Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng

Chương 25: Làm kẻ ác tưởng người hiền


Đọc truyện Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng – Chương 25: Làm kẻ ác tưởng người hiền

Trong một sơn cốc yên tĩnh tại núi Phục Ngưu, Vô Ảnh lão nhân ngồi đối diện với Đinh Tiểu Nam trên một tảng đá to.

Vô Ảnh lão nhân ngậm cười nói :

– Yếu quyết mà sư phụ đã tham ngộ trong mấy mươi năm đã truyền cho ngươi rồi, ngươi có thể thử một phen chăng?

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Đệ tử xin tuân mệnh… nhưng đệ tử ngốc nghếch e không thể đáp ứng lòng mong muốn của sư phụ.

Vô Ảnh lão nhân cười :

– Nhận xét của sư phụ không lầm được đâu, hãy cứ thử xem!

Đinh Tiểu Nam đứng lên, trước tiên chắp tay thi lễ với Vô Ảnh lão nhân và nói :

– Xin sư phụ chỉ giáo!

Thân hình nhấp nhoáng, bỗng chốc biến mất như ủy mị.

Vô Ảnh lão nhân mừng rỡ :

– Tuyệt, mới thử lần đầu mà đã được như vậy quả đúng là hậu sinh khả úy.

Những thấy bóng người nhấp nhoáng, Đinh Tiểu Nam lại xuất hiện trước mặt của Vô Ảnh lão nhân, vẫn cung kính thi lễ rồi nói :

– Sư phụ quá khen đệ tử!

Vô Ảnh lão nhân cười sung sướng :

– Sư phụ không khen quá lời đâu…

Khẽ buông tiếng tiếng thở dài lại nói tiếp :

– Những bản lĩnh khác của sư phụ kém xa so với Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng và võ công trong Kim Xà quyền phổ, sư phụ cũng chẳng cần truyền thụ nữa.

Đinh Tiểu Nam cười hài lòng :

– Chỉ một môn Tiêu Ảnh Nặc Tông là đủ cho đệ tử sử dụng trọn đời rồi!

Vô Ảnh lão nhân mỉm cười :


– Khéo nói lắm, trong lòng sư phụ tuy có hơi thấy hổ thẹn song lời nói của ngươi cũng khiến cho sư phụ cảm thấy mát dạ…

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

– Chúng ta đã đến lúc chia tay rồi!

Đinh Tiểu Nam chưng hửng :

– Chia tay ư? Đúng lẽ phải theo hầu bên sư phụ, vì sao lại bảo đệ tử phải xa lìa?

Vô Ảnh lão nhân cười cười :

– Chẳng giấu gì ngươi sở dĩ sư phụ đã ngầm theo ngươi suất năm sáu năm qua chẳng qua là muốn thu ngươi làm đệ tử, nay đã đạt được mục đích và đã truyền thụ cho ngươi môn Tiêu Ảnh Nặc Tông, chẳng còn sợ bị kẻ khác cướp mất nữa, xa nhau một thời gian cũng chẳng hề gì…

– Hẳn là sư phụ có việc quan trọng cần làm?

Vô Ảnh lão nhân cười chua chát :

– Cũng có thể nói là như vậy, có lẽ ngươi không nên quên việc Hồng Thái phu nhân nhất định sát hại sư phụ chứ!

– Chả lẽ sư phụ định lẩn trốn hay sao?

Vô Ảnh lão nhân lắc đầu :

– Sư phụ không nhất thiết phải trốn tránh bà ta, chẳng qua định đi tìm nguyên nhân thật sự đã khiến cho bà ta toan gây ra tội ác.

Đinh Tiểu Nam thắc mắc hỏi tiếp :

– Thật ra sư phụ với bà ta có oán thù gì vậy?

Vô Ảnh lão nhân nghiêm chỉnh :

– Có thể nói là chẳng chút hận thù, mà cũng có thể nói là thù sâu như bể!

Đinh Tiểu Nam ngơ ngác :

– Đệ tự chẳng hiểu gì cả.

– Không hiểu càng tốt, hà tất nhất định phải tìm hiểu làm gì?


