Đọc truyện Kim Phi Tích Bỉ – Chương 63: Vui đến quên trời đất
Sau khi thu dọn xong đám dược liệu, Sương Lan Nhi bị Linh Lung kéo đi dạo phố xá rồi đi ăn cơm, về phần đồ đạc này nọ còn lại của nàng thì được Linh Lung phân phó một hộ vệ tùy thân đem về nhà hộ.
Linh Lung kéo Sương Lan Nhi chạy xuyên qua một ngõ hẹp, rẽ bảy tám lượt rốt cục cũng tới một tửu quán héo lánh.
Trong điếm, chưởng quầy là một lão nương, bộ dạng trông vô cùng diêm dúa lòe loẹt, vừa thấy Linh Lung bước vào liền phi thân xông đến, châu ngọc treo lủng lẳng trên đầu va chạm vào nhau kêu lên đinh đinh, giọng mũi cao réo lên: “Ai ôi, ta nói là ai tới đây vậy, thì ra đúng là Linh Lung đại tiểu thư của chúng ta. Khách quý khách quý, hoan nghênh mời vào.”
Linh Lung một tay khoác lấy tay Sương Lan Nhi, cười nói: “Đây là tửu quán của Thúy nương, ngoài rượu hảo hạng ra còn có món thịt bò cũng nổi tiếng khắp Hồng Châu thành.” Nàng nâng mắt phân phó: “Thúy nương, đây là bằng hữu mới của ta, đem đồ ăn tốt nhất lên đây. Tiền nong cứ tính trên đầu Phương phủ.”
“Được, mời hai vị ngồi vào chỗ, ta sẽ lập tức bê lên.” Thúy nương xoay người lắc mông rời đi.
Sương Lan Nhi nhìn quanh bốn phía, nơi này trang trí cũng không quá xa hoa nhưng cũng rất lịch sự tao nhã, bàn ghế đều là trúc mây, ngay cả cái lọ đựng đũa, đồ dùng trang trí trên tường cũng đều được làm từ trúc, không khí tràn ngập hương rượu hòa trộn với hương trúc khiến người ta chìm vào một cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Vừa ngồi xuống bàn, nàng nhìn ra ngoài trời lại thấy mưa tạnh từ sớm chiều nay lại rơi xuống.
Mưa thu cực kỳ dai dẳng, đánh xuống nóc nhà tạo nên những ân thanh lộp bộp. Thúy nương chỉ trong chốc lát đã đưa đồ tới, nàng bưng đến rất nhiều món ăn ngon, lại cầm theo cả một vò rượu. Linh Lung hôm nay cực kỳ cao hứng, nàng uống một lúc liền mấy chén, lớn tiếng lải nhải không ngừng.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gió thổi nghẹn ngào tiếng mưa rơi lộp bộp nơi mái hiên, hòa trộn lại với nhau toát lên một thứ tư vị không thể nói rõ thành lời.
Linh Lung nghe khúc nhạc này, tinh thần lại thêm phấn chấn, nàng buông bò rượu xuống, tháo giày rồi nhảy lên bàn, chân trần nhảy múa khiêu vũ. Khuôn mặt nàng vốn thanh tú, dáng người cũng không tồi, dưới nền nhạc thân thể lại càng thêm uyển chuyển, mềm mại như không xương, tư chất trời xinh quyến rũ.
Lúc này Thúy nương cũng vô cùng cao hứng, nàng lấy một phiến trúc cầm trong tay vỗ vỗ, âm thanh sàn sạt cũng với nhịp điệu ngoài kia càng lúc càng mau, giống như kim xà vũ điệu. Linh Lung nhảy càng ngày càng hăng say, nàng nhảy nhót giữa những chiếc bàn, nhẹ nhàng giống như một con bướm xinh đẹp, vòng quanh lấy Sương Lan Nhi lượn qua lượn lại. Linh Lung cười khanh khách, tiếng cười kia toát lên sự hồn nhiên, vui vẻ, những người xung quanh họ đều vỗ tay hoan nghênh hưởng ứng, liên tục khen ngợi không ngớt.
Khi những âm thanh đó dừng lại, quán rượu lại trở về sự yên tĩnh vốn có, trầm lắng đến ngày cả tiếng nước nhỏ rọt rơi từ mái hiên xuống còn có thể nghe thấy rành mạch. Linh Lung lập tức than thở trước mặt Sương Lan Nhi, nàng không ngừng thở dài, đôi thủy mâu sóng sánh như làn nước gợn sóng, nói: “Mệt chết ta rồi. Đã lâu không có tùy tiện như vậy.”
Sương Lan Nhi rót một chén trà xanh đưa qua thì Linh Lung lại giật lấy ly rượu trên tay nàng uống cạn, một hơi hết không còn một giọt, nàng nhìn Sương Lan Nhi cười cười: “Nhân sinh hữu tửu tu đương túy, ách, câu sau là gì nhỉ? Ta quên mất rồi.”
