Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 43: Hẻm Ross (4)


Đọc truyện Kim Sơn Hồ Điệp – Chương 43: Hẻm Ross (4)

Về vấn đề này, Hoài Chân không muốn giải thích. Ba giờ trước là không có sức lực, ba giờ sau thì cô đã suy nghĩ rõ một chuyện.

Quả thật Ceasar nói câu đó xong, cô đã cô yên tâm hơn phần nào.

Cô đã suy nghĩ đến mục đích của Hồng Lương Sinh, từ sở thích nào đó để đoán xem hắn ta định làm gì. Nhưng sau một hồi, cô lại phát hiện thật ra mình không để bụng đến chuyện này. Hắn sẽ đem đến tai vạ lớn thế nào cho người da trắng bị hại, cho chính hắn, hay cho cả phố người Hoa, dường như tất cả đã không còn quan trọng.

Ceasar nhanh chóng khép cửa phòng rời đi.

Phòng gọn gàng ngăn nắp, có mùi đàn hương thoang thoảng. Sau chốc lát yên tĩnh, tất cả mọi thứ như có tác dụng thôi miên.

Quan trọng nhất chính là, lúc này trong lòng Hoài Chân cực kỳ yên bình, chỉ sau mấy phút đã thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ không sâu, trong thời gian đó cô mơ vô số lần, trong mơ có anh hùng bàn phím giống hai du học sinh hôm qua, cùng một vị linh mục nổi cơn tam bành chỉ thẳng vào mũi cô quát to: cô nên về nước mới phải. Cô là một tri thức có chí, cô nên nghĩ cách cống hiến cho đất nước. Cô hèn hạ không chí tiến thủ, không ôm chí lớn như vậy là sai, đáng bị phê bình.

Trong mơ cô chẳng khác gì người Nhật liên tục gập người xin lỗi, cô nói, rất xin lỗi, tôi không phải là nhà tư bản công nghiệp, không phải là sinh viên y khoa, càng không phải là nhân viên ngoại giao có tư tưởng lớn. Từ nhỏ điểm số môn Toán và Vật Lý của tôi luôn không đạt tiêu chuẩn, tiếng Anh cũng bập bẹ. Tôi có thể đi học bây giờ, nhưng có vẻ không kịp nữa rồi.

Giấc mơ này cũng không kéo dài lâu. Cho đến khi cô nghe thấy ở ngoài cửa, Ceasar dùng tiếng Anh nói chuyện với người ta, sau đó đẩy cửa đi vào.

Cô tỉnh lại vào lúc đó. Tinh thần cực kỳ kích động song cơ thể vẫn mệt nhoài như trước, không mở mắt.

Trong đầu cô vẫn đang nghĩ: vì sao lại khéo sống lại vào vào một trăm năm trước, để một người chủ nghĩa tiêu cực bẩm sinh như cô có lựa chọn, rồi lại như không có lựa chọn nào khác, không chút bất ngờ nào. Nếu có thể, cô hy vọng mình đến Kỷ Băng hà, có thể nhác thấy vô số loài động vật đã bị tuyệt chủng trong sách sử mà người đời oán tiếc, cô sẵn lòng làm một con voi ma mút, mỗi lần di chuyển lặn lội đều mang sắc thái ma thuật huyền bí; Hoặc đến thời Đường thịnh trị, cô có thể ngồi trong ngõ ngách tại phố Trường An, mặc chiếc váy dài lộ nửa bầu ngực, đạp lên lưng người Hồ để nhảy lên ngựa, không cần mơ cũng thấy được một hai cảnh vạn nước đến triều. Hoặc là ở Mông Cổ, ở Đế quốc Đông La Mã, thân trải qua Cái Chết Đen*, truy tìm nguồn gốc của ma cà rồng Trung Âu… Tất cả những thứ đó đều có vẻ tốt hơn là đến nơi này.

(*Cái Chết Đen là tên gọi của một đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ 16.)

Động tác của anh rất nhẹ, như thể sợ làm phiền cô, từ từ đi đến gần.

Mặt trời buổi sáng chói chang chiếu xuyên qua rèm lụa trắng, quả thực rất chói mắt, thế là cô cầm gối bịt mắt, ngăn lại ánh sáng.

Đột nhiên bị quấy rầy giấc ngủ, nên cô có chút không vui, cho rằng giả vờ ngủ có thể che giấu vượt qua ải này, ở lỳ đây ngủ thêm hai giờ nữa.


Ngay trong khoảnh khắc ấy, bước chân bỗng dừng lại.

Cách mép giường, dừng lại ở nơi gần bên tai cô,.

Qua chiếc gối cô khẽ cụp mắt, từ khe hở len lén nhìn thấy chiếc quần Flannel anh mặc lúc sáng, kèm theo tiếng dây xích rơi xuống, con đại bàng treo ở cổ anh tuột xuống, lúc sắp đụng phải chóp mũi cô thì anh giơ tay cầm lấy.

Ngón tay thon dài vụt qua trước mắt, anh cẩn thận nhét sợi dây vào áo sơ mi.

