Đọc truyện Kim Phi Tích Bỉ – Chương 4: Ngươi đừng vọng tưởng
Lúc này bóng đêm tối đen như rừng rậm, chân trời chỉ có những dải mây âm u đến dữ tợn.
Thân thể tuy rằng đau đớn nhưng đáy lòng lại có một tia khoái trí xẹt qua. Sương Lan Nhi siết chặt bàn tay, nơi ấy đầy những vết chai do thường phải đi hái thuốc, giã thuốc, không giống bàn tay của một nữ tử con nhà khuê các hằng ngày sống an nhàn sung sướng.
Trước mắt của nàng giống như hiện lên khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, của đệ đệ muội muội đáng yêu, rồi những hình ảnh ấy dần dần mơ hồ. Nàng không biết hiện tại họ sống có tốt không. Kỳ thật, lòng nàng giờ đây đang vô cùng rối loạn, những tính toán trước đây đã bị phá hư. Nếu như bọn họ gặp bất trắc gì……Nàng nhất định không thể để cho quỷ kế của bọn chúng thực hiện được.
Xung quanh là một nhóm người đông nghịt, vậy chặt không nhúc nhích. Đằng xa bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vang đến, như sấm vang chớp dật, đang dần dần tiến lại.
Nhóm vệ quân cung kính tránh ra, xếp lại thành hai hàng ngay ngắn, phía sau một con tuấn mã uy phong chạy đến.
“Hiii” một tiếng, người trên lưng ngựa túm chặt dây cương, rồi phi thân nhảy xuống.
Kim quang chiếu rọi, một nam tử vững vàng đứng xuống đất, dáng người chắc như bàn thạch.
Sương Lan Nhi lúc này vô lực nằm dưới đất. Nàng miễn cưỡng ngẩng cầu, lại chỉ nhìn thấy vạt áo hoa phục lụa quý thêu đầy kim long. Nhan sắc kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng đến bức người.
Quế ma ma vừa thấy Thụy Vương giá lâm, nàng lấy chân đạp Sương Lan Nhi một cái với một vẻ mặt khinh thường, quay lại nói: “Vương gia, có lão nô ở đây, đâu cần phiền Vương gia tự mình tái giá”
Vị nam tử cũng không để ý đến nàng, khóe mắt dư quang đảo qua gương mặt của Sương Lan Nhi, khuôn mặt đầy máu, hai gò má sưng đỏ, khó mà phân biệt được dung mạo.
Hặn nhẹ nhàng nhíu mày “ Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm vốn lạnh thấu xương nay lại mang thêm sự ẩn giận, càng làm cho người ta sợ phát run.
Quế ma ma run run nhìn sắc mặt của hắn: “Cái này…. Tiện nhân này không nghe lời, lão nô…. Lão nô chẳng qua giáo huấn nàng một chút.”
Khóe miệng nam tử hơi hơi trầm xuống, không lên tiếng nữa, khóe mắt dư quang lạnh lùng dừng lại nhìn người trên đất.
Sương Lan Nhi đã suy yếu đến cực điểm, tính mạng mỏng manh tựa tờ giấy nhẹ như bay, nàng mềm yếu vô lực nhìn hắn, giờ phút này rất muốn mở to hai mắt nhìn xem đến tột cùng là nam nhân như thế nào lại ngoan tuyệt như thế. Đáng tiếc mặt của nàng đều đã sưng thũng, máu huyết mơ hồ che tầm mắt cho nên chỉ có thể nhìn thấy cái bóng người với bộ y phục kim long lóng lánh nhưng lạnh như băng trong đêm tối âm u.
Sau một khắc, thanh âm của hắn như tiếng sấm cuồn cuộn “Thụy Vương Phi cần ngươi mới có thể chữa được bệnh, bổn vương cũng là lâm vào bất đắc dĩ. Bổn vương sẽ không lâm hạnh ngươi, vương phủ cũng sẽ cho ngươi tất cả vinh hoa phú quý, chỉ cần ngươi biết giữ đúng bổn phận của mình.”
Vinh hoa phú quý ?
Dùng cả đời nàng cô độc một mình trông phòng trống để đổi lấy? Dùng sinh mệnh của những người vô tội để đổi lấy? Hắn nghĩ ai cũng là kẻ ham mê quyền hoa phú quý hay sao? Hắn nghĩ thiếu nữ nào cũng mong ngóng được gả vào cửa nhà quyền quý hay sao?
Quế ma ma thấy Sương Lan Nhi không chịu nói, trên mặt lại một vẻ mỉa mai. Mắt lóe lên sự tức giận, tiến lên đá Xương Lan Nhi một cước “Tiện nhân, Vương gia đại lượng đã tha thứ cho việc ngươi tự mình chạy trốn. Ngươi còn không mau dập đầu tạ ơn?”
Sương Lan Nhi vẫn như cũ không nói, một tay chống lên cỏ.
Vị nam tử kia bỗng dưng quay đầu, nhìn lướt qua khuôn mặt sưng vù, mơ hồ đến không nhìn ra dung mạo, sau đó quay đầu trở lại, chỉ lạnh lùng nói: “Mang nàng về, Vương Phi còn đang chờ, không thể làm chậm trễ.”