Sương Lan Nhi tiếp lời: “Nhất trích hà tăng đáo cửu tuyền”
“Đúng, đúng, chính là câu này! Nhân sinh hữu tửu tu đương túy, nhất trích hà tăng đáo cửu tuyền.” Linh Lung cười ha hả, bên má lộ ra hai má núm đồng tiền nhỏ trông cực kỳ đáng yêu.
Không biết tại sao không khí vui vẻ ấy cuốn hút Sương Lan Nhi. Liền mấy tháng nay nàng chỉ biết đi khắp nơi bôn ba, mỗi ngày đều ép mình bộn rộn, thần kinh không được lơ là, nàng sợ, nàng sợ chỉ cần dừng lại nàng sẽ lại nhớ đến hài tử, nhưng cho dù có làm cách nào cũng không thể khiến trái tim ngừng đau đớn, đáy lòng mù mịt không chút nào rời đi, chẳng qua chỉ là nàng đang cố gắng tận lực kìm nén xúc cảm mà thôi.
Nhưng đến hiện tại nàng đã có chút cảm giác thoải mái, trong lòng cũng không còn khó chịu như trước nữa. Nếu như ai ai cũng giống như Linh Lung vui vẻ hồn nhiên như vậy thì thế gian này có phải sẽ không còn phiền não hay không?
Nói đến Linh Lung, nàng vừa rồi không ngừng liên miên lải nhải cằn nhằn hết chuyện này đến chuyện khác. Sương Lan Nhi đại khái đã biết qua lai lịch của Linh Lung. Chuyện này nói ra cũng thật hư cấu. Linh Lung từ nhỏ đã là đứa nhỏ bị bỏ rơi, được lão bản gánh hát diễn ảo thuật hảo tâm đem về nuôi dưỡng, lão bản chỉ có con trai, như vậy liền nhận nàng làm nữ nhi, gánh hát từ trên xuống dưới ai ai cũng thích nàng nhỏ tuổi đáng yêu, đều vô cùng cưng sủng nàng. Linh Lung theo các sư huynh sư tỷ học chút xiếc ảo thuật, nàng học nghệ mặc dù không tinh, thật ra cũng có thể miễn cưỡng lên đài nhưng gánh hát cũng biết không cần trông cậy gì vào nàng để kiếm được đồng tiền lớn. Cứ như vậy tới khi nàng mười tuổi, vận may của nàng chợt đến. Gánh hát diễn ảo thuật đi tới Hồng Châu thành, chuẩn bị diễn trong một tháng. Mà lúc này một thương nhân vô cùng giàu có ở Hồng Châu thành họ Phương tên Phương Tiến Ích trong một lần tình cờ có cơ hội nhìn thấy Linh Lung, hắn thập phần yêu thích, nhất định muốn đem nàng về nhận làm con gái nuôi. Lão bản sạp hát tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ.
Thương nhân giàu có Hồng Châu Thành tên Phương Tiến Ích này có ba vị phu nhân, sinh cho hắn tổng cộng chín đứa con trai, hắn vẫn luôn muốn có một đứa con gái nhưng cố hết lần này đến lần khác đều không được, sau đó hắn tìm đến một vị thầy tướng số thì nghe ông ta nói năm hắn bốn mươi tuổi sẽ gặp được một tiểu cô nương, nếu như nhận về nhà nuôi thì từ nay về sau vận mệnh thông thuận, phú quý tràn đầy. Lúc đó hắn cũng không hoàn toàn tin, thu dưỡng Linh Lung thật ra là xuất phát từ lòng yêu thích.
Nói đến cũng lạ, Linh Lung sau khi được Phương Tiến Ích nhận làm con nuôi được một năm, cả Tường Long quốc liên tục khô hạn, bông không thu hoạch được, vừa vặn Phương Tiến Ích trong tay còn dự trữ một chút bông năm xưa, vốn chỉ có khả năng lỗ vốn, không những vậy còn tổn thất thảm hại. Nào ngờ năm ấy trái lại thành công ăn được một cái bánh bao lớn, kiếm được một khoản không biết từ đâu nhảy ra. Chuyện như vậy quả thực xác minh lời thầy tướng số nói. Đến lúc đó cả Phương quý phủ cao thấp đều xem như Linh Lung như minh châu ngọc ngà mà nâng hứng, nàng muốn cái gì thì có cái đó, thích lăn qua lăn lại thế nào cũng không thành vấn đề. Linh Lung bình thường vẫn luôn muốn đi khắp nơi du ngoạn, Phương phủ đành phải cho thị vệ đi theo hộ tống nàng.