Rồi sau đó một chiếc bóng mờ phủ đến, che luôn tầm nhìn bên dưới của cô.

Trong nháy mắt ấy, Hoài Chân thầm vui vì mình đã cầm gối che mắt, nếu không lúc này nhất định anh sẽ thấy hàng mi chớp không ngừng của cô, nhất định sẽ cười giễu phơi bày sự thật cô giả vờ ngủ.

Anh không có động tĩnh nào khác. Không lay cô dạy nói cô ngủ lâu rồi, hay là nói, hi, tôi về rồi, tiểu thiếu gia phố người Hoa cầm dao chém người da trắng nửa con phố cũng chỉ thế mà thôi, thật khiến người ta vui vẻ.

Điều này thật kỳ quái.

Kỳ quái hơn là, nếu là người khác thì nhất định Hoài Chân sẽ không bình tĩnh giả vờ ngủ ở đây như vậy. Cô sẽ nhảy cẫng lên tát cho người ta một phát, hoặc đá một cú vào bụng hay bộ phận quan trọng trên người hắn.

Nhưng đây là Ceasar.

Có anh ở đây, trong tiềm thức, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.

Dù cô không biết anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô làm gì, động tác tiếp theo sẽ là gì…

Nhưng cô cảm giác hơi thở của mình cũng sắp dừng lại rồi.

Cô ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh. Đó là chiếc bánh xà bông đàn hương cô tìm thấy trong góc tủ tạp hóa ở khách sạn, thay cho xà bông Gamophen thông thường trong phòng anh. Ngửi mùi hương, trước mắt hiện lên khung cảnh một ngôi chùa nằm trong rừng sâu sau cơn mưa dai dẳng, rất có vị Đông Phương. Còn lẫn đó thoang thoảng mùi cam chua và long diên hương, lần trước cô có ngửi thấy khi ở căn hộ của anh, có lẽ là nước hoa anh hay dùng. Hai mùi hương hòa chung với nhau, tuy không hẳn là khó ngửi nhưng cứ có vẻ chẳng ra gì. Song vẫn may, trừ khi có người cố ý lại gần người anh, cố ý ngửi thấy mùi trên người anh.


Gần quá. Rốt cuộc Hoài Chân cũng ý thức được.

Trong khoảnh khắc ấy, bản năng cô lại nghĩ đến một chuyện: chết tiệt, hôm qua ở nguyên cả ngày trong bếp và trong sàn nhảy cho phép khách khứa hút thuốc, cả đêm cũng không tắm không gội đầu, bây giờ chắc mình không khác gì miếng đậu hủ thối mất.

Nhưng ngay sau đó cô đột nhiên nhớ ra, cái lần mình hối hận vì quên gội đầu này đã là chuyện vào năm cô mười sáu tuổi.

Cô lại nghĩ, Ceasar cũng chỉ mới hai mươi mốt. Về mặt tâm lý thì có lẽ cũng chỉ lớn hơn cô hai tuổi mà thôi.

Gò má Hoài Chân nóng lên. Bụng nghĩ, rốt cuộc anh còn muốn nhìn bao lâu nữa hả? Đang làm lễ thương tiếc cuối cùng trước khi tiến hành giết người ta sao?

Nhưng còn chưa nói ra lời, cô chợt cảm thấy trước mắt sáng bừng.

Anh đứng thẳng người dậy, giữ khoảng cách với cô.

Hoài Chân thở phào một hơi. Nếu không cần anh giết, cô cũng sẽ chìm vào giữa mùi của anh và gối mất thôi.

Hoài Chân trở mình xoay lưng về phía anh, rốt cuộc cũng hít thở được không khí mới mẻ.

Ceasar hỏi bằng tiếng Anh: “Dậy rồi à?”

Anh không cố bắt chước khẩu âm khác, giọng uể oải nhưng vô cùng dịu dàng.

Tim cô đập thình thịch, không đáp lại mà tiếp tục giả ngủ. Cô cảm thấy hình như anh cũng thở dài, sau đó cởi áo khoác ra nằm trên ghế salon.

Căn phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh. Cô nghĩ, anh dậy sớm như thế, nói chung cũng mệt, chắc cần ngủ thêm.


Song dù làm cách gì Hoài Chân cũng không ngủ được. Cũng không biết đã ngẩn người như thế bao lâu, cho tới khi tiếng chiêng trống và hoan hô bên ngoài vang lên rõ ràng, thông báo cuộc thi Miss Chinatown chính thức bắt đầu.

Cô ngồi bật dậy, quay đầu nhìn sang. Đúng như dự đoán, Ceasar đang ngủ trên ghế. Đối với anh thì chiếc ghế salon không đủ dài, anh cuộn người gác chân lên; đầu dựa vào cánh tay, cảm giác ngủ không thoải mái lắm.

Cô nhấc chăn lên, rón rén ngồi dậy, cố gắng không tạo ra tiếng động.

Nhưng bàn chân trần còn chưa chạm giường thì đã nghe thấy anh hỏi: “Có đói không?”

Hoài Chân ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt anh.

