Đọc truyện Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng – Chương 36: Long Hổ cốc
Đinh Tiểu Nam khóc nức nở, cái chết của Mộc Hóa đã khiến chàng tan gan nát ruột, tuy hai người bình thủy tương phùng, song ân nghĩa như tình cốt nhục, đây là người bạn thân duy nhất trong đời chàng. Hơn nữa, Mộc Hóa chẳng những vì chàng mà chết, lại còn gián tiếp chết bởi tay chàng.
Nếu như chàng không vận công điều thương cho Mộc Hóa, rất có thể Mộc Hóa không chết.
Chàng khóc đến nước mắt ràn rụa, ít nhất cũng hơn một giờ mới nín khóc. Chàng ôm lấy thi thể Mộc Hóa nghiến răng thầm nhủ :
– Đại ca hãy nhắm mắt an nghỉ! Nhất định tiểu đệ sẽ nghe theo lời đại ca, luyện thành thần công do Độc Cô Khách truyền cho, rồi sau đó trước hết tiểu đệ sẽ tìm gặp Hắc Vô Thường, báo thù cho đại ca!
Đoạn chàng đặt xác Mộc Hóa xuống đất bắt tay đào huyệt chôn cất.
Chàng thầm quyết định, tạm thời chôn Mộc Hóa tại đây, chờ khi võ lâm bình yên sẽ dời đến nơi khác non xanh nước biếc, xây một ngôi mộ khang trang khắc tên là Nghĩa Nhân Trủng để tất cả anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đến chi tế, cúng bái.
Ngay khi chàng vừa định chôn xác Mộc Hóa, bỗng thấy một bóng người lướt nhanh tới, thoáng chốc đã đến cách vài thước trước mặt Đinh Tiểu Nam.
Đinh Tiểu Nam giật mình kinh ngạc, khi định thần nhìn kỹ mới hay người ấy là Kim Xà phu nhân.
Đinh Tiểu Nam nhủ thầm :
– Chẳng rõ bà ta đã đến tự bao giờ, có nghe thấy những lời lẽ của Mộc Hóa trước phút lâm chung hay không? Đại ca trước khi chết đã dặn dò, tốt hơn mình nên tìm cách ứng phó chứ đừng gây ra xung đột.
Chỉ thấy Kim Xà phu nhân sắc mặt nghiêm lạnh, đăm đăm nhìn vào thi thể Mộc Hóa và cất tiếng hỏi :
– Y đã chết rồi ư?
Đinh Tiểu Nam ngậm ngùi :
– Chết rồi!
Kim Xà phu nhân hậm hực :
– Do ta đã đến chậm một bước nên mới xảy ra nông nỗi này.
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
– Ngươi đến đây từ bao giờ?
Đinh Tiểu Nam vội nói :
– Trước đây một giờ, lúc ấy Mộc Hóa đã thọ thương, hung đồ đã tẩu thoát!
Kim Xà phu nhân chau mày :
– Trước khi chết y có nói gì với ngươi chăng?
Đinh Tiểu Nam thoáng giật mình, song vẫn bình tĩnh nói :
– Có, vãn bối đang định bẩm báo với phu nhân…
Kim Xà phu nhân nôn nóng :
– Ngươi hãy nhớ lại xem, y đã chết bởi tay ai?
– Hắc Vô Thường!
Kim Xà phu nhân giật mình sửng sốt :
– Hắc Vô Thường? Có phải là Hắc Vô Thường lão Thất trong Hải Nội thất ma chăng?
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
– Đúng vậy, chính miệng Mộc Hóa đã nói với vãn bối!
Kim Xà phu nhân nghiến răng căm tức :
– Hay cho Hắc Vô Thường, ngươi quả là to gan lớn mật…
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
– Mộc Hóa, trước khi chết có trao vật gì cho ngươi để ngươi chuyển giao cho tao chăng?