Đinh Tiểu Nam ngẩn người :

– Ít ra đệ tử cũng có thể hỏi sư phụ có quan hệ gì với bà ta chứ?

Vô Ảnh lão nhân thở dài :

– Thôi được rồi ta có thể cho ngươi biết, Hồng Thái phu nhân chính là người vợ kết tóc của sư phụ.

Đinh Tiểu Nam sững sờ :

– Ồ… Đó… đó là sự thật ư?

Vô Ảnh lão nhân gượng cười :

– Ta với ngươi là sư đồ với nhau, huống chi đại sự như vậy chả lẽ sư phụ lại dối gạt ngươi sao?

Đinh Tiểu Nam ngẫm nghĩ giây lát, lại hỏi :

– Còn Hàn Nguyệt phu nhân?

Vô Ảnh lão nhân lại thở dài :

– Bà ấy cũng là thị thiếp của sư phụ!

Đinh Tiểu Nam lại sửng sốt kêu lên :

– Ồ…

– Sư phụ đã có một thê một thiếp từ lúc nào? Và sao lại trở thành kẻ thù?

– Hàn Nguyệt phu nhân đã là thị thiếp của sư phụ, vì lẽ gì về sau lại lấy Liễu Ký, trở thành Hàn Nguyệt phu nhân? Điều này quả là hết sức khó hiểu!

Chàng không tiện tìm hiểu cặn kẽ, bèn gượng cười nói :

– Sư phụ quả phải chia tay với đệ tử thật ư?

Vô Ảnh lão nhân nghiêm giọng :


– Sư phụ không thể cho đệ tử biết về hành tung của mình ư?

Vô Ảnh lão nhân lắc đầu :

– Nói thật, chính bản thân sư phụ cũng chẳng biết là sẽ đi về đâu, dĩ nhiên là không thể nào cho ngươi biết hành tung…

Ngưng giây lát bỗng lại nói :

– Tuy nhiên sư phụ tự có cách thông tin với ngươi, để cho ngươi biết tông tích là được rồi.

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Xin sư phụ hãy bảo trọng!

Vô Ảnh lão nhân ra chiều an ủi :

– Ngươi cũng phải bảo trọng, môn Tiêu Ảnh Nặc Tông tuy không thể dùng để công thành khắc địch, song có thể giúp ngươi công thủ như ý không sợ kẻ địch…

Đinh Tiểu Nam tiếp lời :

– Đệ tử biết rồi!

Vô Ảnh lão nhân chau mày nói tiếp :

– Nhưng ngươi hãy còn thiếu kinh nghiệm, phải biết trong giới giang hồ rất nhiều gian trá khó thể đề phòng, đó là điều duy nhất khiến cho sư phụ chẳng thể yên tâm.

Đinh Tiểu Nam mỉm cười :

– Nếu sư phụ không yên tâm thì hãy để đệ tử đi theo vậy!

Vô Ảnh lão nhân xua tay cười :

– Ngươi chớ mà lợi dụng thời cơ, mặc dù sư phụ không yên tâm nhưng cũng phải để cho ngươi tự mình xông xáo với cuộc đời, chứ sư phụ đâu thể đi theo ngươi suốt đời…

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

– Thôi sư phụ đi đây!

Thân hình loáng cái đã mất dạng!

Đinh Tiểu Nam với cõi lòng trĩu nặng đứng lên, lúc này mặt trời đã ngả về tây, sương mù dày đặc dần.

Chàng bỗng đâm ra lưỡng lự, bây giờ mình nên đi đâu? Người của Tam cung cũng như của phái Thiếu Lâm mình đều không thể chạm mặt, khi bước chân trên chốn giang hồ lúc nào cũng phải phập phồng lo lắng.

Chàng không hiểu Liễu Tâm Mỹ đến Côn Lôn phải cần bao nhiêu thời gian, lúc nào mới đến được Thái Sơn, nhưng chàng lại hiểu rất rõ nếu mình đến Thái Sơn ngay nhất định không gặp được nàng.


