Đọc truyện Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu! – Chương 2
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tôi lặng lẽ trở về cửa hàng tiện lợi, lấy số đồ ” khủng ” mà tôi mua lúc trước, mỉm cười chào chủ cửa hàng, chị Choi cười tươi với tôi, chẳng là tôi hay mua đồ ở đó, nhiều lần quên mang ví tiền nhưng chị vẫn ghi sổ cho tôi, nên giờ cũng có thể được coi là chỗ quen biết.
” Khi nãy em đi đâu mà vội vậy? Chị định hỏi mà em chạy mất tiêu!” Chị Choi nhìn tôi, đưa tay che miệng cười, có thể bộ dạng như sắp chết của tôi khiến chị buồn cười.
Tôi đỏ mặt, đưa tay gãi gãi đầu, vẻ ái ngại ” Xin lỗi chị, tại khi nãy em vội quá! “
” Không sao đâu!” Chị Choi vẫn mỉm cười, kèm theo đó là một cái nháy mắt ” Có phải thần tượng của em đang ở gần đây đúng không?”
Chị Choi càng nói, hai má tôi càng ửng đỏ, tôi cố vờ đi, cầm bì đồ chạy như bay ra khỏi cửa ” Thôi chào chị em về đây! “
Tại khu chung cư cao cấp số 3, phòng 306…
” La… la… la… ” Tôi ngân nga hát, đơn giản vì thấy cuộc đời tươi đẹp, đơn giản vì cuối cùng tôi cũng gặp được anh – thần tượng trong lòng tôi, mới gặp lần đầu thôi nhưng tôi lại thấy giống như đã từng gặp anh rất nhiều lần, lúc đó… tôi thấy mình thật bình tĩnh.
Cầm bì đồ rồi nhảy tưng tưng như con dở, tui nhe răng cười như một con khùng, tôi nhanh chóng cầm chìa khoá cửa rồi vào nhà.
Vứt bì đồ lên ghế sô pha, tôi cũng ngả mình ra đó, cầm điều khiển bật ti vi lên xem, tay mần mò mấy gói bim bim trong túi.
Bật đi bật lại, chẳng có thứ gì để đáng xem, tôi chau mày một cái, chạy đến chỗ một chiếc tủ gỗ lấy ra một tệp băng dày cộm.
“Mặt trăng ôm mặt trời… Ôm mặt trời…” Tôi lẩm bẩm, đôi mắt nhạy bén cố tìm kiếm một khuôn mặt đẹp trai mình hâm mộ.
– Aaaaa… Đây rồi… Kim Soo Hyun của em!!!! – Tôi hét lên trong sung sướng, cầm một cuộn băng lên bỏ vào đầu đĩa, chạy nhanh lại Sô pha nhấm nháp bì bim bim cay.
Tôi thì không xem mấy tập đâu, toàn cảnh bọn nhỏ lúc nhỏ, hơi chán, thôi đành tời mấy tập, tôi hứng khởi nhìn vào ti vi, đôi mắt sáng như đèn pha ô tô.
Trong ti vi, anh ấy từ từ quay đầu lại nhìn, hai má tôi đột nhiên đỏ lên, miếng bim bim vẫn giữ nguyên sát miệng nhưng chưa cho vào.
– A a a a a a… Kim Soo Hyun… Anh đẹp trai quá nha!!! – Tôi hét lên, thật không thể chịu đựng nổi với sức hút đẹp trai của anh, rất dễ thương, rất rất dễ thương.
Càng nhìn… Càng nhìn anh… Tôi càng muốn ăn thịt anh, đây gọi là fan cuồng, fan cuồng đến bất chấp tất cả!
Tôi cứ chăm chú ngắm anh như vậy, quên cả thời gian, quên cả bầu trời đang sắp tối ngoài kia.
Trên hành lang, tiếng bước giày va chạm với mặt nền, hai bóng lưng cao đang bước đi, dáng oai vệ.
“Soo Hyun, cậu thật sự muốn ở một nơi như thế này sao? Sao cậu lại cố chấp đến vậy?” Một người đàn ông nhìn cậu trai trẻ kia, nhìn ông ta có chút không thể ngờ tới.
Kim Soo Hyun mỉm cười, anh đưa tay gãi gãi đầu, cứ như đây là một thói quen thường có vậy:
– Anh không cần phải lo, em muốn sống cho thư giãn một chút, ở những nơi đông người em thật sự cảm thấy không thoải mái. – Giọng người trai trẻ đó rất trong trẻo, khuôn mặt anh vẽ lên nụ cười, nhìn vào chỉ muốn cắn cho một phát.
Người đàn ông đó thở dài, cuối cùng cũng gật đầu:
– Cậu ở đây nhớ cẩn thận với những người xung quanh, đừng để tự chuốc lấy phiền phức!
Nghe ông ta nhắc nhở, anh kiên định gật đầu, chỗ này thì làm gì có ai gây sự được chứ:
– Anh yên tâm, em ở nơi này nhất định là yên tĩnh!
Chào tạm biệt người đàn ông kia, anh kéo vali vào căn hộ của mình, thở phào một hơi.
Anh đặt va li ở một bên, ngồi vào ghế sô pha đặt ở một góc phòng, ngắm nhìn toàn bộ.
Chỗ ở rộng, thoáng mát, nhìn cũng thích lắm, cũng rất hợp với anh, anh mỉm cười, dạo này nhiều việc quá, đến nỗi thời gian nghỉ ngơi cũng không có, may mà hôm nay được xả hơi một chút, ngày mai lại bù đầu vào công việc.
Anh cởi áo khoác khỏi người, nhàn hạ xách va li đi vào phòng ngủ, vài phút sau anh từ trong đó bước ra. Tiến về phía phòng tắm.
Ba mươi phút sau, anh cầm khăn lau tóc đi ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm, anh nhìn vào gương, bắt đầu lau lau tóc.
– Á á á á… KIM SOO HYUN!!! Thần Tượng của em!!! Hú hú hú… – Tiếng hò hét từ căn phòng bên cạnh làm anh giật mình, mặt anh cau lại, khá khó chịu.
Tiếng hét bớt được một chút, anh lại lau tóc, ai mà cuồng anh đến nỗi mắc bệnh thần kinh luôn vậy?
Thở dài một hơi, anh ngồi lên sô pha lấy báo trên bàn ra đọc.
Năm phút sau…
– Kim Soo Hyun… Em yêu anh!!! Em rất yêu anh!!! – Tiếng hét đó lại vang lên, kèm theo đó là tiếng nhạc xập xình.
Anh tự hỏi… Anh đến đây có phải là một quyết định đúng?
Ngay cả bức tường dày kia cũng làm giọng nói kia không vướng một chút gì tiếp tục phát huy tác dụng, tiếng hét đó, vẫn là ồn ào không thể chịu được.
Anh lại tưởng tượng… Trong phim “Vì Sao Đưa Anh Tới”, cô nữ chính cũng ồn ào như vậy, vấn đề là anh không có siêu năng lực mà thôi, với lại, ở đây không phải là tường cách âm, cho nên… Toàn bộ âm thanh phòng bên cạnh anh đều nghe rõ.
Anh vứt tờ báo lên bàn, ngồi chống tay, mặt có vẻ đăm chiêu.
Không biết người hâm mộ anh điên cuồng, cái giọng nữ to tướng này rốt cuộc là như thế nào?
Anh thật sự tò mò…