– Không, chẳng trao gì cả, nhưng… Mộc Hóa có nhờ vãn bối bẩm báo với phu nhân là y đã có vào trong Hắc Long đàm lấy được một quyển Mai Hoa kiếm phổ, nhưng…
Kim Xà phu nhân khích động hét lên :
– Sao? Quyển kiếm phổ ấy đâu?
Đinh Tiểu Nam ngửa hai tay ra :
– Nếu không vì quyển Mai Hoa kiếm phổ đó thì Mộc Hóa đâu có mất mạng!
Kim Xà phu nhân vừa kinh vừa giận :
– Sao? Hắc Vô Thường đã cướp mất rồi ư?
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
– Đúng thê!
Kim Xà phu nhân biến đổi sắc mặt liên hồi chợt quát :
– Bay đâu!
Những bóng người nhấp nhoáng, hai ba mươi cao thủ khinh trang của Kim Xà cung từ bốn phương tám hương vọt ra, cùng hướng về Kim Xà phu nhân thi lễ và nói :
– Xin đợi chờ lệnh phu nhân!
Kim Xà phu nhân nghiến răng :
– Hãy truy tìm tung tích của Hắc Vô Thường, bất luận sống hay chết cũng phải bắt mang đến cho ta.
Hai ba mươi đại hán đồng thanh vâng dạ, đoạn tức khắc tản ra mọi phía.
Bọn người áo đen đi khỏi, chỉ thấy hai bà lão uy nghi đi đến trước mặt Kim Xà phu nhân chắp tay xá và nói :
– Phu nhân dặn gì nữa vậy?
Thì ra hai lão bà này chính là tả hữu thị vệ của Kim Xà phu nhân.
Kim Xà phu nhân trầm giọng :
– Hay mau truyền vu thư đi tìm Phật Diện Kim Cương Ngưu Thư Tần, lão Đại trong Hải Nội thất ma, bảo y là lão thân chờ y tại Nam Thiên môn, y phải lập tức đến ngay.
– Thưa vâng!
Hai lão bà nọ liền vội vã phi thân vọt đi.
Giờ đây chỉ còn lại Đinh Tiểu Nam và Kim Xà phu nhân.
Kim Xà phu nhân đảo quanh mắt, thở dài rồi nói :
– Hãy mai táng y đi!
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
– Thưa vâng!
Kim Xà phu nhân lại cảm khái nói :
– Tội nghiệp cho y đã một dạ trung thành mà lại bị chết một cách bi thảm như vậy, mai này khi bình định xong võ lâm, ta sẽ đích thân cúng tế và xây mộ cho y…
Đinh Tiểu Nam vờ vĩnh :
– Đó là công đức của phu nhân, Mộc Hóa dưới chín suối nhất định sẽ vô cùng cảm kích!
Nói đoạn bồng xác Mộc Hóa đặt xuống huyệt rồi lấp đất lại.
Kim Xà phu nhân cười hài lòng đoạn lại nói :
– Hải Nội thất ma vẫn không sửa đổi hung tính, thực khó thể cộng sự được.
Đinh Tiểu Nam liền thừa cơ nói :
– Phu nhân liên thủ với Hải Nội thất ma tranh bá võ lâm, há chẳng phải là hết sức nguy hiểm ư? Với tâm tính nham hiểm của Thất ma, e rằng…
Không chờ chàng nói dứt, Kim Xà phu nhân cười vang :
– Đó chẳng qua là lão thân lợi dụng chúng thôi, chứ đối với mọi hành vi của bảy tên ma đầu ấy, lão thân lẽ nào lại không biết. Khi nào bình định xong võ lâm, lúc ấy chính là ngày tận số của chúng, lão thân sẽ lần lượt tiêu diệt hết.
Đinh Tiểu Nam cười thầm :
– Xem ra bà cũng là kẻ nham hiểm như nhau!
Đinh Tiểu Nam tuy nghĩ vậy, song miệng lại tán tụng :
– Phu nhân thật sáng suốt!
Kim Xà phu nhân bỗng cười nói :
– Lão thân phải đến Nam Thiên môn chờ Phật Diện Kim Cương Ngưu Thư Tần, ngươi hãy…
Đinh Tiểu Nam vội tiếp lời :
– Phu nhân không cần vãn bối đi cùng ư?