Nhưng mình còn có thể đến Thái Sơn chăng? Câu trả lời là không, bởi chàng đã bái Vô Ảnh lão nhân làm sư phụ, hơn nữa trong thâm tâm chàng, Kim Xà cung đã muốn tranh bá giang hồ, nuốt chửng võ lâm, vậy thì đã kể như là kẻ địch của chàng, chàng chẳng tiện gặp Kim Xà phu nhân nữa.

Trước hết chàng nghĩ đến một điều cần phải làm là cải trang mình, che giấu bộ mặt thật, bằng không bất cứ lúc nào cũng có thể gặp điều phiền toái.

Nghĩ đoạn Đinh Tiểu Nam bèn phi thân xuống núi Phục Ngưu.

Vừa rời khỏi phạm vi núi Phục Ngưu không xa lắm, đến ngoài một thị trấn nhỏ, Đinh Tiểu Nam bỗng nghe có tiếng quát tháo, dường như có người đang xô xát nhau.

Sau khi vượt qua một ngọn đồi, chàng đã trông thấy một đám người xúm quanh, tiếng quát tháo ấy từ chính giữa phát ra. Động tính hiếu kỳ, Đinh Tiểu Nam phi thân về phía ấy.

Chàng chen vào đám người, đưa mắt nhìn, thì ra một hán tử trạc tứ tuần ăn vận theo lối lục lâm đang giao đấu với một lão già người mảnh khảnh.

Chỉ thấy gã hán tử vạm vỡ tay cầm một thanh đao quát lớn :

– Hãy xem đây!

Đồng thời phóng ra một thế đao vô cùng ác hiểm, những thấy ánh thép loang loáng, gió rít vụt vù, nhắm lão già mảnh khảnh tấn công tới.

Song lão già nọ ra chiều hết sức ung dung, miệng tủm tỉm cười, thân hình nhấp nhoáng đã tránh khỏi chiêu đao của hán tử vạm vỡ một cách dễ dàng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Nam cũng biết hán tử vạm vỡ kia quyết không thể là đối thủ của lão già mảnh khảnh.

Hán tử nọ hụt một chiêu đao, thoáng ngẩn người, gầm lên :

– Thật không ngờ lão quả nhiên cũng có vài ngón, nhưng gặp phải đại gia đây thì hôm nay lão đã hết thời rồi, hãy thưởng thức thêm Truy Hồn Tam Đao của đại gia!

Lão già mảnh khảnh lạnh lùng xua tay :

– Giao đấu nhau hãy điểm tới thì thôi, ngươi phải biết thức thời một chút ngưng tay đi thôi, vậy mới là thượng sách.

Hán tử nọ chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói của đối phương, hậm hực quát :

– Nếu đại gia đây hôm nay mà không thịt được ngươi thì từ nay sẽ lui khỏi chốn giang hồ.

Vừa dứt lời thì đã liên hoàn phóng ra ba đao vun vút, ánh đao phủ trùm khắp người lão già mảnh khoảnh, song lão vẫn khoan thai xuyên qua khỏi Truy Hồn tam đao của đối phương.

Hán tử vạm vỡ thu đao về, mặt lộ vẻ vô cùng kinh dị.

Lão già mảnh khoảnh buông tiếng cười gằn :

– Trước sau ngươi đã chém lão phu bốn đao vậy thì lão phu phải hoàn trả ngươi một chưởng!

Trở tay phóng ra một chưởng, một luồng kinh phong ồ ạt xô ra. Hán tử nọ đã nhận ra đối phương lợi hại, vội vọt người lên cao hơn một trượng toan tránh né chưởng lực của lão già mảnh khảnh, sau đó thừa thế dơi xuống, vung đao tung ra một kỳ chiêu đột kích.

Nào ngờ lão già mảnh khảnh dường như có ý muốn như vậy, khi hán tử nọ vừa vọt người lên, lão xoay tay hoành không phóng ra một chưởng, nhanh như chớp. Những nghe hai tiếng “bốp, bốp” giòn giã, đôi chân hán tử nọ từ đầu gối trở xuống lập tức gãy nát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.