Liên Hoa không có chút phản ứng, hắn cố tình nói tiếp: “Tịch mịch sao? Không phải, tịch mịch sẽ chỉ làm *** thần anh hùng sa sút, làm cho anh hùng mất đi ý chí chiến đấu chính là nữ nhân, là ái tình. Ngay từ đầu Thẩm Lãng đã phải chịu cảnh đó, bởi Chu Thất Thất chính là mộ anh hùng của hắn!”(trích từ câu nữ nhân là mộ chôn anh hùng, vì anh hùng không qua nổi ải mĩ nhân)
Hắn nhìn chằm chằm Vương Liên Hoa, giống như đang nhìn một con mổi không lực phản kháng: “Một nam nhân *** thần sa sút không có ý chí chiến đấu, cho dù còn sống thì có khác gì đã chết?”
Chu Thất Thất rất mĩ lệ.
Chu Thất Thất rất khả ái.
Chu Thất Thất rất thiện lương.
Chu Thất Thất rất dũng cảm.
Nhưng, Chu Thất Thất không hiểu Thẩm Lãng.
Nàng sẽ trở thành gông xiềng giam cầm diều hâu, thẳng tới ngày đôi cánh kia không còn có thể dang ra bay lượn.
Này, chính là trí mạng.
Đường Thiên Hàng cười to.
” Thiên hạ cùng ngươi, đều đã là của ta!!”
Gió núi thổi vi vu, tiếng cười cuồng vọng vờn quanh quanh quẩn, nói không nên lời tiêm lệ.