Tính ra vận số của Linh Lung đúng ra không thể nói là tốt hay là xấu, tuy rằng nàng sinh ra bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng sau đó phúc lượng vô hạn. Có lẽ nếu như nàng đi theo cha mẹ thân sinh của chính mình thì có thể sẽ không có được hiện tại vui vẻ khoái hoạt như thế này.
Sương Lan Nhi thở dài nhẹ nhõm, nàng đột nhiên nghĩ tới đứa con của chính mình mà nàng chưa từng nhìn thấy mặt. Đứa nhỏ của nàng, không có một người mẹ thân thế hèn mọn như vậy hẳn là sẽ may mắn hạnh phúc hơn rất nhiều. Tiểu thế tử của Thụy vương phủ, chúng tinh củng nguyệt, cẩm y ngọc thực. Thu Khả Ngâm không có con, nàng chỉ có thể vì mình mà đối xử cho thỏa đáng. Nếu như nàng ở lại vương phủ sẽ chỉ đem lại cho nó những cuộc tranh đấu không có hổi kết cùng tai họa thống khổ. Nếu đã như vậy thì không bằng nàng cứ biến mất như vậy cũng tốt.
Đợi sau khi Linh Lung tận hứng vui vẻ, nàng kéo Sương Lan Nhi đi ra ngoài dạo một vòng. Uống cũng nhiều nên khi bước ra khỏi tửu quán chân nàng không tránh khỏi chân này đá chân kia, dáng người lắc lư, cứ một chút lại phải dựa vào người Sương Lan Nhi để đứng vững.
Mưa còn chưa ngớt, sắc trời cũng đã tối muộn, từ phía xa xa tất cả đều chìm vào lớp sương mù mông lung huyền ảo, Hồng Châu thành tựa một bức tranh thủy mặc với sông với cầu kiều đài các mờ mờ ẩn hiện trong hơi nước mờ mịt.
Xa xa đèn lồng từ những cửa tiệm dần dần được thắp lên, ánh hào quang chiếu trên những con thuyền mờ mờ khói bếp, lượn lờ phiêu tán lên bầu trời đêm.
Mưa bụi ở Hồng Châu thật sự là mĩ, giống như một bức tranh thủy mặc với những nét chấm phá truyền kỳ phô bày trước mặt, khiến cho người ta nhìn rồi không khỏi thầm than lên một tiếng. Phồn hoa như vậy, ôn hòa như vậy, nhẹ nhàng như vậy, yên tĩnh như vậy, càng giống như cõi tiên cảnh giữa nhân gian.
Sương Lan Nhi đỡ Linh Lung đi một đoạn đường tới Phương phủ. Lúc đang đi thì hộ vệ của Phương phủ đã cho người đưa kiệu đến, Sương Lan Nhi đỡ Linh Lung đã say bảy phần lên xe ngựa rồi đứng đó nhìn cho tới khi cỗ kiệu đã đi xa.
Đợi cho đến khi kiệu tới chỗ rẽ chuẩn bị mất hút, Linh Lung bỗng nhoài người ra cửa sổ, vẫy vẫy tay gào to: “Lan nhi, ngày mai ta lại tới tìm cô chơi…”
Giọng nói oanh oanh như chim yến dần dần đi xa cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Lúc này gió thổi mưa bụi phất lên khuôn mặt thanh tú có phần thoải mái của Sương Lan Nhi, nàng xoay người, những giọt mưa nhẹ rơi xuống lòng bàn tay, có một loại cảm giác khe khẽ mềm mại lan tỏa, cảm giác ấy dường như đang ngấm vào từng lớp da thịt, tiến sâu vào trong trái tim, mỗi một nhịp đập đều rộn ràng.
Thành trấn mới, bằng hữu mới, một sự bắt đầu mới, đây chính là những gì nàng mong muốn.
Thời gian qua đi nhanh chóng đã hơn mười ngày.
Sạp hàng của Sương Lan Nhi không còn người nào đến gây hấn nữa, nàng là người ngoài nhưng sống nhiệt tâm, việc làm ăn ngày ngày một náo nhiệt hơn, Linh Lung cũng thường xuyên đến tìm nàng nói chuyện phiếm, dần dần hai người trở thành bằng hữu tốt đến độ không biết dùng từ gì để miêu tả, thậm chí còn có một hai buổi tối, Linh Lung không trở lại Phương phủ mà trực tiếp ngủ trong phòng nàng, hai người cùng nằm trên một giường tán gẫu đến nửa đêm.