Kim Xà phu nhân lắc đầu :
– Võ công của người có thể liệt vào hàng cao thủ bậc nhất võ lâm, hãy giúp điều tra tung tích của Hắc Vô Thường, nếu sau hai giờ mà không tìm thấy thì hãy đến Nam Thiên môn gặp lão thân.
Đinh Tiểu Nam vui vẻ :
– Vãn bối xin tuân lệnh!
Đoạn quay người toan bỏ đi, Kim Xà phu nhân bỗng lại gọi :
– Khoan đi đã!
Đinh Tiểu Nam chững bước, chầm chậm quay lại :
– Phu nhân còn điều chi dặn bảo?
Kim Xà phu nhân cười gượng :
– Khi người trở về nhà tảo mộ, lão thân có chờ người nhân tiện giúp giùm một việc, chẳng hay ngươi…
Đinh Tiểu Nam vội nói :
– Có phải tiền bối định hỏi về người đàn ông giắt kiếm trên Vọng Hải phong chăng?
Kim Xà phu nhân gật đầu :
– Ngươi đã đến Vọng Hải phong chưa?
Đinh Tiểu Nam nghiêm giọng :
– Vãn bối đã gặp được ông ấy rồi!
Kim Xà phu nhân thoáng biến sắc :
– Ông ấy… đã nói gì?
– Ông ấy thực là vô tình…
Kim Xà phu nhân càng thêm khích động :
– Thật ra ông ấy đã nói gì với ngươi?
Đinh Tiểu Nam cười gượng :
– Ông ấy chẳng nói gì cả!
Kim Xà phu nhân thở hắt ra :
– Một câu cũng không ư?
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Ông ấy chỉ nói mỗi câu là:
“đã biết rồi!” Khi vãn bối hỏi tiếp thì ông ấy bỏ đi, chẳng ngó ngàng đến vãn bối nữa.
Kim Xà phu nhân tiu nghỉu hồi lâu mới nói :
– Ông ấy là vậy… Ôi! Đừng trách ông ấy!
Đinh Tiểu Nam cơ hồ không nén được cười, nghiêm chỉnh nói :
– Vãn bối cũng chẳng nói thêm gì, chỉ chuyển lời thăm hỏi của tiền bối với ông ấy rồi rời khỏi… Khi nãy suýt nữa là vãn bối quên bẩm báo với tiền bối…
Kim Xà phu nhân gật đầu :
– Thôi ngươi hãy đi đi… Nhớ hai giờ sau đến Nam Thiên môn gặp lão thân!
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
– Vãn bối nhớ rồi!
Kim Xà phu nhân ngẫm nghĩ giây lát, lại nói :
– Nếu có gì nguy cấp hoặc gặp Hắc Vô Thường mà địch không lại, hãy phát cảnh hiệu tự khác sẽ có người đến ứng viện.
Đảo quanh mắt rồi tiếp :
– Hiện nay trong Thái Sơn đã bố trí đầy cao thủ bổn cung.
Đinh Tiểu Nam giật mình, vội lại nói :
– Vãn bối biết rồi:
Đoạn chàng miễn cưỡng thi lễ, quay người bỏ đi.
Liên tiếp mấy cái tung mình, Đinh Tiểu Nam đã cách xa Kim Xà phu nhân mấy mươi trượng. Chàng thả chậm bước, bất giác lòng ngổn ngang bao ý nghĩ.
Chàng không muốn dối trá với Kim Xà phu nhân, song một là vì di ngôn của Mộc Hóa, hai là võ công của mình chưa luyện thành, một khi xảy ra xung đột với Kim Xà phu nhân, e rằng không phải là địch thủ của bà ta, trái lại còn làm hỏng kế hoạch của mình.
Cái chết của Mộc Hóa là một đả kích nặng nề đối với chàng, khiến chàng vô cùng xốn xang, nhất thời không thể nào bình tâm được.