Đáy mắt còn mang chút buồn ngủ không mở mắt nổi, giọng khàn khàn.

Cô nói, “Để tôi xuống phòng bếp gọi bữa sáng.” Nghĩ ngợi một hồi, cô lại bổ sung, “Anh về bao lâu rồi?”

“Mới về.”

“Anh nên gọi tôi dậy sớm mới phải.” Cô nói.

“Dậy cũng không có chuyện gì làm?”

“Không đi xem Miss Chinatown à?”

“Không có hứng thú, lúc sáng tôi nói rồi còn gì.”

Rốt cuộc Hoài Chân không nhịn được hỏi, “Vậy thì xin hỏi tiên sinh Ceasar, vì sao anh lại đến phố người Hoa?”

Anh không trả lời cô.

Bầu không khí lại rơi vào yên lặng. Hoài Chân đột nhiên ý thức được có lẽ mình không nên hỏi câu này, khiến bầu không khí trở nên lúng túng như thế.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng, “Cô muốn đi à?”

Hoài Chân đáp, “Không muốn.”


“Vì sao?”

“Vì anh đã nói rồi còn gì, anh không có hứng thú. Đây chính là nguyên nhân.” Dù thật sự cô rất muốn đi, dù vì thế mà đã chuẩn bị rất nhiều chuyện cười.

“Tối qua không xảy ra chuyện gì cả, nhưng không loại bỏ có người bóp méo quy luật trò chơi của nhà tư bản. Có lẽ chúng ta nên đi xem 50 đô có tăng lên không.” Im lặng một lúc, anh đột nhiên đề nghị.

Nửa vế đầu Hoài Chân không hiểu, nhưng cô biết có liên quan đến Hồng Lương Sinh.

Nghe nửa vế sau, cô cười nói, “Tôi sợ là chúng ta không đến kịp phần mở màn.”

“Thì vốn đi xem đâu phải vì phần mở màn, không phải sao?” Ceasar nói, “Nên có lẽ cô chỉ có đủ thời gian để tắm.”

Hoài Chân bối rối. Đến khi hoàn hồn thì đột nhiên đầu nổ ầm ầm.

Anh thật sự ngửi thấy rồi, anh thật sự đến gần ngửi thấy mùi trên người cô rồi.

Cô khó tin quay đầu đi.

Trong chớp mắt ấy, Ceasar né tránh ánh mắt cô.

“Nếu cô không muốn tốn mười lăm phút đi bộ về nhà thì đừng ngại việc có đàn ông đã sử dụng phòng tắm… Tôi sẽ chờ cô ở dưới lầu.”

Lúc hai người đến nơi diễn ra cuộc thi thì đã gần giữa trưa. Nghe nói Andre đã giữ lại ghế hàng trước gần ghế giám khảo cho hai người, nhưng lúc đến nơi thì khách đông tới mức nước chảy không lọt. May mà có không ít người da trắng đến xem, cho nên suốt buổi cũng có cảnh sát liên bang đến giúp cảnh sát phố người Hoa duy trì trật tự. Hoài Chân và Ceasar cũng vì thế mà dễ dàng tìm mấy ghế trống ở cuối hàng ngồi xuống.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ lại một chuyện, có một ngày ở trong phòng khám của Huệ đại phu, cô từng đọc được mẩu tin liên quan đến Miss Chinatown vào năm ngoái.

Trên đó nói, người giành ngôi vương miện của cuộc thi Miss Chinatown 1930 lại là thí sinh mà cả phố người Hoa đều không ngờ đến. Mà phiếu bầu giải quan trọng nhất thuộc về mấy phú ông da trắng. Vì tính nhất thời của cuộc thi sắc đẹp nên đã có vài người chỉ một đêm đã trở nên giàu xổi. Mà buổi lễ đăng cơ hoa khôi sắc đẹp cũng được chuyển sang cử hành ngoài phố người Hoa. Thậm chí còn có tờ báo viết tràng giang đại hải về chuyện này, xưng là “ngay cả cuộc thi sắc đẹp người Hoa cũng không tự mình làm chủ được, muốn bị phương Tây quản”. Chuyện này đã chọc giận không ít người Hoa, bọn họ đến trước hội phụ nữ phương Tây kéo quốc kỳ Mỹ xuống, yêu cầu người đứng ra tổ chức đưa ra giải thích, song cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Năm nay, người da trắng cho rằng người Hoa đã nhanh chóng quên đi sự tức giận và kháng nghị năm ngoái, lại lần nữa dời mục đích săn được tiền tài và sắc đẹp đến phố người Hoa. Từ đằng xa Hoài Chân trông thấy bóng lưng mặc trang phục truyền thống câu vai bá cổ với mấy người da trắng, đột nhiên nhớ đến ả gái điếm Latin ở hẻm Ross cùng nhạc jazz tối qua, Hồng Lương Sinh phách lối cười lớn cùng với lời nhắc nhở cảnh cáo của hắn, và cả đại hội múa lân trên phố Stockton tối qua nữa.

Có lẽ Ceasar không đoán sai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.