Đọc truyện Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu! – Chương 20
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, quần tây đen, bên ngoài khoác một cái áo vest màu xám, tóc anh để mái, kiểu tóc này chính là kiểu trong phim “Vì sao đưa anh tới”.
Anh đang đứng ở trước mặt tôi, ngăn cách bởi một cái bàn.
Mũi tôi vẫn còn đỏ, hai má màu hồng phấn, môi tôi son qua một lớp hồng đào.
Tôi cá là trông tôi nhìn cũng không đến nỗi thất vọng.
Tôi nhìn vào anh, anh cũng đang nhìn về phía tôi nhưng tôi không biết là anh đang nhìn fan hay chỉ là riêng mình tôi.
Anh với lấy một tấm post có kèm chữ kí, sau đó anh lật ra mặt sau cầm bút rồi viết lên gì đó, sau đó anh tiến lại chỗ tôi, tim tôi run bần bật.
Các tế bào thần kinh của tôi hiện tại không biết là vì sao lại không hoạt động nhưng chúng lại căng đến vậy.
Anh… Nhất định không phải là đưa cho tôi, mà là cho một người khác.
Tôi nhìn sang bên cạnh, một cô gái rất xinh đẹp cỡ hai lăm hai sáu tuổi đang nhìn về phía anh ấy.
Cô ta rất xinh đẹp, lại mặc một chiếc váy đỏ trông rất nổi bật.
Còn tôi, tôi nhìn lại, chẳng có gì đặc biệt ở đây cả.
Tôi cúi đầu xuống thấp, mắt lại nhòe đi, tôi lại muốn khóc.
Tất cả mọi người xung quanh vẫn hét lên không ngừng, nhiều người còn xô đẩy muốn đứng ở chỗ tôi.
Anh ấy đang bước đến phía tôi, tiện thể lại mỉm cười với các fan.
Tôi đưa tay gạt gạt lớp sương mù kìa nhưng tại sao nó lại không chịu biến đi là sao, nó cứ muốn kết tầng ở đây vậy?
Anh đưa tấm poster về phía tôi, tôi lại càng cúi mặt xuống, tôi không thể nhìn anh đưa nó cho người đứng ngay bên cạnh được, tôi rất buồn.
Ngay lúc cô gái váy đỏ kia cười tươi nhận lấy tấm poster từ tay anh thì giọng anh trầm trầm, nghe rất ấm áp vang lên bên tôi:
– Cô bé, em khóc như vậy làm sao tôi có thể để yên mắt mà nhìn được chứ?
Xung quanh lại vang lên tiếng hét, lần này lại dài hơn, có tiết tấu mãnh liệt hơn.
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, anh Kim Soo Hyun đang nhìn tôi cười tươi, anh còn giơ tấm poster cho tôi nữa.
Tim tôi đập thình thịch, anh Kim Soo Hyun đang nói chuyện với tôi ư?
Không đùa chứ?
Đây không phải mơ chứ?
– Anh… Nói em ạ… – Tôi nhìn anh, cánh mũi đỏ đỏ, tôi hơi ngại vì anh lại thấy tôi trong bộ dạng này.
Anh cười gật đầu:
– Đương nhiên rồi. Ở đây chỉ có mỗi em là đang muốn khóc thôi đúng không?
Tôi đỏ mặt, anh đang chọc tôi, ôi thần tượng, anh Kim Soo Hyun đang nói chuyện với tôi kìa!
Bàn tay tôi run run nhận lấy tấm poster từ tay anh, xung quanh lại liên tiếp những đợt hét lên, tôi càng cúi đầu xuống thấp.
Tôi ôm chặt nó vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán của anh.
Anh cười cười rồi quay người đi, tay vẫn vẫy chào các fan, tiếng hò hét được thể càng lan rộng.
Tôi hơi ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp kia, cô ta tức giận nên đã bỏ đi.
Thôi kệ, kệ đi, cái đó đâu có liên quan đến mình, cũng may là tôi không quen biết cô ta đấy.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận đươc sự hạnh phúc lan tỏa, tôi vừa mới nói chuyện với anh ấy, đây thật giống như một giấc mơ.
Nhưng cái giọng nói của anh, nghe đi nghe lại thật giống với cái tên bí ẩn đó.
Tôi cảm thấy kì cục nhưng không bận tâm cho lắm, lại cười toe toét nhìn anh đang ngồi ở một hàng ghế khá xa. Thỉnh thoảng, tôi thấy anh lại nhìn về phía tôi, không biết có phải là do mắt tôi kém không nữa.
Sau khi phát hết số lượng poster có hạn đó, tôi lại tung tăng chuẩn bị về thì lại thấy anh đứng dậy.
Tôi theo bản năng lại vuốt vuốt tấm poster, lại vuốt xuống miệng anh.
Tự nhiên thấy có cái gì đó cân cân ở mặt sau, tôi xoay nó lại, có một mảnh giấy trắng được đính ở phía sau. Bên trên có ghi số 1702. Tôi nghĩ nghĩ một lát, đây chẳng phải là ngày sinh của anh sao?
Tôi lại nhíu mày, ở bên dưới mảnh giấy ghi một hàng chữ nhỏ: “Thân tặng Kim Sang Won”.
Không nhầm chứ? Anh biết tên tôi à? Hai mắt tôi mở trừng ra như đèn pha ô tô, chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tôi nhíu mày nhìn đám fan, họ đang giành nhau thứ gì đó thì phải. Tôi nhìn kĩ nhưng chỉ biết là có một người đem đến một cái bình lớn, bên trong chứa toàn giấy màu trắng, một người vừa mới lấy được tờ giấy về đi ngang qua tôi, tôi nhòm vào, ồ, cũng là tờ giấy giống tôi, nhưng mà số ghi trên đó lại rất khác.
Tôi cũng lờ mờ đoán được rồi, nếu như tôi may mắn được anh Kim Soo Hyun đọc trúng mã số thì xem như tôi sẽ được anh ấy ôm một cái.
Ôi nghĩ đến tôi đã sướng hết cả người.
Tôi muốn được một lần ôm anh ấy cơ.
Anh Kim Soo Hyun đứng dậy, cầm lấy micrô, giọng anh ấy vang lên:
– Mình đọc mã số nhé! Nếu ai có được mã số mà mình đọc người đó sẽ được mình ôm một cái!
Xung quanh, tiếng fan hét lên, nghe như đoàn tàu kêu vậy, tôi hơi khó chịu nhưng vẫn chăm chú nghe anh nói.
– Này, số của bạn là bao nhiêu? – Một cô gái khác đẩy đẩy vai tôi hỏi nhỏ, cô ta cười toe toét.
– 1702. – Tôi mỉm cười.
– Vậy à, đúng ngày sinh của anh ấy luôn, bạn may mắn thật đấy! Của mình là 3006, nó cũng đẹp đúng không? – Cô ta lại cười.
Tôi gật đầu, lại cố gắng nghe anh nói, ở đây thật đúng mà.
Anh cúi xuống, rồi lại nhìn vào các fan cười tươi:
– Mã số của mình là… 1702!
Tai tôi như ù đi, anh vừa đọc số bao nhiêu í nhỉ? 1702? Có phải không vậy?