Sau thâm giao mới biết Linh Lung đúng là cùng tuổi tác với nàng. Theo đạo lý thì tới tuổi này nàng sớm đã nên có một đứa con nhưng Linh Lung lại vẫn chưa lấy chồng, nói là không có nam tử nào lọt vào mắt nàng. Như thế người đến Phương phủ cầu thân vừa bước chân đến ngưỡng cửa đã bị nàng loại bỏ, tất cả đều bị cự tuyệt. Chỉ là Phương lão gia đến giờ phút này không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, lại nói đến, mặc kệ Linh Lung có đồng ý hay không thì lễ ném tú cầu chọn rể cũng đã được chuẩn bị kỹ càng. Đến lúc đó tú cầu được ném đi, nàng muốn gả thì đương nhiên gả mà không muốn gả cũng phải gả. Cho nên hai ngày nay mỗi lần Linh Lung đến đều vác theo cả bộ mặt uể oải, tinh thần có đánh thế nào cũng không dậy nổi, cứ ngồi rồi lại đứng đi đi lại lại.
Ngày hôm đó, thời điểm Sương Lan Nhi chuẩn bị thu quán nàng lại ngoài ý muốn gặp lại Phong Diên tuyết.
Hôm nay hắn mặc một bộ sam y tơ lụa màu xanh đẹp mắt, tóc buộc ngọc quan, bộ dạng vô cùng tao nhã thanh thản. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, trước sau như vậy vẫn luôn duy trì một nụ cười nhẹ, từ từ nói: “Sương lão bản, ta có tin tức tốt muốn nói cho cô, không biết cô có muốn nghe hay không?”
Lúc đó sắc trời đã dần dần ngả về đêm, bầu trời đen như mực nhè nhẹ từng đợt mở ra, bóng tối dần dần phủ xuống. Sườn nhan tuấn lãng của hắn dưới ánh sáng mơ hồ ảm đạm mà có chút ảo giác không rõ.
Khóe miệng Phong Diên Tuyết khẽ nâng lên: “Nghe nói cô mỗi ngày đều đến nha môn Hồng Châu phủ, muốn hỏi thăm chút tin tức từ phía Thượng Dương thành bên kia, không biết có thu được thông tin gì hay không?”
Sương Lan Nhi nghe được ba chữ Thượng Dương thành kia mi tâm liền rung lên kịch liệt như ngọn lửa mãnh liệt rung động trong gió, giống như chạm vào điều tối kỵ trong lòng nàng, mỗi khi nhắc tới đều có thẻ xé rách miệng vết thương làm tràn ra thứ gọi là thống khổ. Nàng cũng đã bảo đảm với Đoan quý phi một khi đã rời khỏi Thụy vương phủ sẽ vĩnh viễn không quay trở lại Thượng Dương thành nữa. Ca ca, đệ đệ, muội muội của nàng, Đoan quý phi sẽ mau chóng an bài cho họ quay về nhà, về phần phụ thân của nàng, muốn tẩy đi tội danh thì cần thêm chút thời gian.
Thật sự có tin tức sao? Có phải là tin tức tốt? Lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt nàng có chút khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ Phong lão bản bên kia có tin tức sao?”
Trăng non một mảnh trắng nõn treo trên ngọn cây, nhỏ xuống những dòng ánh sáng nhấp nhô.
Phong Diên Tuyết nhìn sườn nhan nàng chìm trong ánh trăng tinh khiết, dừng một chút hắn mới chậm rãi nói: “Tốt lắm dù ta không thu được mối quan tâm của cô. Người mà cô ủy thác tư lịch không đủ, như vậy không tra hỏi được những chuyện cơ mật. Nhưng ta lại nghe ngóng được một chút tin tức. Lệnh tôn hiện tại đã được đưa về nhà chỉ là triều đình sẽ vẫn tiếp tục giam lòng nửa năm đến một năm, nếu không còn gì phức tạp sang đến năm sau bọn họ có thể xem như là tự do. Đến lúc đó ta nghĩ cả nhà cô sẽ được đoàn tụ. Cô nói xem cái này có được tính là tin tốt không?”
“Thật sao?” Sương Lan Nhi giống như không thể tin được, liên tiếp hỏi: “Phong lão bản như thế nào lại có thể nghe ngóng được tin này?”
Phong Diên Tuyết thản nhiên mỉm cười: “Có tiền thì chuyện gì cũng thành, muốn biết cái gì cũng đều cần có cách thức. Yên tâm đi, tin tức tuyệt đối tin cậy.”
Một khắc kia bên môi nàng kéo lên một nụ cười, ngay cả y bào màu trắng cũng giống như được ánh trăng óng ánh dát lên một màu trong suốt. Mà thứ ánh sáng ấy tỏa ra quanh người nàng càng thêm rực rỡ, vạt áo theo gió phiêu phiêu.