Chàng mải miết suy nghĩ, bước chân chẳng rõ đã dẫn chàng đến đâu. Khi chàng bừng tỉnh, mới hay mình đang ở trong một vùng nói non trùng điệp.
Chàng định thần đưa mắt nhìn, chỉ thấy nơi chàng đứng giống như một sơn cốc, nhưng quanh những tảng đá và núi non xung quanh, rõ ràng đây là một nơi không có dấu chân người.
Ngay khi chàng vừa định rời khỏi chốn hoang vu này, bỗng chàng ngẩn người, thì ra chàng vừa phát hiện trên mặt đất có dấu chân rất rõ ràng. Vậy là đã có người bước chân đến sơn cốc này!
Chàng cúi xuống xem xét, dấu chân hãy còn mới, chứng tỏ có người vừa vào đây không bao lâu.
Đinh Tiểu Nam bất giác động tính hiếu kỳ, vội thi triển khinh công phóng vào trong cốc. Song chàng vừa tiến vào độ chừng mười trượng, bỗng lại giật mình sửng sốt.
Thì ra trước mặt chàng không xa lắm có xác một con hổ nằm dưới đất. Xác con hổ khá to, cỡ bằng một chú bò con, đầu bị vỡ nát máu me đầm đìa.
Đinh Tiểu Nam thầm nghĩ, rõ ràng đã có người vào trong sơn cốc, gặp mãnh hổ này và đã đánh chết nó, nhưng ai vậy?
Chàng vừa suy nghĩ vừa tiếp tục tiến vào. Lát sau lại phát hiện một con rắn to dài chường hai trượng bị người bứt thành mấy khúc, cũng chết thê thảm giống như còn hổ kia.
Đinh Tiểu Nam thắc mắc thầm nhủ :
– Trong sơn cốc này sao lại có hổ và rắn to lớn đến vậy, và người nào đó sao lại có thần công đến mức đánh chết chúng mà không kêu lên được một tiếng thế này?
Ngay lúc ấy chàng bỗng nghe một giọng nói ồ ề :
– Đây chính là Long Hổ cốc ư?
Một giọng nói the thé khác nói :
– Không sai, ba năm trước tiểu đệ có đến một lần, từng làm khách tại đây những mười hôm!
Tiếng ồ ề lại nói :
– Sự đời thật khó lường, ba năm trước ngươi đến đây làm khách, ba năm sau chúng ta đến đây chiếm hang ổ của y!
Tiếng the thé bật cười :
– Chỉ trách tên lỗ mũi trâu ấy đã đến ngày tận số thôi!
Tiếng ồ ề vẻ lo lắng :
– Nghe đâu tên Long Hổ Sơn Nhân không phải là tay vừa, có lẽ rất khó đối phó.
Tiếng the thé cười nói :
– Lục ca lo xa quá, Long Hổ Sơn Nhân tuy không phải là tay vừa song huynh đệ ta hai người hợp sức đối phó, có lẽ chẳng thua kém hắn đâu!
Tiếng ồ ề cười giòn :
– Đúng, hai ta hợp lại đủ sức làm cả thiên hạ lung lay, sá gì một Long Hổ Sơn Nhân, nhất định chẳng thể thua kém được.
Đinh Tiểu Nam vô cùng thắc mắc, thầm nhủ :
– Hai người này là ai vậy nhỉ?
Đoạn chàng tiếp tục nhen nhóm tiến tới. Bóng hai người đập vào mắt chàng, Đinh Tiểu Nam vội thi triển môn Tiêu Ảnh Nặc Tông, tàng hình cách hai người kia chừng ba trượng.
Chỉ thấy hai người một người áo trắng, một người áo đen, mặt mày rất hung hiểm.
Đinh Tiểu Nam lập tức hiểu ra hai người này nhất định là Hắc Bạch Vô Thường, lão lục và lão thất trong Hải Nội thất ma.
Sự suy đoán của chàng tức khắc được chứng thực. Chỉ nghe lão áo trắng khẽ thở dài :
– Lão Thất, việc này… ta cứ cảm thấy lo lo làm sao ấy!
