Đọc truyện Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu! – Chương 31: Điều bất ngờ
– Soo Hyun, trời tối vậy sao anh lại không bật đèn lên? – Kim Sang Won nhìn thấy anh thì hết hồn, sau khi định thần, cô đi vào bếp bỏ đồ lên bàn, tiện thể hỏi anh.
Anh không trả lời, vẫn ngồi im như khúc gỗ, hành động này làm cho cô không khỏi thấy kì lạ.
– Soo Hyun, anh sao vậy? – Cô đi đến chỗ anh ngồi xuống bên cạnh, dùng hai tay ôm ngang hông anh, ôm chặt anh vào lòng, hít hà mùi hương trên người anh.
Chỉ tiếp xúc ít nhiều với thần tượng nhưng cô thấy ấn tượng vì hai người đàn ông này về cái gì cũng giống nhau, ngay cả mùi hương trên cơ thể cũng vậy, làm cô cứ nghĩ thần tượng là anh, suýt thì đã ôm trọn vào lòng rồi.
Giờ có anh ở đây rồi, cô sẽ ôm thoải mái, không kiêng dè.
Anh đột nhiên đỡ lấy đầu cô, giọng anh chất chứa sự vui sướng:
– Sang Won nè, hôm nay anh rất vui, giờ anh có thể… Cho em thấy nó rồi!
Đôi mắt cô lúc đó lấp lánh lấp lánh, mọi thứ đột nhiên đến bất ngờ, khiến cô không thể nào chống đỡ nổi.
Anh… Anh định làm gì vậy?
Đầu óc cô bỗng trở nên mơ hồ, anh có phải là đang định… Ăn cô không vậy?
Cô đột nhiên bật chồm người dậy, thoát khỏi vòng tay của anh, nếu như ông trời nói cô muốn nhìn thấy mặt anh thì phải hi sinh những thứ mà cô gìn giữ suốt bao năm nay thì không bao giờ nhá!
Thà như cô yêu anh mà không nhìn thấy anh còn hơn!
Hừ!
Cô chạy đi ra ngoài ban công khiến cho anh ngạc nhiên, cô bé này… Hôm nay em rốt cuộc là bao nhiêu lần kì lạ vậy?
– Sang Won… Em làm gì vậy? – Anh bước tới chỗ cô nhưng càng tới gần, dáng vẻ của cô đều có chút đề phòng, đặc biệt là khi cô dùng tay che lấy người mình.
– Không… Không gì cả… Chỉ là… Chỉ là… Em đang đề phòng một chút thôi! – Cô run giọng nói ra, càng nói, cô lại càng dấu đầu hở đuôi.
– Sang Won… Anh có làm gì em đâu? – Anh bước tới gần hơn nữa, nhưng cô càng vì thế mà hốt hoảng, nè nè, anh đừng có tiến nhanh như vậy chứ?
– Kim Sang Won! Em bước lại đây cho anh! – Anh ra lệnh, thường ngày anh mà nói như vậy cô nhất định nghe lời nhưng ngày hôm nay cô lại không một chút cam đảm nào để đối mặt cả.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó đứng im không nhúc nhích:
– Kim Soo Hyun… Em không cần nhìn mặt anh nữa… Anh không được làm gì em đâu!
Anh đột nhiên đứng bất động. Cô gái này, í của em là gì? Không phải em lại nghĩ bậy gì đó rồi chứ?
Cô gái nhỏ này… Đúng thật là em đang nghĩ bậy ư?
Anh gập người lại, từng tiếng cười bật ra, ngày một to khiến cô cũng phải ngạc nhiên, cô không ngại ngần hay đề phòng gì nữa, tiến đến chỗ anh hỏi:
– Anh làm sao thế? Sao lại cười?
Đột nhiên anh nhấc bổng người cô lên, giữ chặt lấy người cô không cho cô có cơ hội chạy thoát, cô cố vùng dậy nhưng vô ích.
– Cô bé, em nghĩ anh xấu xa như vậy à?
– Soo Hyun! Tên xấu xa này, mau thả em ra! – Cô cố giãy dụa nhưng đều thất bại.
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
Anh bế cô đi vào trong giường, đặt cô lên tấm nệm, sau đó anh bật đèn lên, hai người đối điện với nhau.
– Sang Won… – Anh vừa gọi tên cô vừa tháo chiếc khẩu trang ra, đã đến lúc cô cần biết rồi.
Khi khuôn mặt anh tiếp xúc với ánh đèn trong phòng thì cũng là lúc trái tim cô rớt ra khỏi lồng ngực…
Nó như muốn nổ tung ra…
Nó giống như không còn hoạt động được nữa…
Kim Soo Hyun… Anh… Anh… Chẳng phải là…