Dung mạo thuần mỹ, vóc người tinh xảo, cả thân thể đắm chìm trong tinh quang sáng ngời, phong tư tựa thần tiên giáng trần khiến Phong Diên Tuyết kinh ngạc nửa ngày, hắn sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn nói: “Nghĩ đến việc Sương cô nương chắc hẳn ngày sau cũng muốn đưa thân nhân đến Hồng Châu phong cảnh đẹp như tranh vẽ này, không có chút vốn là không được, chuyện lần trước ta nói chuyện với cô, không biết cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Muốn đưa người thân tới Hồng Châu… nàng cần mua một căn nhà… cần một chút tiền cho đệ đệ được đến trường đường, còn phải chữa bệnh cho phụ thân…. Dược liệu lại đắt như vậy…
Phong Diên Tuyết nhìn ra nàng đang động tâm, hắn lại nói: “Hợp tác kinh doanh, ngươi phụ trách chọn lựa hàng hóa, ta phụ trách tuyệt đại bộ phận tiêu thụ. Phương tiện tài bạc đã có ta bỏ ra, lợi nhuận chia ba bảy, cô ba ta bảy, thế nào? Bất quá đây cũng mới chỉ là nói trước, nếu như lỗ vốn, về việc gánh vác tổn thất cũng vẫn là cô ba ta bảy.”
Mua bán vốn không khác gì một cuộc phiêu lưu, chỉ cần nàng tận tâm hết sức thì chuyện gì cũng có thể. Phong Diên Thuyết tốt xấu gì cũng là một thương nhân, việc phân chia này không cao cũng không thấp, cũng không để cho nàng chiếm được tiện nghi, trách nhiệm nên gánh vác thì cần gánh vác, như vậy cũng rất tốt, đây mới chân chính là hợp tác có hiệu quả. Thực ra Sương Lan Nhi rất do dự, sau khi cẩn thận suy nghĩ thêm một lát nàng liền gật đầu nói: “Được, vậy cứ làm theo ý của Phong lão bản đi.”
Khóe môi mặc dù nở một nụ cười ôn hòa nhưng thần sắc Phong Duyên Tuyết lại có chút sâu sa khó hiểu, hắn giúp Sương Lan Nhi gói lại một đám dược liệu lớn: “Chúc mừng chúng ta hợp tác thuận lợi.” Hắn khẽ quay sang nhìn trộm nàng: “Ngươi ở chỗ này vị trí cũng chỉ tàm tạm, tuy có lòng nhưng chung quy cũng chỉ có thẻ làm ăn nhỏ. Phía tây thành ta có một cửa hàng vốn là ở Hồng Châu thành buôn bán chút y phục da lông, kinh doanh không được tốt lắm, không lỗ cũng không lời. Ta chuẩn bị đóng cửa gian hàng này, hai ngày tới giao lại cho cô.”
“Chuyện này…” Sương Lan Nhi còn chưa nói xong Phong Diên Tuyết đã tự mình phân phó: “Cô không cần từ chối ta, có thể coi như đây là tiền thuê, vả lại tiền thuê một tháng tính rất cao, mỗi tháng cũng phải thu được một trăm lượng bạc làm vốn. Áp lực của cô cũng không hề nhỏ đâu, phải làm tốt mới được.”
“A” Sương Lan Nhi lên tiếng, một trăm lượng bạc giá thuê, cái giá này… quả đúng là không hề có lợi.
“Mặt khác bên trong cửa hàng còn dự trữ rất nhiều hàng hóa, mà thuê người cũng không có lợi, phòng ở hiện tại cô đừng ở nữa, ngày mai liền dọn đến cửa hàng luôn đi, mặt tiền cùng với các hậu viện phía sau cô đều có thể dùng.”
Sương Lan Nhi chưa bao giờ phát hiện không ngờ phong thái Phong Diên Tuyết nói chuyện thật đúng là công sự hóa nhưng lại giống như liên tiếp nã pháo, nàng ngay cả nửa câu cũng không nói hết được. Bất quá nàng phải nghe theo hắn thế nào đây, từ ý tứ đều có thể nhận ra Phong Diên Tuyết này đang có chủ ý tốt muốn giúp đỡ nàng, cho nàng cơ hội kiếm tiền, cho nàng sử dụng mặt tiền cửa hàng ở vị trí vô cùng đẹp, thậm chí cò cung cấp cả nơi ở. Cũng một phần là gian phòng nàng đang thuê chỉ có nửa gian sân, nếu muốn nấu cơm đều phải dùng chung với người ta, quấy rầy nhiều quả thực cũng không tiện, có những khi nàng chỉ ăn cho qua loa mấy món cơm thừa lạnh ngắt. Chẳng lẽ chuyện này hắn cũng biết.
Đang mải suy nghĩ, Phong Diên Tuyết liền cắt đứt mạch suy tư của nàng: “Từ từ, ta đang nghĩ, hậu viện không thể cho cô ở được, nơi đó không lớn có lẽ chỉ đủ chứa hàng. Như vậy đành phải ủy khuất cô phải tạm ở tại căn gác. Ta nghĩ cô chỉ có một người, cũng không có đồ vật này nọ, như thế chắc cũng đủ ở.”