Lão áo đen nói :
– Lục ca sao không tin ở tiểu đệ thế này, có gì mà phải lo, mười hôm sau chúng ta sẽ trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm rồi…
Bạch Vô Thường chau mày :
– Trong mười hôm có thể luyện thành Mai Hoa kiếm phổ ư?
Hắc Vô Thường cười :
– Mười hôm là nhiều đấy, kỳ thực…
Đoạn cười kiêu ngạo nói tiếp :
– Với tài hoa thiên phú của hai ta, chỉ cần bảy hôm là đã luyện thành thục rồi!
Bạch Vô Thường dáo dác nhìn quanh :
– Long Hổ cốc này cũng chưa chắc ẩn mật, nếu như…
Hắc Vô Thường xua tay :
– Lục ca đừng lo nghĩ quá nhiều, Kim Xà phu nhân có quen biết với Long Hổ Sơn Nhân, dẫu bà ta phong tỏa hết Thái Sơn cũng không bao giờ tiến vào Long Hổ cốc một bước…
Bạch Vô Thường vẫn có vẻ không yên tâm :
– Còn Ngưu đại ca của chúng ta…
Hắc Vô Thường nghiến răng căm tức :
– Trong Hải Nội thất ma, chúng ta cùng thành danh, nhưng Ngưu Thư Tần lại kỳ thị chúng ta thế kia, phen này là cơ hội tiến thân của chúng ta.
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
– Khi nãy tiểu đệ đã cố tình để lại cho tên hóa tử kia một hơi thở, chính là nhằm thông tin cho Kim Xà phu nhân.
Bạch Vô Thường băn khoăn :
– Vậy chẳng phải càng thêm rắc rối.
Hắc Vô Thường cười :
– Đó chính là chỗ thông minh của tiểu đệ! Mai Hoa kiếm phổ là vật tất đắc của Kim Xà phu nhân, chúng ta đã cướp đoạt mà còn gây ra thương thế chí mạng cho tên hóa tử kia, làm sao bà ta chịu để yên… Nhưng bà ta căm hận không phải chỉ riêng tiểu đệ, mà luôn cả Hải Nội thất ma. Theo nhận định của tiểu đệ, thế nào bà ta cũng không để yên cho lão đại.
– Vậy thì cũng đâu có lợi gì cho chúng ta, lão đại ắt sẽ giúp Kim Xà phu nhân tìm kiếm chúng ta nếu tìm gặp thì chẳng phải nguy to ư?
Hắc Vô Thường cười :
– Tiểu đệ đã tính toán rất kỹ lưỡng, họ không bao giờ tìm đến đây đâu!
Bạch Vô Thường không hiểu :
– Tại sao vậy?
Hắc Vô Thường kiêu hãnh :
– Kim Xà phu nhân từng hứa với Long Hổ Sơn Nhân, dẫu có phá tan ngọn Thái Sơn thì cũng không bao giờ tiến vào Long Hổ cốc, hơn nữa bà ta cũng chẳng thể nào ngờ được chúng ta lại vào trong Long Hổ cốc, quyết chẳng phải là đối thủ của Long Hổ Sơn Nhân…
Đoạn vỗ tay vào lòng đánh bốp, đắc ý nói tiếp :
– Bởi bà ta không bao giờ ngờ tới chúng ta lại có vật khắc chế được Long Hổ Sơn Nhân!
Bạch Vô Thường chau mày :
– Nhưng còn lão đại với bọn kia tính sao?
– Họ lo đối phó với Kim Xà phu nhân còn chưa xong, thì giờ đâu mà tìm chúng ta nữa. Vả lại, dù có tìm cũng không bao giờ tìm đến nơi này, ít ra Kim Xà phu nhân cũng chẳng thể cho lão đại đi vào Long Hổ cốc!
Bạch Vô Thường ngẫm nghĩ giây lát, lại nói :
– Theo ta thấy, mình nên rời khỏi Thái Sơn thì tốt hơn!
