Đọc truyện Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu! – Chương 18
Mỗi lần nhìn thấy anh xuất hiện trên màn ảnh, tim tôi lúc nào cũng đập rộn rã, nó đập liên hồi, mặt tôi cũng đỏ lên trông thấy.
Ngay từ lúc xem phim Dreamhigh mà anh đóng, tôi đã nảy sinh tình cảm với anh, anh rất đáng yêu!
Vậy là từ đó, tôi luôn rình mò anh khắp nơi, từ báo đến các chương trình quảng cáo đến các chương trình lớn, nơi nào có mặt anh tôi sẽ quan sát anh, nhìn theo anh từ đấy.
Mỗi lần nhìn anh, tôi cảm thấy ở đâu đó trong con tim tôi nảy nở một loại cảm giác, thật khác biệt, tôi rất muốn nói chuyện với anh dù chỉ một lần.
Ngay lúc này đây, chẳng hiểu tại sao, khi nhìn vào người con trai trước mặt này, tôi lại nảy sinh cái cảm giác đó…
Tại sao tôi lại nghĩ… Cậu ta là Kim Soo Hyun?
Anh yêu em, người duy nhất, chỉ mình em
Anh yêu, người duy nhất, chỉ mình em
Anh yêu em cuồng si, người duy nhất mà anh yêu
Bầu trời mưa như trút, khi mặt trăng ló rạng, sẽ là em không?
Người đã mang đi hết mọi thứ của anh
Anh tiếp tục tiến bước, tới khi tìm được em
Anh sẽ toả sáng chỉ vì em thôi
Giọng anh trầm ấm, rất nhẹ nhàng, truyền cảm, tôi nhìn vào màn ảnh đó, lại nhìn người bên cạnh mình, thật sự là có cảm giác rất khác lạ.
Giá như người ở bên cạnh tôi lúc này… Là Kim Soo Hyun…
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó, mỉm cười nhìn hắn:
– Thật xin lỗi, tại tôi không kiềm chế được..
– Không sao mà! – Hắn ta chặn lại lời tôi nói, tôi nín thinh nhìn hắn.
Không khí trong phòng tuy đã có điều hòa mắt lạnh nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nóng nực khó chịu.
Đúng là rất khó chịu!
Cảm giác… Tại sao nó lại xảy ra chứ?
– Anh… Tên là gì vậy? – Để phá tan bầu yên tĩnh, tôi nhìn hắn mà hỏi, trong đó chứa toàn bộ sự nghi vấn, là hàng xóm của nhau khá lâu nhưng tôi vẫn chưa từng hỏi đến tên hắn ta.
Hắn… Rốt cuộc tên là gì?
Tôi thấy hắn im lặng, hắn không trả lời, tôi cảm nhận được sau lớp kính kia, hắn đang nhìn tôi, một cách khó hiểu.
– Anh… Tên là gì? – Tôi hỏi đến lần thứ hai, nghi hoặc nhìn người trước mặt, thật sự hắn ta là một người khó đoán được tính cách thật sự bên trong.
Từng giây từng phút chầm chậm trôi qua…
– Tôi tên là…
Giọng anh ta trầm trầm, rất nhẹ nhàng và chậm rãi…
– Tôi là… Kim Soo Hyun!
Hai mắt tôi mở tròn, tôi đoán cái nhìn của tôi sẽ dễ khiến người khác hiểu nhầm tôi đang muốn nuốt chửng cả người hắn.
Hắn cũng ngây người ra vì thái độ của tôi…
Tại sao… Lại có người tên giống như anh ấy vậy? Lại là sự trùng hợp nữa chứ?
Không phải chứ?
Kang Je Hwa tiến đến phía cánh cửa sát phòng kia, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Anh thật sự không biết mình sẽ như thế nào nếu như nhìn thấy cái cảnh Kim Sang Won bên cạnh người đàn ông khác không phải là anh, điều đó làm anh bức bối và rất khó chịu.
Anh đứng trước cửa phòng, tay đặt trên tay nắm cửa, chuẩn bị vặn.
Âm thanh lọt vào tai anh sau vài giây ngắn ngủi.
Một bài hát quen thuộc, một giai điệu buồn, cũng không ít lãng mạn, nó thật sự khiến Kang Je Hwa càng thêm lo lắng…
– Anh tên là Kim Soo Hyun thật sao? – Kim Sang Won nhìn anh hỏi, hai mắt vẫn còn mở to.
Anh nhìn cô chằm chằm.
“Cô gái nhỏ, anh nói như vậy em còn không hiểu sao?”
Anh trầm ngâm nhìn bộ dạng ngạc nhiên đó của cô.
Lại thấy cô bật cười, anh nhíu mày.
– A ha ha, không ngờ ở đây còn có một Kim Soo Hyun nữa nè! Thật sự là không ngờ đó! Anh biết không, tôi rất hâm mộ anh Kim Soo Hyun đó! Yêu anh ấy nhất trên đời!
Tim anh rung lên, vẫn nhìn cô mà không nói gì.
Cô lại kể:
– Tôi yêu anh ấy vì anh ấy rất có sức hút, diễn rất tốt! Tôi thích nhìn anh ấy lúa cười lắm, vì trông anh ấy rất đẹp trai!
Anh khoanh tay, lại ngoảnh đầu nhìn cô, dường như đang nghe kể về một câu chuyện không liên quan gì đến mình.
– Nhưng tôi cũng thích lúc anh ấy khóc, anh ấy khóc rất đẹp, nhìn rất thật, nhìn anh ấy khóc mà tôi cũng khóc theo. – Anh thấy, hai mắt cô long lanh, sáng rực như vì sao sáng.
– Kim Soo Hyun, xin lỗi vì đã gọi tên anh nhưng anh thật sự rất may mắn vì cha mẹ anh đã đặt cho anh cái tên này! – Cô lại quay đầu cười tươi với anh, khuôn mặt cô múp míp, nhìn thật dễ thương, hai má phúng phính khi cười để lộ má núm đồng tiền.
– Tôi biết… – Anh cong khóe miệng, vừa chuẩn bị nói tiếp thì bên ngoài có tiếng gõ cửa rất mạnh.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai bên nhìn nhau.
Anh đứng dậy, đút tay vào túi quần, tiến bước về phía cửa.
Cô cũng nhón chân đi theo anh, vừa nhòm vào, cô giật mình.
Là Kang Je Hwa!
Tại sao hắn lại đến đây tìm cô, chẳng phải là cô đã nói hẹn gặp hắn ở đó sao?
Vậy nếu hắn không đi thì cô gái kia sẽ tính sao?
Vai cô hơi chùn xuống, anh thấy biểu hiện của cô thì nhíu mày.
“Cô gái nhỏ này… Quen Kang Je Hwa sao?”