“Được, ta đã biết.” Sương Lan Nhi vẻ mặt cứng đờ, nàng còn muốn hắn hào phóng đến chừng nào nữa, bất quá cũng vẫn thế mà thôi. Dù sao cũng tốt, thuần túy hợp tác làm ăn là tốt nhất, nàng cũng không nghĩ đến việc muốn chiếm tiện nghi của bất luận người nào.
Trên đường về nhà, nàng chăm chú lắng nghe Phong Diên Tuyết nói, nào thì cửa hàng phải chú tâm coi trọng dược liệu như thế nào để buôn bán, Hồng Châu là vùng đất tốt đến thế nào để khai thác triệt để, nhất định phải khiến cho công việc làm ăn buôn bán dược liệu đại bộ phận đều hấp dẫn tới địa phương này buôn bán, hình thành một thị trường tập hợp và phân tán, quy mô so với hiện tại phải lớn hơn nữa, thanh danh ngày càng vang xa, rồi sau đó còn rất nhiều lý luận khác nữa. Mặc dù khi nghe xong đầu nàng có chút căng ra nhưng dù sao cũng thu được không ít bài học có ích, xem ra với việc buôn bán nhỏ mà nàng muốn hướng tới thì Phong Diên Tuyết này quả nhiên là một bậc thầy tốt nhất.
Vậy là ngày hôm sau nàng liền đi tới cửa tiệm nằm ở phía tây thành. Phong Diên Tuyết làm việc hiệu suất cực kỳ cao, tới ngày thứ ba đã hoàn toàn giải quyết xong vấn đề cũ, ngày thứ tư sai người đưa tới tất cả tủ đựng dược cùng các loại gia cụ, ngày thứ năm bày hàng, ngày thứ sáu khai trương, ngày cả Sương Lan Nhi cũng không khỏi bội phục hắn làm việc thần tốc, quả thật là sấm rền gió cuộn.
Lại nửa tháng như vậy vội vã trôi qua, việc làm ăn cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Phong Diên Tuyết vì việc buôn bán dược liệu ở Hồng Châu lần này mà lưu lại khá lâu, hắn giờ cần phải trở về Thượng Dương thành một đoạn thời gian, dù sao bên đó còn nhiều việc hơn cần hắn xử lý.
Trước khi rời đi hắn dặn Sương Lan Nhi phải tới Thiên Phượng Lâu ở Lô Châu vài chuyến, có mấy vị phú hộ lớn quan trọng cần nàng đích thân đi bàn bạc, chính là về vấn đề thu mua dược liệu. Trước khi đi hắn cứ nói mãi, biểu tình thập phần trịnh trọng.
“Sương lan Nhi cô nghe cho rõ, một đấu gạo, một thước vải, giá cả đều vô dụng, hàng hóa dù là dạng gì đi chăng nữa, giá cả dù có dạng gì đi chăng nữa, tốt thì bán đắt, kém thì bán rẻ, không cần nhiều lời. Hàng hóa Tây Vực bên kia vốn hiếm lạ, mặc dù bán có giá nhưng nguồn cung cấp lại không có ai đứng ra đảm bảo, ai cũng không biết thực chất là buôn bán thứ gì, trên đường có nhiều kẻ cường đạo, nguy hiểm rất nhiều. Chỉ có dược liệu mới dễ phát tài, trước mắt đây là việc gấp rút nhất. Lần này Bắc Di quốc cùng Tường Long Quốc lại rời vào tình trạng căng thẳng, đại quân phải tự áp sát tiếp cận, án binh bất động. Nếu như có chiến tranh bùng nổ đơn giản chính là không tránh khỏi sẽ thiếu lương thiếu dược. Đây chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta, nhất định không thể bỏ qua. Lô Châu này là vùng đất làm ăn, cô nhất định phải qua đó, không có vạn nhất! Cửa hàng ta sẽ cho người chiếu cố mấy ngày, cô không cần lo lắng, vì vậy chuyện đại sự duy nhất này cô phải đặc biệt làm cho thỏa đáng. Ta về Thượng Dương thành trước, nếu có tin tức của phụ thân cô, ta sẽ ngay lập tức phái người tới báo cho cô. Cô cứ yên tâm mà làm việc, đừng làm cho ta thất vọng đấy!”
Thật không dễ dàng gì Phong Diên Tuyết mới chịu rời đi, tới bước này rồi Sương Lan Nhi rốt cục mới có cảm giác mình bị mắc mưu, cảm tình của hắn lớn đến đâu mà có thể đem cả một sản nghiệp vĩ đại như vậy đưa cho nàng một thân một mình gánh vác, cái này chính là có cong đuôi lên cũng không thể làm nhanh như vậy.