Hắc Vô Thường lắc đầu nguây nguẩy :
– Không được, rời khỏi Thái Sơn quá là mạo hiểm, bọn cao thủ Kim Xà cung hẳn đã vậy chặt Thái Sơn rồi, và lão đại chúng ta cũng chẳng dễ gì buông lơi đâu.
– Nếu lỡ Kim Xà phu nhân trong khi tức giận, lục soát hết ngọn Thái Sơn mà không tìm thấy chúng ta, xộc vào trong sơn cốc này thì sao?
Hắc Vô Thường thản nhiên cười :
– Điều ấy tiểu đệ cũng đề phòng đến rồi, mặc dù khả năng ấy là rất hi hữu, song bắt buộc cũng phải đề phòng!
Bạch Vô Thường nôn nóng :
– Dự phòng bằng cách nào?
– Đó là xem bà ta xông vào khi nào, nếu vào lúc chúng ta sắp luyện thành Mai Hoa kiếm phổ thì cứ việc ra tay quyết đầu với bà ta…
Bạch Vô Thường sốt ruột xen lời :
– Nếu như chưa luyện thành thì sao?
– Vậy thì cũng chẳng hề gì, khi tiểu đệ làm khách tại đây hồi ba năm về trước, đã từng quan sát địa thế trong cốc, có một con đường ngầm thông ra ngoài xa ba dặm.
Bạch Vô Thường lo lắng :
– Ngoài ba dặm chẳng phải vẫn còn nằm trong phạm vi của Thái Sơn ư?
Hắc Vô Thường lắc đầu cười :
– Lục ca sao mà khờ quá vậy? Hễ một khi Kim Xà phu nhân vào đây phát hiện ra chúng ta, tất nhiên sẽ triệu tập hết cao thủ kéo đến đây, có nghĩa là toàn bộ thực lực của Kim Xà cung đều tập trung vào Long Hổ cốc, vậy thì đâu còn chú ý đến ở ngoài xa ba dặm nữa.
Bạch Vô Thường gật gù :
– Vậy là ngươi đã tính toán đến mức an toàn tuyệt đối rồi!
Hắc Vô Thường kiêu hãnh :
– Lẽ dĩ nhiên, Lục ca đã yên tâm chưa?
Bạch Vô Thường gật đầu :
– Chẳng những yên tâm mà còn phục ngươi sát đất nữa. Mọi sự giao cho ngươi xử lý, ta chỉ biết nghe theo ngươi thôi. Thôi chúng ta đi!
Đoạn Hắc Bạch Vô Thường cùng đứng lên tiếp tục tiến vào trong cốc.
Đinh Tiểu Nam vận dụng thuật Tiêu Ảnh Nặc Tông nhon nhón theo sau hai người tiến vào trong.
Đang đi bỗng một cơn gió nổi lên, một con hổ vện từ trong cốc lao nhanh ra, phía sau còn có một con rắn khổng lồ dài chừng ba trượng.
Đinh Tiểu Nam định thần nhìn, chỉ thấy Hắc Bạch Vô Thường cùng vung tay tung ra một nắm phấn trắng, rồi lẹ làng phóng sang hai bên.
Nắm phấn trắng ấy tỏa ra mịt mù phủ khắp mười trượng vuông.
Hai con thú dữ lao tới rất nhanh, thoáng chốc đã tiến vào trong làn phấn trắng.
Nhưng kể cũng lạ, hai con thú lập tức như bị và mạnh vào vách đã, chỉ nghe “ầm” một tiếng ngã ra bất tỉnh.
Hắc Bạch Vô Thường cùng lúc nhảy ra, một ra tay đánh vào đầu hổ, một vặn mình rắn, hai con thú chết thảm ngay tức khắc.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng thầm nhủ :
– Thảo nào hai con thú đã chết một cách im lìm thế kia, thì ra chúng đã bị trúng độc trước rồi ra tay sau, thủ đoạn của hai người này cũng khá là tàn độc.
Vừa nghĩ vừa tiếp tục theo gót hai người tiến vào trong.