Quế ma ma vỗi vàng gật đầu “Vâng, Vương gia. Đợi lão nô lấy được máu xử nữ của nàng. Tin tưởng qua đêm nay, Vương Phi nhất định sẽ khỏi bệnh. Thật sự cảm ơn trời đất, Vương Phi người tốt như vậy, cuối cùng cũng được cứu, ông trời thật là có mắt.”
“Ân”
Hắn cất một tiếng đơn giản, cũng không có nhắc lại lần nữa liền phất áo bào rời đi.
“Ah” Một âm tiết đầy vẻ khinh thường phát ra từ cổ họng mảnh khảnh của Sương Lan Nhi. Lấy máu xử nữ của nàng? Vương Phi được cứu rồi, đây chính là ông trời có mắt sao?
Một khắc kia Sương Lan Nhi cả người đã mong manh như một làn khói nhẹ.
Nàng đột nhiên nở nụ cười, cứ như vậy mà cười trên khuôn mặt sưng tấy ấy, nụ cười như từ bên trong màn đêm u tối đi ra, như một đóa hoa kỳ dị, một chút rồi một chút, những cánh hoa từng cánh rồi từng cánh nở ra, đẹp đến lóa mắt quỷ dị.
Ngay sau đó từng từ giống như sấm vang chớp giật “Các ngươi đừng mơ tưởng.”
Hắn sửng sốt, bước chân dừng lại, một bên mặt nghiêng qua, hắn như bị nụ cười thê lương lạnh lẽo đến tiêu điều mà diễm lệ kia hút vào, kinh ngạc hỏi: “Ngươi, có ý gì?”
Trên mặt nàng nụ cười càng thêm sâu hơn. Mặc dù con mắt đã phù thũng quá đau, không cách nào mở to ra nữa, nàng nhìn không thấy mặt hắn cũng như biểu tình của hắn lúc này, chính là thanh âm trầm thấp quỷ dị kia, khó có thể nhận ra lại có chút run rẩy, nhưng nàng lại thấy được hết sức rõ ràng.
Trong lòng nàng một tia sung sướng xẹt qua. Nàng giãy dụa, dùng toàn lực hướng về phía hắn hét lên: “Ngươi vĩnh viễn đừng vọng tưởng! Ta đã….. không còn là xử nữ.”
Nói xong, nàng rốt cục chống đỡ không nổi nữa.
“Cái gì” Hắn kinh hãi đến thất sắc. Xoay người, trong nháy mắt bắt lấy thân thể yếu ớt của nàng.
Trong đêm tối, nàng không một cử động, tóc dài hỗn độn tán ra khắp không trung, phiêu đãng mà không có sinh khí. Hắn nhớ tới ánh mắt của nàng lúc vừa rồi, tuyệt vọng bên trong chất chứa đầy sự hờ hững, một loại hờ hững đối với chính sinh mạng.
“Chết, nguy rồi.” Quế ma ma đột nhiên kêu to, hai tay ôm đầu, run run mà hô to “Hạ thân nàng…. Đều là máu…… đều là máu, giống như là đã…… Thật sự không còn kịp nữa rồi”
Dứt lời, sắc mặt Quế ma ma đã trắng bệch, hai tay che miệng thật chặt, nàng ta không giám tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, tuy nói Sương Lan Nhi này tính tình rất quật cường, nhưng nàng cũng không thể ngờ rằng Sương Lan Nhi lại sẽ quyết liệt đến như vậy, một cô gái tự hủy đi tấm thân xử nữ của mình chính là hủy đi một đời trong sạch, việc này cần quyết tâm cùng dũng khí lớn đến như thế nào.
Giống như không có chủ tâm, Quế ma ma hốt hoảng luống cuống nhìn về phía Thụy Vương. Lại thấy hắn cũng là một vẻ mờ mịt.
Cả người hắn ngẩn ra, nhẹ buông tay mặc cho Sương Lan Nhi từ trong tay hắn mà ngã xuống, lướt qua y bào vàng chói quý giá đẹp đẽ, lướt qua giày lộc da hổ cuồi cùng rơi xuống đất.
Sương Lan Nhi sớm đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Sau khi rơi xuống đất nàng vẫn không nhúc nhích, co mình lặng yên nằm trên mặt đất, tựa như đang ngủ. Bộ dáng như vậy giống như một con thú nhỏ bị thương.
Lúc này, ánh trăng cuối cùng cũng từ đám mây dày vạch ra một lỗ hổng, lộ ra vài tia sáng thưa thớt, chiếu rọi dung nhan tái nhợt của nàng, mơ hồ có thể thấy rõ những vệt nước mắt còn đọng lại.
Hắn đứng thật lâu, nhìn, một câu cũng không nói. Những người xung quanh đều hiểu tính khí của hắn,, cũng không dám xen vào nói năng gì.
Thật lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian rồi. Thanh âm của hắn không còn vang vọng như bốn bề sóng dậy nữa, chỉ nhẹ nói: “Mang nàng trở về, việc hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, trái lệnh giết không tha.”