Rơi vào ngõ cụt rồi, đến đây rồi nàng cũng chỉ còn biết tiếp tục cố gắng mà thôi.
Lúc đó trời đã tối muộn, nàng thu thập qua loa chút đồ, thay một thân y phục rồi lên xe ngựa mà Phong Diên Tuyết sớm đã thu xếp cho nàng. Ngồi còn chưa yên vị nàng bỗng nhiên nhìn thấy trong xe có một bóng đen, nàng hoảng hồn đang định hét lên thì bóng đen kia đã nhanh tay che lại môi nàng.
“Đừng cắn. Là ta!”
Thanh âm này đúng là Linh Lung rồi. Sương Lan Nhi ngạc nhiên, vội vàng đẩy tay nàng ra, nói: “Ngươi như thế nào lại ở trên xe của ta? Ta đây là đi Lô Châu làm việc.”
“Ta biết.” Linh Lung quơ quơ túi vải trong tay nói: “Chuyện cô trở thành ông chủ lớn ta sớm đã nghe qua.” Nàng đột nhiên ghé sát vào bên tai Sương Lan Nhi : “Cha ta bức hôn, cái gì mà ném tú cầu chọn rể. Ai thèm để ý đến hắn, ta đành chuồn đi thôi. Mượn chỗ của cô một chút. Haiz, trốn cả ngày, ta mệt lắm rồi, ta đi ngủ đây.” Dứt lời nàng liền ngả xuống ngủ thật.
“Này này…” Sương Lan Nhi kêu lên rồi tiến tới lắc người Linh Lung, nào biết nàng ngủ say thật, mặc cho nàng có lay thế nào cũng không chịu tỉnh.
Lúc này ánh trăng vằng vặc sáng tỏ, nhưng ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời. Bên trong ánh nến yếu ớt chiếu lên da thịt trắng như tuyết của Linh Lung, mặt nàng phớt phớt hồng như cánh hoa đào mềm mại. Sương Lan Nhi chú ý tới trước ngực nàng có một vật rất kỳ quái, giống như là làm từ đồng thau, trên đó có chạm khắc hoa văn, cũng giống như đã có từ rất lâu, thường xuyên bị vuốt đến nhẵn nhụi, thứ đó dưới ánh trăng lập lèo le lói mà càng tỏa ra thứ hào quang lấp lánh.
Bỗng nhiên Linh Lung trở mình một cái, nàng gắt gao nắm ghìm vật trang sức bằng đồng thau đó vào ngực tựa hồ như khi ngủ cũng hết sức kiên định mà lại tỏa ra một thứ hương vị ngọt ngào. Xem ra đồ vật này đối với nàng mà nói rất quan trọng.
Sương Lan Nhi lấy một chiếc áo mỏng đắp lên người Linh Lung rồi hướng ra ngoài hô to: “Khởi hành đi Lô Châu.”
Xe ngựa hơi rung rung rồi chậm rãi di chuyển.
Hai ngày sau, Lô Châu.
Tường Long Quốc núi sông ngàn dặm Sương Lan nhi vốn cũng mới chỉ đi được mấy nơi, không thể tưởng tượng nổi Lô Châu này đúng là một nơi đất đai thôn dã, bình nguyên màu mỡ, sông ngòi bên ruộng, giao thông thủy bộ đều nắm vị trí then chốt. Bên trong thành, lầu các xêm xếp, danh thắng chùa cổ không biết có bao nhiêu mỹ miều. Mà nơi này còn có đặc sản vô cùng nổi tiếng của Tường Long Quốc, là thứ mà cơ hồ mọi nhà đều có… ô dầu tán Lô Châu.
Khi Sương Lan Nhi đến thành Lô Châu thì trời đã về tối, trên đường những tửu quán san sát, nhà trọ liên miên, lầu gác đỏ thắm dọc hai bên đường, ngựa xe như nước, người người đi lại như cá diếc dưới hồ. Xung quanh tràn ngập hoa cúc, tuy đã là cuối thu nhưng vẫn còn lộ vẻ phong lưu xinh đẹp.
Linh Lung trong lòng vô cùng hưng phấn, suốt quãng đường ngắn nàng không ngừng vén rèm cửa nhìn xung quanh, cứ thấy một thứ gì đó mới mẻ là lại lay lay cánh ta của Sương Lan Nhi líu ríu nói không ngừng.
Hỏi mấy người đi đường, cuối cùng họ cũng tìm được Thiên Phượng Lâu. Sương Lan Nhi an bài cho Linh Lung một gian sương phòng ngồi chờ trước còn nàng thì đi tới nơi mà Phong Diên Tuyết đã sớm thu xếp để hiệp đàm với mấy vị thương phú hộ. Có lẽ trước đó Phong Diên Tuyết đã đánh tiếng trước, cùng với đó đối phương cũng rất hài lòng với khả năng phân biệt dược liệu của nàng, vì vậy việc đàm phán rất nhanh đã có thể hoàn thành, xem ra thuận lợi hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng.
