Đọc truyện Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu! – Chương 6
Ai da, tôi có phải hơi ác quá không?
Tôi cũng không chắc, cơ mà cũng một phần hiểu được…
Ờ thì… Tôi ác… Cơ mà cũng đâu phải lỗi của tôi đâu? Đó là do tên đó tự nguyện thôi mà!
– Ê Kang Je Hwa, tên tóc đỏ! – Tôi ca cẩm, ngồi trên ghế sô pha xem phim “Vì sao đưa anh tới” của chính thần tượng tôi đóng.
Kang Je Hwa nhìn tôi, cậu ta đang dọn dẹp nhà cho tôi thật đúng là… Cái tên này chỉ thừa mỡ thôi mà. Tên đó cười với tôi, cúi xuống nhặt mấy tờ giấy tôi vứt dưới sàn nhà.
– Có chuyện gì vậy? – Tên đó hỏi tôi, giọng nói hắn rất trong, nghe rất vui, tai, lại rất trong.
Tôi nhìn cậu ta, tự dưng đỏ mặt, người gì đâu mà đẹp trai dữ vậy.
– À tôi muốn nói, cậu cứ ngồi ở đó đi, lát tôi dọn cũng được! – Tôi tiếp tục bóc một gói bim bim ra ăn, kèm theo đó là chuyển mắt nhìn về phía màn hình, anh Kim Soo Hyun đẹp trai vẫn đang nhập tâm trong phim.
Kang Je Hwa nhìn tôi, lại nhìn màn hình ti vi, ánh mắt tên đó hình như là khó chịu hay sao ấy, tôi cũng chẳng để ý lắm. Tên đó vẫn không nhúc nhích, vẫn nhặt những vỏ kẹo mà tôi vứt ở dưới đất bỏ vào một cái bì to.
– Tớ nghĩ mình nên giúp cậu! Chúng ta là một cặp mà! – Nói xong, cậu ta nhìn tôi cười hì hì.
Lại làm cơn mê trai của tôi tái phát, tôi không nhìn tên đó nữa, tiếp tục xem phim.
– Trời ơi… – Tôi bịt miệng lại, cả mặt đỏ lên, ôi trời ơi, thật không thể tin được, cảnh nóng cảnh nóng.
Kang Je Hwa quay đầu nhìn tôi, lại nhìn lên màn hình ti vi.
Anh Kim Soo Hyun đẹp trai của tôi đang kiss cô gái ấy.
Dạ vân ạ, cô gái ấy rất đẹp, rất xinh đẹp, rất ngây thơ đáng yêu…
Tôi đưa tay che mặt lại, hai tai đỏ lựng, Kang Je Hwa nhìn tôi nhíu mày:
– Tớ thấy cái này chả có gì hay cả!
Tôi kệ cậu ta, tiếp tục với trái tim đầy nhiệt huyết của mình.
Hiện tại là một giờ kém chiều…
Tôi đang ăn trưa với một tên đẹp trai tóc đỏ chót như mào gà, tên đó là Kang Je Hwa.
Tên này không biết là tính chai mặt mọc ở đâu ra mà ở lì trong nhà tôi, hết dọn dẹp lại nấu ăn.
“Tên này cũng đảm đang thật!” Tôi chép miệng nhìn những món ăn ngon trên bàn.
Cũng tại là nhà tôi được hắn “sửa sang” lại nên tốn thời gian khá lâu nên giờ mới được ăn cơm.
À, cả công tôi nữa, tôi xem ba tập phim do anh Kim Soo Hyun đóng rồi tôi mới yên tâm đi ăn cơm, nếu không tôi đã ngồi lì ở đó không chịu đi.
Thì… Cũng tại bụng đói, mà mùi thơm từ nhà bếp bay ra, cũng tại tên đó nấu ăn ngon quá còn gì.
– Nhà cậu làm đầu bếp hả? – Tôi vừa ăn vừa hỏi cậu ta, công nhận càng ăn càng thấy ngon
Kang Je Hwa nhìn tôi cười cười, hắn cũng cầm đũa gặp thức ăn bỏ vào miệng:
– Cũng vì tớ muốn sau này được nấu ăn cho bà xã nhà tớ!
Nghe từ “bà xã”, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn, rất tớm, rất gớm.
Aiz, cơ mà… Tôi lại muốn làm bà xã của anh Kim Soo Hyun cơ.
Tôi phồng phồng mũi, đưa tay quệt sang, cắm cúi tiếp tục ăn.
Anh bước đi trên dãy hành lang, trên người trùm khăn kín mít. Vốn là khó chịu, nhưng anh đành phải chấp nhận, anh không thể để mọi người biết anh ở đây được.
Đứng trước cửa căn hộ mình, anh ngửi thấy một mùi thơm bay ra… Quả thật là mùi thơm này làm anh rất muốn ăn.
Kim Soo Hyun bước đến trước cửa căn nhà bên cạnh, đứng ở đó một lúc.
Thật sự là… Rất muốn ăn một bữa ăn ngon.
Bên trong đột nhiên vang lên tiếng trò chuyện, còn anh lại là người nghe thấy rõ mồn một.
– Kang Je Hwa, tốt nhất cậu nên cuốn xéo khỏi đây! Tôi không cho cậu ăn nữa đâu! – Giọng nói lanh lảnh đó vang lên khiến anh hơi thất thần.
Anh đứng im đó.
Một giọng nam làm cắt đứt mạch suy nghĩ của anh:
– Kim Sang Won, tớ được xem là bạn trai tạm thời của cậu! Cậu không được làm vậy với tớ!
Kim Soo Hyun quay đầu, toàn bộ ý nghĩ nào đó của anh đều vụt tắt.
Anh vào nhà, nhàm chán mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa lớn đổ ra ly rồi uống.
Trông anh là vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không giảm đi vẻ đẹp trai mà càng thêm phần quyến rũ.
Haiz, chẳng biết cảm giác của anh lúc này là gì, thật sự rất khó đoán, cứ thấy khó chịu thế nào.
Chiều này được nghỉ ở nhà, cũng may là không có ảnh quay nào, anh mỉm cười, ở nhà thư giãn một chút, ra ngoài sẽ càng thêm phiền phức.
Kim Soo Hyun ngồi lên sô pha, lấy báo trên bàn lên đọc.
Vẫn là cái giọng nói lanh lảnh với người con trai nào đó vang lên ở căn phòng bên cạnh.
Anh nhăn mày, tiếp tục chú tâm đọc nhưng tai vẫn tập trung nghe ngóng.
“Thật ồn ào!”
Anh khó chịu thốt ra câu đó.