Sương Lan Nhi sau khi xong việc liền đi tìm Linh Lung. Khi nàng nhìn vào sương phòng trống không nhất thời thở dài một hơi. Nàng vốn biết Linh Lung ham chơi như vậy khẳng định không chịu ngồi yên, nhưng các nàng ở Lô Châu này vốn không quen thuộc, mong rằng không gặp phải chuyện bất trắc gì đã là tốt lắm rồi.
Trong lòng sốt ruột, nàng không ngừng kéo mấy tiểu nhị phục vụ rượu và thức ăn lại hỏi, chỉ có một người là nói hình như là có gặp qua một vị cô nương chạy đến đảo nhỏ trên hồ ở hậu viện Thiên Phượng lâu.
Trên đảo đèn đuốc sáng trưng, ở giữa có một tòa kiến trúc hai tầng đồ sộ. gió từ giữa hồ thổi đến ẩn ẩn nghe thấy tiếng đàn vang xa, ảnh giác lay động tựa như chốn nhân gian tiên cảnh.
Sương Lan Nhi bước nhanh qua chín khúc cầu kiều, đi thằng tới tòa lầu các tìm người.
Bốn phiến cửa điện rộng mở, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong bóng tối là sự hiện diện của một người vô cùng chói mắt. Có lẽ cũng bởi vì hắn quá mức chói mắt mà khiến cho người ta không muốn nhìn thấy cũng không thể. Bên trong lầu các xa hoa, trân châu ngọc liễm, tơ vàng cẩm tú, hắn mặc một bộ y phục màu sắc tươi đẹp thêu hoa mẫu đơn, sặc sỡ ngoài sức tưởng tượng như vậy chẳng ai nghĩ có thể mặc vào người, nhưng với hắn thì khác, vô cùng thích hợp. Cái này phải gọi là… người đẹp hơn hoa gấp vạn lần.
Đại mi trường mục, khuôn mặt đẹp tựa ánh bình minh buổi sớm. Tuấn mĩ, phong lưu, mỹ lệ, ngoài Long Đằng ra còn có thể là ai?
Sương Lan Nhi lúc này mới nhớ lại, đêm hôm đó máu tươi từ miệng hắn phun ra nhuộm đỏ chính y phục của mình lại hất lên sườn mặt nàng, cảm giác ấm nóng như vậy đến nay vẫn còn khó quên. Nàng không phải không cảm kích, không phải không áy náy, nàng cũng từng nghĩ gần một năm này không biết hắn bị đày đi rốt cục trải qua cuộc sống như thế nào. Có thể hay không lòng người dễ thay đổi, đá bỏ xuống giếng, mà hắn…
Bất quá, xem ra lo lắng của nàng dư thừa rồi.
Người ở bên trong giống như đã uống rất nhiều rất nhiều rồi, cười đến thập phần thoải mái. Mặt bàn trước mặt bày ra không biết bao nhiêu là mỹ thực, bên cạnh còn có một thị nữ y phục xanh thẫm, tay áo vén cao, mềm mại như thu thủy, mi thanh mỹ mục đang rót rượu cho hắn.
Hắn nắm lấy ly rượu cẩm ngọc trong tay, thỏa mãn ngẩng đầu uống cạn. Một khắc đó tóc đen từ phía sau rơi xõa xuống, dưới ngọn đèn vẽ ra một đường cung họa xuất yêu mĩ, tư thái kia muốn bao nhiêu nhiêu mị hoặc liền có bấy nhiêu mị hoặc.
Uống xong, động tác hắn tao nhã ném chiếc ly đi, thanh âm vang lên mang theo sự mệt mỏi lười nhác cùng trì trệ đến vô tận, thúc giục nói: “Đàn, tiếp tục đàn đi.”
Lúc này lại có thêm một thị nữ nữa tiến vào, trên tay ôm một chiếc đàn tỳ bà, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay mềm mại uyển chuyện lướt trên mặt đàn, trong khoảng khắc tiếng châu ngọc đan xen, cung thương điệt tấu.
Tình cảnh như vậy khiến Sương Lan Nhi không khỏi đưa tay lên vuốt mặt, đôi mắt to một lần lại một lần trợn tròn nhìn xung quanh, nàng xác định đây chắc chắn thật sự chính là Long Đằng, hắn lúc này đang cùng mỹ nữ uống rượu thưởng đàn.
Thật đúng… là thích ý!
Xem ra hắn không phải tinh thần sa sút gì mà là vui đến quên cả trời đất!